HOA MÁU ( 2/9 )
4
Bạn trai cũ vẫn là người theo đuổi tôi. Hắn ta mời tôi đi ăn trưa cùng hắn, rồi giật lấy cuốn sách của tôi, bắt tôi kiễng chân lấy, giật tóc, vỗ vai tôi, hoặc là lại bắt côn trùng ném vào bàn tôi.
Cậu ta giả làm một cậu trai ngây thơ, nhưng không ai ngờ được là kiếp trước hắn và con bánh bèo kia còn từng kéo rèm trong phòng y tế làm gì đấy chứ.
Sau giờ học, họ kéo thành từng nhóm chặn đường Lý Nguyên, đánh đá vào bụng cậu ấy, rồi cười khoái chí khi nhìn cậu ngồi thụp xuống vì đau.
Tôi chắc chắn là thằng cha này có vấn đề luôn.
Vì vậy, khi cậu ta giật cuốn sách của tôi lần thứ mười, tôi lấy chai nước trên bàn hắn vặn nắp rồi đổ lên đầu hắn ta. Nước nương theo tóc hắn nhỏ từng giọt tí tách xuống sàn.
Lớp học sôi nổi vừa rồi bỗng im bặt, tôi gằn từng chữ: "Mày bị thần kinh à?"
Sự im lặng kéo dài cho đến tận khi chủ nhiệm tới, và tất cả trở về chỗ ngồi của mình.
Tôi mở cuốn sách ra, những con mắt từ mọi hướng đổ dồn về phía tôi.
Tôi vẫn bình tĩnh viết bài. Thực sự là quá phiền phức! Tôi thực sự cảm thấy là đầu thằng cha đấy bị úng nước rồi. Chẳng lẽ nó thực sự nghĩ ném sách vở của tôi lung tung hay đặt côn trùng vào bàn sẽ khiến tôi yêu nó à?
Thằng thần kinh!
Tôi thậm chí còn muốn móc mắt kiếp trước của mình ra nữa.
Giáo viên chủ nhiệm nói muốn làm báo bảng viết còn 450 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học. Có người phàn nàn là còn lâu mới tới thì làm báo bảng làm gì?
Chủ nhiệm cầm thước gõ lên bục giảng: "Kỳ thi đại học là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời của các em, cũng là bước ngoặt quyết định cả đời các em. Tất cả mọi người mau sốc lại tinh thần cho tôi!"
Tiết học tiếp theo là toán, tôi lấy vở toán ra, giáo viên dạy toán liệt kê một đống câu hỏi, trước khi đi còn phát thêm hai tờ giấy kiểm tra, tôi trải tờ giấy kiểm tra ra. Đột nhiên cảm thấy bất lực quá....
Kể từ khi tôi đổ chai nước đó, không khí trong lớp trở nên kỳ lạ. Nhưng trong khi tôi không bị ảnh hưởng gì, thì thằng bạn trai cũ ngu ngốc của tôi lại bị ảnh hưởng.
Ban đầu cậu ta vốn được gọi là "Ba chàng lính ngự lâm" cùng với hai nam sinh nữa, nhưng không hiểu vì lý do gì mà gần đây họ không thích chơi với cậu ta nữa.
Nhưng tôi luôn cảm thấy bầu không khí trong lớp học này vốn đã kỳ lạ rồi, chỉ là trước đây nó bị ẩn đi mà hiện tại lại bị lôi ra ánh sáng thôi.
Tôi đâu rảnh mà quan tâm bọn họ bởi tôi dự định sẽ học tập chăm chỉ. Kiếp trước tôi bận chơi game, mua sắm và trang điểm, nhưng kiếp này tôi đặt mục tiêu nhỏ là phải thi đậu Đại học Thanh Hoa!
Ấy mà, chỉ sau một tiết học toán, tôi đã gạch bỏ mục tiêu nhỏ này rồi....
Tôi vẫn tránh mặt Lý Nguyên. Thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt của cậu ấy thì tôi sẽ lập tức quay đi. Cái bóng mà cậu phủ lên tôi quá lớn. Đến nỗi khi nhìn thấy cậu ấy, tôi còn liên tưởng đến những vết máu đầy người mình và mùi máu tươi còn đọng lại mãi. Tôi không muốn chết. Vì vậy nên tôi tránh mọi khả năng tiếp xúc với cậu ta.
Cho đến khi chủ nhiệm thành lập cái gọi là học nhóm, một nhóm tám người, bốn nam bốn nữ, chia thành năm tổ, chính xác là bốn mươi người.
Chỉ là hắn tựa hồ đã quên, trong lớp có bốn mươi mốt học sinh, cho nên nhất định phải có người bị ném ra ngoài. Giáo viên nào cũng quên chuyện này.
Mọi người xì xào bàn tán, rất nhanh sau đó đã kéo bè kết cánh xong. Họ cố gắng không để mình bị ruồng bỏ.
Tôi còn chưa động đậy thì đã có người quấn lấy tôi, chính là bạn học nữ ngồi bên cạnh, bàn sau cũng chọc chọc vào vai tôi.
Họ nói "Lâm Kiều Kiều, bọn tôi chung nhóm với cậu có được không?"
Tôi mỉm cười với họ "Đương nhiên rồi."
Tất nhiên mọi người đều nghĩ rằng Lý Nguyên sẽ là người bị bỏ lại phía sau, bởi vì mọi lúc, mọi lần, mọi môn thể thao và mọi hoạt động nhóm trước đây, cậu ấy đều là người bị ruồng bỏ.
Giống như con chuột trốn trong bóng tối không bao giờ nhìn thấy ánh sáng vậy.
Chỉ là lần này xảy ra vấn đề rồi. "Ba chàng lính ngự lâm" trong lớp đã bị thay đổi, có người bị đuổi ra, cho nên có người gia nhập thế chỗ của hắn.
5
Cuối cùng chỉ còn lại nhóm chúng tôi thiếu một người.
Hắn đến trước mặt tôi, cho dù tôi đã tạt nước vào hắn trước mặt cả lớp chỉ một đoạn thời gian trước; cho dù hắn đã bị đuổi khỏi nhóm nhỏ của mình vì sự cố này.
Nhưng dù sao thì hắn ta cũng vấn đến cầu xin tôi, mỉm cười lấy lòng tôi và hỏi liệu tôi có thể cho hắn tham gia không.
Hắn không muốn ở một mình, không ai muốn ở một mình.
Tôi nhìn vào trong góc. Lý Nguyên yên lặng viết chữ lên giấy, mái tóc dài che khuất khuôn mặt, đeo kính cận dày cộp nên tôi nhìn không rõ vẻ mặt.
"Kiều Kiều." Các nữ sinh trong nhóm giật nhẹ áo tôi, các thành viên khác trong nhóm cũng quay ra nhìn tôi. Họ chủ quan coi tôi là trưởng nhóm, vì vậy họ đến hỏi ý kiến của tôi.
Họ nghĩ rằng cuối cùng tôi vẫn sẽ chọn người trước mặt mình, vị "kiếm sĩ" bị bỏ rơi, ngay cả khi tôi đã có một chút mâu thuẫn với cậu ta trước đó.
Bởi vì Lý Nguyên sẽ luôn là người bị bỏ rơi.
Họ nhìn tôi chờ đợi, chờ đợi câu trả lời của tôi, kết án tử hình Lý Nguyên một lần nữa.
Tôi mỉm cười và nói: "Xin lỗi, nhóm của chúng tôi đã đủ người rồi."
Tiếng nói xung quanh ồn ào, họ thì thầm với nhau, họ nhìn vào trung tâm câu chuyện, vô số ánh mắt đổ dồn về phía tôi như gai nhọn.
Kiếm sĩ bị bỏ rơi đứng ở tâm điểm của dư luận, khuôn mặt xám ngoét như tro ngay lập tức.
Lý Nguyên cũng ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn về phía tôi thăm dò.
"Bạn học Lâm, nhóm của chúng ta, đầy đủ khi nào vậy?"
Bàn phía sau nở nụ cười ngượng ngùng: "Ở đây vẫn còn chỗ mà." Cả bọn nhìn tôi.
Tôi quay lại và chộp lấy cuốn sách mà tôi sẽ sử dụng cho tiết học tiếp theo.
"Tôi nghe nói máy chơi game phiên bản mới nhất đã được phát hành rồi ha. Bố tôi nói muốn cổ vũ tôi nên nếu đã học cùng nhóm với tôi thì mua cho mỗi người một cái đi."
Bàn phía sau ngừng nói.
Nhóm khác chen lấn, hâm mộ nháy mắt ra hiệu, liên tục than thở hỏi bây giờ mình tham gia có kịp không. Bọn họ đều biết rõ mà không nhắc lại.
Nhưng mọi người đều biết, tình huống trong lớp đã thay đổi, người vốn dĩ bị bỏ rơi từ trước đến nay lần này đã tìm thấy nhóm của mình, và người bị ném ra ngoài đã được thay thế bằng một người khác.
Kẻ bắt nạt không phải là người im lặng, người im lặng là người ngoài cuộc, cuối cùng cũng sẽ có kẻ giết người, nhưng kẻ giết người không phải người ngoài cuộc sao?
Khi thường xuyên có người bị bắt nạt, trong lòng họ rất vui, chỉ vì có người bị bắt nạt để họ không trở thành người bị bắt nạt tiếp theo.
Nhưng bây giờ, kẻ bắt nạt đã bị đuổi ra ngoài và trở thành người ngoài cuộc, hay nói cách khác là người tiếp theo bị bắt nạt.
Thầy chủ nhiệm vào lớp hỏi chúng tôi đã chia nhóm xong chưa, mọi người đồng thanh trả lời là rồi.
Lớp trưởng đưa danh sách nhóm cho thầy. Tôi thấy tay cậu ta cầm danh sách dừng lại một chút, nhìn hai lần rồi ngẩng đầu lên: "Còn một người nữa, có ai muốn thêm bạn học này vào nhóm không?"
Họ nhìn nhau, nhưng không ai trả lời.
Thế là thầy chỉ ngẫu nhiên vào một nhóm, trưởng nhóm đó nói: "Thưa thầy, nhóm chúng em toàn người quen thân nên không muốn chèn thêm ai vào cả".
Thầy chủ nhiệm lúng túng đứng đó, chỉ sang nhóm khác nhưng cũng bị từ chối.
Ông ấy hỏi tới nhóm của chúng tôi. Tôi đang ngâm nga một bài dân ca mới học thì nghe giọng ông, tôi ngước nhìn thầy: "Em xin lỗi thầy, bọn em cũng không muốn thêm ai vào nhóm cả".
6
Thầy chủ nhiệm hỏi han khắp nơi, cuối cùng hắn được xếp tùy tiện vào một nhóm nhỏ, tôi nghe tám người tập hợp lại với nhau, họ nói:
"Thật phiền phức, tại sao lại cho hắn vào đội ngũ của chúng ta, phiền như vậy, nhóm khác không được sao?"
Tiết học tiếp theo là tiết học thể dục, mọi người chia thành tốp năm tốp ba bước ra sân chơi. Bé bàn bên nắm tay tôi và đi theo tôi. Ba bạn nữ bên cạnh tôi cũng đi theo. Họ nói nhỏ với tôi:
"Kiều Kiều, sao cậu lại để cho Lý Nguyên gia nhập nhóm của mình thế? Cậu ta, cậu ta thực sự rất ghê tởm."
Tôi quay sang nhìn họ, mở to mắt ngạc nhiên.
"A, vậy sao?"
Họ gật đầu, chạy đến nói với tôi về mùi hôi thối trên cơ thể cậu ấy, chiếc cặp sách cũ của cậu, dáng vẻ xấu hổ của bố mẹ cậu khi đến họp phụ huynh, và rằng cậu ấy ủ rũ, kinh tởm giống hệt như một con chuột cống.
Tôi lắng nghe cẩn thận và đợi cho đến khi họ nói xong trước khi tôi cất lời.
"Nhưng tôi cảm thấy Hầu tử còn ghê tởm hơn ấy, cậu ta luôn giật tóc mấy bạn nữ với ném đồ của người khác nữa. Lần trước cậu ta còn để sâu bọ vào ngăn kéo của mọi người, không phải các cậu đều bị thả sâu bọ rồi sao?"
Tôi nhìn sang người bàn bên cạnh, nói: "Lần trước cậu ta đã bỏ côn trùng vào mũ của cậu, sâu bướm ha, thật kinh tởm mà."
Sắc mặt bé bàn bên tái nhợt. Cả đám tiếp tục đi về phía trước, bọn họ lại bắt đầu tranh nhau nói chuyện, nhưng cái người ghê tởm này đã bị thay thế bằng một người khác. Bọn họ nói bọn họ đã muốn nói cái tên Hầu tử đó ghê tởm từ lâu rồi.
Một vài nam sinh đi ngang qua cũng chạy đến chêm lời vào, họ nói: thì ra các cậu cũng nghĩ như vậy, bọn tôi cũng thấy thằng đấy kinh tởm từ trước rồi.
Con người vốn là như vậy mà.
Trong tiết thể dục, chúng tôi vẫn tập luyện theo nhóm hai người, mặc dù lần trước giáo viên thể dục mới phát hiện ra rằng thực ra có bốn mốt học sinh trong lớp.
Lý Nguyên vẫn đứng nguyên tại chỗ, hắn yên lặng lui vào trong bóng tối.
Một nam sinh bước đến gần cậu ta, cậu ấy là nam sinh ít nói nhất lớp, ăn nói rất nhỏ nhẹ, người ta gọi cậu là "mọt sách" và "thằng ẻo lả", trước đó cậu ấy đều ở cùng một nhóm với Hầu tử.
Tôi nghe nam sinh ấy nói: "Lý Nguyên, tôi với cậu chung nhóm nhé."
Lý Nguyên ngẩng đầu lên, đáp, được.
Nhà vệ sinh ở tầng chúng tôi bị hỏng nên chúng tôi phải lên tầng trên để đi vệ sinh.
Giáo viên ngữ văn đã sắp xếp một bài thi và thông báo phải hoàn thành trước tiết ngữ văn tiếp theo, vì vậy trong giờ nghỉ chỉ còn lại âm thanh viết trong lớp.
Tôi nói với người bên cạnh"Tôi đi vệ sinh chút."
Cậu ấy nhìn tôi buồn bã: "Mình còn chưa làm xong bài kiểm tra nữa mà".
Tôi lấy bài kiểm tra của mình ra đưa cho cô ấy "Cứ chép từ từ."
Cậu ấy reo hò "Kiều Kiều, cậu đúng là người tốt nha!"
Ở cầu thang, tôi đụng phải một người. Bộ đồng phục học sinh đã được giặt đến bạc màu, cặp kính dày cộm bị vỡ một góc, con người bình thường, phổ thông.
Tôi làm rơi kính của người đó xuống đất. Cậu ấy ngồi xổm xuống nhặt, tôi cũng ngồi xổm xuống theo. Hai mắt đối nhau, mắt cậu ấy không phải loại đen thăm thẳm mà là màu nâu nhạt như cà phê.
Tôi trả lại chiếc kính cho cậu. Cậu ấy đeo vào, nhẹ nhàng nói "cảm ơn" với tôi.
Tôi lắc đầu nói không cần cảm ơn rồi bước lên lầu.
"Bạn học Lâm." Cậu ta ngăn tôi lại. Tôi quay sang nhìn.
"Tôi có thể hỏi, tại sao cậu lại sợ tôi như vậy không?"
Thiếu niên ấy cứ đứng đó, ánh chiều buông xuống lan can cầu thang, đổ lên người cậu. Yên lặng, trầm mặc và đen tối, giống hệt như con thiêu thân ẩn mình trong bóng đêm.
Nhưng thiêu thân sẽ bay đến ánh sáng và ngọn lửa, mà cậu ta sẽ không như vậy.
Tôi nhấc chân bước lên lầu: "Có một số chuyện cậu không cần biết."
"Được." Tiếng cậu vang lên "Cảm ơn..."
( Còn tiếp.... )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro