Chương 11: Hoàng Nguyên Hiếu
Xã hội đen đương nhiên có rất nhiều kẻ thù.
Đêm ấy vợ Linh Đế đột ngột trở dạ sớm 2 tháng,bệnh viện gọi điện yêu cầu hắn đến ngay để ký giấy cam kết.Linh vội vàng rời khỏi quán bar,cũng không kịp sắp xếp điều gì,ra đến cửa thì gặp Hùng và Hiếu,hai đứa cũng vội vàng theo Linh Đế vào bệnh viện.Bệnh viện cách đó không xa,có thể đi tắt qua những con phố nhỏ,3 người chạy bộ một lúc thì gặp Hà Linh.Cô bé đến tìm anh trai nhưng không dám vào,đành đứng từ xa chờ đợi.
Lúc đó,cả 4 người đều không biết rằng nguy hiểm đang chờ mình phía trước.
Trong con phố vắng người,Hùng,Hiếu và hai anh em Linh bị vây chặt bởi hai chục tên.Dẫn đầu là một thằng có vẻ là nhiều tuổi nhất,đôi mắt xếch ngược nham hiểm nhìn xoáy vào Hùng.Gã biết thằng nhóc này chính là kẻ bày trò giúp Linh Đế tấn công giành được quyền kiểm soát khu vực Gia Lâm,lãnh địa cũ do gã trực tiếp quản lý.Hắn được phái đi tập kích Linh Đế,không ngờ lại bắt được cả thằng lỏi này.Hôm nay gã nhất định phải cho nó biết mùi vị của cái chết là mặn hay là ngọt.
Không để 4 người kịp chở tay hay gọi điện cho quân cứu viện,10 tay đầu gấu lao vào,ống sắt trong tay chúng chớp lên loang loáng.Linh Đế nghiêng người sang phải né thanh sắt đang bổ xuống đầu,tay trái chụp lấy cổ tay đối phương,tay phải vung lên cho tên đó 1 đấm ngã dúi xuống đất.Hắn giật lấy thanh sắt,quất mạnh xuống,nhanh đến mức tên thứ hai đang lao đến không kịp phản kháng,trúng một gậy vào cổ ngã lăn sang 1 bên.Nghĩ đến người vợ và đứa con đang không biết sống chết ra sao,Linh Đế chỉ hận không thể cắn xé hết lũ khốn nạn này.Hắn lao vào giữa,quyết sống mái với chúng,phen này hắn không chết thì chúng nó sẽ phải chết hết.
Phía bên này,Hùng cũng đang nghiêng người né những cú vụt tới tấp.Đằng sau hắn là Hiếu và Hà Linh,cô bé sợ hãi nép sau lưng Hiếu nhưng ánh mắt không rời Hùng Vương,thỉnh thoảng lại bật lên tiếng thảng thốt mỗi khi thanh sắt sượt qua người hắn.
Hiếu đã quật ngã được hai tên nhưng vì phải lo cho Hà Linh nên cũng dính không ít đòn,máu từ cánh tay trái chảy xuống từng giọt.Một tên cao hơn Hiếu cả nửa cái đầu,cánh tay đầy cơ bắp cuồn cuộn,cầm chặt thanh sắt nện xuống.Hiếu giơ gậy lên đỡ,cánh tay chợt tê buốt đi,thanh sắt trong tay văng xa mấy mét.May sao Hùng chạy tới kịp,hất chiếc gậy sắt của gã ta rơi xuống đường.Nhưng tên đó cũng không phải tay vừa,hắn bị đau tay phải nhưng tay trái lập tức vung lên,dồn hết sức đấm một cú vào mặt Hùng.Hùng Vương dính đòn,mắt nổ đóm đóm,môi toét ra làm máu chảy không ngừng,quai làm không bị cơ thịt giữ lại chắc đã văng xa mấy mét.Hùng cố gắng đứng dậy,lau bớt máu trên miệng,ánh mắt lạnh lùng chết người chiếu thằng mặt đối thủ.Hắn ném cây gậy trên tay cho Hiếu,khó khăn nói từng tiếng:
- Một đấu một,tay không.
Tên kia chỉ cao sấp sỉ Hùng Vương nhưng phải to gấp đôi hắn.Gã cười khẩy,gật đầu rồi ngay lập tức xông tới áp sát Hùng.Hùng Vương nhanh nhẹn tránh được đòn ấy,liền lùi lại phía sau giữ khoảng cách.Gã kia lại xông tới,Hùng lại tránh qua lùi lại,đầu óc hắn vẫn chưa tỉnh táo,mắt cũng chưa hoàn toàn nhìn rõ.Tên kia thấy Hùng Vương chỉ tránh né thì cho rằng hắn sợ,cũng không muốn quá giành ưu thế nên không vội tấn công.Không ngờ một thoáng do dự đó,Hùng Vương đã xông tới,tốc độ nhanh đến bất ngờ.Hắn túm lấy hai cánh tay to tổ bố của tên đó,mượn lực đẩy người vọt lên,thụi cho gã một gối vào hàm,mạnh đến nỗi răng cửa gãy lìa văng ra sau đầu.Tên to lớn choáng váng,cả người ngã vật ra phía sau,Hùng theo đà ngồi trên người gã,bồi thêm một cú đấm làm gã ngất lịm.
Hùng loạng choạng đứng dậy thấy cả chân và tay đều đau nhức,máu trên mu bàn tay không biết là của hắn hay của đối thủ.Hắn chưa kịp định thần bỗng giật mình vì tiếng kêu thất thanh:
-Cẩn thận.
Hùng quay người lại,vừa kịp đỡ lấy một cơ thể ngã nhào vào lòng hắn,từ từ trượt xuống.Máu từ đâu đó chảy xối xả,thấm ướt một vùng dưới đất.Hùng mở to đôi mắt nhưng càng cố gắng mắt hắn lại càng mờ đi.Thằng bạn thân với nước da ngăm đen khỏe khoắn đang dần tái nhợt đi trong tay hắn,phía trước ngực cắm ngập một con dao,máu từ đó chảy ra nhiều đến mức mùi máu đã tràn ngập trong không khí.
Hùng không biết phải làm gì nữa,trong bộ óc thiên tài hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ chạy qua,quấn lấy nhau lại thành ra trống rỗng.Đôi bàn tay ấm dần lên vì máu nhưng cơ thể hắn cứ run lên bần bật.Phía xa xa,từng tràng cười ré lên man dại:
-Mẹ kiếp,cuối cùng cũng tóm được mày rồi.Ngoan ngoãn ngay từ đầu thì có phải thằng nhỏ không phải chết dưới tay anh mày không?
Linh Đế bị hai tên tóm chặt lấy,ép hắn quỳ xuống đất,máu từ thái dương chảy thành dòng trên mặt.Chiếc điện thoại của hắn vốn bị văng ra dập nát đột nhiên lại đổ chuông,một tên nhặt lên đưa cho tay thủ lĩnh.Gã ta cười khẩy,đưa máy cho Hà Linh nghe.Cô bé ngồi rũ dưới đất,đôi mắt đờ đẫn vô hồn bỗng nhiên mở trừng trừng.Linh lắp bắp nghẹn ngào trong tiếng khóc:
-Chị dâu.....chị...mất rồi.
Cả người Linh Đế bỗng run lên bần bật.Cũng lúc đó,hơi thở của Hiếu nặng dần.Nó cố gắng dồn hết chút sức tàn,thì thào vào tai thằng bạn:
-Hãy chăm sóc Hà Linh nhé.Cảm ơn mày vì tất cả.
Giọt nước mắt lăn xuống gò má Hiếu.Nó nhớ lại ngày hai đứa gặp lại,Hùng đã thay đổi trở thành một người lạnh lùng đến vô cảm.Dẫu vậy,Hiếu nhận ra sâu thẳm trong tim hắn còn một khoảng ấm áp lại chính là những ký ức vụng dại nơi Miền Trung nắng gió năm nào.Hôm nay đỡ lấy nhát dao ấy,trong lòng Hiếu không những không hối hận mà còn rất hạnh phúc,thằng bạn của nó không sao rồi.Nó chỉ còn bận tâm về cô gái ấy mà thôi.Hiếu trút hơi thở cuối cùng trong lòng Hùng Vương,người mà nó yêu quý nhất trên đời này.
Hùng đã hoàn toàn mất đi lý trí,đôi mắt mở to vô hồn nhìn vào một điểm vô định.Hắn không khóc,nước mắt dường như đã chảy ngược vào tim đau xót đến vô cùng.Là tại hắn,tất cả là tại hắn.Nếu như hôm đó hắn không nhận lời Hiếu,nếu như hắn không quá yếu đuối phải bám víu lấy sợi dây tình cảm cuối cùng thì ngày hôm nay Hiếu sẽ vẫn là cậu sinh viên năm nhất chăm ngoan học giỏi.Nếu như hắn không quá tự tin vào khả năng của mình,nếu như hắn chỉ là một người bạn bình thường chắc hẳn Hiếu sẽ không có kết cục cay đắng như ngày hôm nay.Hùng khẽ khàng đặt Hiếu xuống như sợ làm người bạn của mình thức giấc rồi từ từ rút con dao ra khỏi cơ thể đang dần trở nên lạnh ngắt.Nắm chặt con dao vẫn còn vương mùi máu trong tay,đôi mắt Hùng dường như đã chuyển sang màu khác,màu của sự căm thù và chết chóc.
Một giọng nói khe khẽ vọng đến từ một góc tối gần đó:
-Cậu chủ,mọi chuyện đi quá xa rồi.Cậu nên rút đi,mọi chuyện ở đây để chúng tôi lo.
Hùng nhếch môi cay đắng,là người của bố hắn,danh nghĩa thì là bảo vệ nhưng thực chất là giám sát không để hắn gây nên chuyện tầy đình.Hắn gằn từng chữ như mắc nghẹn trong cổ họng:
- Mấy anh biến đi,đây là chuyện của tôi.Ai nhúng tay vào thì đừng trách tôi vô tình.
Hùng chờ đợi giây lát không thấy động tĩnh gì nữa,như thể người vừa nói đã tan vào bóng đêm.Hắn cầm con dao găm trong tay,máu nóng chảy ào ạt đến từng tế bào tưởng chừng như có thể trào ra ngoài theo từng bước chân.Hùng Vương kéo Hà Linh đứng dậy,ra hiệu cho cô bé lùi về chỗ Hiếu đang nằm,rồi một mình tiến về phía đối thủ.
Một tên phát hiện ra Hùng,gã cầm thanh sắt gõ gõ nhẹ xuống đường ra vẻ đắc ý,tên đó xông lên nhưng mới được vài bước thì cổ bỗng đau nhói rồi gục xuống đường.Sừng sững sau lưng gã là Linh Đế máu vẫn chảy thành dòng trên mặt nhưng gân xanh đã hiện rõ trên hai cánh tay.Hắn vừa hạ gục một lúc 3 tên,tên vừa rồi là tên thứ 4.Dường như nỗi đau đã tiếp thêm sức mạnh cho Linh,những vết thương trên mình như chẳng còn ảnh hưởng đến hắn nữa.Linh Đế chẳng nói chẳng rằng,chỉ im lặng lao vào đối thủ như con sói say mồi,máu của đối thủ bắn ra,vạch lên những đường dọc ngang kì quái trên áo.
Hùng nhìn xoáy vào tên cầm đầu,chính gã là người đâm chết Nguyên Hiếu.Trước mặt gã đó còn 3 tên đứng chặn,trong tay đều cầm ống tuýp.Hùng Vương chẳng vội vàng mà bước từng bước tiến lại.Ba cây gậy lần lượt bổ xuống đều nhằm vào những chỗ yếu hại trên người.Hùng không hề né tránh nhưng 3 cây gậy đều không chạm được vào người hắn,từng nhát dao lướt qua kết liễu 3 tên trong vũng máu.Tên cầm đầu cũng thấy run sợ,nhưng hắn biết hôm nay chính là ngày hai phải người tính toán nợ nần.Hắn cầm chặt thanh sắt trên tay,mắt trừng trừng nhìn Hùng.Hai người đồng loạt xông lên,tay giơ cao vũ khí của mình nhưng đều là hư chiêu,Hùng trúng một đạp vào bụng văng ra đập lưng xuống đường nhưng cũng kịp thời cho tên kia một cú đá làm tay bên trái của hắn trật khớp không cử động được.Thế nhưng mặc kệ đau đớn,gã ta nhanh chóng tấn công giành ưu thế.Hùng Vương nghiêng qua trái tránh đòn,chân dồn sức đạp mạnh vào đầu gối làm tên kia ngã xuống.Gã ta phản ứng rất nhanh,vừa chạm người xuống đường liền đạp mạnh vào mạn sườn Hùng,cả người trượt ra xa tránh được con dao trong gang tấc.Hai người nhanh chóng đứng dậy,lập tức lao vào tấn công,giằng co qua lại mỗi người lại nhận thêm vài vết thương mới.
Sau một hồi chiến đấu,tên côn đồ thở hồng hộc,hai cánh tay đều bị thương đau đớn cùng cực.Gã nhìn đối thủ,trong bụng thầm kinh hãi.Mặc dù trên người Hùng máu me bê bết,nhưng ánh mắt hắn vẫn sắc lẹm,hàm răng nghiến chặt hằn lên hai bên má.
- Thằng khốn này không dây được rồi-gã ta nghĩ bụng,ánh mắt đảo khắp lượt tìm cách thoát thân.
Hùng Vương đọc được ý nghĩ của gã,rất nhanh chóng hắn đã tiến lại gần,vung dao lên tấn công nhưng thực chất là chiếm vị trí thuận lợi,chặn đường rút lui của đối thủ.Tên côn đồ bị kẹp ở giữa,trước mặt là Hùng Vương còn sau lưng là đám hỗn loạn của đàn em và Linh Đế,không còn cách nào khác,gã đành dồn hết sức lao đến,dù biết khả năng đánh trúng là không cao nhưng nếu Hùng Vương né đòn thì bản thân sẽ có cơ hội trốn thoát.Nhưng gã không ngờ rằng đối phương không hề tránh né,một đòn ấy đánh vào đầu với một lực rất mạnh,máu của Hùng tóe ra mười phương tám hướng.Chưa hết ngạc nhiên,gã chợt thấy ngực mình nhói lên một cái,đấy là cảm giác cuối cùng trong cuộc đời gã.Con dao găm cắm ngập vào ngực đưa gã về với đất mẹ.
Cùng lúc ấy,Hùng cũng gục xuống,bên tai là tiếng còi cảnh sát inh ỏi.
*************
Trời lại lắc rắc mưa phùn,Hiếu thấy hai bên tay mình nổi gai ốc.Mùa xuân ở cái xứ nhiệt đới gió mùa thật khác biệt.Chẳng phải là nắng vàng ấm áp với những bông hoa rực rỡ khoe sắc mà thay vào đó lại là mưa bụi mịt mùng,trời đất xám xịt,lá vàng rụng lả tả.
Giờ thì Hiếu đã hiểu tại sao Hùng lại đối xử tốt với mình đến vậy,có thể nói là tốt một cách vô thức.Trong nhận thức mơ hồ của mình,Hùng đã coi Hoàng Nguyên Hiếu hôm nay là Hoàng Nguyên Hiếu của 8 năm trước,cái tên khiến anh cảm thấy day dứt và hối hận.Câu chuyện của Hùng vốn chẳng có liên quan gì với Hiếu nhưng lại vô tình trói chặt hắn lại,làm hắn không thể thoát ra được.Cuộc đời mỗi người là một con đường nhưng đáng tiếc lại không phải một con đường thẳng,giữa đường đời họ vô tình gặp nhau mà không hay biết rằng cuộc đời hai người đã gắn chặt lấy nhau không thể tách rời.
Hiếu hít thêm một hơi dài,điếu thuốc trên tay lại ngắn thêm 1 đoạn,từng sợi khói tan tác dưới làn mưa phùn.Hắn hỏi Hùng:
-Chuyện mày mất trí nhớ là vì cú đánh của thằng mất dạy đó à?Mọi chuyện sau đó ra sao?
Hùng vân vê đầu lọc thuốc lá trong mấy ngón tay,từ từ trả lời:
-Cũng một phần vì trấn thương,còn một phần khác là do bị sốc vì cái chết của thằng Hiếu.Một tháng sau cái ngày hôm ấy tao mới tỉnh dậy,không còn nhớ điều gì và bị trầm cảm nặng,trước mắt luôn tồn tại một lớp màng màu đỏ,như thể nhìn qua một lớp giấy bóng kính.Sau 6 tháng trời dùng thuốc,bệnh trầm cảm đỡ hơn,tao tiếp tục đi học nhưng chuyển từ khoa kinh tế chính trị sang kiểm toán.Ngài chủ tịch không phản đối.Để đi đến chức vụ hiện nay,ông ấy chắc cũng đã hại không ít người,nhưng sau chuyện đó, có lẽ bản thân ông cũng đã thay đổi.
Những ý nghĩ trong đầu Hiếu tiếp tục xoay chuyển,hắn hỏi tiếp:
-Sau đó anh em Linh Đế ra sao?
Hùng trả lời,trong giọng nói có chút khó nhọc:
-Những chuyện sau đó mãi cho đến mấy ngày trước tao mới được biết.Cảnh sát đưa những người khác đến bệnh viện.Điều trị xong thì Linh Đế bị bắt vì tội giết người,không ngạc nhiên khi tao tự nhiên biến mất khỏi câu chuyện hôm đó.Bang của Linh Đế như rắn mất đầu lại liên tiếp bị công kích dần dần tan rã.Chỉ còn lại Hà Linh với đứa cháu đỏ hỏn,không biết phải xoay sở thế nào.Đúng lúc ấy ngài chủ tịch xuất hiện,ông nói có thể giúp Linh Đế thoát tội nhưng đổi lại hai anh em họ phải rời đi thật xa.Trong hoàn cảnh như vậy,cô bé ấy đâu còn lựa chọn nào khác.Mãi cho đến cuối năm ngoái Hà Linh mới hay tin tao bị mất trí nhớ.Cô bé đó ngốc nghếch đến mức vẫn ôm trong mình tình cảm năm ấy,trốn anh trai một mình ra Hà Nội nhưng đến nơi rồi lại chỉ dám đứng từ xa nhìn lại.Việc gặp lại Hà Linh,vụ đánh nhau hôm trước cũng như chuyện hôm nay đều là do Linh Đế sắp đặt.Anh ấy không nỡ nhìn em gái cả đời héo mòn trong vô vọng.Tao không trách Linh.Nếu không có Linh Đế,tao đã không có cơ hội hoàn thành ước nguyện cuối cùng của thằng Hiếu.Là tao đã hại nó,đến lúc nó mất rồi vẫn có lỗi với nó.
Hùng lại lặng im như chìm vào sâu lắng.
Hiếu thấy đầu mình nặng trịch,trong vài giờ mà bao nhiêu cảm xúc dào dạt chảy qua,từ tức tối căm ghét,đến xót xa đau đớn,từ bàng hoàng ngỡ ngàng đến cảm thông thấu hiểu.Và giờ hắn đang nghĩ đến cô ấy,cái người mà cả hai thằng hắn đều chưa nhắc đến.Nhưng câu chuyện đã kết thúc rồi,mọi chuyện cũng sáng tỏ,cô ấy cũng cần có một đáp án.Trái tim Hiếu như bị vò cho nhàu nhĩ.
-Mày định sẽ thế nào với Trang?
Hùng cúi gằm mặt,trong bóng tối lờ nhờ,vẫn dễ dàng biết được Hùng đang khóc,mặc dù những tiếng nức nở chỉ tắc nghẹn trong cổ họng.Hùng hít sâu một hơi,cố gắng đối mặt với điều làm anh đau khổ nhất.Anh trả lời Hiếu,giọng nói trầm ấm mà xa xôi như tự trách bản thân mình:
-Mày biết không,chính Trang là người giúp tao thoát khỏi tình trạng trầm cảm.Sau khi tỉnh dậy,màu sắc đầu tiên tao nhìn thấy chính là màu xanh lá cây,màu xanh rực rỡ đến mức xuyên qua lớp màng máu,tỏa sáng rực rỡ khiến cả đời tao cũng không thể quên được.Và cô ấy xuất hiện,lấp lánh như màu xanh lá cây ấy.Có lẽ ông trời còn thương xót nên mới cho tao gặp Trang để tao có thể sống lại lần nữa.Nhưng ông trời cũng thật quá đáng sao lại để cô ấy gặp tao,để cô ấy phải chết một lần nữa.Cả đời này tao nợ cô ấy,cũng không dám mong cô ấy tha thứ.Chỉ còn cách buông tay và cầu nguyện ông trời sẽ đáp đền cho tấm lòng ấy.Hai ngày nữa tao sẽ cùng Hà Linh vào Sài Gòn và sẽ không bao giờ trở lại.Tao biết mày thích Trang,đi tìm cô ấy đi.
Câu nói cuối cùng như bóp lấy cổ họng và con tim Hùng,anh nắm chặt hai bàn tay,dòng cảm xúc trào dâng như thác đổ.
Hiếu cũng không ngăn nổi cảm xúc trong lòng mình nữa,nước mắt tai ác đã trào ra khỏi bờ mi.Hắn không nói thêm lời nào nữa,chỉ nhanh chóng đứng dậy thu xếp đồ đạc.Cho đến khi ra đến cửa,Hiếu mới khựng lại,hắn nhìn bóng lưng lặng lẽ dựa vào giá gỗ,có lẽ sẽ không bao giờ còn gặp lại.
-Mày yêu Trang thật lòng chứ?
-Mày biết tao tốt với mày vô điều kiện đúng không?Nhưng cho đến lúc này,tao cũng không muốn nhường cô ấy cho bất kỳ người nào khác.
Cánh cửa sau lưng khép lại,ngoài trời mưa bụi vẫn mịt mùng,mùi hương kim ngân vẫn thơm ngát như hồi đầu thu mà sao lúc này lại buồn đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro