Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Hồi ức ban sơ

Mùa mưa tháng Tám ở vùng núi phía Bắc như một sinh vật sống, vừa nuôi dưỡng rừng cây vừa nuốt chửng mọi âm thanh và sinh lực của con người. Mưa giăng như trút nước, biến con đường mòn dẫn vào trạm quân y thành một dòng suối lầy lội, đặc quánh mùi bùn đất và lá mục.

​Trạm quân y thật chất chỉ là một lán gỗ lợp tranh được dựng tạm bợ giữa khu rừng rậm. Bên ngoài phủ thêm một lớp lưới ngụy trang màu xanh rêu và nâu đất để tránh bị phát hiện từ trên cao. Xung quanh lán, cây cối rậm rạp được giữ nguyên, tạo thành một bức tường bảo vệ tự nhiên. Nơi đây, mùi thuốc súng cháy khét, mùi máu tanh, và mùi lá ngải cứu khô ẩm ướt hòa quyện thành một thứ không khí nặng nịch, đè nén lên lồng ngực.

Bác sĩ ​An đang đứng cạnh một chiếc bàn gỗ thô ráp, cố gắng nghiền những viên thuốc kháng sinh trong chiếc bát men sứt mẻ thành bột mịn. Sau đó cậu chia thuốc vào một số ly nhỏ. Vì mỗi bệnh nhân cần liều lượng thuốc không giống nhau nên cậu phải cẩn thận đong đo từng chút. Tiếp đó, An lấy ấm nước đã được đun sôi, nhiệt độ vừa phải, từ từ rót nước vào từng ly thuốc. 

An luôn tay làm việc, liên tục khuấy đều cho bột thuốc tan hoàn toàn trong nước, tiếp đó cậu lại xếp các ly nước vào khay và đem đến bên lán, nơi các thương binh đang nằm dưỡng bệnh.

Bên trong lán bệnh, không gian ẩm thấp và tối tăm hơn hẳn. Ánh sáng chủ yếu lọt vào qua những khe hở và cửa ra vào được che chắn kỹ lưỡng bằng vải bạt cũ.

Thương binh nằm trên những chiếc phản gỗ ghép tạm bợ hoặc những tấm chiếu cói trải trực tiếp xuống nền đất đã được lót kỹ bằng lớp lá khô và phên tre. Các thương binh nằm san sát nhau, với những vết thương băng bó nứt nẻ đẫm máu.

Không khí đặc quánh mùi thuốc sát trùng, mùi thuốc bắc đang được sắc, và mùi máu đã khô, một hỗn hợp nồng gắt, nặng trĩu.

Nơi đây luôn bao trùm một sự tĩnh lặng đến đáng sợ, không phải tĩnh lặng của sự bình yên, mà là tĩnh lặng của sự căng thẳng chờ đợi. Một sự thật tàn nhẫn mà không ai muốn nhắc tới, những con người nằm đây đều không biết liệu họ còn có thể đón ánh nắng mặt trời ngày mai hay không.

Có những người bị thương nặng, không chịu nổi đau đớn liền âm thầm gặm nhấm nỗi tuyệt vọng trong đêm tối. Họ không la hét, không than vãn, chỉ lặng lẽ ra đi trong giấc ngủ, hoặc trong một cơn sốt dữ dội. Khuôn mặt họ khi mất đi thường mang một vẻ thanh thản kỳ lạ, như thể cái chết là sự giải thoát cuối cùng khỏi chiến tranh và nỗi đau thể xác.

Có những người chỉ mới hôm qua còn nói cười với nhau, còn hứa hẹn về một ngày hòa bình sẽ cùng trở về quê hương, nhưng sáng hôm sau, mọi thứ chỉ còn là im lặng,

An nhanh chóng gạt những suy nghĩ tiêu cực qua một bên, thoăn thoắt chia nước cho từng người. Tiếp đó, cậu lại đi thay băng, bôi thuốc, kiểm tra tình trạng các bệnh binh.

Thật ra An chỉ mới chuyển từ nội thành lên đây được ba ngày. Cậu là một bác sĩ trẻ, vừa tốt nghiệp y khoa phương Tây, khuôn mặt vẫn giữ vẻ trắng trẻo và thanh nhã của người chưa từng chịu khổ.

Chiếc áo blouse trắng tinh của cậu đã nhanh chóng nhuốm bẩn vì bùn đất và vết máu khô, nhưng đôi bàn tay cậu vẫn giữ được sự cẩn trọng và chuẩn xác, thuần thục băng bó những vết thương ghê rợn.

Lần đầu tiên rời xa đô thị phồn hoa, rời xa gia đình và sự bảo bọc quen thuộc, An thấy mọi thứ thật khác lạ. Môi trường mới này là một sự thay đổi đột ngột, cậu khó mà làm quen được.

Dù mang trong mình lý tưởng phục vụ và lòng yêu nước, An không thể phủ nhận cảm giác sợ hãi mơ hồ đang bao trùm. Đây là tiền tuyến, nơi mọi thứ đều có thể xảy ra. Nỗi sợ hãi không đến từ những khẩu súng hay tiếng bom đạn mà cậu chưa từng thấy, mà đến từ sự mong manh của sinh mạng mà cậu phải đối diện mỗi ngày tại bệnh xá, và sự cô độc giữa vùng đất xa lạ.

Khi đứng dưới mái hiên, nhìn màn mưa xối xả, An chìm trong sự hụt hẫng và lòng tự hỏi liệu cậu có thể chịu đựng được áp lực này trong bao lâu.

​"Bác sĩ An, nghỉ tay đi. Nếu cậu gục xuống thì ai sẽ chăm sóc chúng tôi đây?" Giọng nói trầm khàn, mang chút mệnh lệnh nhưng không thiếu sự quan tâm, vang lên từ góc trạm.

​An giật mình, vội vàng quay lại. Người nói là một sĩ quan, cao lớn, mặc trên người bộ quân phục đã ngả màu vì mưa nắng chiến trường. Dáng vẻ anh ta toát lên một vẻ uy nghiêm và lạnh lùng. An thầm đoán, đây chắc chắn là người chỉ huy tài ba, cái người đã trải qua nhiều trận mạc mà mọi người hay nhắc đến. ​

Cậu khẽ đáp, giọng hơi run: “Vâng, tôi biết rồi ạ.”

​Cậu cúi đầu, rồi lại tò mò ngước lên. Khi quan sát kỹ hơn, cậu nhận ra cánh tay anh đang được băng bó sơ sài. Ngoài ra trên ngực áo của anh có một chiếc bảng tên thêu đơn giản. Một cái tên rất đẹp và ấn tượng: ​Nguyễn Anh Minh - thông minh, tài trí vượt trội, đúng là tên như nào thì người cũng y như vậy.

An hơi bối rối, ngạc nhiên vì sao một người chỉ huy bận rộn như anh lại biết tên cậu.

Minh như đọc được suy nghĩ của An, khẽ nhếch môi cười nhẹ, nụ cười thoáng qua làm khuôn mặt anh bớt đi vẻ căng thẳng thường trực: “Tôi có nghe báo cáo rằng có một bác sĩ quân y mới được điều đến từ nội thành. Nhưng tôi bận rộn với công việc ở tiền tuyến nên chưa kịp đến chào hỏi chính thức,” anh giải thích, giọng điệu chuyển sang sự nhẹ nhàng hơn.

Sau đó, anh chỉ vào vết thương trên tay. “Nay tôi bị thương nhẹ, cần qua đây lấy chút thuốc giảm đau và thuốc sát trùng, tiện thể gặp cậu luôn. Cậu là người chịu trách nhiệm chính ở đây, phải không?”

Minh đến, không chỉ với tư cách của một thương binh mà còn là một người lãnh đạo đến để kiểm tra và xác nhận. Ánh mắt anh lúc này không còn sự dò xét, mà thay vào đó là sự tin tưởng và kỳ vọng đặt vào người bác sĩ trẻ.

​Minh khẽ cười rồi nói: “Chiến trường không giống nội thành. Ở đây, nghỉ ngơi cũng là một loại mệnh lệnh. Tôi hi vọng cậu luôn giữ vững được sự tỉnh táo. Bác sĩ An, bộ phận quân y rất quan trọng, nó là xương sống của đại đội ta.”

An cảm thấy lòng mình ấm lại trước lời động viên và sự quan tâm chân thành đó. Cậu đứng thẳng người, đáp lời với sự nghiêm túc của một quân nhân: “Vâng, tôi tuân lệnh.”

​Đúng lúc đó, một y tá khác từ bên trong lán bệnh gọi vọng ra: “Bác sĩ An, tới giờ ăn trưa rồi!”

​An khẽ gật đầu, quay sang nhìn Minh và nói: “Chỉ huy, tôi xin phép đi trước. Chúc anh mau chóng bình phục.” Cậu chào anh rồi đi về phía khu vực ăn uống dã chiến.

Sau bữa trưa, An lại tiếp tục công việc cứu chữa và chăm nom bệnh binh. Cậu mải mê làm việc đến tối, vật lộn với những ca băng bó và tiêm thuốc. Ngoài ra cậu còn phải ghi chép sổ bệnh án cho từng thương binh, trông cậu cứ như một cái guồng quay mải mê làm việc mà không có điểm dừng.

Khi màn đêm hoàn toàn bao phủ lán trại, Minh bất ngờ ghé qua: “Hôm nay cậu làm việc đã đủ rồi, An à. Cậu cần ngủ một giấc."

Minh nói, giọng anh không cho phép cậu từ chối. “Tối nay, tôi sẽ canh gác và hỗ trợ bệnh binh ở đây. Cậu cứ ngủ sớm đi.”

​An cố từ chối: “Không được, chỉ huy. Anh còn đang bị thương. Đây là trách nhiệm của tôi…”

​“Chấn thương của tôi không đáng kể,” anh ngắt lời cậu một cách kiên quyết. “Còn việc của cậu là giữ gìn sức khỏe cho những ngày tiếp theo. Tôi đã nghe y tá báo cáo, cậu đã làm việc ba ngày liên tục, rất ít khi chợp mắt. Cơ thể cậu đã đến cực hạn rồi. Ngủ đi, An.”

Dù cảm thấy áy náy, nhưng cơ thể An đã đến ngưỡng chịu đựng. Trong sự an tâm kỳ lạ khi có một người đáng tin cậy như Minh ở bên, cậu mau chóng buông xuôi. An nằm xuống chiếc giường cá nhân đơn sơ và ngủ thiếp đi gần như ngay lập tức.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bl#huyenao