Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Lúc đau khổ nhất chính là lúc dứt khoát

-Cái gì cơ?-Trang hét lên,hai tay chống xuống bàn,đứng bật dậy.

-Có gì mà bất ngờ vậy?-Hắn ngước lên nhìn cô,mặt lạnh như tiền.

-Cậu bị điên đấy à?Ở đây á?Nhà tôi á?-Sau mỗi câu hỏi giọng cô lại cao lên thêm 1 tông.

-Tôi nhất định ở lại đây!-Hắn ra điều thách thức.

Cô nàng chống 1 tay vào sườn,tay còn lại đỡ trán rồi hớt mớ tóc mái lên cho bớt nóng.

-Không thể được-Cô gằn giọng-nhà tôi toàn con gái,không thể để cậu ở lại được.Dương,em nói gì đi chứ?-Trang quay sang Dương,cô bé là em gái Hùng,còn đang học đại học.Nhưng ngay lập tức,cô đã thấy có gì đó không ổn.Dương đang nhìn trộm Hiếu,hai má cô bé ửng hồng.

-Tôi đâu có ngủ chung vs 2 người đâu,vẫn còn phòng trống mà-Hắn phân bua rồi quay sang Dương cười nịnh-Em đồng ý chứ.

Cô bé ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Hiếu rồi khẽ gật đầu.

Mặt Trang nhăn thành một cái bị,cô thắc mắc không hiểu thằng cha này đang làm cái trò quái quỷ gì thế?

-Được rồi,đợi đấy,tôi sẽ gọi cho Hùng.

Cô bỏ ra ban công gọi điện,vung tay vung chân một lúc rồi ngửa mặt lên trời thở dài.Cô trở lại bàn ăn,gương mặt u ám như phá sản.

-Tôi đi ngủ.

Trang chỉ nói vậy rồi bỏ vào phòng.Những câu nói ấy cũng đồng nghĩa với việc cô đã đầu hàng.Hiếu nhìn theo Trang cố không bật cười thành tiếng,từ trưa nay hắn đã nói chuyện với Hùng bằng cái giọng tỉ tê hết mức có thể về cái cuộc đời đầy bi thảm của hắn nhất là ở cái giai đoạn thất tình bi đát này,thế rồi Hùng đồng ý.Hiếu quay sang Dương,cô bé đang vặn vẹo 2 bàn tay thành một cục.

-Em là em gái của Hùng à?Anh chưa gặp em bao giờ.-Hiếu tiến sát lại gần Dương trò chuyện-Em đang học trường nào?

Dương ngẩng mặt lên,cô bé trả lời:

-Em học cùng trường với anh và anh Hùng ạ.

-Cả bà Trang nhà em cũng học trường ấy đấy-Hiếu đưa bàn tay xoa xoa đầu Dương cười toe,nụ cười ấm áp và khoáng đạt như gió lướt qua đồng cỏ -Ngủ đi cô bé,mai còn đi học.

Hắn đút hai tay vào túi quần trở về phòng,ngủ một mạch đến quá trưa hôm sau mới tỉnh dậy.Nắng vẫn nhảy nhót vui tươi trên dàn hoa ngoài ban công như hôm qua,Hiếu đã quên mất việc hỏi Trang xem đây là loài hoa gì.Hắn kéo ghế ngồi vào bàn ăn,cơm nước đã dọn sẵn,có một tờ giấy kẹp dưới chiếc cốc thủy tinh:"Ăn xong tới quán cafe của tôi",bên dưới ghi một dòng địa chỉ."Cái con nhỏ này lại bày trò gì đây",Hiếu nhếch mép,vứt tờ giấy qua một bên để thưởng thức bữa ăn.Hắn không ngờ mình lại thích ăn cơm Trang nấu đến vậy,trước giờ hắn toàn ăn những thứ linh tinh.

Tiếng chuông leng keng báo rằng có người đang bước vào quán.Trang nhìn ra cửa và thấy hắn,"oan gia đến rồi đây".Cô bưng ly trà táo đến bàn số 5 rồi ngoắc Hiếu lại bàn bên cạnh.Hai người ngồi xuống đối diện nhau,cố gắng dùng ánh mắt áp đảo đối phương.

-Tôi có 3 điều kiện nếu cậu muốn ở lại-cô lên tiếng trước.

-Cậu nói đi.-Hắn tủm tỉm cười.Từ hôm qua đến giờ hắn luôn có một cảm giác thích thú khi nói chuyện với con hâm này.

Cô ta khoanh tay lại,vẻ mặt trịnh thượng:

-Thứ nhất,góp tiền ăn.

"Tiên sư cái con nhỏ ki bo"-Hắn thầm mắng Trang trong bụng nhưng rồi gật đầu.

-Thứ hai,cậu đến quán cafe làm việc.

Hắn thoáng kinh ngạc nhưng rồi lại nghĩ có thể đây sẽ là một trải nghiệm thú vị nên lại tiếp tục đồng ý.

-Thứ ba,tôi không lấy tiền nhà,nhưng lương sẽ ít một chút.

"Cái gì mà không lấy tiền nhà,trừ vào lương thì khác quái gì nhau"-Hiếu cay cú nhưng cái thân phận ăn nhờ ở đậu biết làm thế nào đành ngậm ngùi gật đầu tiếp.

- Cậu ghê gớm quá đấy nhá.-hắn cằn nhằn.

Trang chỉ thản nhiên đáp một câu gọn lỏn:

-Thế thì đã làm sao-rồi vứt cho hắn một cái tạp giề kẻ caro xanh lá cây.

Thái độ của Trang làm hắn thoáng chột dạ,hình như mình bị lợi dụng thì phải.

Mấy cô gái bàn bên nhìn Hiếu cười khúc khích.Hắn quay người lại,bầu nhiệt huyết bỗng sôi lên sùng sục,nhiều gái xinh quá đi mất.Hắn ngay lập tức vuốt lạimái tóc lãng tử của mình cho ngay ngắn rồi đứng dậy,đeo chiếc tạp dề,vui vẻ bắt đầu công việc.

Đúng là Trang có đầu óc kinh doanh,Hiếu mới làm một tháng mà lượng khách đã tăng lên đáng kể.Tầng 1 đầy những cô bé rủ nhau đến cốt để ngắm anh phục vụ đẹp trai,thỉnh thoảng lại hú hét vì chộp được một bức ảnh đúng góc đẹp của anh chàng.Không những vậy,tầng 2 cũng dần dần chật ních.Có những người chẳng có chuyện gì buồn cũng vẽ ra được những lý do dở hơi để được trò chuyện vài ba câu với hắn.

Nhờ những việc ấy mà Trang đỡ ghét hắn hơn nhưng trong mắt cô hắn vẫn là 1 thằng không đứng đắn còn Dương thì nên tránh xa hắn càng nhanh càng tốt.Nhưng đời nào có như mơ,cô em nhỏ của Trang hoàn toàn bị Hiếu hớp hồn mất rồi.Cảm xúc của Thùy Dương mỗi khi gặp Hiếu cứ lồ lộ ra trên mặt làm Trang không khỏi phiền lòng.

Một buổi tối mùa thu se lạnh,đã 12h và quán chỉ còn vài ba khách cố nán lại tận hưởng nốt cái trong lành hiếm có của thành phố.Trang ngồi tựa vào cửa kính nhìn ra ngoài.Cô nhớ đến Hùng và bất giác mỉm cười.Cái con người ấy luôn tạo cho cô cảm giác được che chở,dù rằng thời gian bên nhau chẳng được là bao.Hùng không phải là mẫu đàn ông chín chắn,chỉnh chu,anh cũng chỉ hơn Trang một tuổi thôi,vẫn còn trẻ con lắm.Hai người ở bên nhau cũng hay chí chóe,trêu chọc nhau,nhưng chính điều đó lại tạo cho Trang cảm giác thoải mái,không bó buộc.Trang và Hùng là một cặp đôi kỳ lạ vì họ yêu nhau chẳng theo quy tắc nào mà mọi người vẫn hay nghĩ về tình yêu.

Hiếu ghé ly trà mát vào má Trang làm cô giật mình.Hắn cười đểu giả:

-Dạo này cậu già quá,mặt nhăn hết rồi kìa?

Cô gạt tay hắn ra,cự lại:

- Tôi có già thì cậu nhanh mất việc chứ có sao đâu.

Hiếu vờ như không quan tâm,hắn dựa hẳn lưng vào tấm kính,chân gác lên ghế,nhâm nhi ly trà trên tay.Cô cũng kệ hắn,tâm hồn lại bay bổng đẩu đâu.Hai người cứ như vậy một lúc lâu.Chợt hắn lên tiếng:

-Dàn hoa ở nhà cậu là hoa gì?

Trang vẫn nhìn ra ngoài cửa,chậm chạp trả lời:

-Hoa nhẫn đông nhưng mọi người hay gọi là kim ngân.

Hai người lại im lặng một lúc lâu.Tiếng leng keng vang lên,1 vị khách lặng lẽ ra về.Lúc này,tâm hồn Trang đã trở về mặt đất,cô nhìn Hiếu đang nhâm nhi ly trà,nghĩ thầm:"Cái thằng Hiếu này cũng lạ thật đấy,bao nhiêu năm phóng đãng cuối cùng lại bị một cô gái nắm đuôi".Con gái là loài động vật tò mò từ trong bản năng,và Trang cũng không ngoại lệ.Gạt sang bên sự tế nhị và lịch sự,cô quyết tâm làm thỏa mãn cái sự tò mò.Cô nheo mắt lại nhìn Hiếu:

-Này,bạn gái cậu tên gì vậy?

Hắn nhìn mông lung vào điểm nào đó,đưa tay lên day day mũi:

-Là bạn gái cũ.Cô ấy tên Ngọc Huyền.

-Cô ấy rất xinh đẹp phải không?

-Uk,có cô gái nào xung quanh tôi mà không đẹp-Hắn lại nhếch mép cười,nhưng lần này có chút vị chua chát.

-Cậu yêu cô bé đó vì xinh hả?-Trang khẽ hỏi,nụ cười của hắn làm cô chột dạ,nhưng đã lỡ hỏi rồi,đành đâm lao thì theo lao vậy.

Vẫn cái điệu bộ phớt đời,vờ như không quan tâm,hắn trả lời:

-Huyền là hàng xóm của tôi hồi nhỏ,chúng tôi không còn gặp nhau từ hồi tôi 15 tuổi.Cách đây 1 năm,tình cờ gặp lại cô ấy tại một bữa tiệc sinh nhật,cô ấy vẫn như xưa,vẫn trong sáng,vẫn ngây thơ như ngày nào.Tôi bị cô ấy thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên.Nhưng giờ thì tôi nhận ra ai rồi cũng phải lớn,tôi k còn bé và cô ấy cũng vậy.

Lần đầu tiên cô thấy Hiếu nghiêm túc và trải đời như vậy.Hắn xoay ly trà trên tay,đôi mắt nâu sáng xoáy sâu vào đáy thủy tinh,môi hắn mím chặt lại như muốn giữ lại cái điều đang vỡ òa ra trong lòng hắn.Lúc này khách đã về hết,chỉ còn lại hai người.Khách của quán vốn thường như vậy,để tiền lại và ra về lặng lẽ.

-Cô có muốn nghe một bài hát không?

Hiếu đưa tay lấy cây ghi ta lướt tay trên phím và nghêu ngao hát.Tiếng đàn vang lên,nhẹ nhàng hòa vào không gian tĩnh lặng.

"Khi cơn mưa xác xơ đi qua,con đường xa bỗng như nhạt nhòa.Trên hàng cây,lá bay chập chùng theo gió về.

Trong ưu tư những ngón tay đan,tôi lặng im lắng nghe chiều tàn,nghe thời gian mãi trôi âm thầm năm tháng.

Chợt nghe mùa đông về trên phố dài,lặng lẽ hàng cây ngóng chờ.Vẫn như đâu đây bước chân em về trên lối cũ.

Để tôi tìm quen được trong gió chiều,khi lòng tôi nỗi nhớ ùa về.Đã xa nhau rồi,trái tim đơn côi còn mãi,mình tôi"

Trang đứng dậy,trong lòng tràn ngập áy náy.Cô tự trách mình sao tự nhiên lại vô duyên thế cơ chứ.Cô đi tới quầy pha chế,lấy 2 bông hoa kim ngân trong giỏ mây rồi quay lại chỗ Hiếu,bỏ hai bông hoa vào ly trà đang đặt trên bàn.Cô khoanh chân ngồi phệt xuống đất,nhẹ nhàng hát theo.

"Để tôi tìm quen được trong gió chiều,khi lòng tôi nỗi nhớ ùa về.Đã xa nhau rồi,trái tim đơn côi còn mãi,mình tôi"

Tiếng đàn ngưng lại,Hiếu ngửi thấy mùi hương kim ngân phảng phất tỏa ra từ ly trà.Và rồi hắn nghe thấy giọng nói của Trang,không phải giọng nói lạnh lùng mọi ngày mà là một giọng tự sự sâu lắng.

-Tôi nghe người ta kể rằng,từ khi sinh ra mỗi con người đều được buộc một sợi chỉ đỏ ở ngón tay út,đầu dây bên kia sẽ buộc ngón út của một người khác,người sẽ cùng ta đi hết cuộc đời.Những người yêu nhau rồi chia tay,là do họ có duyên nhưng không có phận với nhau.Có những người sẽ quên đi và tiếp tục trên con đường tìm kiếm người ở đầu dây bên kia,nhưng cũng có những người không vượt qua được,sẽ tự làm đứt sợi chỉ đỏ của mình và mãi mãi sống trong đau khổ.Khi chia tay,con người ta nên đau khổ,nhưng không nên đau khổ mãi mãi.

Mùi hoa kim ngân cứ phảng phất vây quanh Hiếu.Một vài chiếc xe lướt qua cửa kính,những cành cây hai bên đường khẽ đung đưa.Hiếu chợt thấy tim mình bình yên lại.Hắn giơ bàn tay lên che ánh đèn rồi tưởng tượng ra một sợi chỉ đỏ buộc ở ngón tay út và tự hỏi không biết người ấy của mình là ai?Hiếu chợt nhìn sang cô gái ngồi dưới chân hắn rồi mỉm cười.Trong mắt hắn bây giờ là ngón tay út của cô gái đó với một sợi chỉ đỏ.Hiếu lắc lắc đầu rồi vươn vai đứng dậy,đá đá vào chân Trang.

-Ê,ê,về đi.Buồn ngủ lắm rồi đấy.

Trang cũng vươn vai đứng dậy,nhìn Hiếu nở nụ cười.

-Vẻ mặt cậu tốt hơn nhiều rồi đấy.

Lần đầu tiên hắn thấy Trang cười ấm áp với mình.Hắn quay đi không dám nhìn cô.

-Về thôi.-Hiếu vội vã bước ra khỏi quán,vò tung mớ tóc trên đầu rồi hít một hơi dài làn không khí đêm mát mẻ.

*******

Hiếu đang dần quen với cuộc sống mới và đồng thời vết thương trong lòng cũng đang dần khép miệng.Hắn không còn nghĩ đến Ngọc Huyền mỗi ngày,cũng không còn muốn gặp cô nhiều như 1 tháng trước.Hắn chăm chỉ làm ở quán cafe,tối về nhà ngủ một giấc thật ngon và sáng thức dậy sẽ thấy tâm hồn mình thư thái.

Một buổi chiều oi bức,không khí bên ngoài như đặc quánh lại.Quán cafe của Trang bình thường rất trong lành dễ chịu,thế mà hôm nay cũng có cái cảm giác ngột ngạt chung của cả thành phố.Vẫn đang trong giờ hành chính vì thế quán cũng hơi vắng vẻ.

Chiếc chuông treo trên cửa kêu leng keng,Trang ngó ra cửa thấy Thùy Dương bước vội vào quán,dáng vẻ mệt mỏi rũ rượi.Dương lấy cho mình một cốc nước lọc to oành,thoáng chốc đã uống sạch,rồi thở hắt ra 1 tiếng,than thở:

-Mệt quá chị ơi,thời tiết thật là kinh khủng.

Trang mỉm cười,rút một chiếc khăn ướt đưa cho Dương,âu yếm nói:

-Khổ thân em gái tôi quá.Ở đây trông quán cho chị 1 lát,chị đi mua hoa quả.Hôm nay về sớm đi,trời oi bức như vậy chắc tối sẽ mưa to đấy

Trang vẫn luôn chăm sóc cho Thùy Dương chu đáo như vậy.

Dương ôm chầm lấy cô nũng nịu rồi vào trong thay quần áo.Một nhóm vị khách từ tầng 2 đi xuống,tươi cười chào cô chủ quán rồi ra về.Hiếu tiễn họ ra cửa rồi quay vào,bò dài ra quầy pha chế,dáng vẻ cũng hết sức mệt mỏi.Trang chép chép miệng,chọc chọc vào tay hắn,nói:

-Cậu đi mua đồ với tôi đi.

Hắn ngẩng lên,2 mắt trũng sâu mệt mỏi nhìn cô,ảo não nói:

-Thời tiết như vậy mà cậu bắt tôi ra đường hả?Mai đi không được à?

Trang không thèm nhìn Hiếu,vừa mở ngăn kéo lấy chút tiền vừa đốp lại:

-Thời tiết này còn kéo dài mấy hôm nữa,không lẽ vì thời tiết như vậy mà cả nhà phải nhịn đói hay sao? 

Hiếu biết chẳng thể nói được thêm câu gì,bèn lết thân mình vào trong lấy áo dài,khẩu trang,mũ rộng vành...mặc hết lên người không để hở tí da thịt nào cho mặt trời thiêu đốt.Hắn thấy Trang nhìn hắn cười đểu thì ức lắm nhưng mà mặc kệ,cứ lo cho thân mình trước đã.Từ trước đến nay hắn toàn đi ô tô,mưa không đến mặt,nắng không đến đầu,giờ lại phải khổ ải đi bộ trong cái thời tiết này,đương nhiên hắn phải phòng bị thật cẩn thận chứ.Hai người bước ra khỏi cửa,sóng bước bên nhau mà đi,ai lướt qua họ cũng ngoái lại nhìn.Mới đi được 5 phút Hiếu đã quay sang hỏi:

-Sắp đến chưa?

-Sắp rồi.

5 phút sau,Hiếu lại quay sang hỏi:

-Sắp đến chưa?

-Sắp rồi.

Cứ như vậy,đến lần thứ 4,Hiếu bắt đầu nghiến răng ken két quay sang:

-Sắp đến chưa?

Hắn nhìn sang Trang,thấy vẻ mặt cô vẫn bình thường như không lại càng thêm sôi máu.Bất chợt,cô liếc sang hắn làm hắn giật mình,cơn tức tối như bị dội 1 gáo nước lạnh,tắt ngúm trong 1 tích tắc.Hắn run rẩy,lắp bắp hỏi:

-Sao thế?

-Đến rồi,nói gì mà nói lắm.-Trang nhíu mày lạnh lùng.

Cô bước vào quầy hoa quả,một lúc sau đã chọn được 2 thùng ưng ý đủ các loại quả cần cho việc pha chế.Hai người lại sóng bước đi về,mỗi người bê 1 thùng hoa quả.Hắn liếc sang thấy hai má Trang đã đỏ rực,mồ hôi chảy xuống ướt hết mớ tóc mai.Hắn huých nhẹ vào tay cô đề nghị:

-Cậu đưa đây tôi bê cho.

Trang vẫn bước đi không hề dừng lại:

-Không sao đâu,của tôi nhẹ ấy mà,cậu tưởng 2 thùng nặng bằng nhau chắc.

Hắn đơ luôn,chẳng biết nên hình dung cái con nhỏ này với con quái vật cổ kim nào nữa.Hiếu lại lê chân bước tiếp,đầu vẫn miên man nghĩ về mấy con quái vật.Chợt hắn khựng lại,một chiếc ô tô sang trọng lướt qua.Là Ngọc Huyền,từ lúc hai người chia tay hắn vẫn luôn trốn tránh,giờ đây tình cờ gặp lại hình bóng ấy,hắn lại muốn biết xem cuộc sống mà cô ấy mong muốn bên người đàn ông ấy là như thế nào.Hắn đặt thùng hoa quả xuống đường,bắt vội 1 chiếc taxi đuổi theo.

Đã 8 tiếng đồng hồ kể từ lúc Hiếu bỏ lại thùng hoa quả và biến mất.Trang đang lau dọn lại bàn ghế ở tầng 1.Trời mưa như trút nước,những cây to hai bên đường cũng phải oằn mình hứng chịu,mặt đường đã xuất hiện nhiều cũng nước lớn,nhưng chiếc xe phòng ào ào hất tùng mớ nước bắn lên cả cửa kính của quán.Lau dọn xong xuôi,cô đứng thẳng dậy vươn vai,gõ gõ vào thắt lưng cho bớt mỏi.

Trang khẽ thở dài,thằng cha đó lại đang lượn lờ trong đầu cô.Từ chiều đến giờ,cô đứng ngồi không yên,bắt đầu là tức giận vì hắn bỏ đi không nói tiếng nào,hại cô phải lê lết với hai thùng hoa quả,rồi sau đó chuyển sang mặc kệ,hắn ra đi càng tốt,nhưng lúc này thì cô thấy lo lắng,biểu hiện lúc bỏ đi của thằng cha đó quả là không bình thường.Cô lững thững bước ra cửa đứng dưới mái hiên,những hạt nước li ti theo gió phả vào mặt dìu dịu.Ánh mắt của Trang chợt dừng lại trên một thân hình phía bên kia đường.Người ấy ngồi trên vỉa hè,hai tay ôm gối,đầu gục xuống,toàn thân đã ướt sũng vì giầm mưa.Một chiếc xe máy chạy vụt qua,hất tung vũng nước đổ ụp vào người hắn.

Cô lao vội vào quán,tìm thấy chiếc ô trong tủ đựng đồ rồi vội vã lao ra ngoài đường.Cô cố gắng kéo hắn đứng lên,miệng không ngừng trách móc:

-Cậu điên rồi đấy à?Đi vào nhà ngay cho tôi.

Hắn hất tay Trang ra,mơ hồ nói:

-Cậu mặc kệ tôi đi.

-Là Ngọc Huyền phải không?Cái người ngồi trong xe mà cậu đuổi theo ấy,là Ngọc Huyền phải không?

Hắn không trả lời cô,chỉ cúi đầu im lặng.

Cơn tức giận đã bốc lên tận đầu,cô nắm chặt hai bàn tay,quát lên:

-Này,lần này là lần thứ 2 cậu sống dở chết dở như thế này rồi nhé,tôi cứ nghĩ rằng sau lần trước cậu đã tỉnh lại rồi chứ,giờ cậu muốn thế nào đây,muốn thế nào đây hả?Cậu còn muốn phiền phức thế này đến bao giờ hả?

Hiếu đứng bật dậy,gào lên:

-Tôi muốn chết đấy được chưa?Cậu không muốn phiền phức đến cậu thì biến về đi,tôi không cần cậu phải dậy đời tôi.

Trang trừng trừng nhìn vào mặt hắn,đôi mắt rực lửa khác hẳn vẻ lạnh nhạt thường ngày.Cô cụp chiếc ô xuống,nước mưa nhanh chóng làm mái tóc ướt nhẹp.Cô cầm chặt chiếc ô,rồi đột ngột vung lên quất tới tấp vào người hắn:

-Cậu muốn chết chứ gì?Vậy để tôi đánh cho cậu chết.Cậu có biết chết sẽ đau đớn thế nào không?Mới tí tuổi đầu bị một đứa con gái không ra gì bỏ rơi thì cậu đòi sống đòi chết à?Cậu chết đi,cậu chết là hết buồn chứ gì,vậy thì chết ngay đi,chết một cách lãng nhách như vậy đi.

Hiếu bắt lấy chiếc ô trong tay Trang,hét vào mặt cô:

-Đủ rồi,đừng nói nữa.

Trang cũng không ngần ngại quát lại vào mặt Hiếu:

-Cậu là đồ ngu.

Hiếu buông tay ra,sau một hồi phát tiết,ánh mắt hắn đã dịu lại.Hắn nhìn cô gái ướt sũng trước mặt,không hiểu sao cảm giác ấm ấp lại dâng lên trong lòng như cái lần đầu tiên nhìn thấy bóng lưng cô đang nấu ăn cho hắn.Cơn giận của Trang cũng dịu lại,cô nắm lấy tay hắn kéo về phía quán cafe.

Hiếu ngoan ngoãn bước theo.

Hắn bị cô đẩy xuống ghế,rồi nhét vào tay một ly trà nóng,tri giác cũng dần dần quay lại.Hắn đăm đăm nhìn Trang đang ngồi đối diện đang vò mái tóc bằng chiếc khăn mặt.Sau một hồi lâu im lặng,cốc trà trên tay cũng đã nguội,hắn mới ngập ngừng nói:

-Cảm ơn cậu.

Trang ngừng vò tóc,quăng chiếc khăn lên bàn,mắng luôn không nể nang:

-Cậu đúng là giỏi thật,vì một người con gái mà làm khổ mình,khổ người.Ở cái quán cafe này có bao nhiêu người đau khổ vì thất tình,nhưng có ai dại đến 2 lần như cậu không?Họ vẫn cứ phải ăn,phải sống,phải làm việc,còn cậu thì.Hay là cậu không biết chết rồi sẽ không sống lại được nữa?

Hiếu bật cười chua chát,cái con nhỏ này lúc nào cũng nói là sợ liên lụy bản thân nhưng lại chẳng lần nào bỏ rơi hắn,khác hẳn với ai đó.

Cơn nóng vẫn còn bừng bừng,cô chẳng nể nang:

-Tại sao cậu bị đá thế?

Câu hỏi của cô làm hắn suy nghĩ.Đúng vậy,tại sao hắn lại lại bị đá?Hắn đăm chiêu mãi vẫn không tìm ra câu trả lời bèn thật thà nói:

-Không biết.

Trang buông mái tóc ra,gật gù như vẻ đã hiểu ra vấn đề:

-Vậy hóa ra cậu không hiểu tại sao mình bị đá,thảm nào cứ mãi suy nghĩ như vậy?

Hiếu thộn mặt ra.Hắn cảm thấy câu nói của Trang như hất thẳng vào mặt 1 gáo nước lạnh.Đúng vậy,bao nhiều đau khổ lại chỉ gói gọn trong câu nói ấy.Hắn tự hỏi bản thân mình đã yêu Ngọc Huyền không đủ hay sao,đã lừa dối hay làm cô ấy thất vọng hay sao?Không phải,Ngọc Huyền ra đi vì một lý do khác.Suy nghĩ như vậy làm lòng hắn dễ chịu được đôi chút.

-Thôi đi về đi.-giọng Trang vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ càng ngày càng luẩn quẩn của hắn.

Trang cất hai chiếc khăn mặt rồi bước ra cửa,không quên dặn hắn khóa cửa cẩn thận.

Hắn sực nhớ ra,vội vã đứng dậy đuổi theo mái tóc đuôi gà đang bay bay trong gió:

-Này này,đợi tôi với chứ,có mỗi một cái ô thôi mà.

*********

Đã 12h trưa,Hiếu lóp ngóp bò dậy.Hôm qua quả là một ngày dài,đau đớn,mệt mỏi nhưng nhờ đó mà hắn ngộ ra 1 điều rất hay ho rằng hắn phải thay đổi.Hiếu lục khắp giường và tìm thấy ví tiền,hắn rút thẻ tín dụng ra,lật qua lật lại ngắm nhìn nó lần cuối rồi bẻ gãy đôi định ném vào thùng rác song nhìn lại,thấy mình cũng có nhiều kỷ niệm với nó,hắn bèn giữ lại làm kỷ niệm.Từ giờ trở đi,hắn sẽ thử sống một cuộc sống mới,không tiền bạc,không chơi bời,không ảo tưởng.

Hắn mở cửa phòng,chợt thấy có điều gì đó lạ lạ.Hắn liếc qua liếc lại khắp căn phòng mà vẫn chưa tìm thấy điều gì khác thường.Đang lúc vừa đánh răng vừa ngủ gật,Hiếu giật mình đánh thót:"Trang đâu rồi nhỉ?Bình thường giờ này cô ta phải đang nấu cơm hoặc chăm sóc đám cây rồi chứ?".Nghĩ vậy,hắn đánh rằng rửa mặt thật nhanh,rồi quay ra gõ gõ lên cửa phòng Trang,khẽ gọi:

-Trang ơi.Chưa dậy cơ à?

Không có ai trả lời.

Hiếu lại gõ gõ lần nữa,gọi lớn hơn:

-Trang ơi.Dậy chưa thế?

Vẫn tiếp tục im lặng.

Hiếu thấy không yên tâm bèn mở cửa bước vào.Căn phòng của hai người đem đến cho hắn một cảm giác bình yên dễ chịu.Phòng được sơn màu vàng kem ấm áp,rất nhiều ảnh của Trang và Hùng được treo trên tường,chạy dọc gần hết chiều dài căn phòng là 1 giá sách thấp đến ngang hông,bên trên không những có sách mà còn có rất nhiều chậu cây nhỏ cũng những bó hoa khô.Rèm cửa lay động đón những làn gió thu mát lạnh đưa theo mùi hương hoa dìu dịu.Hắn tiến lại gần giường,thấy Trang vẫn đang nằm co quắp cuốn lấy tấm chăn mỏng,trên trán lấm tấm mồ hôi.Hắn chột dạ vội đưa tay sờ lên trán làm cô tỉnh giấc.Cô chớp chớp mắt,thấy Hiếu đang đứng cạnh giường liền càu nhàu:

-Cậu vào đây làm gì thế?

-Cậu sốt rồi kìa-Hiếu trả lời,lại đưa tay sờ lên trán cô.

Trang kéo chăn,xoay mặt vào tường rồi lại nằm im.

Hiếu chờ 1 lúc không thấy động tĩnh gì,bèn lay lay vai cô:

-Này,cậu ốm rồi,tôi phải làm gì đây?

Cô gạt tay hắn ra,lại vùi mình sâu vào đống chăn đệm.Hắn ngây người,nghĩ thầm:"Cái con nhỏ này chắc hôm qua dính mưa nên mới ốm đây mà".Trong lòng hắn bỗng dâng lên một cơn áy náy không hề nhẹ.Hiếu gãi gãi đầu chỉ tay ra cửa,nói:

-Để tôi ra nấu cháo cho cậu nhé?

Trang thò đầu ra khỏi chăn,mắt vẫn nhắm nghiền,chỉ buông 1 tiếng "ờ" rồi lại ngủ thiếp đi.

Hiếu xách laptop ra bàn bếp,tra cứu cách nấu cháo giải cảm.Hắn hoa cả mắt vì bao nhiêu là loại cháo,nào cháo gà,cháo thịt,cháo cá....biết loại nào tốt nhất bây giờ?Hắn nhăn trán cố nghĩ xem đã lần nào hắn nấu nướng gì chưa,hình như là chưa thì phải.Hay là mua đồ ăn sẵn,nhưng hắn không có tiền,thẻ ATM thì vừa bẻ mất rồi.Hắn liền nghĩ hay là xem tủ lạnh có gì thì nấu cái đó,nhưng sau 1 hồi lục lọi hắn phát hiện ra thịt,gà,cá...đều đủ cả,hắn buồn rầu quay lại với vấn đề ban đầu:"nấu cái nào bây giờ?".Hắn quyết định nấu mỗi thứ 1 ít.Nhưng vấn đề thứ nhất vừa qua,vấn đề thứ 2 lại đến:"Dùng nồi nào để nấu bây giờ?".Hắn loay hoay lục lọi một hồi mang hết nồi niêu xoong chảo bày ra nhà bếp,ngắm nghía lựa chọn.

Trang đang yên ổn nằm bỗng hàng loạt tiếng loảng xoảng vang lên.Cô mệt mỏi chui ra khỏi giường,với tay choàng cái chăn lên người,rút một cái khăn giấy nhét vào mũi,rồi lảo đảo bước ra khỏi phòng.Đập ngay vào mắt cô là 1 khung cảnh hỗn loạn ngổn ngang chưa từng có,ngồi thù lù giữa đống đồ lung tung là một thằng con trai đang loay hoay hết nâng lên lại đặt xuống.Cô hắt xì 1 tiếng làm thằng con trai giật mình đánh rơi cái chảo xoảng một cái,mấy cái nồi bên cạnh văng ra lăn lông lốc.Hiếu đứng dậy gãi đầu gãi tai cười hì hì:

-Làm cậu thức giấc rồi à?Tôi định nấu cháo mà khó quá.

Hắn nhìn khuôn mặt kinh hoàng của cô,không nói lên được câu nào,nụ cười trên môi tắt ngấm,rồi cúi gằm mặt không dám ngẩng mặt lên.

Sau một hồi bất động,Trang hít một hơi dài lấy khí thế,buộc cái chăn ngang cổ,hùng dũng bước vào bài chiến trường.Cô đứng trước mặt hắn,chỉ tay ra phòng khách ý bảo ra đấy mà ngồi.Hắn không dám nói 1 lời,ngoan ngoãn đi ra,được một lúc mới dám nhìn vào nhà bếp thấy cô đang tất bật dọn mớ xoong chảo,rồi mở tủ lạnh lấy đồ ra vừa rửa vừa cắt thái trong tư thế vẫn quàng cái chăn lên cổ,mũi vẫn nhét khăn giấy,đầu tóc rối bời.Hiếu bật cười lắc lắc đầu,không phải vì vẻ lôi thôi của Trang mà vì hắn đang thấy cô rất thú vị.

Hiếu nằm dài ra ghế salon,bắt chân chữ ngũ rung đùi,những cô gái trước đây cứ lướt qua mắt hắn từng người từng người một,hắn dừng lại ở hình ảnh của Ngọc Huyền một lúc lâu,trong tim vẫn có gì đó thổn thức.Và rồi cô gái cuối cùng hiện ra,lúc thì ướt nhẹp trong mưa,lúc thì nũng nịu vùi mình vào tấm chăn,lúc lại rút khăn giấy trong mũi ra,hắt hơi vài cái rồi lại nhét vào,Hiếu không nhịn được nữa,bật cười thành tiếng.Một giọng thều thào vang lên chen vào mớ suy nghĩ linh tinh của hắn:

-Dậy ăn đi,chín rồi.Không biết tôi ốm hay là cậu ốm nữa.

Hai người ngồi vào bàn ăn,Hiếu đang đói meo,vục mặt vào bát cháo ăn lấy ăn để.Một lúc sau hắn ngẩng lên suýt nữa thì phun cháo ra khắp bàn.Hắn vỗ vỗ ngực xua tan cơn sặc rồi mới dám nhìn sang,Trang đã ngủ gật từ lúc nào,tay vẫn cầm thìa cháo,đầu nghiêng nghiêng ngả ngả,đổ cả cháo ra bàn.Hắn chống tay lên cằm,cứ thế nhìn cô chăm chăm,soi xem đến lúc nào thì cái đầu kia cụng xuống bàn.Rồi hắn nghĩ miên man về Trang:con nhỏ này đã giúp hắn bao nhiêu lần rồi nhỉ?Lúc nào cũng tỏ vẻ thờ ơ,ăn nói thì cộc lốc lạnh nhạt,lại rất hay dậy đời,nhưng con nhỏ này đã vì hắn mà 2 lần dầm mưa,còn vì hắn mà lăn ra ốm nữa,phải làm sao để đền đáp con nhỏ khó ưa này đây nhỉ?Hiếu chợt phát hiện ra trên má Trang có rất nhiều tia máu nhỏ,là do da cô mỏng nên mới nhìn thấy được mạch máu dưới da.Hắn tò mò đưa tay lên sờ thử,cô mệt mỏi gục hẳn đầu vào bàn tay đang áp lên má mình.Một cảm giác như điện giật xẹt qua trái tim Hiếu.Hắn thấy tim đập mạnh,mắt vẫn không rời đôi má bầu bầu,hồng hồng ấy.Hắn khẽ đưa ngón tay xoa nhẹ,cảm giác không mịn màng lắm,gò má còn lấm tấm tàn nhan,hắn nhìn kỹ khuôn mặt Trang,cô ấy chẳng có gì nổi bật nhưng chẳng hiểu sao hắn cứ muốn nhìn mãi,nhìn mãi.

Ánh nắng mùa thu Hà Nội thật đặc biệt,không gay gắt như mùa hè,yếu ớt như mùa đông,cũng không dịu dàng mong manh như mùa xuân.Ánh nắng mùa thu như một người con gái từng trải,đằm thắm,rực rỡ và bình lặng,làm con người ta như rơi vào cảm giác trầm mặc,chỉ muốn thời gian ngừng trôi.Có một cô gái rực rỡ như ánh nắng thu đang ngồi trước mặt Hiếu.Hắn cứ ngây ngô đắm chìm vào khoảnh khắc ấy,không biết đã mấy tiếng trôi qua,hắn vẫn đưa tay đỡ cho cô ấy ngủ.Cô ấy chẳng phải người thân cũng chẳng phải người yêu hắn,nhưng cô ấy là vì hắn mới bị ốm.Chỉ vì cô ấy quá tốt bụng mà thôi.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: