Chương 4
*Lưu ý những nhân vật sự kiện trong truyện đều là hư cấu.
Mang nhiều nỗi niềm trong lòng khiến cho Tuấn trằn trọc không sao ngủ được. Thực sự anh vẫn không thể tin được là mình đã xuyên không đến 1000 năm sau. Mọi thứ ở đây quá đỗi xa lạ với anh. Bây giờ trong đầu Tuấn là một ngàn lẻ một câu hỏi chưa có lời giải đáp.
“Hazz, chắc chắn cha mẹ ở nhà đang rất lo lắng cho mình. Không biết liệu có thể trở về được không?” – Tuấn tự nhủ.
Trời bên ngoài bắt đầu đổ mưa. Những hạt mưa tí tách va vào cửa sổ, làm cho lòng Tuấn càng ưu tư thêm phần. Nhiệt độ trong phòng bắt đầu giảm dần khiến cho cơ thể Tuấn khẽ run lên. Anh kéo tấm chăn che kín đến hết cổ.
….
Trái lại, Châu Anh vừa đặt lưng lên giường là ngủ một mạch cho đến lúc Tuấn gõ cửa: “Cô Châu Anh, cô đã dậy chưa?”
Lúc này tôi mới lọ mọ bò khỏi giường, tay với lấy điện thoại xem giờ, giọng còn ngái ngủ “Ưm, đã gần 10 giờ rồi á.”
Rõ ràng là đã đặt báo thức rồi mà không hiểu sao tôi vẫn dậy trễ được cơ chứ. Tôi liền nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo. Trời ạ, đã nói với người ta là dậy sớm để ra ngoài rồi mà còn ngủ nướng đến tận bây giờ. Ngại quá đi.
Mở cửa ra ngoài phòng khách tôi thấy Tuấn đang ngồi trên ghế sofa ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
“A ha ha, chúc anh buổi sáng tốt lành nha.”
“Hhh, sắp trưa rồi đó thưa cô.”
Tuấn vừa cười vừa đáp nhưng mắt vẫn hướng ra bên ngoài. Gương mặt anh ta vương chút gì đó suy tư thâm trầm. Không biết anh ta đang nghĩ cái gì nữa.
Trước tiên phải kiếm cái gì bỏ bụng đã. Tôi sắp ngất ra đây luôn rồi.
Má, cái gì vậy nè trời? Nguyên cái tủ lạnh to đùng còn mỗi bim bim, coca, mấy cọng hành lá với một ít thịt bò. Thì đúng rồi, mấy hôm nay tôi không đi chợ thì làm gì còn cái gì.
Hừm, thịt bò với hành lá à. Xem nào, nhà còn gói phở nào không nhỉ?
“A, đây rồi.”
Hên sao tôi lại kiếm được mấy gói phở ăn liền vẫn còn hạn. Trời lạnh như này mà được ăn một bát phở nóng hổi thì còn gì bằng. Nghĩ là làm, tôi bắt tay vào nấu liền luôn cho nóng.
Sau nửa tiếng ba mươi giây, có ngay tô phở vừa nóng hổi vừa dậy mùi thơm. Giờ mà có vài cái quẩy nữa thì số dách. Tô phở bò này cũng phải ngon cỡ cơ bụng của Tuấn ấy chứ... À, không, chắc là không bằng đâu.
Tôi bưng hai tô phở ra bàn ăn trong bếp, rồi gọi Tuấn “Anh Tuấn, anh mau vào ăn đi. Tôi nấu xong rồi.”
Tuấn hơi giật mình nhẹ rồi cũng đứng lên đi đến bàn ăn, chắc tại anh ấy đang mải suy nghĩ gì đó.
“Đây là phở bò, một trong những món nổi tiếng trứ danh của ẩm thực Việt. Anh ăn đi. Tôi tự nấu đó.”
Mặt anh ta hiện lên một đống dấu chấm hỏi “Phở ư?”
“Đúng vậy, cho bánh đa vào bát, thịt bò xào lên sau đó cho nước xương hầm vào, cuối cùng rắc thêm một chút hành lá nữa là ngon lành cành đào.”
“Nhà không có xương để hầm nên tôi chỉ cho gia vị với chế thêm nước xôi thôi nên chắc cũng không được ngon lắm đâu. Để hôm nào tôi sẽ đưa anh đi ăn ở quán ruột của tôi. Đảm bảo anh sẽ ngất ngây con gà tây cho coi.”
Tuấn vẻ rất chú ý lắng nghe tôi nói.
“Anh mau ăn đi kẻo nguội mất ngon.”
Tuấn gật đầu “Cảm ơn cô vì bữa ăn.”
“Được rồi, ăn mau đi.”
Ánh mắt Tuấn đầy sự tò mò, ngập ngừng một hồi rồi anh ta cũng ăn.
Vẻ mặt tôi đầy mong chờ nhìn anh ấy “Sao hả? Cũng được chứ?”
*Truyện đầu tay của tớ nên sẽ còn nhiều thiếu sót, mong các bạn thông cảm và góp ý, tớ sẽ sửa. Yêu.
Tác giả: An Nghiên Hy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro