Chương 12: Trở lại Sapa
Sapa buổi sáng mây cuốn thành cụm níu lấy từng bước chân.Những cành hoa đào nở muộn thoát ẩn thoát hiện,rắc lên những vệt hồng thắm lốm đốm,thoảng thoảng trong gió mùi hương ngái ngái của cây cỏ.Đâu đó trên tầng mây,một vài vệt nắng yếu ớt lọt xuống xua tan đi đôi chút buốt giá.Bước chậm chạp trên con đường ngoằn ngoèo quanh chân đồi,từ xa Hiếu đã thấy khung cửa sổ đó đang mở.Hắn nhớ lại cái ngày hôm đó,bên ly cafe hai người uống chung,lần đầu tiên hắn thấy rõ nỗi buồn trên đôi mắt ấy.Trước đây hắn vẫn nghĩ đôi mắt ấy bình lặng như một bãi biển Thái Bình Dương.Ừ,nhưng Thái Bình Dương đã bao giờ bình yên như tên gọi.
Hiếu sờ tay lên cánh cổng sắt,cảm giác lạnh buốt thấm vào những ngón tay.
Cô ấy đang làm gì?
Liệu có khóc đến cạn nước mắt không?
Gặp cô ấy rồi,hắn sẽ phải nói gì đây?
Hay là chỉ việc kéo cô ấy đi đến một chân trời nào đó?
Hiếu cứ thế đứng ngây ra.Bỗng nhiên cánh cổng kêu lên kẽo kẹt rồi từ từ mở.Cô gái ấy hiện ra,đôi mắt bị sương mờ che lấp không rõ cảm xúc.
- Sao cậu biết mà ra mở cổng?
Nụ cười đã miễn cưỡng mở trên khóe môi,cô gái trả lời:
- Cậu là đồ đồng bóng nhất mà trước nay tôi từng gặp.
Hiếu nhìn chiếc áo da đỏ chóe trên người,bật cười tươi tắn.Hắn theo Trang bước vào nhà,vừa đi qua cánh cửa,Trang lùi ra xa hai bước,nụ cười vẫn như gắn dính trên môi một cách giả tạo.
- Ngồi đi,uống cafe nhé,cứ từ từ rồi kể tôi nghe mọi chuyện.
Sao cái con nhỏ này lại biết ý định của hắn nhỉ,cứ như con giun trong bụng không ngừng ngoe nguẩy vậy.Hiếu ngồi xuống chiếc ghế mây đối diện cửa sổ,hít một hơi đầy mây mù vào lồng ngực.Mùi cafe thơm lừng làm bụng hắn cồn cào.Ngoài kia nắng đã dần lên,sắp hết xuân mất rồi.
Hiếu kể đầu đuôi câu chuyện cho Trang nghe,kể cả chuyện ngày mai Hùng và Linh sẽ bay vào Sài Gòn.Phải để ý kĩ lắm mới nhận ra ánh mắt Trang đã chuyển sang màu sắc khác.Hai người im lặng chìm đắm vào tiếng chim líu lo ngoài mái hiên.Mãi đến quá trưa,Trang mới đứng dậy,nói với Hiếu:
- Cậu đói chưa,ăn cơm nhé.
Hắn nắm lấy bàn tay Trang,nhìn thẳng vào mắt thăm dò:
- Hỏi thật nhé,cậu không buồn à?
Trang cười tươi,đáp trả:
- Ít ra thì tôi vẫn chọn đúng người tốt.Cũng còn hơn việc Hùng chạy theo một cô nàng bánh bèo nào đó còn gì.
Cô xoay nhẹ cổ tay thoát ra nhưng không được.Hắn vẫn nhìn Trang,sau rất nhiều ngày hắn mới dám nhìn cô với ánh mắt dữ dội như vậy.Rồi hắn bật cười khanh khách,lần đầu tiên hắn bắt thóp được cô:
- Tôi thấy cậu đang đau khổ bỏ xừ ra.
Hiếu kéo Trang ngồi xuống ghế,tự mình đứng dậy vào bếp nấu cơm.Chẳng ai ngờ một ngày Hoàng Nguyên Hiếu lại biết nấu cơm.Chỉ là món trứng cuộn với rau luộc thôi,nhưng hắn đã phải học một tháng trời.Những lúc trốn việc ở quán,hắn lại về căn bếp nhỏ hì hục học nấu cơm.Chẳng biết hắn đã vứt đi bao nhiêu trứng cháy rau nát,chỉ biết rằng sau khi hắn biết nấu thì bình ga trong nhà cũng hết sạch.Hắn chỉ mong rằng sẽ có một ngày như buổi sáng hôm ấy,Trang sẽ thức dậy và mơ màng thấy hắn nấu cơm trong bếp.
Hai người vừa trêu chọc nhau vừa dùng dằng ăn cơm đến 4 giờ chiều mới xong.Buổi tối lại cùng nhau xuống thung lũng uống bia ăn thịt nướng.Khi men rượu đã ngà ngà say,Hiếu chợt phát hiện ra Trang đang ở rất gần mình,đôi má hồng rực lên với những tia máu ngang dọc dưới lớp da mỏng.Hắn nhớ lại buổi chiều hôm ấy bất giác đưa tay lên xoa nhẹ,máu nóng cuồn cuộn dâng trào trong lòng.Hắn khao khát hôn lên đôi má ấy,đôi mắt ấy,làn môi ấy.Hắn đã âm thầm chờ đợi với nỗi áy náy và thật vọng tràn trề.Chưa bao giờ hắn hi vọng sẽ có ngày tình cảm của mình không phải che dấu dưới danh nghĩa tình bạn.Tim hắn đập mỗi lúc một nhanh hơn,môi hắn lắp bắp.
Nhưng đôi mắt đang nhìn hắn bỗng ầng ậng nước.Trang đột nhiên đứng dậy,không cho hắn kịp nói những điều cần nói.Cô nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn từ đằng sau,thì thầm:
-Cõng tôi về đi,tôi muốn ngủ.
Hiếu ngoan ngoãn cõng Trang về,từng cơn gió núi cuốn lấy mái tóc trôi bồng bềnh.Hắn nhẹ nhàng đặt cô lên giường,kéo chăn cẩn thận cho cô khỏi lạnh rồi bước về phòng.Hiếu không biết rằng sau lưng hắn,cô gái ấy đang thổn thức khóc.
Ngày hôm sau hai người đến một nhà hàng ăn trưa rồi quyết định lên bản ngắm hoa mận.Cuối xuân là mùa của hoa mận,cái hoa này nếu chỉ nhìn một bông thì thấy rất bình thường,ấy thế mà từng chùm từng chùm hoa xen kẽ quấn lấy nhau lại tạo nên một khung trời vô cùng kỳ ảo.Hiếu và Trang sóng vai nhau đi trên con đường đất,hai bên là từng hàng cây mận loang lổ địa y.Hoa mận nở trắng tinh che rợp một khoảng nắng trên đầu.Hai người cứ lẳng lặng bước bên nhau như vậy cho đến khi màu nắng đậm dần.Tiếng kèn lá văng vẳng nơi nào đó xa xôi,lúc nghe rõ,lúc lại như biến mất.Hiếu dừng bước nhìn theo sống lưng nhỏ bé vẫn thoăn thoắt đi về phía trước.Trong ánh hoàng hôn đang dần buông xuống,cô gái ngước nhìn lên bầu trời xanh trong vời vợi,một cánh chim lướt nhanh qua bầu trời làm những giọt nước mắt theo làn gió lộng vội vàng gieo xuống mặt đất.Có lẽ người đó đã đi rồi,chỉ để lại cho cô một khung trời trống vắng.
- Cậu còn nhớ chiếc chuông nhỏ may mắn lần trước tôi với cậu được tặng không?Tối hôm kia tôi đã thấy nó nằm yên lặng dưới đáy chiếc túi xách.Anh ấy đã không cần tôi bảo vệ cho mình nữa rồi.
Hiếu cảm thấy tim mình đau thắt,đã đến lúc phải nói ra tất cả.Hắn nhìn chăm chăm vào dáng lưng nhỏ bé ấy,khẽ nói:
- Trang này,đó không phải là chiếc chuông của cậu đâu mà là của tôi.
Cô gái lặng lẽ quay người,làn tóc bay bay nuốt lấy từng giọt nắng đậm đà sáng lên rực rỡ,một giọt nước mắt lăn trên khóe môi xinh đẹp đến nao lòng.Hiếu thấy tim mình nhói lên từng cơn.Hắn nói tiếp:
-Tôi không biết phải bắt đầu nói từ đâu bởi vì chính bản thân tôi cũng không biết mình như thế này từ bao giờ.Ngày qua ngày,bắt đầu từ lúc cậu đưa tôi về căn nhà ấy,cậu đã cho tôi thấy rất nhiều điều mà trước đây tôi đã cố tình bỏ quên.Nếu như không có cậu,tôi đã không biết rằng cuộc sống này thực sự tươi đẹp đến thế nào.Nếu như không có cậu,tôi đã không thể biết được cảm giác tự bản thân cố gắng có ý nghĩa ra sao.Nếu như không có cậu,chắc cả đời này tôi sẽ hối hận vì không được nhìn mặt mẹ mình lần cuối.Từ khi tôi biết vị trí của cậu trong tim mình,tôi đã luôn tự nói với bản thân rằng hãy rời xa cậu,đừng xáo trộn tình yêu và cuộc sống của cậu,nhưng hết lần này đến lần khác tôi vẫn không làm được.Tôi không mong những chuyện xảy đến với cậu là do ông trời thương hại tôi,nhưng nếu đúng là như vậy thì hãy để tôi được ở bên cậu như ý trời được không?Tôi yêu cậu,yêu cậu rất nhiều.
Hiếu dang rộng đôi tay,gương mặt đẹp như mây hòa tan vào ánh nắng chiều.Từng đợt từng đợt cánh hoa trắng muốt bị gió thốc trôi dạt bồng bềnh giữa không trung.
***************
Cùng lúc đó tại sân bay Nội Bài,mọi ánh mắt đều chú ý đến cô gái ấy.Cô ấy đẹp cứ như idol Hàn Quốc,làn da trắng mịn màng tưởng chừng như trong suốt,đôi mắt to lúc nào cũng long lanh,mái tóc đen dài và dáng người mong manh nổi bật trên làn váy trắng.Mọi người càng chú ý hơn khi đi bên cô là một chàng trai cũng thu hút không kém.Cậu ta không đẹp trai,ăn mặc cũng đơn giản sơ mi kẻ khoác ngoài áo phông trắng,nhưng ở cậu ấy toát lên khí chất gì đó rất ngan tàn và khí phách.Mái tóc cắt ngắn càng làm khuôn mặt cậu ta sáng lên với những đường nét góc cạnh.Hai người sánh bước bên nhau,vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ.Thỉnh thoảng cô gái khẽ rúc vào vai chàng trai,nhưng kỳ lạ thay,đôi mắt của chàng trai ấy lại như đang tìm kiếm một hình bóng khác.
Tiếng phát thanh viên vang lên nhắc nhở hành khách tiến vào check in,Hà Linh nắm chặt tay Hùng trôi theo dòng người hối hả.Bỗng nhiên Hùng đứng khựng lại,vội vàng sơ tay lên chiếc ba lô."Nó đâu mất rồi",anh thầm nghĩ rồi vội vàng tìm kiếm xung quanh,bàn tay đang nắm lấy tay Linh cũng vội vàng buông ra.Giữa đám đông đang chen lấn chật ních,một mình Hùng vẫn bò trên mặt đất tìm kiếm,dù cho bàn tay đã sưng tấy lên vì những cú dẫm đạp.Hà Linh cũng vội vã đuổi theo,đến khi thoát khỏi đám đông cô mới nhìn thấy anh đang ngồi trên ghế,hai bàn tay đã bắt đầu dớm máu.Hà Linh ngồi xuống trước mặt Hùng khẽ nắm lấy hai bàn tay anh.Cô phát hiện ra trong tay anh có một chiếc chuông nhỏ bằng đồng.Linh ngước mắt lên,khẽ đưa tay gạt đi dòng nước mắt trên má Hùng.Giờ đây cô đã hiểu,trong lòng cũng không đau đớn như cô tưởng.Linh biết cô gái ấy và cũng biết cô ấy có ý nghĩa nào với anh.Mấy ngày nay cô đã mơ một giấc mơ đẹp và thế là đủ rồi.8 năm trời cuối cùng cô đã có câu trả lời quan trọng nhất trong cuộc đời mình: Hùng là người đáng để cô yêu sâu sắc đến vậy.
*************************
Sapa hoàng hôn vẫn lộng gió.Ánh nắng cuối trời hắt lên những tia sáng màu tía vào đôi mắt Hiếu.Hiếu có đôi mắt rất đẹp,đôi mắt màu nâu nhạt rất lạ,chẳng hiểu do gen của ông bà tổ tiên nào nhà hắn truyền lại.Đôi mắt ấy đang ánh lên niềm khát khao mãnh liệt chưa từng có.Trong một khoảnh khắc dường như đôi mắt hắn đã chuyển hẳn sang màu hổ phách,nhưng rồi chợt tối sầm lại.Cô gái ấy chỉ cách hắn vài bước chân,nhưng lại như xa xôi đến nghìn dặm.Cô ấy cười nhưng lại không hề bước lại phía hắn.Lại một đợt mưa hoa nữa trút xuống hai người.
Trang gạt mái tóc rối sang một bên,nhìn Hiếu với ánh mắt vừa yêu thương vừa đau khổ.
-Cậu biết không,tôi là một cô gái rất thông minh.Tôi biết tình cảm của cậu,nhưng chưa kịp khẳng định thì mọi chuyện đã xảy ra.Tôi cũng thích cậu nhưng thứ tình cảm đó không phải là tình yêu.Hai ngày nay chẳng hiểu sao tôi lại ép bản thân mình ở bên cậu.Nhưng giờ thì tôi hiểu.Vì cậu là bạn của Hùng,và rằng tôi sẽ vẫn có một sợi dây liên hệ nào đó với anh ấy.Nhưng tôi sai rồi.Tôi không thể làm như thế với cậu và với chính bản thân mình.Tôi đã dành hết khoảng thời gian 8 năm qua cho Hùng,tất cả mọi thứ trong khoảng thời gian ấy với tôi đều là của Hùng.Tôi không thể quên anh ấy,cũng sẽ không bắt đầu cuộc sống mới từ những thứ thuộc về anh ấy.Cậu với tôi đừng gặp nhau nữa,được không?
Hiếu thấy mắt mình ướt ướt,lòng bàn tay đã hứng đầy cánh hoa rơi.Hắn nhẹ nhàng đặt những cánh hoa ấy xuống đất,rồi từ từ tiến lại phía Trang,ôm chầm lấy cô.Mùi hương từ mái tóc thoang thoảng làm hắn nhớ lại đếm mưa hôm đó.Hắn thì thầm:
-Nếu tôi biến mất,cậu có đi tìm tôi không?
-Tôi sẽ không đi tìm cậu lần nữa đâu.
-Tại sao?
-Vì điều đó tốt cho cậu.
Hiếu nắm lấy bờ vai Trang,nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.Bao nhiêu kỉ niệm trong mấy tháng qua đều đọng lại thành giọt nắng rơi trên đôi mắt ấy.
" Verse:
Khi mà em rời xa vòng tay của riêng anh chạy theo cơn mơ
Chạy theo hạnh phúc ở nơi nào, chỉ mỗi anh nơi này nâng niu những thơ ngây
Và khi anh lặng lẽ chôn giấu bao buồn vui gói trong ngăn đựng những niềm đau
Tháng tháng ngày chẳng màng
Anh lạc lối giữa bao làn gió
Đang hát vu vơ..rằng...
Hahhhahaaa...tự nắm đôi tay anh mơ màng hình dung em đang chốn đây
Hahhhahhahaah...tự hé đôi môi anh mỉm cười hình dung em đang ôm anh lúc này
Chorus:
Mình anh bên những tháng năm âm thầm đổi thay
Mình anh bên những chất chứa chưa một lần nói
Mình anh với trăng vương bên thềm
Gợi nhớ ai hương tóc mềm
Để thấy không gian dài rộng thế
Mình anh mỗi đêm ru anh vào
Một giấc mơ có em về
Dù mai đây
Ai thay anh yêu em
Mình anh với riêng anh trong đời
Vệt nắng trên cao vời vợi
Thời gian nhẹ khâu vết thương anh
Bridge:
Có lúc chỉ muốn nói em nghe
Những điều cất giấu cứ xoáy trái tim anh
Những điều quấn lấy nhức nhối trái tim anh
Đánh mất chính bản thân anh
Có lúc đã mất hết vô tư
Quanh mình chỉ những sóng gió những ưu tư
Anh lại nhớ đến những lúc ta an nhiên
Nói những câu chuyện thâu đêm "
******************
Một buổi sáng nắng lên sớm.Ngoài sân tiếng chim hót líu lo,cây cối rung rinh nhè nhẹ.Trang bị đánh thức bởi ánh nắng gay gắt ngoài cửa.Cô bò ra khỏi giường,thấy đầu mình đau nhói mới chợt nhớ ra tối hôm qua mình đã uống nhiều đến thế nào.Cả căn nhà yên ắng,chắc cậu ấy đã đi rồi.Trang khẽ mỉm cười một mình.
Cô lặng lẽ bước từng bước khắp căn nhà,mở hết tất cả các cửa sổ.Không khí trong lành ùa vào xé tan từng mảng u ấm.Cuối cùng Trang dừng lại trước cửa phòng Hiếu.Cô khẽ xoay nắm cửa,từ từ bước vào.Ánh nắng từ khung cửa sổ lớn sói vào làm mọi thứ trở nên rực rỡ.Trang đứng im bất động,nước mắt lại từ từ lăn dài trên gương mặt,ánh dương và làn gió mát không ngừng vuốt ve mai tóc."Không phải là mơ,chắc chắn không phải"-Trang khẽ lắp bắp nhưng cổ họng không phát ra tiếng.Cô nhìn kĩ lại,dáng người ấy,làn da ấy,khuôn mặt ấy,cô đã khắc như in vào trái tim mình.Chẳng lẽ là ảo giác?Không,không phải.
Trong lúc cô còn hoang mang,chàng trai đó đã từ từ tiến lại.Tấm lưng rộng lớn che hết một khoảng nắng,nhìn không rõ sẽ tưởng rằng cậu ấy là thiên sứ bay từ cửa sổ vào.Cậu ấy nhẹ nhàng ôm cô vào lòng,còn Trang thì đã khóc nấc lên không thành tiếng.
Cách đó cả chục cây số,một chiếc xe khách đang chậm chạp đổ đèo.Ngồi cuối xe là một chàng trai đang chăm chú ngắm nhìn những thửa ruộng bậc thang.Đôi mắt màu nâu nhạt rung lên nhè nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro