Chương 4 Những bí mật bị giấu kín(2)
Khi mọi người rời cuộc họp, Thanh lại quay về văn phòng riêng. Cô ngồi vào chiếc ghế lớn, nhìn qua cửa sổ. Ngoài trời, những đám mây trôi nhanh như những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô.
Một tiếng chuông điện thoại vang lên, làm Thanh giật mình. Cô mở điện thoại ra và thấy một tin nhắn từ Lam: "Chào Thanh, tôi đã nhận được thông tin về dự án của bạn. Có thể chúng ta sẽ hợp tác một cách chặt chẽ trong thời gian tới. Hy vọng được gặp lại bạn sớm."
Thanh nhìn chằm chằm vào màn hình trong một phút. Không biết vì sao, nhưng cô có cảm giác kỳ lạ khi đọc tin nhắn này. Lam chỉ đơn giản là nhắc đến công việc, nhưng trong lòng Thanh lại dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.
Có lẽ chính sự giản dị và chân thành của Lam khiến cô cảm thấy như đang tìm lại một thứ gì đó đã mất trong thế giới phức tạp của mình.
Đột nhiện một cuộc gọi điện thoại nữa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ. Cô nhìn vào màn hình: "Minh Anh".
Thanh không hề thích những cuộc gọi từ Minh Anh. Họ đã từng là bạn rất thân, nhưng giờ đây mối quan hệ giữa họ có vẻ khá căng thẳng, nhất là sau khi Minh Anh biết về Lam.
Hôm qua, Minh Anh đã gọi điện, cảnh báo Thanh về việc không nên quá "điều tra" Lam.
Thanh ấn nút nhận cuộc gọi với một cảm giác không yên tâm. Cô khẽ thở dài, chuẩn bị đối mặt với những lời cảnh báo từ bạn cũ.
"Chào Thanh, lâu rồi không gặp. Dạo này vẫn ổn chứ?" Minh Anh bắt đầu, giọng nói vui vẻ nhưng đầy ẩn ý.
Thanh cảm thấy khó chịu khi nghe giọng điệu đó, nó giống như Minh Anh đang giữ một bí mật gì đó. "Tôi ổn.
Nhưng có vẻ như cậu gọi tôi không chỉ để hỏi thăm. Có chuyện gì?"
Minh Anh hít một hơi dài, giọng cô chùng xuống, nhẹ nhàng mà lại rất nghiêm túc. "Có chuyện đấy, và tôi nghĩ bạn cần phải nghe tôi thật kỹ lần này."
Thanh im lặng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng kiềm chế sự tò mò. "Cậu muốn nói gì?"
"Bạn đang tìm hiểu về Lam phải không?" Minh Anh hỏi, giọng như có chút lo lắng.
"Tôi cảnh báo bạn, Thanh. Đừng có dễ dàng bị cuốn vào cái vẻ ngoài dễ gần của cô ấy."
Thanh nhướng mày. "Cậu đang nói gì vậy? Lam là người tốt. Cô ấy có một dự án từ thiện rất đáng ngưỡng mộ."
Minh Anh cười khẽ, nhưng không có chút vui vẻ nào trong tiếng cười đó. "Tôi không phủ nhận Lam có những điều tốt, nhưng cô ấy không phải là người bạn nghĩ đâu.
Cô ấy có quá khứ mà bạn không thể đoán được. Và tôi sẽ không để bạn lao vào một mối quan hệ mà bạn chưa biết rõ."
Thanh cảm thấy một sự căng thẳng lạ lùng trong không khí. "Cậu đang đe dọa tôi à, Minh Anh? Hay cậu đang ghen?"
Giọng Minh Anh đột nhiên trở nên sắc lạnh, như thể cô ấy không còn kiên nhẫn nữa. "Ghen? Bạn nghĩ tôi ghen với Lam à? Tôi đã quen với Lam từ khi chúng ta còn ở đại học. Bạn không biết cô ấy đâu. Cô ấy giỏi giang, nhưng đừng để sự quyến rũ của cô ấy đánh lừa bạn. Lam luôn có cách khiến người khác nghĩ cô ấy là người đáng tin cậy, nhưng thực tế… cô ấy là người rất nguy hiểm."
Thanh hít một hơi, cảm thấy cơn giận bắt đầu dâng lên. "Cậu nói vậy có nghĩa là gì? Cậu muốn tôi tin lời đồn thổi à? Lam là người rất đáng tin cậy. Tôi cảm thấy cô ấy là một người rất thật."
Minh Anh cười khẩy. "Thật à? Bạn thực sự tin là cô ấy 'thật'? Bạn biết không, tôi đã thấy Lam làm những việc mà bạn không bao giờ ngờ tới đâu.
Cô ấy có mối quan hệ với người đàn ông quyền lực nhất trong giới kinh doanh ở Sài Gòn, người mà bạn không muốn đụng vào đâu. Lam chỉ là một quân cờ trong trò chơi lớn của những người đó."
Thanh bắt đầu cảm thấy sốc. "Cậu đang nói gì vậy? Cô ấy có quan hệ với ai?"
Minh Anh không đáp ngay, chỉ thở dài một tiếng như thể cô ấy không muốn tiếp tục câu chuyện. "Tôi không muốn nói thêm nữa. Nhưng tôi hy vọng bạn đừng đi quá xa. Cẩn thận đấy, Thanh. Lam có thể là một người rất nguy hiểm."
Thanh cảm thấy có điều gì đó đang lẩn khuất trong những lời nói của Minh Anh, nhưng cô không thể tin hết vào những gì cô bạn cũ nói. "Cảm ơn đã cảnh báo. Nhưng tôi sẽ tự quyết định."
Minh Anh không còn giữ được sự kiên nhẫn nữa. "Được rồi, Thanh. Cậu cứ làm theo ý mình. Nhưng đừng nói tôi không đã từng cảnh báo. Khi sự thật vỡ lở, tôi không chắc bạn sẽ còn đủ thời gian để quay lại."
Cuộc gọi kết thúc đột ngột, để lại trong lòng Thanh một sự hoang mang và bối rối. Cô ngồi thừ người ra, đôi tay siết chặt chiếc điện thoại. Minh Anh đã nói quá nhiều điều, và những lời của cô ấy cứ văng vẳng trong đầu Thanh như một lời cảnh báo không thể bỏ qua.
Thanh hiểu rằng mình cần phải tìm hiểu thêm về Lam, nhưng liệu có phải Lam thực sự có những bí mật đen tối mà cô chưa từng biết?
Hôm sau khi buổi họp với Lam bắt đầu, Thanh vẫn chưa thể xóa đi những lời nói của Minh Anh khỏi tâm trí. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn Lam với ánh mắt đầy vẻ chuyên nghiệp.
"Chúng ta cần bàn về dự án cộng đồng của bạn," Thanh bắt đầu, giọng điềm tĩnh.
"Tôi sẽ hỗ trợ, nhưng tôi cần biết rõ hơn về mục tiêu dài hạn của bạn. Điều này không chỉ liên quan đến tiền bạc, mà còn là chiến lược lâu dài."
Lam gật đầu, nhưng ánh mắt của cô có vẻ lảng tránh, như thể đang suy nghĩ điều gì đó. "Tôi đã nói rồi, tôi muốn xây dựng một mạng lưới hỗ trợ lâu dài cho những đứa trẻ mồ côi, nhưng không chỉ về vật chất, mà còn về tinh thần và giáo dục."
Thanh cảm thấy sự quyết tâm trong giọng nói của Lam, nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy có điều gì đó chưa được nói hết. “Vậy Lam có kế hoạch như thế nào để đảm bảo rằng dự án này sẽ thành công lâu dài? Đối tác nào bạn nghĩ là quan trọng cho sự phát triển của dự án?”
Lam im lặng một lúc, rồi khẽ mỉm cười. “Chúng ta sẽ từ từ tìm hiểu. Mọi thứ không thể vội vàng, phải không?”
Thanh gật đầu, nhưng trong lòng cô có một cảm giác bất an. Lam nói đúng, nhưng sự lảng tránh trong cách trả lời khiến Thanh cảm thấy như có một điều gì đó không ổn.
Những lời cảnh báo của Minh Anh vẫn quanh quẩn trong đầu, và cô bắt đầu tự hỏi liệu mình có đang bị kéo vào một mớ hỗn độn mà mình không thể kiểm soát được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro