Chương 7 Sự thật có thật sự ?
Thanh không ngủ được đêm qua. Cô ngồi trong bóng tối, ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn bàn chiếu lên những tập tài liệu chất đầy trên bàn.
Dù đã quyết định ngừng điều tra về vụ rò rỉ dữ liệu, nhưng trong lòng cô, một cơn sóng ngầm vẫn cuộn lên không ngừng. Mọi thứ xung quanh cô dường như bắt đầu lạ lẫm, khó đoán hơn.
Sau cuộc gặp gỡ đầy kịch tính với Lam, Thanh không thể không tự hỏi, liệu mình đã làm đúng? Liệu Lam có thực sự trong sáng, hay tất cả chỉ là một vở kịch hoàn hảo mà cô ta dựng lên?
Nhưng nếu không có bằng chứng cụ thể, liệu Thanh có thể tiếp tục tin tưởng vào trực giác của mình, hay một lần nữa lại lún sâu vào cái bẫy mà chính mình đã tự tạo ra?
Công ty của cô đang trên bờ vực. Mọi quyết định, dù là lớn hay nhỏ, đều có thể thay đổi tất cả. Và càng nghĩ đến điều đó, Thanh càng cảm thấy lúng túng. Nếu Lam là một phần của vụ này, cô sẽ phải đối mặt với không chỉ một sự phản bội trong công việc, mà còn trong mối quan hệ cá nhân của mình.
Đúng lúc này, điện thoại của Thanh rung lên, phá vỡ sự im lặng trong phòng. Cô nhìn vào màn hình. Là một tin nhắn từ Lam. Thanh do dự một chút rồi mở ra.
"Tôi không thể để bạn bị lừa thêm nữa. Hãy gặp tôi một lần nữa. 2 giờ chiều, quán cà phê ở phố Cổ."
Thanh cảm thấy trái tim mình đập mạnh. Lam lại muốn gặp cô, nhưng lần này, Thanh không thể tin rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng như lần trước.
Cô đã quá mệt mỏi với những bí mật và những lời nói dối. Nhưng dù sao, cô cũng không thể cứ mãi trốn tránh. Nếu muốn hiểu rõ sự thật, cô phải đối mặt.
Quán cà phê ở phố Cổ là một nơi không mấy đông khách, nhưng lại mang một sự yên tĩnh đầy mơ hồ. Cảnh vật ở đây không có gì đặc biệt, nhưng lại giống như một không gian tĩnh lặng, nơi mà mọi thứ có thể xảy ra mà không ai hay biết.
Thanh bước vào quán, mắt cô đảo quanh để tìm kiếm Lam. Cô đã đến đúng giờ, nhưng Lam vẫn chưa có mặt. Cả không gian trở nên trống trải và lạnh lẽo, chỉ có tiếng nhạc du dương vang lên từ loa phát thanh. Thanh đợi một lúc, rồi cô quyết định gọi cho Lam.
“Cô đến rồi sao?” Thanh hỏi, giọng đầy căng thẳng.
“Vừa đến, tôi đang đứng ở góc cửa.” Lam trả lời, giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần kiên định.
Thanh quay người lại, và ngay lập tức cô nhìn thấy Lam đứng dưới ánh sáng yếu ớt của quán, mái tóc xõa nhẹ, và ánh mắt vẫn không thay đổi. Cảm giác kỳ lạ lại bao trùm lên Thanh khi nhìn vào gương mặt ấy. Có điều gì đó rất đặc biệt, nhưng cũng đầy nghi ngờ.
Lam bước tới, ngồi xuống đối diện Thanh. “Cảm ơn bạn đã đến. Tôi không biết bạn sẽ đến, nhưng tôi cần phải nói hết tất cả với bạn.”
Thanh không vội đáp, ánh mắt của cô vẫn đầy cảnh giác. “Nói đi. Tôi không có thời gian cho trò chơi này.”
Lam khẽ thở dài, rồi cô mở lời: “Tôi không muốn bạn tiếp tục sống trong bóng tối. Tôi biết bạn luôn tự hào về việc mình không bị tình cảm chi phối, nhưng có những điều bạn không thể bỏ qua, vì nó sẽ ảnh hưởng đến tất cả những gì bạn đang có.”
Thanh cảm thấy sự căng thẳng trong không khí càng lúc càng lớn. “Bạn đang nói gì? Cô đã làm gì với công ty tôi?”
Lam nhìn thẳng vào mắt Thanh, và rồi cất lời với một sự tự tin đầy bí ẩn. “Tôi không phải là kẻ phản bội như bạn nghĩ. Tôi đã không làm gì sai, nhưng tôi có một điều quan trọng phải nói cho bạn biết. Vụ rò rỉ dữ liệu không phải là do tôi gây ra. Và tôi có bằng chứng để chứng minh điều đó.”
Thanh không thể kìm được sự ngạc nhiên. “Cô có bằng chứng gì?”
Lam chậm rãi rút từ trong túi xách ra một chiếc USB nhỏ. “Đây là tất cả những gì bạn cần. Nó sẽ chỉ cho bạn thấy ai mới là người thật sự đứng sau vụ việc này.”
Thanh im lặng nhìn chiếc USB trong tay Lam. Mọi thứ đều đang lạc lõng, mơ hồ. Cô không thể hiểu nổi. Nếu Lam không phải là thủ phạm, thì ai là người đã lừa dối cô và cả công ty?
“Cô muốn tôi làm gì với cái này?”
Thanh hỏi, cảm giác như mình đang đứng trước một ngã ba đầy mịt mù.
Lam nhìn cô với một ánh mắt đầy sắc lạnh, “Cô có thể tiếp tục điều tra và tìm ra sự thật. Nhưng nhớ một điều: Không phải tất cả những gì bạn nhìn thấy đều là sự thật. Đôi khi, những kẻ thù ẩn mặt mới là mối đe dọa lớn nhất.”
Thanh không trả lời ngay, tay cô nắm chặt chiếc USB, lòng cô vẫn ngập tràn nghi ngờ. Mọi thứ bỗng trở nên mờ mịt, và lần đầu tiên, cô cảm thấy không thể kiểm soát được tình huống này.
Thanh rời khỏi quán cà phê với một cảm giác không thể tả. Cô có trong tay bằng chứng, nhưng nó lại không làm mọi thứ dễ dàng hơn. Cô không biết liệu mình có nên tin vào Lam, hay liệu cô đang bị lợi dụng một lần nữa.
Nhưng ngay khi vừa bước vào xe, một cuộc gọi không ngờ tới khiến mọi thứ rối ren hơn.
Là Minh Hoàng. Giọng anh ta vang lên đầy lo lắng và gấp gáp: “Thanh, tôi vừa nhận được tin từ đội bảo mật. Có một dấu vết rất lạ. Đầu mối chỉ ra rằng chính công ty của chúng ta đã bị một người nội bộ thao túng.”
Thanh sững người. Mọi thứ bỗng dưng như một cú đánh mạnh vào đầu. Minh Hoàng tiếp tục: “Và người này, có lẽ là… một trong những người rất gần bạn. Tôi nghĩ bạn đã hiểu tôi đang nói ai rồi.”
Thanh không thể tin nổi. Cảm giác sợ hãi, lo lắng bắt đầu bao trùm cô. Lam không phải là kẻ xấu? Và nếu vậy, thì ai đã khiến cô phải đau đớn như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro