Chương 6: Ký ức
"Ông ngoại tôi là một doanh nhân có tiếng ở Hà Nội,vậy mà lại kén một chàng rể không cha không mẹ người tỉnh lẻ.Ông nói bố tôi là người có tâm,nhất định sẽ chăm sóc cho mẹ tôi suốt đời.Quả đúng như vậy,dù sau này gia đình có nhiều sóng gió,lúc giàu sang,lúc bần hàn,bố tôi cũng chưa bao giờ làm điều có lỗi với mẹ.
Từ hồi tôi có thể nhớ được,tôi đã sống trong một ngôi biệt thự lớn ở khu trung tâm.Bố tôi tiếp quản sự nghiệp của ông ngoại tiếp tục làm chủ thầu,rất nhiều công trình lớn đều do công ty của ông xây dựng.
Cuộc sống của tôi vẫn êm đẹp như vậy cho đến khi tôi chuẩn bị vào cấp 3.Năm đó,bố tôi đã bỏ ra rất nhiều công sức mới trúng thầu một công trình cầu đường rất quan trọng của chính phủ.Nhưng cuộc đời nào đâu có dễ dàng như vậy.Bố tôi bị chính những người họ hàng bên ngoại hãm hại,những người họ hàng đó lợi dụng mẹ tôi,ngụy tạo một cuộc tham ô rút ruột với số tiền rất lớn.Bố tôi bị khởi tố,toàn bộ tài sản bị câu lưu.Mẹ tôi còn phải vay nóng để cứu bố khỏi cảnh tù tội.Cuộc sống của cả nhà đang từ thiên đường rơi xuống tầng địa ngục thứ 18.Suốt ngày xoay sở giật gấu vá vai,suốt ngày chạy trốn xã hội đen,suốt ngày hứng chịu những trận chửi bới rồi đánh đập.Mẹ tôi vốn không quen bần hàn,trầm uất sinh bệnh,gánh nặng lại càng thêm nặng.
Rồi đến một ngày bố mẹ tôi ra ngoài nhưng không thấy trở về.Tôi chờ đợi ngày này qua ngày khác,cũng không dám chuyển chỗ ở sợ rằng bố mẹ sẽ không tìm thấy.Thế rồi,tôi bị bọn xã hội đen túm được,chúng không những đập phá đồ đạc,con lôi tôi ra làm thú tiêu khiển.Chúng muốn biết bố mẹ tôi ở đâu nhưng chính bản thân tôi cũng không biết gì cả.Những ngày tháng đó với tôi là những ngày tháng không bao giờ quên được.Tôi sống trong sự tủi nhục,đau đớn và vô vọng.Những vết thương cứ trồng chéo lên nhau dày đặc,ngoài cái mạng nhỏ này ra,tôi chẳng còn gì để mất cả.
Hết sạch tiền,tôi đành chuyển vào ký túc xá của trường.Buổi sáng tôi vẫn tiếp tục đi học,còn buổi chiều,buổi tối thì làm đủ thứ việc chân tay để có tiền ăn,bọn giang hồ thỉnh thoảng vẫn tìm đến nhưng cũng chẳng được gì đâm ra chúng chán dần và để yên cho tôi sống.Tôi chẳng có người bạn nào cả,họ khinh miệt và sợ hãi tôi,tôi cũng chẳng thèm quan tâm họ nữa,cứ âm thầm sống cuộc sống của mình.
Từ lúc đó tôi bắt đầu thích cây xanh.Cậu có biết vì sao không?
Những cây xanh ngày nào cũng hứng chịu mưa nắng gió bão,chúng lại không thể chạy trốn được chỉ còn cách hứng chịu.Tuy vậy chúng cũng vẫn xanh tươi,vẫn đơm hoa kết trái.Đời người mấy ai tránh được hết hạn trời,nhưng họ cũng vẫn phải tiếp tục sống.Tôi cứ nghĩ như vậy qua ngày rồi lại qua ngày.Tôi bắt đầu trồng những cây nhỏ vào những chai nước uống nhặt được,chăm sóc cho chúng,nhìn chúng lớn lên từng ngày.Cuộc sống của tôi cũng bớt u tối,tôi bắt đầu có hy vọng về tương lai.Tôi cố gắng học tập và cuối cùng cũng đỗ đại học.Tôi chuyển đến một phòng trọ nhỏ xíu,chỉ vừa chỗ ngủ,bếp nấu cũng phải đưa ra ngoài.
Còn nhớ kỳ thi hết kỳ lần đầu tiên,vì phải ôn tập không thể ra ngoài làm thêm nhiều như mọi khi,hết sạch tiền tôi phải nhịn đói mấy ngày trời.Hôm đó,mắt đã hoa cả lên tôi đành buông sáchbút ra ngoài ngồi ngắm những chậu cây nhỏ,cho đến lúc đó cây xanh vẫn là người bạn duy nhất của tôi.
Rồi tôi bắt gặp một chàng trai cũng đang nhìn hàng cây nhỏ một cách chăm chú.Cậu ấy có dáng người mảnh khảnh,làn da trắng xanh như thể đã lâu không được ánh mặt trời chiếu tới,mái tóc đen hơi dài bay bay trong làn gió chiều.Quần áo trên người cậu ấy toàn là màu đen càng làm tôn lên làn da nhợt nhạt.Nhưng điều khiến tôi chú ý nhất ở cậu ấy là đôi mắt đen vô hồn.Ánh mắt ấy khiến tôi có cảm giác mất mát và đau thương.Cậu ấy làm sao thế?Cho đến giờ tôi cũng không biết chuyện gì đã khiến cậu ấy như vậy,cậu ấy nói mình bị bệnh,được chữa trị xong thì không nhớ gì cả.
Chàng trai đó tiến lại gần,hỏi mua của tôi 1 chậu cây,tôi không còn cách nào khác để sống đành bán chậu cây ấy với giá cắt cổ 100.000.Tuy giá rất cao nhưng chàng trai ấy chẳng thắc mắc gì cả.Rồi cứ thế ngày nào anh chàng cũng đến mua của tôi một chậu cây,nhờ khoản tiền đó tôi đã vượt qua được khoảng thời gian khó khăn.Chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn,nói chuyện đông chuyện tây chuyện lớn chuyện nhỏ.Cậu ấy cũng không có bạn-giống như tôi.
Nỗi buồn trong mắt cậu ấy cứ vơi dần theo từng ngày,nỗi cô đơn trong tôi cũng vợi bớt.Khi kỳ thi qua đi,tôi lại tiếp tục đi làm thêm tối ngày nên cũng không gặp lại cậu ấy nữa.Ấy vậy mà 1 tháng sau đó tôi đã gặp lại cậu ấy ngay trước giảng đường của mình.Cậu ấy đã là một cậu trai khác hắn.Gương mặt đã hồng hào,mái tóc được cắt ngắn cũng không còn loà xoà như lúc trước.Cậu ta cũng đã tăng vài cân,tay chân đã có thêm phần cứng cáp.Hôm nay cậu ấy mặc áo sơ mi trắng và quần bò,nhìn rất năng động,trẻ trung lại có vài ba nét rất phong trần.Thì ra cậu ấy rất vui tính,không u ám như cái ngày tôi gặp.Cậu ta có rất nhiều bạn bè,học cũng rất giỏi,lại hay giúp đỡ người khác.
Rồi cậu ấy nói cậu ấy thích tôi,muốn chăm sóc tôi cả cuộc đời.Tôi nghĩ đến bố mình liền òa khóc.
Kể từ khi xảy ra chuyện,cậu ấy là người đầu tiên tốt với tôi như vậy.Lúc đó,có được sự quan tâm của ai đó là điều hết sức sa xỉ.Nhưng cậu ấy đã đến bên tôi.Rồi chúng tôi yêu nhau,cũng có những lần tranh cãi,nhưng rồi thì sao?Chúng tôi chưa một lần nghĩ đến chuyện sẽ rời xa nhau.Thiếu cậu ấy tôi sẽ chỉ còn lại một mình.Dù có đánh đổi mọi thứ trên đời,tôi cũng vẫn chọn cậu ấy.
Trang dừng lại,nhấp một ngụm trả nhỏ.Hiếu chớp chớp đôi mắt,hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp Hùng là vào kỳ 2 năm nhất đại học,tuy rằng chưa phải là một chàng trai bản lĩnh và chính chắn như bây giờ nhưng Hùng luôn vui tính và ấm áp.Vậy mà thằng ấy lại đã từng đau buồn đến mất trí sao?
Hắn giật mình thoát ra khỏi những ý nghĩ ngày càng xa,hắn nhìn Trang,thấy cô không nói gì liền gợi mở:
-Vậy bố mẹ cậu thì sao?
Cô chậm rãi tiếp tục câu chuyện vẫn với cái giọng đều đều:
"Đến năm thứ 3 đại học thì tôi gặp lại bố mẹ mình.Thì ra lúc đó họ bị bọn xã hội đen đuổi theo,bố tôi bị đánh gẫy một chân,2 người đành trốn lên một chuyến xe khách rồi theo xe lên tận Lào Cai.Chẳng có điện thoại liên lạc,cũng chẳng dám về Hà Nội,hai người đành tìm kế sinh nhai rồi tính tiếp.Đúng là trời không tuyệt đường sống của người,bố mẹ tôi chăm chỉ làm ăn,cuộc sống cũng dần dần ổn định.Trong 5 năm,họ đã giải quyết phần lớn nợ nần,lại có một cuộc sống tương đối đầy đủ.Dù vậy tôi vẫn bặt vô âm tín khiến bố mẹ rất đau lòng.
Rồi đến một ngày tôi nhận được một cú điện thoại,tôi bỏ hết mọi việc tức tốc lên Sapa.Hôm ấy cũng là ngày đầu tiên trong năm Sapa có tuyết.Bước xuống xe,từng cơn gió lạnh ùa tới vây lấy tôi,những bông tuyết bay bay đầy trời,vương đầy lên tóc.Khung cảnh núi rừng trong tuyết trắng đẹp đẽ như vậy mà sao lòng tôi thấy vô cảm.Những người đi cùng chuyến xe vô cùng thích thú,họ cười đùa cùng nhau,chụp ảnh cùng nhau,chỉ có mình tôi bơ vơ một mình.Tôi đưa tay ra hứng những bông tuyết trắng,cảm giác trên tay lạnh buốt đi,trong lòng cũng có cảm giác như vậy.Tôi chẳng trách ai cả,chỉ là một cảm giác thương xót cứ trào lên.Một cô bé người dân tộc quần áo mỏng manh níu áo tôi xin tiền,tôi dốc hết tiền trong túi ra đưa cho cô bé ấy.Tôi như gặp lại hình ảnh của chính mình.
Gặp bố mẹ mình trong căn nhà dưới chân đồi,họ ôm lấy tôi mà khóc.Tôi cũng vậy,bao nhiêu tủi hơn trào lên rồi rơi ra khỏi khóe mắt.Tôi ôm lấy họ,như sợ đó chỉ là một giấc mơ,khi cảm nhận được là thật lại càng sợ sẽ mất họ lần nữa.
Bố mẹ muốn bù đắp cho tôi nhưng trong lòng tôi lại không muốn vậy.Nói đúng ra thì họ cũng đâu có làm gì sai,chỉ trách rằng kiếp trước tôi tu tâm chưa đủ.Vì thế tôi xin phép vẫn sống như trước vừa đi học,vừa đi làm.Từ đó tôi vẫn sống ở Hà Nội,còn bố mẹ vì vẫn phải buôn bán trả nốt số nợ nên phần lớn thời gian ở bên kia biên giới,dịp nào bố mẹ về tôi lại lên Sapa thăm hai người,đôi khi bố mẹ cũng xuống Hà Nội thăm tôi.
Dẫu vậy đã 5 năm trôi qua tôi vẫn không quên được cảm giác đầu tiên khi đặt chân đến mảnh đất này.Khi ở đây chẳng hiểu sao tôi luôn bị mất ngủ,tâm trạng cũng không được vui.Chắc có lẽ mảnh đất này khắc nghiệt quá,khiến con người bỗng dưng nhớ lại những đau thương trong quá khứ.
Dù không thích nơi này nhưng mỗi năm vào đợt tuyết rơi đầu tiên,tôi sẽ lên giúp đỡ những trẻ em ở đây một chút,cũng là muốn tích thêm đức cho tôi và người thân kiếp sau sẽ không còn phải đau khổ như vậy nữa.Cuộc đời đôi khi vẫn vậy,những nỗi đau ta đã trải qua sẽ mãi mãi khắc sâu trong tâm trí,cũng chẳng thể nào làm gì để quên được,chỉ còn cách sống như nào để ta của sau này sẽ không còn đau khổ nữa mà thôi. "
Trang kết thúc câu chuyện của mình với một nụ cười mỉm.Hiếu đưa tay vuốt lên tóc Trang,lấy xuống một bông tuyết nhỏ.Hắn xòe bàn tay ra xem.Một bông tuyết nhỏ khác rơi trúng vào lòng bàn tay đang xòe ra của hắn,rồi một bông tuyết nữa,lại một bông tuyết nữa.Những bông tuyết nối tiếp nhau bay bay đầy trời,bám vào vai vào tóc Hiếu,nhưng hắn hoàn toàn không cảm thấy lạnh.Cô gái trước mặt hắn vẫn ngôi im lặng lẽ uống trà,đôi mắt bình lặng.Cô ấy đã trải qua từng ấy chuyện nhưng vẫn kiên cường như vậy,vẫn trở thành chỗ dựa cho rất nhiều người.Hắn thấy tim mình ấm áp,càng ngày hắn càng thích cô gái ấy nhiều hơn,nhưng giờ thì hắn không còn sợ hãi gì nữa.Ừ thì một ngày nào đó mọi người sẽ biết tình cảm của hắn,nhưng thế thì đã làm sao,hắn có thể không thích một cô gái như vậy được sao?Khi yêu Ngọc Huyền hắn luôn sợ sẽ đau khổ,nhưng khi hắn dành tình cảm cho Trang,hắn đã chấp nhận mình sẽ đau khổ.Chỉ cần lúc này đây có thể ở bên cô ấy,cả thiên đường hắn cũng có thể đánh đổi.Hiếu nắm chặt bàn tay,những bông tuyết tan dần ra theo hơi ấm.
Khi trà đã lạnh,ông già trưởng bản bước ra trước hiên vẫy 3 người và bọn trẻ vào ăn cơm.Bữa cơm đạm bạc nơi núi rừng hoang vu nhưng lại vô cùng ấm áp.Trưởng bản vừa ăn vừa kể cho họ nghe những câu chuyện cổ của người Mông,ông còn tặng cho mỗi người một chiếc chuông nhỏ bằng đồng nói là đã được làm phép,người đeo nó sẽ luôn được bình an hạnh phúc.Ăn cơm xong Trang xin phép về sớm,sợ tuyết rơi nhiều sẽ không về được.3 người lại lên xe chậm chạp ra về.Thùy Dương thích thú rung rung chiếc chuông nhỏ,Trang vẫn chăm chú lái xe,còn Hiếu nhìn ra cửa kính,thỉnh thoảng lại mỉm cười ngây ngốc.Hắn đã lén nhét chiếc chuông nhỏ của mình vào túi xách của Trang,hắn mong cô có thể có được bình an gấp đôi,hạnh phúc gấp đôi,được yêu thương gấp đôi.Những bông tuyết vẫn lặng lẽ rơi bám đầy trên những cành cây ngọn cỏ,tuyết có thể lạnh nhưng rồi cũng không giết được sự sống,một ngày tới đây cả núi rừng sẽ lại xanh tươi,hừng hực khí thế,như vẻ ban đầu vốn có của nó.
Chiếc xe bán tải về đến chân đồi thì trời cũng bắt đầu tối.Hùng đang đứng đợi mọi người ở trước cửa.Thuỳ Dương vừa bước xuống xe đã chạy như bay về phía Hùng khoe chiếc chuông nhỏ.Hùng đưa tay xoa đầu cô em gái,kéo lại khoá áo cho cô bé khỏi lạnh.Hiếu chăm chú nhìn anh,thật khó tưởng tượng được chàng trai rắn rỏi trước mắt hắn lại từng là một cậu thanh niên ốm yếu,không có sức sống.Hùng thấy hắn vẫn đứng ở đằng xa liền tiến lại vỗ lên vai hắn,nói:
-Mày sao thế?vào nhà đi chứ?
Hiếu khoanh tay trước ngực,vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng:
-Tao đang nhớ lại lần đầu tiên gặp mày ở lớp,mày đâu có được như bây giờ,tại sao lại có thể trở nên đẹp trai như thế này được nhỉ?
Hùng gãi đầu,ra điều khó hiểu:
-Tao cũng chẳng biết,chắc do ăn ở thôi.
Hai thằng con trai nhìn thẳng vào mắt nhau 5s rồi cùng phá ra cười,lại đồng thanh nói:
-Thế quái nào 2 đứa đẹp trai lại chơi với nhau.
Đêm hôm đó,cả 4 người tay xách nách mang bao nhiêu là thứ trở về Hà Nội.Lần này Hùng được nghỉ phép khá dài,sẽ về Hà Nội đón năm mới.Trên hàng ghế cuối cùng của chuyến xe đêm lạnh lẽo,ba người đang ngủ mê mệt,chỉ có Hùng con thức.Anh đưa tay kéo lại cái chăn đắp trên người Hiếu.Một cảm giác chua xót không lý do lại dâng lên trong lòng.
*******************************
Một mùa noel nữa lại đến,khắp nơi tràn ngập màu trắng,đỏ và xanh lá cây,những màu chủ đạo muộn thuở trong dịp lễ quan trọng này.Những con phố đều khoác lên mình bộ quần áo lung linh rực rỡ nắm tay nhau nhảy nhót trong những bản nhạc giáng sinh vui tươi nhộn nhịp.Cái tết của người tây này thế mà hợp với Việt Nam đến lạ,có lẽ cũng tại người Việt ưa vui nhộn mà lại thiếu đi 1 dịp lễ hội vào mùa đông.
Trang ngồi trong quán cafe,vừa lau ly cốc vừa ngắm nhìn thành quả mấy ngày trời của mình.Quán của cô đã khoác lên một màu sắc mới.Khắp nơi đều là bóng gương và giây kim tuyến,xen giữa là một vài thiên thần nhỏ phát ra tiếng nhạc tinh tang.Một vòng nguyệt quế màu xanh lá treo ngay trung tâm,bên trên trang trí nào quả thông,nào hoa nhỏ rất xinh động.Một lò sưởi giả được đặt ở góc phòng,tỏa ra hơi ấm dìu dịu,xung quanh bày ghế đơn và những tấm thảm nhỏ.Những chậu cây được rắc lên một lớp xốp mỏng giả làm tuyết,những món quà xinh xinh được treo lên cành của cây thông nhỏ đặt cạnh cửa.Khi ra về,mỗi vị khách sẽ tự tay lấy cho mình 1 món quà.
Cô chủ vui sướng giơ chiếc ly trong tay lên ngắm nhìn,cô đã sắm bộ ly mới này để phục vụ riêng cho dịp giáng sinh,phải mất hai buổi sáng dạo khắp Hà Nội,cô mới chọn được thứ ưng ý,mà giá của nó cũng không hề rẻ.Một vài vị khách bước vào quán tỏ vẻ rất thích thú.Hiếu nhanh chân bước lại làm công việc của mình.
Trang thu dọn ly cốc cất cẩn thận,định tối giáng sinh sẽ đem ra dùng.Cô với tay lấy cái khăn rồi lên tầng 2 lau dọn,nhưng mới đi được mấy bước một dự cảm không lành bỗng dâng lên.Y như rằng "xoảng".Cô từ từ quay người lại,mặt đần cả ra,bộ ly đẹp đẽ đã nằm lăn lóc dưới đất,cái sứt cái mẻ,đứng cạnh đấy không ai khác,chính là Hiếu.Trang ngửa mặt lên trần nhà cố nén giận,cô thở hắt ra một tiếng,quay lưng đi ý bảo hắn tự mình dọn dẹp.Tưởng thế là yên ai ngờ cái thằng hậu đậu đó lại "Á" lên một tiếng,chẳng cần quay lại cũng biết việc gì đã xảy ra.Trang nghiến răng ken két,cô rít từng tiếng qua kẽ răng:
-Tránh ra.
Thằng bé ngoan ngoãn dẫn theo mấy cái đuôi của mình ra tuốt cái bàn gần cửa.Cô thì đau xót ngồi thụp xuống,nâng niu từng mảnh ly vỡ,"Ôi em yêu của tôi,sao lại làm em ra nông nỗi này hả trời?Giờ chính tay chị lại phải dọn xác em thế này,đau đớn quá đi".Chợt mắt cô bừng sáng,trong đám lổn nhổn lung tung,cô phát hiện ra vẫn còn một chiếc ly lành lặn.Cô giơ lên ngang mặt,đôi mắt rưng rưng nhìn chiếc ly còn xót lại.
Một bàn tay bất chợt vỗ mạnh lên vai cô:
-Vợ ơi,đang làm gì đấy.
Cô giật thót mình,chiếc ly vuột khỏi tay,từ từ rơi xuống,chạm vào mặt sàn rồi vỡ tan.Cô nhìn chân chân vào chiếc ly vỡ như người mất hồn,chiếc ly cuối cùng cũng đã ra đi.Nỗi căm tức từ nãy đã đầy lên đến cổ,giờ bắt đầu trèo ra khỏi miệng.Cô ngồi bệt xuống sàn khóc lóc nức nở,tiếng khóc càng lúc càng lớn,dần dần biến thành tiếng gào thét.Hai thằng con trai cao lớn mặt cắt không còn giọt máu,xúm lại xin lỗi rối rít,cô lại càng khóc to hơn.
2h chiều ngày giáng sinh,Hùng và Hiếu đứng nghiêm trang trước mặt Trang,cả hai đều mặc áo sơ mi trắng,hông đeo tạp dề đỏ thêu ren,đầu đội mũ ông già noel đỏ chót.Vì chuyện bộ ly vỡ nên dù không muốn,hai chàng vẫn phải ngoan ngoãn mặc theo đúng sự chỉ đạo.Quán đã có vài vị khách lác đác,mọi người đều phì cườinhìn hai chàng trai cao lớn đang đứng khép nép trước mặt cô chủ quán lùn tịt.
7h tối quán bắt đầu đông khách,tiếng cười tiếng nói nhộn nhịp.Không khí trong quán giống một lễ hội hơn là một nơi chỉ để uống nước.Khách đến dịp này chủ yếu là khách quen,chẳng những quen mặt với chủ quán mà đến những người khách khác cũng quen mặt.Họ có khi còn chẳng biết tên nhau nhưng lại giống như những người bạn ngày nào cũng gặp,cùng ăn uống,hát hò,dành cho nhau những lời chúc tốt đẹp nhất.
Trang,Hùng,Hiếu,3 người chạy đi chạy lại đến bở cả hơi tai,hai chàng còn phải làm người mẫu bất đắc dĩ cho các quý khách chụp ảnh,lúc thì đứng,lúc thì ngồi,rồi thì ôm vai,bá cổ,nhiều nàng còn bất chấp thơm lên má hai chàng,ôi thì đủ kiểu.Hiếu vất vả một hồi mới dứt được một đám sinh viên nữ,chạy tới quầy,vừa thở hổn hển vừa đưa tay lên cổ vạch một đường.Một lúc sau hắn mới hồi lại,mệt nhọc hỏi:
-Thuỳ Dương đâu rồi?
Trang vừa pha chế đồ uống,vừa trả lời:
-Dương nhắn tin nói hôm nay mệt nên về nhà rồi.
Hắn gật gật đầu,lại nặng nhọc bê một khay đầy ắp đồ uống lảo đảo lao vào đám khách hàng đang vỗ tay hát hò.Hùng cũng lướt lại quầy,gương mặt bơ phờ nửa trắng nửa đỏ,chỉ kịp ngồi một lúc đợi trang bày đồ uống lên khay rồi lại bê khay đi tiếp.Tiệc tùng tưng bừng đến tận 2h sáng quán mới hết khách,ba người dọn dẹp xong xuôi cũng phải mất cả tiếng đồng hồ nữa.Hiếu lau xong cái bàn cuối cùng,giơ tay ném viu cái khăn lau vào sau quầy pha chế,ngồi phịch xuống bàn.Hùng cũng lảo đảo bước tới đẩy hắn ngã lăn xuống đất,rồi đặt mông ngồi xuống chỗ hắn vừa ngồi.Hiếu cũng chẳng còn sức chống cự,cứ thế thu lu nằm dưới đất.Nằm im một lúc hắn giơ chân đạp nhẹ vào chân Hùng,thều thào hỏi:
-Trang đâu rồi?Tao đói quá.
Hùng cũng thều thào không kém,trả lời:
-Mày còn hỏi sao?Đang đếm tiền.
Hiếu bất lực đạp bụp một cái vào chân bàn,Hùng thở dài xoa xoa bụng.Lại thêm nửa tiếng sau Trang mới bước ra,mặt vui phơi phới,hô lên:
-Đi ăn thôi.
Hiếu lồm cồm bò dậy,kéo tay Hùng đứng lên,hai thằng quàng tay nhau lảo đảo bước đi.Trang lườm đểu hai thằng rồi cười tươi tung tăng bước theo.Đang lúi húi khoá cửa,cô bất chợt nghe thấy một tiếng gọi xa xăm:
-Chị ơi,chị ơi.
Sống lưng cô lạnh toát,hai bàn tay run bần bật.Cô từ từ quay người lại,giật nảy cả người.Đứng ngay sau lưng cô là một thằng con trai gầy gò,mặt xanh rớt như tàu lá,hai mắt thâm quầng ẩn dưới cặp kính to tổ tướng.Trang nhìn quanh,hai thằng cha kia có lẽ đang ngồi hít hà phở đêm mất rồi,chẳng còn cách nào,cô lắp bắp trả lời:
-Cậu hỏi ai?
Một lúc sau,trong quán phở khuya,ba người sáu con mắt đều đổ dồn về thằng con trai ngồi trước mặt.Thằng ku đã ăn đến bát phở thử ba,đấy là không kể 20 cái quẩy.Hùng nuốt ực một cái quay sang thì thầm hỏi Trang:
-Ai đây vợ?
Trang mơ mang quay sang trả lời:
-Bạn của Thuỳ Dương,nói là đến quán chờ con bé từ chiều đến giờ.
Hiếu hít sâu một hơi,nheo mắt,nói nhỏ:
-Đúng là cậu ta,mấy lần quay đi quay lại cậu ta vẫn ngồi ở cái bàn tròng góc,tôi cũng thấy rất kỳ lạ.
Thằng con trai húp nước phở xùm xụp,xong xuôi mới ngẩng lên nhìn ba người trước mặt.Trang nhẹ nhàng hỏi:
-Em tìm Thuỳ Dương có chuyện gì vậy.
Mặt cậu ta đỏ bừng lên,gãi đầu gãi tai như kiểu trên người có rận.Trang liếc sang Hùng,thấy anh cũng đang nhìn sang mình,ánh mắt mơ hồ chẳng hiểu chuyện gì.Một lúc sau thằng con trai lạ mặt rút trong túi ra,đưa cho Trang một tấm thiệp màu hồng rất đẹp,nhìn qua chắc là tự tay làm.Trang cẩn thận cầm lấy như báu vật,định mở ra xem thì bị anh chàng quát một tiếng giật thót cả tim,suýt nữa đánh rơi tấm thiếp xuống bát phở đang ăn dở.Cô quay sang nhìn Hiếu,thấy mặt hắn cũng đầy vẻ mơ hồ.Thằng con trai kỳ lạ kia đứng dậy,lắp bắp:
-Chị...chị...chị đừng xem,chị..chị... đưa cho Thuỳ Dương giúp em với ạ.
Thằng đó xách cặp bước nhanh ra khỏi quán,bỏ lại 3 người cùng bàn vẫn đang ngơ ngác.Trang cầm tấm thiếp trên tay,mặt đơ như cây cơ,quay sang Hùng,hỏi:
-Đọc không?
Hùng thở dài rồi gật đầu,ra điều đành vậy.Cả hai lại quay sang Hiếu,ánh mắt thăm dò.Hiếu quả quyết:
-Chần chừ gì nữa,đọc đi.
Trang giở tấm thiệp ra,một mùi thơm nức sực bốc lên,tấm thiệp viết rằng:
"Chúc cậu giáng sinh vui vẻ.Dù cậu có từ chối tớ bao nhiêu lần đi nữa,trong tim tớ cũng chỉ có mình cậu mà thôi".
Thuỳ Dường vừa nhìn thấy tấm thiệp,lập tức vo tròn vứt quách vào thùng rác.Cô bé tức tối bước tới trước mặt Trang căn dặn:
-Lần sau nhìn thấy người này chị tránh xa ra,đừng nhận gì của hắn nghe chưa.
Trang thộn mặt gật gật đầu,lần đầu tiên cô thấy Thuỳ Dương có vẻ kích động như vậy.
-Anh có điều muốn hỏi-Hùng lên tiếng.
-Không hỏi gì hết-Thuỳ Dương quát lại làm Hùng im luôn,không dám thốt lên điều gì nữa.Cô bé quay sang nhìn Hiếu,ánh mắt chờ đợi,nhưng Hiếu chẳng nói gì cả.
Cô bé nổi điên,vò tung mái tóc giậm chân ầm ầm bước về phòng.Ba người còn lại nhìn nhau một lượt rồi cũng im lặng giải tán.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro