Trên Cằn
Khô khan.
Ảm đạm.
Sống trên lát gạch vỡ.
Bụi và cát.
Sống vì ai.
Trong muôn ngàn u ám,
Tìm ai, mình là ai, làm gì,
Không thấy mình.
Nhưng còn ai ngoài thân ta,
Một đóa cỏ dại, do ta mà mọc
Nhân gian, ai giúp ta?
Có cỏ, phải nhổ.
Cho vườn đầy hoa.
Không nhiều, chỉ cần một chồi nhỏ,
Là yêu, là thương con người.
-?-?-2025 - ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro