Hoa Quỳnh - một kiếp đau thương thầm lặng
Sài Gòn - 22/8/2050
Cô ôm chặt lấy chị vào lòng, hôn lên tóc chị và thì thầm nói.
"Để em ôm chị nốt đêm nay thôi, nhé" – chị lặng lẽ gật đầu, bao nhiêu điều muốn nói nhưng không thể nói ra.
Nước mắt chị lăn dài trên má. Vậy là chỉ cần trời sáng, chỉ cần đồng hồ cất lên 9 tiếng chuông lạnh lùng, cô sẽ xa chị và chẳng để lại cho chị điều gì ngoài một chữ 'đợi'.
Cô, con nhà giàu, xinh đẹp, sự nghiệp sáng lạng được biết bao người ngưỡng mộ. Chị, chỉ là một đứa trẻ mồ côi, tứ cố vô thân không nơi nương tựa, tương lai của chị chỉ có thể dựa vào tấm bằng đại học còn chưa lấy được. Đương nhiên chuyện tình của họ cũng như bao chuyện tình không môn đăng hộ đối khác. Gia đình cô, bạn bè cô phản đối và nhìn chị với ánh mắt khinh thường. Khinh thường một con nhỏ trèo cao không biết thân phận. Nhưng tình yêu có bao giờ chịu thua số phận, cô bất chấp tất cả để ở bên chị, sống với cô.
Chị đã từng hạnh phúc, đã từng mơ và rồi giấc mơ ấy cũng tan vỡ. Bố mẹ cô dùng đủ mọi cách bắt cô ra nước ngoài, thậm chí là dùng cả sức khỏe và mạng sống của họ.
Cô đầu hàng số phận và ra đi. Cô không trách, cũng không thể trách điều gì cả, nếu giữa tình yêu và bố mẹ thứ cô chỉ có thể mất là tình yêu.
Nhìn bóng lưng cô đi xa dần, chị khuỵu xuống đất, nấc lên không thành tiếng. Chỗ dựa duy nhất của chị, người thân yêu duy nhất của chị đã đi. Giờ đây chị lại chỉ có một mình.
*** 4 năm, đối với một số người trôi qua thật nhanh, nhưng đối với cô đó là quãng thời gian dài dường như vô tận. Bốn năm, giờ đây cô đã có được tất cả những gì mà một con người thành đạt cần có. Nhưng tình yêu của cô thì đã mất và có thể mãi mãi không thể tìm lại được. Khi cô đi chị đã hứa sẽ đợi, vậy mà tất cả những gì chị có thể làm là bặt vô âm tín rồi chỉ sau 2 năm, cô nghe tin chị lấy chồng. Một người chồng giàu có, lớn tuổi và có thể cho chị tất cả những gì chị muốn. Cô đã không muốn tin nhưng không thể liên lạc với chị để hỏi rõ mọi chuyện. Cô đau khổ, dằn vặt, chờ đợi, cho tới một ngày một tấm thiệp cưới được gởi tới cho cô và tên chị nghiễm nhiên nằm trên đó. Cô đã tin và bắt đầu chấp nhận. Giờ đây khi quay trở lại, mong ước duy nhất của cô là tìm chị để nhìn thấy chị thật sự hạnh phúc.... Và đó cũng là lần cuối cô muốn gặp chị.
Khi những chiếc lá đã bắt đầu ngả màu vàng, khi mà thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, chị vội vã khoác lên mình chiếc áo ấm dày, với tay kéo chiếc mũ sụp xuống che đi gương mặt mình.
Chị nhanh tay vơ lấy những tờ tiền vươn vãi trên tấm gra giường nhàu nhĩ và bước vội ra khỏi khách sạn. Chị cứ cúi mặt đi, đi rất nhanh như để lẩn trốn ánh mắt dè bỉu của mọi người. Cũng có thể chẳng ai nhìn chị nữa đâu, nhưng một khi đã sai trái thì cảm giác bị người khác khinh rẻ luôn bám theo mình. Vô tình, lúc chị bước đi, một người nhìn thấy chị và sửng sờ làm rơi chiếc cốc rượu còn dở trên tay.
Cô đứng phắt dậy, đẩy bàn và chạy theo bóng dáng người phụ nữ kia. Có thể cách ăn mặc, trang điểm lòe loẹt và chiếc mũ che đi gần hết khuôn mặt nhưng với cô, hình ảnh của chị đã in đậm trong kí ức nên không thể nào cô không nhận ra chị. Chạy như điên cuồng về phía trước, cô thấy chị đứng lặng lẽ bên cột đèn đường, ánh đèn hắt lên người chị một cách mờ ảo. Cô định chạy tới níu lấy tay chị nhưng rồi một chiếc xe sang trọng đến gần, chị bước lên xe một cách lạnh lùng và khi chạy lướt qua cô, cô thấy người đàn ông trên xe bắt đầu nhào tới kéo áo chị như một con thú, điên cuồng. Chết lặng.... đây đâu phải là viễn cảnh cô từng nghĩ tới. Cảm xúc của cô bây giờ chỉ có thể là khinh thường và bất ngờ với người con gái cô từng nâng niu trong ngần ấy năm –THẬT RẺ MẠT VÀ KINH TỞM
Người chồng của chị kia ư? hạnh phúc của chị là kia ư? vậy chị đến khách sạn để làm gì? Bao nhiêu câu hỏi dằn vặt cô, bao nhiêu nghi ngờ dồn nén trong cô bộc phát khiến cô không sao trả lời cho chính mình được. Cầm trên tay những tờ tiền xanh nhạt chị nhẹ nhàng vuốt thẳng nó một cách cẩn thận và yêu chiều. Với một số người đây là đồng tiền bẩn thỉu nhưng với chị đây là tất cả những hi vọng cô có thể gom lại để mua lấy một hạnh phúc mong manh. Cầm xấp giấy được thám tử đưa cho mình, nhìn gương mặt chị hiện rõ trên tờ giấy phẳng phiu đó.... Cô bỗng thấy lợm người, tờ giấy trắng trong tay, khuôn mặt tươi cười của chị khiến cô cảm thấy thật buồn nôn. Thì ra đây chính là con đường chị đã chọn, nhơ nhớp và đáng khinh làm sao.
Chị vẫn đứng lặng lẽ trên vỉa hè để chờ người khách tối nay. Chiếc váy đỏ nhẹ nhàng ôm lấy chị làm chị thật nổi bật, vẻ nổi bật đó được đổi lại nhờ ánh mắt soi mói của người đi đường. Khẽ nhếch môi, chính chị còn khinh mình nữa là.... Nụ cười của chị chợt tắt ngấm khi nhìn người đang đứng trước mặt mình.
Cô nhìn chị bằng ánh mắt lạnh lẽo tăm tối nhất. Trong trí nhớ của chị, cô luôn nhìn chị ấm áp và dường như hiểu ra mọi chuyện chị bất ngờ cười lớn, cười thật to nhưng đuôi mắt đã ươn ướt từ lúc nào. Nắm tay chị kéo lên xe, cô lái như điên tới một nơi vắng vẻ....
Sau giây phút yên lặng để cô và chị nhìn nhau, tìm ở nhau những điểm gì thay đổi sau từng ấy năm xa cách và thoáng giật mình khi cả hai cùng nhận ra rằng cô vẫn vậy nhưng chị đã thay đổi gần như hoàn toàn.
"Em nghe nói chị đã lấy chồng, vậy chồng chị đâu?" cô lạnh lùng nhìn chị rồi cất giọng.
"Chị thì nghe nói em đã có người yêu mới, vậy cậu ta đâu mà để em đi tìm 'gái' thế này?" chị nheo mắt hỏi ngược lại cô. Cô sửng sờ nhìn chị. Trò đùa gì thế này?
Nhíu mày nhìn chị, cô không thể thốt lên một lời nào cả. Thì ra có những việc, mọi người sắp đặt thật là khéo, thật là hay.... Dù đó là hiểu lầm nhưng nhìn chị lúc này cô cũng không thể nào nguôi hận. Cứ cho là vì cô, chị cũng không nên biến mình thành loại người như hôm nay.
"QUỲNH, em nhìn đủ chưa? Đủ rồi thì đưa tôi về lại chỗ cũ ngay đi...." Chị gắt lên. Đưa tay mở cửa xe.
"Tại sao?" mắt vẫn không nhìn chị, bàn tay siết chặt lấy vô lăng cô hỏi chị một cách nặng nề, mệt mỏi.
"Tôi cần tiền...."
Tiền, tất cả chỉ vì đồng tiền thôi sao? Cô tức giận đưa tay lôi chị vào xe và nhấn ga lao đi.
Thoáng bàng hoàng nhìn cô, nhưng rồi chị nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bất cần của mình.
Có gì đâu, khi bây giờ đã không còn đáng được yêu thương và tôn trọng.
Chiếc xe lao nhanh đến một khách sạn gần đó, cô lôi chị vào trong, nhận chìa khóa rồi lại kéo tay chị lôi lên phòng. Đẩy mạnh chị xuống giường, cô đưa tay đè chị xuống và hôn tới tấp vào môi chị. Nụ hôn mạnh bạo chứa đầy tức giận, đau khổ, không còn là những cữ chỉ âu yếm ngọt ngào như trước đây. Khi chiếc váy trượt xuống khỏi cơ thể, những vết bầm tím trên vai, ngực chị hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn, cô ngừng lại. Chị bây giờ không còn là cô gái trong sáng chỉ thuộc về Đồng Ánh Quỳnh này nữa rồi, chị bây giờ đã nhàu nhĩ cũ nát và héo úa đến mức đáng giận. Đẩy chị ra, cô đứng dậy nhặt chiếc áo sơ mi mặc vội vào người.
Trước khi quay đi, cô vung tay ném lên giường cho chị rất nhiều những tờ năm trăm ngàn mới tinh rồi bước vội ra khỏi phòng.
" Minh Tú, chị cần tiền.... Chỉ cần tiền mà thôi....đúng không?" Chị cười lên như điên dại, nhặt những đồng tiền cô vứt ra như nâng niu một thứ gì đó đáng quý nhưng rất tiếc là đã vỡ nát mất rồi.
Những ngày sau đó cô lao vào công việc.
Những ngày sau đó chị lại lao vào kiếm tiền.
Chỉ khi đêm về cô lặng lẽ ôm vào lòng khuôn mặt chị cách đây bốn năm, một khuôn mặt xinh đẹp, trong sạch. Chỉ khi đêm về, chị lại lê những bước chân nặng nề trên nền gạch bệnh viện, lặng lẽ ôm vào lòng hạnh phúc nhỏ nhoi của riêng chị bằng tấm thân nhơ nhuốc của mình. Và họ không gặp nhau, dù là vô tình hay cố ý.
***
Cô lái xe chậm rãi trên những con đường trước đây cô và chị cùng đi qua. Những kỉ niệm đẹp bỗng trở về nhưng không còn mang lại hơi ấm hạnh phúc, ngọt ngào mà dường như chỉ gợi lại những chua chát, đau thương. Thẩn thờ nhìn về phía bên kia đường, một cảnh tưởng đập vào mắt khiến cô khó chịu. Một người đàn bà to béo đang ra sức đánh chửi tới tấp vào mặt một cô gái trẻ. Một tay bà nắm tóc cô ấy, tay kia ra sức kéo tay cô ra và tát mạnh vào mặt cô ta. Đúng. Cô gái đó chính là chị - là người một thời cô yêu thương, ôm ấp, nâng niu, trân trọng đến nhường nào. Những câu chửi rủa từ người đàn bà đó và từ những người xung quanh đập vào tai cô, nhức nhối.
" Con điếm, mày chết đi.... Dám bu bám theo chồng bà à.... Mày đúng là thứ cặn bã mà."
" Cái thứ này không đáng để cứu...." "Cặn bã...."
" Sao chúng nó còn chường mặt ra ngoài xã hội nhỉ...."
"Chỉ biết đổ lỗi cho hoàn cảnh...."
Cô bật cười, cái giá cho đồng tiền chị kiếm được chỉ như vậy thôi đấy. chị thấy không, đến tôi còn thấy khinh chị nữa là người khác. Cúi đầu bật chìa khóa, cô không còn muốn can thiệp vào cuộc đời chị nữa rồi. Một tiếng hét chói tai vang lên, kéo sự chú ý của cô trở lại nơi chị đang đứng.... Chị lấy sức đẩy người đàn bà đó ra, nhưng lại bất ngờ bị bà ta đẩy ngược lại một cái thật mạnh. Chị bị đẩy ra đường, một chiếc ô tô bất ngờ lao tới không thể tránh kịp đã tông vào chị. Chị nằm đó, máu cứ không ngừng chảy, ướt đẫm mặt đường. Đẩy cửa xe thật mạnh cô chạy tới chỗ chị, đưa đôi tay run rẩy nâng chị dậy.
Cô nhìn chị đau đớn, nỗi đau đè nặng lồng ngực khiến việc gọi tên chị cũng thật khó khăn.
Chị nhìn Quỳnh, ánh mắt mờ đục, đưa tay quờ quạng như muốn tìm một thứ gì đó.
" Giúp chị.... .......... Túi..xách ......" chị thều thào nhìn cô van nài.
Nhặt chiếc túi xách đưa cho chị, chị run rẩy mở túi xách, nhưng sức chị yếu quá rồi, đến chiếc khóa kéo cũng không thể mở được. Gỡ tay chị ra, cô cúi đầu mở túi, bên trong không có gì cả, ngoài một cuốn sổ cũ kĩ và ố vàng, một tấm ảnh chụp một đứa bé trai ngộ nghĩnh đang cười toe toét, dưới đó khắc tên "Đồng Khải Minh của mẹ!". Ấn cuốn sổ vào tay Quỳnh, chị ôm lấy tấm ảnh rồi khẽ mỉm cười.
"Giúp ................ Chị .............. cứu đứa....trẻ này..... được không?"
Không kịp nghe câu trả lời từ cô, mắt chị dần khép lại, đôi tay vẫn ôm chặt tấm ảnh vào lòng, môi mỉm cười. Nụ cười cuối cùng của một cuộc đời đầy nước mắt. Trời bắt đầu mưa nặng hạt và chị đã ra đi mãi mãi...
Nhiều khi cô cũng tự cảm thấy bản thân mình là một người lạnh lùng. Kể cả lúc nhìn thấy chị nằm trên vũng máu đỏ, đến lúc nhìn chiếc xe cứu thương chở xác chị đi tuyệt nhiên cô không rơi một giọt nước mắt. Ngồi lặng lẽ trong căn phòng quen thuộc của mình, chiếc áo sơ mi trắng cô mặc trên người vẫn loang lỗ những vệt máu của chị.
Đưa tay giở từng trang sổ, nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc, từng dòng, từng dòng, những tâm sự của chị chất chứa trong bốn năm hiện lên trước mắt cô.
Ngày.... Tháng .... Năm.....
Hôm nay em đi, chị đã về lại căn nhà của chúng ta mà sao thấy trống vắng quá. Thật sự chị không muốn như vậy chút nào, nhưng chị vẫn sẽ đợi. Chị hứa chắc đấy!
Ngày.... Tháng.... Năm....
Lâu lắm rồi không nghe được tin tức gì từ em, vậy mà lúc nghe được lại là tin em cùng người yêu mới đã ra mắt gia đình và sắp kết hôn. Chị thật sự hoang mang lắm, không biết có nên tin hay không đây? Nhưng Quỳnh của chị - em yên tâm, chị đã hứa sẽ đợi thì nhất định chị sẽ đợi....
Ngày.... Tháng.... Năm....
Hôm nay chị thấy khó chịu trong người quá Quỳnh à! đã mấy ngày nay không thể ăn được gì cả.
Chị nhớ em, nếu em ở đây em sẽ chạy ngược chạy xuôi mua thuốc và thức ăn cho chị. Hạnh phúc chỉ như vậy thôi nhưng sao lại ngắn ngủi vậy hả em?
Ngày.... Tháng.... Năm....
Chị có thai rồi, kết quả ghép tuỷ tưởng chừng như mong manh, nhưng khi bác sĩ gọi cho chị, từng câu chữ để thông báo rằng chúng ta đã thành công, chị đã được làm mẹ, làm mẹ của con chúng ta rồi Quỳnh à, chị vui lắm, nhưng sao chị không thể cười nổi, nước mắt cứ không ngừng tuôn ra. Có con, nhưng chị như vậy làm sao nuôi được con đây, làm sao báo cho em biết đây.... Chị tủi thân lắm, tủi thay cho cả con của mình....của chúng ta
Ngày.... Tháng.... Năm...
Bụng chị ngày càng lớn, chị phải nghỉ làm thôi, ước mơ của chị chắc chỉ có thể được đến như vậy. Nhưng cũng thật may, có người nhận chị vào làm tạp vụ tại một quán ăn, lại thêm một việc nữa để chị có thể kiếm tiền mua cho con một chút đồ gì đó khi con ra đời.
Quỳnh à, bao giờ em sẽ trở về hả em?
Ngày.... Tháng.... Năm....
Hôm nay tự nhiên lại ngã, nhìn máu chảy ra không ngừng chị sợ lắm, chị không muốn mất con đâu.... Đi khám thì tất cả vẫn ổn, không sao cả, chị mừng đến phát khóc em ạ. Tối nay lại đau không chịu được, chị vỗ nhẹ và thì thầm với con 'thương mẹ thì đừng làm mẹ đau nữa nhé, làm xong việc này mẹ sẽ về cho con nghỉ ngơi mà'. Đúng là con của em đấy, ngoan lắm, chị hết đau ngay lập tức. Có thể với chị bây giờ là hạnh phúc.
Ngày.... Tháng.... Năm....
Con ra đời rồi em ạ, trông đáng yêu lắm, con chúng ta sẽ tên là Đồng Khải Minh đấy, tên hay không nào? Chị đặt đó nhé, không cần khen chị đâu
Nhìn con ngủ ngoan trong tay mình chị lại thấy mắt cay cay, ước gì em ở đây để bế con. Chỉ một lần thôi....
Ngày.... Tháng.... Năm....
Sinh nhật con tròn hai tuổi, nhưng ông trời lại tặng con mình món quà độc ác quá em ạ. Nó đã không có bố, không được sống đầy đủ vậy mà giờ đây lại mắc bệnh ung thư máu. Phải làm sao hả Quỳnh? nhìn con mê man trong cơn sốt, nhìn những vết bầm tím trên người con mà không thể cầm lòng. Đến giờ phút này chị đã không thể mạnh mẽ được nữa rồi....
Ngày.... Tháng.... Năm....
Xin lỗi em, chị không còn cách nào khác.
Tiền điều trị cho con cao quá, chị không thể cầm cự được nữa rồi. Công việc hàng ngày của chị không đủ đề chi cho những ngày con nằm viện. chị không muốn mất con, chị muốn con được ăn ngon, được uống thuốc, chị đành phải đánh mất chính mình thôi. Lần đầu làm thật không dễ, nhưng rồi sẽ quen thôi. Chị quyết định sẽ không đợi em nữa vì con cần chị hơn, và ngay lúc này. Xin lỗi!!!!
Ngày.... Tháng.... Năm.....
Cuối cùng em cũng trở về, thật buồn cười khi giờ đây em nhìn chị như vậy. Thấy chị khác quá nhiều so với tưởng tượng của em đúng không? em nhìn chị bằng ánh mắt ghê tởm, đúng là con người chị đã rách nát thật rồi. Em vung tiền cho chị để xem sĩ diện của chị có còn hay không hả? Xin lỗi em, chị không cần sĩ diện nữa rồi, chị cần tiền. Tự nhiên chị lại thấy vui, tối nay con lại được tiêm thuốc, ăn ngon và là lần đầu tiên con có quà sinh nhật từ người thân thứ 2 của nó, ngoài chị. Chắc con cũng sẽ vui như chị....
Ngày.... Tháng.... Năm....
Tủy của chị không tương thích với con, nhưng chị nghĩ em sẽ thích hợp. Sáng mai chị sẽ tìm em, chị sẽ cho con gặp em.... Chờ chị nhé....
Một giọt nước mắt nhỏ lên những trang giấy đã nhòe nhoẹt nước mắt của chị. Ôm cuốn nhật kí vào lòng cô khẽ khóc lên không thành tiếng.
***
Quỳnh nhẹ nhàng khép cửa, đứa bé ngước đầu nhìn cô mỉm cười, mặc cho người y tá lấy đi một xi lanh đầy máu, nó vẫn không khóc lấy một tiếng chỉ khẽ nhíu mày. Khuôn mặt đứa trẻ nhìn kháu khỉnh, thông minh và giống cô như đúc. Đưa tay xoa đầu con, cô cúi xuống hỏi nhỏ.
" Con có đau không?"
"Đau.... Nhưng con không khóc đâu, mẹ đã dặn là con trai thì không được khóc." Đưa bàn tay nhỏ gầy guộc đầy dây nhợ nắm chặt lấy vạt áo của cô, đứa bé yếu ớt reo lên.
"Ba về rồi, từ giờ con không phải nhìn ba trong ảnh nữa rồi phải không?"
"Ừm, ba đã về." cô nhìn con âu yếm.
" Mẹ đâu rồi ạ?" Đứa trẻ lại thều thào hỏi.
Ôm con vào lòng, cô vỗ nhẹ vào lưng con.
"Mẹ mệt rồi, mẹ phải nghỉ ngơi con ạ. Từ giờ ba thay mẹ chăm sóc con được không?" Thằng bé ngọ nguậy gật đầu, những giọt nước mắt nóng hổi của cô lăn dài và ướt đẫm áo nó.
Cô ra đi để lại cho chị chữ 'đợi' bây giờ chị bỏ đi cũng chỉ để lại cho cô một chữ 'đau'...
"Nửa đêm hoa quỳnh nở
Gửi chút hương cho đời
Nửa đêm em làm vợ
Sưởi chút ấm cho tôi
Sáng ra hương tan mất
Sáng ra tình pha phôi
Đời người hư hay thực
Thoáng hương em đâu rồi ?"
THE END – Dương Trúc Huỳnh
p/s: Đây là câu chuyện Dyzie đặt vào bối cảnh năm 2050 nên lúc ấy những cặp nam/nữ nhân có thể mang được giọt máu cùng người mình thương là chuyện hoàn toàn có thể hi vọng xảy ra.
Chúc mọi người có những giây phút đọc truyện vui vẻ. Just for fun nhé :33
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro