hoa Lưu Ly ko về 2
Huyền về nhà đã hơn mười giờ đêm, cô chờ cho Phan đi đã xa, cái chấm đèn lái của xe đã khuất ở đầu đường Huyền mới lên tiếng gọi cổng. Giờ này có lẽ ông bà Hoán đã ngu. Ðợi một lúc lâu, Huyền mới thấy chị Nhiên từ trong nhà đi ra mở cổng với vẻ mặt ngái ngủ.
Huyền cười:
- Mới giờ này mà chị đã ngủ rồi sao?
- Mấy giờ rồi? - Chị Nhiên dụi mắt hỏi.
- Mới hơn mười giờ.
- Khuya rồi còn gì, vui không mà đi chơi khuya dữ vậy?
- Dĩ nhiên là vui rồi - Huyền vừa lách vào cổng vừa đáp.
Chị Nhiên đi phía sau nói:
- Dì dượng ở nhà đợi lâu quá nên bỏ đi ngủ, ông bà thắc mắc không biết Huyền đi những đâu.
- Ði vòng vòng thành phố chứ đi đâu - Huyền nói.
- Ðói bụng không?
- Người ta no muốn chết, hỏi vô duyên vậy.
- Ai biết đâu, tưởng là mắc cở không dám ăn - Chị Nhiên cười.
- Sức mấy mà mắc cỡ.
Chị Nhiên và Huyền ở chung một phòng. Hai người ngủ trên một chiếc giường rộng, có trải ra trắng. Do hai chị em thi đua trang trí nên căn phòng đầy đủ màu sắc một cách tức cười.
Tuy nhiên lúc nào căn phòng cũng ấm cúng và êm đềm giống như một tổ chim.
Huyền nằm dài trên giường than:
- Vui nhưng mà mệt quá.
- Ði ăn ở đâu? - Chị Nhiên ngồi bên cạnh hỏi.
- Ở nhà hàng nổi bên kia cồn.
- Xa dữ vậy sao?
- Chỉ có một chuyến ghe qua sông mà xa nỗi gì. - Bộ bên này không có nhà hàng sao mà qua tới bển?
Huyền cười giòn:
- Chị Nhiên này hỏi vô duyên chưa.
- Ở bên đó chắc đẹp lắm?
- Dĩ nhiên.
- Nhưng mà đi ghe, đi đò thì sợ lắm, rủi té xuống dưới sông chỉ có nước làm mồi cho cá.
- Nếu ai đi qua đó cũng té xuống sông như chị nói thì cái nhà hàng nổi đó ế rồi.
- Qua đó thôi hay còn đi đâu nữa?
- Về bên này uống cà phê, eo ơi có cái quán cà phê tuyệt vời lắm mà hồi nào tới giờ em đâu có biết.
- Cậu Phan đúng là một tay lão luyện - chị Nhiên nói.
- Lão luyện chuyện gì? - Huyền hỏi.
- Việc ăn chơi ấy mà, chỗ nào cậu ta cũng biết.
- Thì như vậy mới đúng là đàn ông chứ - Huyền bênh vực.
- Chà, mới đây mà đã bênh rồi - chị Nhiên cười.
- Cái nào đúng thì mình khen chứ. Thôi, em đi tắm đây, buồn ngủ quá.
Chị Nhiên nói:
- Ừa, tắm xong sẽ hết buồn ngủ.
- Chị chờ nghen, tắm xong, em sẽ kể chuyện cho mà nghe, vui lắm....
Huyền vào phòng tắm, nước mát làm cho Huyền hết mệt và tỉnh ngủ. Nhớ lại buổi đi chơi với Phan, Huyền mỉm cười một mình. Phan đã chìu chuộng Huyền hết mức, và qua ánh mắt si dại ấy Huyền đã biết được anh chàng đó đã mê cô đến bực nào. Tâm lý con gái rất lạ kỳ, dù chưa có tình cảm gì với đàn ông, nhưng thấy một người nào si mê mình thì rất hãnh diện. Huyền xối nước lên thân thể, hình dung lại ánh mắt của Phan nhìn mình trong cơn say. Tự nhiên cô rùng mình, mà không phải vì hơi lạnh.
Ðể xua đuổi ánh mắt ấy đi, Huyền hát mấy câu làm chị Nhiên ở ngoài bật cười:
- Chà, cô nương vui vẻ nên hát hò nữa chứ.
- Chị Nhiên ơi, tại sao đàn ông kỳ cục vậy? - Huyền hỏi lớn.
- Kỳ cục là sao? - Chị Nhiên hỏi vọng vào.
- Họ cứ nhìn mình bằng ánh mắt ma quái làm sao ấy.
- Ma quái là sao?
- Kỳ lắm.
- Như.... ma nhìn ấy hả?
- Ai biết ma nhìn ra sao đâu nè - Huyền cười giòn.
- Nhìn như cướp mất hồn mình vậy nè - chị Nhiên nói lớn.
Một lúc, Huyền đã thay bộ quần áo ngủ màu hồng nhạt, từ trong nhà tắm đi ra.
Tay Huyền cầm chiếc khăn lau mái tóc ướt, cô đứng trước gương và hỏi:
- Hồi nào tới giờ chị có bị ai nhìn như vậy chưa?
- Nhìn sao? - Chị Nhiên như mơ ngủ.
- Là nhìn như ma.... cướp hồn ấy.
- Chưa.
- Thấy ghê lắm, hôm nào chị cứ thử để cho người ta.... nhìn chị như vậy đi, sẽ biết liền à - Huyền cười.
- Thôi, không dám đâu.
- Chị buồn ngủ chưa?
- Bị phá giấc ngủ nữa chừng nên bây giờ hết buồn ngủ.
Huyền nằm xuống giường, kéo theo chị Nhiên. Người chị đẫy đà, da thịt mát rượi. Huyền ôm chị bằng cả vòng tay của mình và cười khúc khích nói:
- Mình chị có máy điều hòa không khí nên mát rượi à.
- Nói tầm bậy - chị Nhiên cười.
- Hồi nào tới giờ chị Nhiên có yêu một người đàn ông nào chưa?
Chị Nhiên làm thinh, một lúc chị nói:
- Có.
- Ai vậy?
- Người ta có vợ rồi.
- Sao chị để cho người ta đi lấy vợ?
- Biết sao được, đó là.... duyên số. Nhưng mà biết có phải đó là tình yêu hay không.
- Sao kỳ vậy?
- Vì chưa ai hứa hẹn với ai chuyện gì đâu, chỉ là một tình cảm thầm kín thôi.
Huyền cười:
- Tình yêu câm lặng hả?
- Ðúng như vậy đấy.
- Ông ta có.... đẹp trai không chị Nhiên?
- Ai biết được, mỗi người nhìn một cách. Theo chị thì đó là một người đàn ông chân chính.
- Ông ta làm nghề gì?
- Dạy học.
- Dạy cấp mấy?
- Không phải, dạy kèm học trò nhỏ xóm. Người ta hiền lắm. Do ở gần nhà nên quen, nhưng cũng chỉ quen vậy thôi chứ chưa nói gì đến tình yêu.
- Ðẹp quá nhỉ, đó là tình yêu đẹp nhất đó, nhưng rồi chị có buồn không? - Huyền hỏi.
- Buồn chứ, buồn mấy tháng trời, nhưng rồi cũng quên thôi.
- Buồn chị có khóc không? - Huyền cười khúc khích.
- Có.
- Tội nghiệp chị Nhiên chưa.
Huyền vừa nói vừa ôm cứng chị Nhiên. Hoá ra chị cũng đã từng yêu, từng để ý một người đàn ông. Mặc dù chưa ai nói với ai lời nào nhưng những ánh mắt nhìn trong sự câm lặng ấy đã nói hết giùm họ những gì muốn nói rồi. Ðó là một mối tình trong sáng và đẹp biết bao nhiêu.
Chị Nhiên xoay người lại, nhìn vào mắt Huyền nói:
- Ði chơi tối nay có gì vui kể lại nghe.
- Nhưng em buồn ngủ quá - Huyền cười.
Chị Nhiên thọc vào nách Huyền, khiến Huyền giật nẩy lên vì nhột. Chị nói:
- Ðừng có giả vờ cô nương, tôi biết bây giờ cô nương tỉnh táo hơn bao giờ, t?nh còn hơn con sáo đậu bờ rào nữa. Thôi kể đi.
- Anh chàng Phan thật tức cười.
- Sao mà tức cười?
- Anh ta bị em quay như dế chứ sao - Huyền nói.
- Về chuyện gì?
- Tất cả mọi chuyện, anh ta s? em giận nên hết sức chìu em. Ðúng là một gã si tình.
- Chưa chắc đâu nhỏ ơi, coi chừng gặp cáo già đấy. Chị thấy anh chàng Phan không phải tay vừa đâu.
- Vừa hay không vừa cũng lụy dưới tay em hết.
- Ăn nói ghê chưa.
- Phải vậy mới được, không thì đàn ông con trai ăn hiếp mình.
- Làm như em sành đời lắm vậy.
Huyền rụt cổ cười:
- Thế mà anh ta sợ em mới vui chứ. Ghê lắm nghe chị, mới đầu anh ta cứ nắm tay em hoài, làm như vô tình, nhưng bị em chỉnh mấy lần nên bỏ cái tật. Tuần tới anh chàng lại mời em đi ăn nữa đấy, chị có đi chung cho vui không?
- Thôi, chị theo làm gì cho tăng thêm phần.... chật chội.
Hai chị em cười rúc rích. Bà Hoán từ phòng bên thức dậy đi qua đứng ở cửa buồng nhìn vào hỏi:
- Huyền về rồi đấy hả, sao về trễ thế con?
- Tại đi chơi lung tung má à - Huyền nhổm dậy đáp.
- Vui không?
- Vui.
- Thôi, ngủ đi mai còn đi học nữa, đừng có thức khuya nói chuyện tào lao.
Bà Hoán trở về phòng. Huyền và chị Nhiên lại rúc rích cười. Chị Nhiên phát vào vai Huyền nói:
- Dì dượng coi bộ khoái anh chàng Phan rồi đó.
- Chị không khoái?
- Vô duyên.
- Nếu chị khoái em nhường lại cho chị tức khắc - Huyền cười.
- Ðừng có khùng.
- Chị thấy anh ta thế nào?
- Hỏi hoài, chị trả lời không biết bao nhiêu lần, bộ thích nghe nói về anh chàng lắm hả?
- Nghĩ quen với một người có tiền cũng dễ chịu, mình có quyền vòi vĩnh và anh ta cứ phải chìu lụy mình, phải không chị Nhiên?
- Cũng tùy trường hợp.
- Nè, hỏi thiệt, chị Nhiên có thích lấy chồng giàu không?
Chị Nhiên cười:
- Có chồng giàu ai mà không thích, hỏi vô duyên vậy nhỏ.
Huyền cười thầm, cô ôm lấy cái gối và thúc vào lưng chị Nhiên nói:
- Tắt giùm em cái đèn, bây giờ em buồn ngủ lắm rồi.
Chị Nhiên lẳng lặng đứng lên, tới gần cánh cửa, chỗ công tắt đèn. Huyền nghe "tách" một tiếng, căn phòng chìm trong bóng tối và chị Nhiên trở lại nằm bên cạnh Huyền. người chị êm ái và tươi mát như một trái bí đao ngâm trong nước mưa.
- Ngủ đi nhỏ, và đêm nay tha hồ mà mơ mộng.
Chị Nhiên nói khẽ, kèm theo nụ cười. Và cả hai hình như đuổi theo ý nghĩ riêng mình trong sự im lặng.
Trúc đ?n rủ Huyền đi học rất sớm, ngồi ngoài thềm đợi Huyền. Ðêm qua Huyền ngủ rất ngon, nếu Trúc không tới và chị Nhiên không gọi có lẽ Huyền đã ngủ quên.
Không biết trong giấc ngủ say, Huyền có nằm mơ không mà chị Nhiên cứ nhìn Huyền cười hoài.
Hôm nay Huyền mặc áo dài trắng, quần trắng. Thấy Huyền xuất hiện, Trúc nhăn mũi ta thán:
- Ðợi Huyền nóng cả ruột, kiến lại bò trong bụng quá trời.
- Ðừng có rên rỉ nữa, người ta cũng chưa kịp ăn sáng đây - Huyền nói.
Trúc reo lên:
- Vậy thì ăn sáng rồi hãy tới trường.
- Kịp không?
- Dư sức.
Hai đứa hai chiếc xe thẳng đường ra chợ. Buổi sáng sớm con đường vào chợ đông nghẹt và thật nhớp nhúa, lầy lội. Tuy nhiên Huyền và Trúc đã quen với một bà bán bún chả ở đây, đó là bà Ba Mỹ Lòng. Chẳng hiểu tại sao bà ấy lại mang cái tên đặc biệt như vậy, chỉ biết hàng bún chả của bà ba ngon.... nhất xứ. Hầu như học trò các trường đều tới đây ăn và dân sở tại cũng như khách vãng lai đều ghé. Huyền và Trúc ghé thường xuyên, và trở thành khách quen thuộc của bà.
Hai đứa phải dẫn xe đạp, lách qua dòng người và những thúng rổ, cần xé trái cây bày hai bên lồi đi. Vạt áo dài phải vén cao và thật khéo léo để bùn không bắn lên quần áo trắng.
Huyền nói:
- Mê ăn bún chả làm chi cho cực khổ thế này.
- Muốn ngon phải có sự kiên nhẫn chứ - Trúc cười.
- Giờ này chắc đông phải biết.
- Ừa, chắc chắn là đông rồi, nhưng mong đừng gặp mấy anh chàng cùng trường.
- Chết rồi, nếu gặp anh Thẩm và Tân thì sao ta? - Huyền hỏi.
- Làm thinh ngồi ăn luôn chứ sao nữa - Trúc đáp.
Không hiểu sao bây giờ Huyền lại ngại đụng mặt với Thẩm. Có phải cuộc đi chơi hồi tối với Phan đã ghi lại ấn tượng ngại ngùng này không. Huyền chưa kịp tìm được câu trả lời, chỉ thấy có một cái gì đó không ổn nếu tình cờ gặp mặt Thẩm.
Huyền cũng mong rằng buổi đi chơi không có một đứa bạn nào biết.
Gian hàng bún chả của bà Ba Mỹ Lòng đặt trên lối đi, bà ngồi trước cái sạp xung quanh đó là những chiếc ghế thấp. Khách ăn bu quanh và mùi thịt nướng bay lên thơm phức từ một cái lò đỏ rực than có một đứa nhỏ nhanh tay quạt cho cái vỉ thịt mau chín.
Huyền liếc thấy những gương mặt quen cùng lớp, may quá, đó là những cô bạn gái chứ không phải những người khác phái.
Trúc nhanh nhẩu tìm được chỗ dựng hai chiếc xe đạp và kéo Huyền sà xuống một chiếc bàn thấp dưới cây dù che cũ kỹ.
- Hên quá, có được một chỗ ngồi thoải mái - Trúc nói.
- Hôm nay hơi vắng nhỉ?
- Chắc còn sớm.
- Ăn gì nhỏ? - Trúc hỏi.
- Như thường lệ, nhỏ làm như ở đây còn cái gì khác vậy.
Trúc cười, gọi hai phần bún chả. Con gái ăn hàng giữa chợ thì cũng kỳ, nhưng cứ nghĩ mãi trong đầu chuyện ấy chẳng bao giờ Huyền dám vào đây. Cho nên cứ cắm cúi ăn cho nhanh rồi rút lui là thượng sách.
Nhưng bất ngờ ngay lúc đó Huyền thấy Thẩm và Tân dẫn xe đạp đi vào. Huyền đá vào chân Trúc nói:
- Chết, Trúc thấy gì chưa?
- Mắc ăn mà thấy gì - Trúc cười.
- Hai ông tướng vào kìa.
- Rõ khổ, không muốn gặp nhau tại chỗ này mà cứ gặp như thường - Trúc kêu lên.
- Làm sao bây giờ? - Huyền hỏi.
- Làm bộ không thấy chứ sao nữa, ăn cho thật nhanh rồi im lặng rút lui.
Thẩm và Tân loai hoai không biết dựng xe vào đâu. Chợt Tân chỉ vào hai chiếc xe đạp của Trúc và Huyền nói:
- Dựng kế vào hai chiếc xe đạp kia, chỗ đó bảo đảm.
Không còn cách nào tránh được, Trúc la lớn:
- Ê, người ta sắp đi rồi đấy, dựng như vậy người ta làm sao l?y xe?
Thẩm và Tân nhìn thấy Trúc và Huyền đang ngồi dưới cây dù, Tân khoái chí cười:
- Bắt quả tang hai.... chị rồi nhé, mai mốt đừng có chối. Phải chi có máy chụp hình tụi này chụp cho vài "pô" làm kỷ niệm.
- Khỏi sợ, con trai ăn hàng mới kỳ, chứ con gái ăn hàng là chuyện bình thường - Trúc nói.
- Cho ngồi ké với, hết chỗ rồi - Tân nói.
- Xí, không được đâu, tìm chỗ khác đi.
- Còn chỗ nào nữa đâu, đừng có làm khó bạn bè thế chứ.
Tân vừa nói vừa kéo Thẩm ngồi luôn xuống. Huyền ngượng quá cứ giẫm chân Trúc ra hiệu ăn thật nhanh. Trúc cười nhìn Thẩm nói:
- Coi chừng có người mắc ghẹn vì bún chả đấy.
- Sao vậy? - Thẩm ngạc nhiên.
- Hỏi Huyền thì biết.
- Trúc vô duyên, không ăn nhanh lên còn ở đó phá đám - Huyền la.
- Ai tới sau phải trả tiền thêm hai phần nữa, Huyền ơi - Trúc nói.
- Sẵn sàng thôi - Tân cười.
- Vậy thì mình phải ăn thêm hai phần nữa, Huyền ơi - Trúc nói.
- Nhỏ ăn đi, ta no quá rồi, không còn bụng dạ nào mà chứa nữa.
- Người đẹp cứ tự nhiên, đừng mắc cỡ - Tân cũng đùa.
Nhưng Huyền và Trúc có bạo gan mấy cũng không dám ăn thêm hai phần bún chả nữa. Hai đứa giành nhau trả tiền để rút lui cho thoát nợ, nhưng rồi cũng chẳng ai được trả tiền vì Tân đã lên tiếng:
- Thôi, để tụi này trả luôn cho.
- Cám ơn nghe - Trúc cười. Không đợi lâu, Trúc kéo tay Huyền và hai đứa tới lấy xe đạp dẫn đi thẳng. Ra tới đường, Huyền mới dám thở và cười nói:
- Hú hồn, khi không đụng nhau lãng xẹt.
Ngôi trường cũ kỹ hiện ra dưới màu xanh của cây lá. Vào mùa mưa, ngôi trường trông cũ kỹ hơn bao giờ, nó nằm im lìm trầm ngâm giống như một tirết gia. Huyền vẫn bảo với Trúc như vậy.
Vào cổng trường, Trúc cười nói:
- Triết gia của mình cũng chưa tỉnh giấc.
- Eo ơi, sao hôm nay trường mình trông xưa cũ quá, tội nghiệp quá - Huyền nói.
- Tại vì màu vôi vàng, mau phai. Năm tới đề nghị quét vôi màu trắng đi.
- Màu trắng giống màu của bệnh viện lắm.
- Màu xanh da trời vậy.
- Như thế chói chang quá.
- Chứ màu gì?
- Ừa nhỉ, màu gì bây giờ? - Huyền cười.
Hai giờ Việt Văn trôi qua chậm chạp, Huyền ngồi như một pho tượng im lìm mà chẳng tiếp thu được gì. Bài giảng của thầy bay mất qua cửa sổ, ngoài đó có một vòm cây xanh và những chùm hoa đỏ. Huyền cứ nhìn những chùm hoa và suy nghĩ vẩn vơ cho đến khi tiếng chuông reo báo hiệu giờ ra chơi.
Trúc đập vào vai Huyền nói:
- Gớm, sao hôm nay nhỏ mơ mộng dữ vậy, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ không thôi.
Huyền cười gượng:
- Cũng chẳng hiểu sao nữa, đầu óc lùng bùng quá đi mất.
- Ði uống nước chứ?
Huyền gật đầu. Hai đứa nắm tay nhau ra cổng trường. Phía bên kia đường gần chỗ quầy sách báo có một quán chè đậu và kem. Khi vào quán, Huyền mới phát hiện ra dáng ngồi lù lù của Thẩm và Tân.
- Lại đụng độ nữa - Trúc thúc vào lưng Huyền nói.
- Bộ hồi sáng ăn mặn lắm sao mà bây giờ phải đi uống nước vậy?
Tân vừa đưa tay vẫy Trúc và Huyền vừa hỏi lớn.
Trúc trả đũa ngay:
- Hóa ra hai ông còn khát nước hơn tụi này.
- Tới đây ngồi cùng bàn cho vui, không đòi nợ hồi sáng đâu mà lo.
Trúc và Huyền không muốn ngồi chung bàn với Thẩm và Tân nên tìm một bàn khác. Hai đứa kêu chè đậu và ngồi múc từng muỗng chè mát lạnh ăn, nhìn nhau cười.
- Chiều nay có học không? - Thẩm hỏi lớn.
Trúc quay nhìn Thẩm nói:
- Chiều nay xin phép thầy nghỉ học, tụi này nhức đầu quá nên muốn được nghỉ ngơi.
Thẩm nhăn mặt, ánh mắt Thẩm lừ đừ nhìn Huyền rồi nhìn Trúc. Cuối cùng Thẩm nói gọn:
- Nghỉ thì nghỉ.
- Cám ơn thầy nghen - Trúc ranh mãnh nói.
Hai đứa trả tiền rồi đứng lên rời khỏi quán băng qua đường.
- Chiều nay làm gì nhỏ? - Huyền hỏi Trúc.
- Ai biết đâu, chương trình học thêm bị bỏ dở phải sắp xếp việc khác chen vào thôi, nhưng chưa nghĩ ra, có lẽ phải giặt quần áo thôi.
- Hay là chiều nay Trúc tới nhà mình đi, có chuyện này hay lắm.
- Chuyện gì thế?
- Ðặc biệt, tới rồi mới tiết lộ được - Huyền nheo mắt.
- Ta nghi nhỏ lắm rồi đó - Trúc nói.
- Nghi gì mới được chứ?
- Có chuyện.... đặc biệt.
Hai đứa cười phá lên làm một ông đi xe đạp ngang qua giựt mình ngạc nhiên không hiểu chuyện gì. Huyền bấu lưng Trúc chạy nhanh qua đường.
- Sao hôm nay mình có vẻ.... khùng quá - Huyền nói với Trúc nhưng dường như nói cho chính mình nghe.
Thật bất ngờ, người mà Huyền không mong lại tới. Khi nghe chị Nhiên báo có khách, Huyền tưởng Trúc tới nên nhanh nhẩu chạy ra mở cộng. Không ngờ đó lại là Phan.
- Ngạc nhiên lắm phải không, cô bé? - Phan vừa dẫn xe vào sân vừa hỏi.
- Ðúng là ngạc nhiên thật. Huyền không ngờ anh tới vào chiều nay.
- Như vậy là Huyền đã có hẹn.
- Dạ.
- Ai thế?
- Nhỏ bạn học cùng một lớp.
Phan cười giòn:
- Như vậy cũng chả sao, anh cứ tưởng đó là một người bạn trai nào đó của Huyền thì phiền.
- Tại sao lại phiền?
- Như thế, hóa ra anh đúng là một kẻ không mời mà tới. Không còn gì vô duyên hơn. Có đúng như thế không nào? - Phan nhìn Huyền hỏi.
Huyền gật đầu:
- Nếu đúng như vậy thì vô duyên thật. Anh vào nhà chơi - Huyền mời.
- Có trở ngại gì không? - Phan dè dặt hỏi.
- Hai đứa em thân lắm, không có gì quan trọng đâu.
Phan theo Huyền vào phòng khách. Anh ta vừa ngồi xuống ghế vừa trần tình:
- Anh vừa ghé ngoài cửa hàng, biết Huyền có nhà nên tới thăm.
- Ba má Huyền bảo thế à?
- Ðâu có, anh hỏi khéo thôi, còn chuyện tìm ra nhà là do hai bác chỉ.
- Anh bỏ hàng cho ba má em đấy phải không?
- Cũng chuyện làm ăn quan hệ bình thường thôi. Huyền không đi đâu chơi à?
- Ðã bảo em ở nhà chờ nhỏ bạn, vả lại nếu đi chơi thì anh Phan đâu có gặp.
- Ừ nhỉ, quên mất.
- Anh Phan ngồi chơi, em đi làm nước nhé.
Huyền làm hai ly đá chanh rồi mang ra đặt trên bàn. Ðẩy ly đá chanh tới trước mặt Phan, Huyền cười tỏ ý mời anh ta uống nước. Phan nịnh đầm ngay:
- Ðúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, đang khát nước mà gặp ly đá chanh thì hạnh phúc biết bao nhiêu.
- Huyền pha nước chanh dở lắm, anh uống đừng có chê.
- Ai mà dám chê, đừng gieo tiếng oán cho người ta, cô bé ơi.
Huyền để ý hôm nay thấy Phan ăn mặc chải chuốt hơn lần trước. Huyền thấy hơi kỳ cục.
Huyền liền chọc:
- Hôm nay anh Phan định đi coi mắt ai mà ăn mặc chải chuốt quá vậy?
- Làm gì có chuyện đó.
- Khi người ta diện môđen là có dụng ý cả đấy thôi - Huyền cười.
- Ðối với ai khác, có thể như vậy thật, nhưng đối với anh, một ngày như mọi ngày.
- Anh uống nước chanh đi nhỏ này pha cho đó, không "phỏng vấn" anh nữa đâu - Huyền cười.
Phan bưng ly nước chanh uống một ngụm, không, anh ta uống hai ngụm, đặt ly xuống bàn, Phan khen:
- Ngon tuyệt trần đời.
- Ðừng có quá khen, em không dám nhận đâu - Huyền ngượng.
- Chưa bao giờ anh được uống một ly đá chanh ngon như vậy. Mai mốt anh sẽ nhờ Huyền ngâm giùm anh một hũ chanh muối để giải khát. Ðược không?
- Tiếc là em không làm được chanh muối.
- Thôi thế thì mỗi lần khát nước, anh sẽ ghé lại đây uống nước vậy.
- Anh đừng có khôn, Huyền cũng không rảnh để làm nước chanh cho anh uống đâu.
Phan cười cười, anh ta lấy thuốc châm hút và nhìn quanh phòng khach. Tuy có quan hệ làm ăn với ba má Huyền, nhưng đây là lần đầu tiên Phan mới tới nhà. Phòng khách nhà Huyền bày trí toàn đồ cổ do sở thích của ông Hoán. Cho nên căn phòng như chìm ngập trong một bầu không khí của quá khứ. Từ cái tủ thờ, bộ bàn ghế chân quì, chiếc bình cắm hoa to tướng, bức tranh sơn mài.... đều tiết ra một không gian lãng đãng của một thời nào đó đã qua. Huyền không thích cách bày trí này, nó làm cho căn phòng nặng nề và u tối.
Tuy nhiên Phan khen:
- Phòng khách nhà Huyền đẹp quá, toàn đồ cổ quí giá bây giờ có tiền chưa chắc đã mua sắm được.
Huyền làm thinh, cái nhìn của anh chàng Phan cũng không ngoài cách đánh giá trị bằng sự mua bán quen thuộc như ngày thường anh ta vẫn làm.
- Huyền ít khi xuống đây, căn phòng có vẻ u tối qua. Huyền thích nó sáng sủa, thanh thoát hơn cơ.
- Ông cụ chắc sính đồ cổ?
- Dĩ nhiên rồi, anh thấy căn phòng và lũ đồ vật thì biết.
- Ðó cũng là một thú vui của tuổi già.
- Anh Phan có thích như thế không?
- Thích chứ, nhất là được chưng bày những món đồ cổ có giá trị.
- Vậy anh Phan là ông cụ non rồi - Huyền cười khúc khích.
Huyền uống một ngụm nước chanh. Ðúng là lúc nãy Huyền pha hơi chua. Thế mà Phan đã khen rối rít chứng tỏ anh chàng giỏi nịnh đầm chứ không thành thật lắm.
- Bao giờ anh Phan mới lập gia đình? - Huyền hỏi.
- Lập gia đình ấy à? Chưa đâu.
Huyền hóm hỉnh trêu:
- Tại sao chưa?
- Vì không có ai vừa ý chứ sao.
- Chứ không phải tại anh Phan khó tính nên chọn hoài mà khkông được sao?
- Cũng có thể như vậy thật - Phan đáp với một chút tự mãnh.
- Thế thì em giới thiệu cho một nhỏ bạn học cùng lớp. Nó đẹp và hiền ghê lắm - Huyền cười.
Phan nhìn Huyền vẻ không bằng lòng, cho nên giọng nói có một chút gì hờn dỗi:
- Thôi, Huyền đừng đùa nữa.
Không hiểu tại sao Huyền lại thích chọc Phan, để nhìn thấy vẻ mặt tiu nghỉu của anh ta. Huyền định tìm cách chọc Phan tiếp bỗng thấy Trúc lù lù dắt xe vào sân nhà.
Trúc diện chiếc áo bà ba màu vàng hoa cúc, đẹp lộng lẫy. Vừa từ ngoài nắng vào nên gương mặt Trúc ửng hồng, mồ hôi rịn ướt những sợc tóc mai và nó đứng ngay của phòng đưa tay vén mái tóc dài óng ả qua một bên má rất điệu. Huyền lén nhìn Phan, gương mặt chàng thẫn thờ, mắt đắm đuối nhìn Trúc.
Huyền cười giòn:
- Sao bồ đến đúng lúc thế.
- Nhà có khách à? - Trúc liếc nhìn Phan hỏi.
- Gọi khách cũng được mà gọi người nhà cũng được - Phan nhanh nhẩu nói.
- Mau tới ngồi đây, nhỏ - Huyền vẫy tay Trúc và chỉ chiếc ghế bên cạnh.
Trúc ngồi xuống và thở ra:
- Eo ơi, chạy ngoài đường nóng dữ quá.
- Ðể mình giới thiệu nhé - Huyền cười - Ðây là Trúc, bạn học cùng lớp với em, còn kia là anh Phan.
Phan mỉm cười:
- Hân hạnh được quen Trúc.
- Không dám, có gì đâu mà "hân hạnh" - Trúc cười.
- Trúc uống nước chanh nhé - Huyền nói.
- Thôi, nước lọc được rồi.
Huyền chạy ra sau và mang lên ly nước lọc đặt trước mặt Trúc. Nó bưng ly uống một ngụm nhỏ rồi nhìn Huyền bằng đôi mắt nghi ngờ vì sự có mặt của Phan. Huyền hiểu ý.... giới thiệu kỹ hơn:
- Anh Phan là người buôn bán làm ăn với ba má mình, hôm nay ảnh tới chơi....
- Sao ít nghe bồ nói vậy? - Trúc hỏi.
- Có gì đâu mà nói.
Trúc đá chân Huyền dưới gầm bàn đầy ngụ ý. Nó bỗng làm ra vẻ lịch sự:
- Sự có mặt của người thứ ba có gây trở ngại gì cho quí vị không?
- Không đâu, tụi này đang nói chuyện bình thường thì Trúc tới - Phan nhanh nhẩu nói.
- Nếu có thì Trúc xin rút lui có trật tự.
Lập tức Huyền cấu vào lưng Trúc một cái đau thấu trời xanh. Trúc xoa chỗ bị cấu, gương mặt nhăn nhó đáng tội nghiệp, nhưng Huyền làm tỉnh, coi như không có chuyện gì xảy ra.
- Huyền và Trúc cứ tự nhiên nói chuyện đi - Phan cười.
- Có anh ở đây làm sao mà nói - Trúc háy mắt.
- Bộ chuyện.... bí mật hả?
- Không bí mật, nhưng chuyện của con gái, đàn ông con trai không nên nghe.
- Không nên nghe hay là không được nghe?
- Cả hai.
- Vậy thì anh xin ra ngoài thềm hút thuốc, một lát trở vô.
Phan đứng lên và sau một cái cười rất điệu, anh chàng đi ra ngoài thềm. Ðiều làm Trúc ngạc nhiên là Phan đã tự xưng "anh" một cách ngon ơ với mình. Trúc đá chân Huyền hỏi:
- Thằng cha ở đâu vậy?
- Ðã giới thiệu với nhỏ rồi.
- Sao vô duyên vậy?
- Ðâu có, nhìn cũng được đấy chứ - Huyền cười.
- Sao hẹn với Trúc rồi mà còn hẹn với cả thằng cha Phan ấy nữa?
- Ai biết đâu, tự dưng anh chàng lù lù dẫn xác tới một cách bất ngờ, biết làm sao được.
- Thôi, đừng có giấu.
- Giấu gì?
- Trước lúc ta tới, nhỏ ngồi nói chuyện rất thân mật với anh ta phải không?
- Nói bậy.
- Chú sao cứ để thằng cha ngồi đồng ở đây hoài vậy, tìm cách mời khéo anh chàng.... về lại mái nhà xưa cho rồi.
- Biết cách gì bây giờ đây, vả lại anh chàng cũng vui tính đấy chứ.
- Nhưng mà hơi sỗ sàng, đàn ông như vậy là không được lịch sự.
- Thôi, anh chàng biết thân biết phận ra ngoài rồi, Trúc đừng cằn nhằn nữa.
- Nhỏ kêu ta tới đây nói chuyện gì quan trọng?
Huyền cười:
- Chuyện.... anh chàng Phan chứ chuyện gì.
- Sao lại có anh chàng Phan dính vào đây nữa? - Trúc ngạc nhiên.
- Thì như nhỏ thấy đó.
- Thấy gì đâu?
- Xời ơi, không lẽ từ lúc tới đây nhỏ đã nhắm mắt làm ngơ xem như mọi sự không có ở trên đời?
Trúc phì cười:
- Tính của mình không ưa để ý đến chuyện của thiên hạ, nhỏ hiểu rồi chứ?
- Không.
- Thế thì nhỏ bắt ta phải làm sao đây?
- Nhỏ phải tính giùm cho bạn, nghĩa là phải gỡ rối tơ lòng.
Trúc kêu lên:
- A, thôi ta hiểu rồi, nhỏ kêu ta tới đây là để gỡ rối tơ lòng giùm. Bởi vì tơ lòng nó lòi ra, nếu mà không gỡ ắt là rối hung?
- Ðúng vậy.
- Nhưng mà ta đâu thấy có chuyện gì quan trọng?
- Quan trọng lắm chứ, nhỏ nghe ta kể đây....
Thế là bằng cái giọng nữa như tâm sự, nửa như thông báo một bản tin hồi hợp, Huyền kể lại từ đầu tới cuối buổi đi chơi với Phan qua bên kia cồn.
Nghe xong Trúc kêu trời:
- Trời ơi, vậy là chết rồi.
- Sao chết? - Huyền ngạc nhiên hỏi.
- Vậy là Huyền đã phản bội.
- Phản bội ai mới được chứ?
- Thẩm.
- Mình "có gì" với Thẩm đâu mà phản bội, Trúc ăn nói có vẻ trừu tượng quá hà.
- Bà ơi, thôi đừng có giả vờ ngây thơ cụ nữa. Chuyện giữa Thẩm và bà ai lại không biết.
- Biết gì nói nghe coi?
- Hình như là.... tình yêu.
Huyền ngẩn ngơ:
- Sao lại có chuyện đó ta?
- Dò sông dò biển dễ dò, nào ai lấy thước mà đo lòng người.
Huyền đập vai Trúc gắt:
- Ðo con khỉ, mình với Thẩm cũng như.... Thẩm với bồ thôi, Trúc ạ.
- Ta khác, nhỏ khác, hai đứa mình hoàn toàn không giống nhau.
- Ừ, thí dụ như.... đúng lời của Trúc nói thì sao?
- Nghĩa là nhỏ đã thú nhận giữa Thẩm và nhỏ đã có gì với nhau rồi?
- Cứ cho là thế đi - Huyền cười.
- Như vậy tức nhiên nhỏ đã phản bội một cách âm thầm lặng lẽ người yêu của mình rồi.
- Ði chơi với một người con trai khác chưa chắc đã phản bội.
- Phản bội đứt đuôi đi rồi, còn cãi - Trúc gắt.
- Ta chưa hiểu.
- Bây giờ thì chưa, nhưng sau rồi sẽ hiểu và sẽ hối hận, nhỏ ơi.
- Ta không bao giờ hối hận. Vả lại đã ai nói gì với nhau đâu. Ta và Thẩm chỉ là hai người bạn, cũng như với.... nhỏ, vậy thôi.
Trúc cười:
- Ðừng nên tự dối lòng mình, che lấp bằng một áng mây. Thế Phan đã "nói gì" với nhỏ chưa?
- Chưa.
- Rồi anh ta sẽ nói.
- Nhưng mà nói gì?
- Nói cái gì tự khắc nhỏ sẽ hiểu, không lâu đâu, chỉ vài lần đi chơi nữa thôi.
- Bây giờ nhỏ khuyên ta nên làm sao?
- Hỏi lại lòng mình.
- Ta thấy bình yên vô sự lắm, không có chuyện gì xảy ra đâu.
- Cớ sao nhỏ nhờ ta gỡ rối tơ lòng?
- Chuyện chơi cho vui thôi, với lại xưa nay ta và nhỏ chẳng giấu nhau chuyện gì, trước một sự mới mẻ như vậy, cũng cần thông báo cho nhỏ biết - Huyền cười.
- Biết để làm gì?
- Ðể.... cho vui vậy thôi.
- Ta vui không nổi rồi.
- Có một ông con trai ga lăng, sẵn lòng chiều chuộng mình dễ sa chân vào lắm.
- Ta không phải con thỏ ngơ ngác đâu.
- Ðợi đấy rồi sẽ biết.
- Nếu tình cờ Thẩm thấy được, hay biết được chuyện này thì sao?
- Ai biết đâu mà lường - Trúc háy mắt.
- Này nhỏ, con trai có hay.... ghen lắm không?
- Khi người ta yêu mình họ mới ghen.
- Dù sao cũng đừng nên cho Thẩm biết - Huyền bối rối nói.
Trúc cười:
- Không có chuyện gì xảy ra dưới ánh mặt trời mà giấu được đâu.
Phan trở vào, anh ta thản nhiên ngồi xuống ghế và hỏi:
- Nãy giờ hai người nói chuyện gì mà coi bộ vui vẻ thế?
- Chuyện con gái anh không nên tò mò.
Trúc nheo mắt nói. Phan rít thuốc, anh ném mẩu thuốc tàn ra ngoài cửa sổ rồi nói:
- Anh có cảm tưởng như hai người đang bàn về.... anh. Có đúng không?
- Ðúng thì sao, mà không đúng thì sao? - Trúc hỏi.
- Lúc nào anh cũng muốn trở thành người bạn thân thiết của Huyền và Trúc, xin đừng hiểu lầm thiện chí này.
Câu nói bất ngờ của Phan làm cho Huyền và Trúc ngẩn ngơ. Nhất là Trúc, cô hoàn toàn không nghĩ ra là Phan sẽ nói như vậy. Ở anh chàng này cũng có những suy nghĩ khá bất ngờ, thú vị.
Trúc cười, thú nhận:
- Ðúng là anh có giác quan thứ sáu, Huyền và Trúc vừa bàn về anh, một người thứ ba hiện diện trong đời sống của hai đứa.
- Có gì trở ngại không? - Phan cười.
- Cũng có một chút trở ngại - Trúc nói.
- Cụ thể như là chuyện gì?
- Thí dụ như chiều nay không cò sự có mặt bất ngờ của anh, giữa Trúc và Huyền sẽ nói chuyện thoải mái hơn.
- Thì anh đã ra ngoài đứng cả nửa tiếng đồng hồ để cho hai người thoải mái cởi mở tâm tình rồi còn gì?
- Chuyện con gái dài lắm mà anh, làm sao nói hết trong vòng nửa tiếng đồng hồ?
- Vậy thì cứ tiếp tục.
Phan đứng lên nhưng Trúc thấy vậy đâm ra.... tội nghiệp Phan quá, cho nên cô cười nói:
- Anh Phan cứ ngồi đó đi, tụi này tạm ngưng câu chuyện lại ở đây, mai mốt "bàn" tiếp.
- Cám ơn.
- Bây giờ anh Phan tự nhiên coi như là.... khách trong nhà vậy - Trúc cười khúc khích.
- Anh rất thích những người vui tánh và thẳng thắng như Trúc vậy - Phan nịnh.
- Thôi, em cám ơn anh, Trúc chẳng vui tánh chút nào đâu. Quen lâu rồi anh sẽ thấy.
- Chiều nay thật đẹp, không lẽ gặp nhau rồi ngồi nhà tán chuyện gẫu sao, anh mời hai người ra phố ăn kem, có chuyện gì cứ việc tiếp.
Lời mời của Phan khá bất ngờ làm cho Trúc thấy khó xử. Cô đưa mắt ngó Huyền, nhưng Huyền đá chân Trúc nheo mắt làm hiệu. Ðây là lần đầu tiên Trúc không hiểu ý Huyền nên cô nói:
- Thôi, ở nhà nói chuyện cũng vui rồi.
Lập tức Huyền nhấn thêm một cái vào bàn chân Trúc dưới gầm bàn. Trúc ngạc nhiên:
- Chuyện gì vậy nhỏ?
- Anh Phan mời mình cũng không nên từ chối, vả lại chiều nay hai đứa có làm gì đâu, hoàn toàn rảnh rỗi.
- Hay lắm - Phan kêu lên mừng rỡ.
- Thôi, không được đâu - Trúc nói.
- Sao lại không được? - Huyền ngạc nhiên.
- Mình phải về.... nấu cơm.
- Làm như không có Trúc, cả nhà sẽ nhịn đói, không ai biết nấu cơm hết vậy đó.
Trúc cười:
- Nhỏ em nó làm biếng lắm. Thôi Trúc phải về đây.
- Nếu nhỏ không đi thì ta cũng không đi. Thôi nhỏ ở lại, còn sớm mà - Huyền nài nỉ.
Phan châm một điếu thuốc, anh ta rít khói và cảm thấy khó xử trước hai người con gái. Một lúc Phan tìm ra một giải đáp tương đối ổn thỏa, Phan mời:
- Thôi, hôm nay tạm hoãn, chiều cuối tuần mời Huyền và Trúc đi qua bên kia nhà hàng nổi ăn tối. Ðược chứ?
Hai cô gái đưa mắt dò ý nhau. Nhìn vào đôi mắt Huyền, Trúc biết con nhỏ đã đồng ý, nó đang khuyến khích Trúc nhận lời. Tự nhiên Trúc cũng muốn tìm hiểu thêm anh chàng Phan này ra sao. Tuy nhiên cô vẫn đẩy đưa:
- Biết cuối tuần có bận việc gì không, Trúc không dám hứa.
- Dù sao cũng thu xếp được mà - Phan nói.
- Ðể xem....
Huyền cấu vào tay Trúc:
- Còn xem gì nữa, qua bên kia sông vào buổi tối, bộ không phải là mơ ước của nhỏ sao?
- Nhưng đi chơi khác, còn đi ăn nhà hàng khác chứ?
- Có gì đâu mà khác, vẫn là một buổi tối ngao du trên dòng sông và trên cái cồn thơ mộng đó thôi. Chắc Trúc chưa bao giờ qua cồn vào buổi tối? - Phan hỏi.
Trúc thú nhận:
- Chưa.
- Vậy cũng nên qua một lần cho biết.
- Sẽ trả lời sau, anh Phan nhé - Trúc khôn ngoan nói.
Không còn cách nào tốt hơn, Phan đành gật đầu:
- Vài hôm nữa anh sẽ ghé lại Huyền, mong rằng chúng mình sẽ có một buổi tối cuối tuần vui vẻ.
Phan về rồi Huyền kéo Trúc vào phòng mình. Hai đứa nằm trên giường nối dài câu chuyện về Phan. Huyền ngạc nhiên vì cô đã quan tâm một cách đặc biệt tới người đàn ông mà trước đó chỉ vài ngày, cô hãy còn quá xa lạ và hờ hững.
Huyền lay vai Trúc hỏi:
- Như vậy là sao, nhỏ?
- Là có triệu chứng.... nguy hiểm, chứ sao - Trúc đáp.
- Nguy hiểm là thế nào? - Huyền ngạc nhiên.
- Hãy dò hỏi lòng mình đấy cô nương.
Thật là khó khăn để định nghĩa được sự quan tâm này. Huyền mơ hồ nhận thấy sự so sánh len vào lòng cô, nó không rõ ràng, nhưng khiến cô nghĩ đến hai khuôn mặt.
Thẩm và Phan. Thẩm thì mờ nhạt, như một người đi trong màn mưa mờ đục, nhạt nhòa, còn Phan bỗng dưng hiện đến trong một buổi mai đầy nắng, rực rỡ. Huyền giật thót người với hai hình ảnh trái ngược nhau đó, chẳng lẽ Trúc nói đúng?
Huyền ôm chiếc gối dài, thở ra:
- Ðầu óc ta bắt đầu lộn xộn quá.
- Tơ lòng đang rối mà - Trúc cười.
- Trúc có như vậy không?
- Không, đầu óc ta trong sáng, thẳng băng.
- Làm sao bây giờ, nhỏ?
- Ai mà biết làm sao được, đâu ai suy nghĩ dùm cái đầu của Huyền được. Anh chàng Phan này có lẽ được lòng ba má nhỏ lắm phải không?
- Khỏi phải nói rồi - Huyền thú thật.
Trúc bỗng thở dài, tiếng thở dài của cô bạn gái thân thiết đến là khó hiểu.
Thẩm về tới nhà trong một cơn mưa nhỏ, anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy đèn sáng và cửa mở sẵn. Dẫn xe đạp vào nhà Thẩm thấy Thoi Tơ đang ngồi gục đầu trên bàn ăn, cạnh đó là mâm cơm đã dọn sẵn với những món ăn đã nguội và toàn là đồ biển.
Thẩm rất vui mừng khi thấy Thoi Tơ, anh tới lay vai cô bé và Thoi Tơ bừng tỉnh ngước cặp mắt đỏ hoe nhìn Thẩm. Anh cười hỏi:
- Em về bao giờ, bộ buồn ngủ lắm hả?
Thoi Tơ dụi mắt, cô ngượng ngùng vì Thẩm bắt gặp mình ngủ gục. Thoi Tơ bối rối nói:
- Em về lâu rồi, nấu cơm đợi anh về. Chờ hoài đến.... ngủ gục luôn.
- Hai bác khoẻ không em?
- Khỏe.
- Em về có một mình à?
- Ba má em còn canh đáy đến hết con nước này mới trở về. Anh thấy em có đen lắm không?
Thẩm nhìn gương mặt rám nắng của Thoi Tơ, anh cười:
- Ðen giòn, em càng đẹp ra.
- Anh lại khen xạo nữa rồi, em đen thì càng giống cô bé lọ lem.
Thoi Tơ vừa nói vừa giở chiếc lồng bàn đậy mâm cơm. Cô cười giới thiệu các món ăn mình đã nấu. Thẩm đang đói bụng, thấy món nào cũng ngon, nhất là mực xào.
- Sao em không ăn trước, em chờ anh làm gì? - Thẩm ngồi vào bàn và nói.
- Xì, ở nhà có hai đứa, em không chờ anh chứ chờ ai. Có bao giờ em ăn một mình đâu?
- Ðồ ăn ngon tuyệt - Thẩm khen.
- Ăn đi anh.
Thoi Tơ mời một cách ăn cần. Thẩm rất xúc động trước sự chăm sóc của Thoi Tơ.
Hai người vừa ăn vừa theo đuổi những ý nghĩ của mình.
Thoi Tơ hỏi:
- Bộ Ở nhà anh đi chơi dữ lắm hả?
- Ðâu có, anh đi dạy học đó chớ.
Thoi Tơ tròn mắt:
- Anh dạy ai?
- Anh dạy kèm cho.... hai cô bạn gái - Thẩm ngượng giải thích.
- A, em biết rồi.
Ðột nhiên Thoi Tơ xịu mặt xuống, cô hờ hững với chén cơm như muốn ăn nữa.
Ðôi mắt mệt mỏi của Thoi Tơ như đỏ hơn và nhìn vào đó Thẩm thấy như Thoi Tơ sắp khóc. Anh hỏi:
- Em sao thế?
- Em no rồi.
- Mới ăn mà no nỗi gì?
- Anh ăn một mình đi.
Thoi Tơ buông đũa đứng dậy, cô đi thẳng ra sau nhà, mặc cho những giọt nước mưa bắn vào mặt. Thẩm hốt hoảng chạy theo kéo Thoi Tơ lại. Anh hốt hoảng nói:
- Trời mưa mà em đi đâu ra ngoài này vậy?
- Ở trong nhà.... ngạt thở lắm, em ra ngoài cây cóc ngồi chơi cho dễ thở.
- Thôi đừng có khùng, ngoài đó lạnh và mưa sẽ ướt hết. Vào nhà đi cô bé ơi.
Khó khăn lắm Thẩm mới thuyết phục được Thoi Tơ vào nhà. Nhưng cô chỉ ngồi đó, mặt cúi gằm, không ăn. Thẩm nhìn cô gái một cách xót xa và hỏi:
- Em lại.... giận anh à?
- Không.
- Cớ sao bỗng dưng đang ăn em lại bỏ ra ngoài mưa?
- Tại em khùng.
Thẩm cười:
- Em nấu ăn ngon quá, ăn với anh đi, đừng ngồi đó như pho tượng bắt anh ăn một mình.
- Anh có bao giờ cần tới em đâu - Thoi Tơ thổn thức.
- Sao em lại nói oan cho anh thế, bao giờ anh cũng cần em cả. Những ngày em ra ngoài biển là những ngày anh buồn vô hạn, căn nhà như trống vắng thêm, anh rất mong em về.
- Chớ không phải anh mong em đi luôn sao?
- Trời đất.
- Anh dạy kèm cho hai con nhỏ đó phải không?
- Hai con nhỏ nào? - Thẩm cười.
- Nhỏ Huyền và nhỏ Trúc chứ ai.
- Em không bằng lòng à?
- Quyền của anh, em đâu có dám can thiệp - Thoi Tơ cong môi mai mỉa.
- Hóa ra em giận anh vì chuyện này.
- Không phải đâu, đừng có vu oan cho em. Chuyện của anh làm em đâu có dính dáng gì.
Con gái thật phức tạp. Thẩm nhìn Thoi Tơ và nghĩ thầm. Kinh nghiệm nhắc cho Thẩm biết, trong trường hợp này tốt hơn hết là im lặng. Do đó Thẩm chỉ thở ra và tiếp tục bữa ăn. Trong khi đó Thoi Tơ như dán mắt vào màn mưa bên ngoài, cô cũng im lặng ngồi như một bức tượng, mái tóc ướt xõa xuống vai. Gương mặt của Thoi Tơ nhòa nhạt ánh đèn và buồn đến xót xa.
Ăn cơm xong, Thẩm lên gác, anh vô cùng ngạc nhiên vì thấy căn gác bề bộn mấy hôm đã được dọn dẹp ngăn nắp, sạch sẽ được trải thẳng thớm trên sàn gác. Không gì thú vị bằng được nằm thoải mái trên căn gác ấm cúng lắng nghe mưa đổ dào dạt bên ngoài và thỉnh thoảng nghe tiếng sóng gầm rú trên mạn sông lúc con nước lớn. Thẩm đã quen thuộc với mọi thứ âm thanh vọng tới, kể cả trong giấc ngủ.
- Mấy hôm ở nhà anh có nhớ cho con thằn của em ăn cơm không?
Thoi Tơ bước lên thang gác, tay cầm mảnh giấy báo đựng nhúm cơm nguội, hỏi.
Thẩm giật mình vì anh hầu như quên mất con thằn lằn của Thoi Tơ. Tuy nhiên anh vẫn gật đầu bừa:
- Có chứ, em dặn làm sao anh quên được.
- Em không tin chút nào.
- Nếu anh không cho con thằn lằn của em ăn cơm thì sao.... nó sống?
- Nó vẫn ăn thứ khác.
- Sao em đa nghi với anh quá vậy nhỏ?
Thoi Tơ nói gì đó trong miệng mà Thẩm không hiểu được. Cô đem nhúm cơm tới bàn như thường lệ và ngồi chờ con thằn lằn xuất hiện.
- Em kể chuyện ngoài biển cho anh nghe với nhỏ.
- Chuyện ngoài biển thì đâu có gì vui? - Thoi Tơ nói.
- Ngoài đó mưa nhiều không?
- Mưa triềm miên.
- Những lúc như vậy em ở đâu?
- Em trùm áo mưa và ngồi trên ghe nghĩ về căn nhà nhỏ này với ánh sáng đèn ấm cúng như một con mắt ai đó đợi chờ.
- Sao lạ vậy?
- Nếu anh ở ngoài biển, anh sẽ không thấy chuyện gì lạ hết. Trái lại tất cả đều bình thường - Thoi Tơ nói như một người đang mơ ngủ.
- Những cánh hoa lưu ly của em thế nào?
- Nó vẫn trôi dật dờ trên sông và bị sóng cuốn đi không biết về đâu. Ðợi mãi không thấy con thằn lằn xuật hiện, Thoi Tơ đã bắt đầu sốt ruột. Cô trách:
- Anh Thẩm đã giết người bạn nhỏ của em rồi. Anh đã bỏ đói nên nó đã chết.
- Không phải đâu, tại hôm nay nó no nên chê những hạt cơm nguội của em - Thẩm nói.
- Em nghi quá.
- Nghi gì nhỏ?
Bây giờ thì Thẩm không biết trả lời sao, anh cũng không dám quả quyết rằng con thằn lằn đáng ghét ấy còn sống hay đã chết. Thẩm hồi hợp chờ đợi kết quả giống như Thoi Tơ. Thẩm nằm nguyền của con thằn lằn chết tiệt ở đâu sao không chịu bò ra ăn những hạt cơm.
Bỗng Thoi Tơ reo lên vui mừng:
- A, nó kia rồi, dữ hôn, bây giờ mày mới chịu bò ra hả cưng.
Thoi Tơ nói chuyện với con thằn lằn như nói với một đứa trẻ con.
- Nó mập hay ốm? - Thẩm trêu.
- Ốm, vì bị anh bỏ đói.
- Cũng giống như anh trong những ngày em đi biển vậy thôi, anh cũng bị em bỏ đói thê thảm, không thương tiếc. Thoi Tơ phì cười:
- Cho đáng đời.
Ðể làm cho Thoi Tơ cười không phải dễ, nhưng lần nào Thẩm cũng thành công.
Thế là cũng như mọi lần, sau khi giận Thẩm chán chê, Thoi Tơ đã bị anh cho vào bẫy và cô bé đã phải bật lên tiếng cười để quên hết mọi giận hờn.
Thẩm nói:
- Ðấy, anh thích tiếng cười của em hơn là những tiếng cằn nhằn. Hãy để dành gương mặt bánh bao chiều, mai mốt mà về thưởng cho ông chồng xấu số nào đó của em.
- Anh dám nói em có gương mặt bánh bao chiều hả?
- Nếu như em cứ giận anh hoải, anh thích nhìn gương mặt rạng rỡ của em hơn.
- Anh đáng ghét lắm, nhưng không hiểu sao em không giận anh được lâu - Thoi Tơ đỏ mặt thú nhận.
Thẩm ngồi bật dậy nói:
- Dễ hiểu thôi.
- Tại sao?
- Vì anh không phải là người để em ghét, đúng không? - Thẩm nheo mắt một cái với dáng điệu hết sức tức cười.
- Anh lầm rồi, em sẽ ghét anh đến suốt đời.
Vừa nói Thoi Tơ vừa vùng chạy xuống cầu thang. Thẩm bật cười. Con gái rất phức tạp, không hơi đâu mà để ý đến câu nói của Thoi Tơ.
Thẩm đứng lên lấy cây đàn, anh mang lại bàn học, ngồi chính cái chỗ Thoi Tơ vừa bỏ đi và anh lại hát trong tiếng mưa rơi. Dưới nhà Thoi Tơ mang chén bát đi rửa, cô ngâm cả hai bàn tay của mình trong thau nước xà phòng, ngồi lặng lẽ nghe tiếng hát của Thẩm vọng xuống.
Như thường lệ, Thoi Tơ dậy sớm, cô hâm lại thức ăn, nấu nồi cơm nóng sốt và dọn sẵn ở bàn rồi lên thang gác đánh thức Thẩm dậy. Thoi Tơ đứng ở đầu thang gác gọi:
- Anh Thẩm, anh Thẩm....
Thẩm đã thức, nhưng anh giả vờ ngủ say để cho Thoi Tơ kêu mấy lần mới trở mình và lên tiếng:
- Gớm, anh đã dậy rồi đay, làm gì mà kêu réo vậy nhỏ?
- Xuống ăn cơm, em còn phải ra chợ.
- Ðược rồi, anh sẽ có mặt ngay.
Thoi Tơ quay xuống, Thẩm bật dậy, và anh vôi vã làm công việc vệ sinh buổi sáng. Lúc ở trong phòng tắm, Thẩm vừa rửa mặt vừa hát nghêu ngao. Trời thật lạnh, hơi mưa như còn đọng lại trên cây lá bên ngoài.
- Sao em không ăn trước đi - Ngồi vào bàn ăn Thẩm nói.
- Xì, đêm qua chắc anh ngủ ngon lắm phải không? - Thoi Tơ bới cơm ra chén cho Thẩm và hỏi.
- Rất ngon.
- Em nghe anh mớ nhiều lắm, anh đã gọi tên một cô gái nào đó.
Thẩm giật mình:
- Thật à?
- Em hơi sức đâu mà đi nói đùa với anh.
- Anh có gọi tên cô nào, nói nghe thử coi?
- Anh mừng quá nên líu lưỡi, gọi ríu rít như con chim chìa vôi mỗi buổi sáng kêu trên cây cóc nên em không nghe rõ tên người con gái anh gọi.
- Vậy thì em bịa chuyện rồi nhỏ ơi, anh ngủ ít khi nằm mơ lắm, gọi tên một người con gái nào đó thì lại không bao giờ có.
Thoi Tơ cười:
- Muốn em chứng minh không?
- Thì cứ chứng minh.
- Anh gọi tên cô.... Huyền.
Nói xong Thoi Tơ cắm cúi ăn cơm, bỏ mặc cho Thẩm thót người trong sự thắc mắc về chính giấc mơ của mình. Làm sao mà biết được khi ngủ mình mơ gọi tên ai?
Chúa ơi, nếu mà Thẩm gọi tên Huyền để cho Thoi Tơ nghe được thì thật là gay cấn.
Thẩm lảng chuyện:
- Vừa mới đi biển về, lẽ ra hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, ra chợ làm gì?
- Em bỏ công việc ngoài chợ cho ai? - Thoi Tơ hỏi.
- Không có mợ thì chợ cũng đông, không có em một ngày ngoài chợ người ta cũng mua bán ì xèo vậy thôi.
Thoi Tơ mai mỉa:
- Cám ơn anh đã lo lắng cho em.
- Anh lo lắng cho em thật tình, chứ bộ.
- Thôi, ăn cơm đi rồi tới trường.
Giọng của Thoi Tơ giống như giọng của một người chị cả. Thẩm phì cười, anh luôn luôn được Thoi Tơ nhắc nhở bằng cái giọng "chị cả" như vậy và cảm thấy xúc động trước sự ân cần của cô. Rõ ràng Thoi Tơ đóng vai một cô em gái, một người bạn và là một người chị cả trong ngôi nhà này. Không có Thoi Tơ, thật tình, Thẩm không biết anh sống ra sao, chắc là ngày hai buổi đạp xe ra chợ ăn cơm lưu động giống như những anh học trò ở quê ra tỉnh.
- Hình như trời còn mưa phải không anh Thẩm? - Thoi Tơ bỗng hỏi.
- Không phải đâu, mưa đọng trên cây lá hồi đêm, bây giờ gió thổi qua rớt xuống đấy.
- Mong cho hôm nay trời nắng.
- Chắc chắn như vậy rồi.
- Sao anh biết? - Thoi Tơ nhìn Thẩm cười.
- Em muốn là trời muốn mà.
- Thôi, cám ơn anh, đừng có nịnh để đưa em vào bẫy nữa, em không mắc mưu anh nữa đâu.
- Vậy hôm nay ai nấu cơm trưa? - Thẩm hỏi.
- Ai về nhà trước người đó sẽ nấu. Trưa nay chắc em về trễ.
Thoi Tơ buông đũa, cô vội vàng lấy chiếc nón lá và sau khi dặn dò Thẩm đôi câu như thường lệ, Thoi Tơ đi ra chợ.
Cũng vừa lúc đó Tân đạp xe tới. Như mọi lần, Tân rất ngại chạm mặt Thoi Tơ, nhưng hôm nay không còn cách nào để tránh. Tân đành phải lên tiếng trước:
- Sáng sớm mà nhỏ đi đâu vậy?
- Bây giờ mà còn sớm gì, em đi chợ chứ đi đâu nữa.
- Lâu nay sao không thấy nhỏ?
- Em đi biển.
- Có mang về nhiều.... cá không?
Ðúng là một câu hỏi vô duyên, cho nên Thoi Tơ nguýt dài rồi bỏ đi một nước.
Tân có vẻ khổ sở, nó nhăn nhó nói:
- Ðúng là buổi sáng gặp xui.
- Xui hay hên? - Thẩm cười.
- Thôi, đi học mày, bộ vui lắm sao mà cười.
Thẩm chạy lên gác, thay vội quần áo và quơ vội mấy cưốn tập rồi trở xuống dắt xe đạp ra khỏi nhà. Hai đứa đạp xe song song nhau qua cầu. Buổi sáng, dòng sông dâng đầy nước, Thẩm nhìn cánh hoa màu tím không biết từ đâu cũng trôi lờ đờ dưới chân cầu.
Có phải là những cánh hoa lưu ly của Thoi Tơ không?
- Ê Tân, mày có thấy hoa lưu ly bao giờ chưa? - Thẩm hỏi.
- Hoa lưu ly là hoa gì?
- Làm sao tao biết được, đó là một loài hoa mà Thoi Tơ bảo thường thấy trôi trên mặt nước.
- Chắc cô bé ấy đặt ra thế thôi chứ làm gì trên đời này lại có hoa lưu ly, nếu có sao tao không biết?
- Ðúng là có một loài hoa tên là lưu ly đấy ông tướng ơi - Thẩm cười.
- Mày tin cái điều Thoi Tơ bịa đặt ấy à?
- Thoi Tơ không bao giờ bịa đặt một điều gì, nhỏ ấy luôn luôn nói thật.
- Mày tin con gái gớm nhỉ?
- Thoi Tơ nói là tao phải tin - Thẩm xác nhận.
Tân cười có vẻ bí mật, một lúc nó nhìn Thẩm nói:
- Có chuyện này không biết tao nói ra mày có tin không, hay lại cho là tao bịa.
- Chuyện gì thế?
- Mày có bình tĩnh không đó? - Tân cười.
- Bao giờ tao cũng bình tĩnh.
- Hôm qua tao thấy nhỏ Huyền đi chơi với một anh "kép" hào hoa trên chiếc xe Dream bóng lộn. Chắc anh chàng con nhà giàu, trẻ tuổi mà lại đẹp trai nữa.
Thẩm nghi ngờ:
- Chắc mày thấy ai rồi nhìn lầm Huyền....
- Ðó, thấy chưa, tao biết mày sẽ không tin mà. Nhưng rất tiếc, đó là sự thật Thẩm ơi.
- Mày gặp ở đâu?
- Ðường bờ sông.
- Vào lúc mấy giờ?
Tân cười:
- Mày làm như công an hỏi cung người ta không bằng. Lúc đó vào khoảng bảy giờ hơn.
- Tại sao mày thấy?
- Trời ơi, mày đừng có khùng quá Thẩm ơi. Mày bình tĩnh lại đi - Tân cười xòa.
Thẩm nhăn nhó:
- Tao chưa khùng đâu,nhưng mày hãy nói tại sao mày có mặt lúc đó.
- Tao đi uống cà phê, cũng cái quán ngoài bờ sông. Rất may là Huyền không thấy tao.
- Tại sao đi uống cà phê mà không ghé kêu tao cùng đi với?
- Vô duyên, đâu phải lúc nào cũng phải có mày đi bên cạnh. Hơn nữa, rất may là không có mày chứng kiến cảnh đó. Nếu không thì....
Tân bỏ lửng câu nói, anh không biết nên đùa dai chuyện này và tốt hơn hết là nên nói những gì có thể nói được. Tân nhìn gương mặt hầm hầm của Thẩm, hóa ra anh chàng này cũng có máu ghen.
- Mày biết mặt cái thằng chở Huyền không? - Thẩm thăm dò.
- Lạ hoắc.
- Mới gặp lần đầu à?
- Làm sao biết được.
- Tao sẽ hỏi chuyện này cho ra lẽ - Thẩm lầm bầm nói.
- Tốt nhất mày đừng nói tao học lại, cứ làm như chính mắt mày trông thấy, vậy thôi - Tân dặn.
Hai đứa đã tới trước cổng trường, trái với thường lệ, Thẩm bắt Tân vào trước, còn anh chàng đứng lại bên ngoài. Thái độ của Thẩm giống như một đứa trẻ con. Tân kéo tay Thẩm hỏi:
- Mày đứng ngoài làm gì?
- Tao chán quá, không muốn vô lớp.
- Ðừng có khùng.
- Mày có dám "cúp cua" với tao để đi lang thang không?
- Hôm nay thì không được, có giờ quan trọng - Tân nói.
- Ðối với tao bây giờ mọi chuyện không có gì quan trọng.
- Không lẽ vì chuyện đó sao?
Thẩm đáp gọn:
- Mặc kệ tao.
- Mày nên vào lớp, chuyện đâu còn có đó, vả lại tao thấy chuyện đó chả có gì quan trọng. Con gái thường như vậy thôi, xe Dream dĩ nhiên là hơn xe đạp. Ðời mà cưng..... Thẩm không nói gì, anh dựng chiếc xe đạp dưới gốc cây và ngồi xuống thảm cỏ bên vệ đường. Thẩm đón nhận tin này hoàn toàn bất ngờ và không chuẩn bị trước, anh cảm thấy choáng váng như lần đầu tiên uống xong một cốc rượu đế trong cuộc thách đấu với bạn bè. Có thật như thế sao? Thẩm không thể hình dung ra Huyền ngồi phía sau một chiếc cúp bóng lộn của một anh chàng nào đó chạy long nhong trên phố. Huyền của Thẩm phải đi xe đạp, chiếc áo dài tắng bay trong gió và mái tóc xõa dài xuống lưng áo.
- Mày định ngồi ăn vạ Ở cổng trường sao Thẩm? - Tân nhăn nhó hỏi.
- Hôm nay tao không vào lớp, mày chỉ biết vậy thôi.
- Nhưng thế thì dở quá, tao tưởng mày là đứa có bản lãnh không ngờ mày lại yếu xìu như vậy.
Tân bỏ vào trường. Thẩm ngồi lại ngoài cổng và cảm thấy giận Tân ghê gớm.
Nhưng rồi Thẩm cũng không quyết định được gì khi mất một người để có thể trút được cơn giận vô lý dâng lên trong lòng. Thẩm bứt những cọng cỏ, vò nát trong mấy ngón tay và nghe múi thơm ngai ngái của cỏ phả lên mũi.
Từ xa, Huyền và Trúc đạp xe song song đi tới, Thẩm muốn tránh mặt, nhưng không làm sao khác hơn được. Trúc thấy Thẩm trước tiên và cô ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, sao anh Thẩm lại ngồi ở đây?
- Chờ một người bạn.
- Anh đau hay sao mà mặt mày coi héo úa vậy?
- Bình thường thôi.
- Lúc này mưa nhiều, thường bị cảm lắm đấy - Trúc cười nhỏ.
Huyền vẫn đứng bên cạnh Trúc, cô nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Thẩm lấy làm ngạc nhiên nhưng không biết nguyên do tại sao. Cuối cùng Huyền hỏi một câu thăm dò?
- Anh đợi anh Tân à?
- Thằng Tân vào lớp rồi.
- Anh đợi ai?
- Ngồi chơi thôi - Thẩm đáp gọn.
- Gần tới giờ học rồi.
- Hai "cô" vào đi.
Trúc bấm tay Huyền làm hiệu. Thái độ của Thẩm dĩ nhiên là không bình thường, nhưng tạm thời hai người không hiểu nguyên nhân tại sao. Cuối cùng Trúc ghé vào tai Huyền nói nhỏ:
- Chắc anh chàng nổi sùng chuyện gì rồi, hay là vừa gây lộn với anh chàng Tân, để giờ ra chơi mình sẽ tìm gặp Tân thì rõ mọi chuyện.
- Có lý.
Trúc quay nhìn Thẩm cười nói:
- Thôi tụi này vào học, chiều anh Thẩm nhớ tới dạy kèm nhé.
- Chiều nay chưa chắc tới được.
- Tại sao vậy "thầy"?
- Có mấy người bạn rủ qua bên kia cồn chơi. Học trò đi chơi thì "thầy" cũng biết đi chơi vậy chứ bộ.
Trúc cười:
- Ngó mặt anh Thẩm bữa nay như thất tình vậy. Thôi anh ngồi đó nghen, tụi này vào lớp.
Thẩm muốn nói một câu gì đó thật cay đắng ném theo Huyền, nhưng anh chỉ buồn bã bứt những cọng cỏ vò nát trong lòng bàn tay.
Một lúc tiếng chuông reo báo hiệu giờ học vang ra ngoài cổng như thúc giục.
Thẩm bực dọc đứng lên dẫn xe vào cổng trường. Thật tình nếu "cúp cua" hôm nay anh cũng không biết đi đâu, chẳng lẽ lại ra chợ tìm Thoi Tơ xem cô ấy bán hàng cho hết rồi đưa cô bé về nhà?
Thẩm bước vào lớp làm Tân ngạc nhiên. Thẩm lừ đừ tiến vào chổ ngồi của mình trong lúc giáo viên đang sửa soạn cho giờ dạy đầu tiên. Thẩm im lặng ngó ra ngoài cửa lớp, anh bắt gặp những bông phượng đỏ như thắp lửa trong một khoảng trời.
Thẩm đạp xe vòng vòng con đường trước nhà Trúc có hơn một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng anh quyết định vào dạy kèm cho hai cô bé như thường lệ.
Duyên, em gái của Trúc vẫn ngồi trước cửa nhà với rổ ổi, thấy Thẩm tới cười hỏi:
- Sao hôm nay anh Thẩm tới dạy trễ vậy?
- Anh ngủ quên - Thẩm nói dối.
- Mấy bà kia chờ anh nảy giờ không thấy tới bàn tán lung tung em nghe bắt mệt hai lỗ tai.
Thẩm dựng xe vào bờ tường, tới cạnh Duyên hỏi:
- Bàn tán gì?
- Một bà nói anh đau nặng, một bà nói anh "mát dây" bất tử.
- Họ đâu cả rồi?
- Ở ngoài vườn, đang leo cây hái mận. Anh ăn ổi không?
Thẩm lắc đầu. Duyên vẫn tỉnh bơ cắn những trái ổi ăn một cách ngon lành. Thẩm bỏ đi ra vườn tìm Trúc và Huyền.
- A, "thầy" tới rồi kìa - Trúc từ trên một nhánh mận reo lên.
Huyền đang ngồi dưới gốc mận, trước mặt Huyền là cái nón lá lật ngửa, bên trong chứa đầy những chùm mận đỏ. Huyền nhìn Thẩm thoáng một chút bối rối rồi hỏi:
- Tưởng anh đau không tới dạy kèm tụi này được chứ?
- Cũng định không tới, nhưng ở nhà cũng không biết làm gì - Thẩm nói.
- Hôm nay anh Thẩm sao vậy?
- Hơi khó chịu trong người.
Trúc từ trên cây mận leo xuống, đứng ngó Thẩm cười:
- Anh Thẩm bị cảm nặng rồi, có đúng không?
- Hình như bị cảm thật.
- Cảm đứt đuôi rồi chứ con thật với giả gì nữa - Trúc đấm vào lưng Huyền cười khúc khích.
- Thôi vào nhà bắt đầu học đi chứ, hai cô bé? - Thẩm nghiêm giọng.
- Bây giờ mà con học gì nữa - Huyền nhả cái hột mận nói.
- Thôi, anh Thẩm ngồi xuống đây ăn mận đi - Trúc cười.
Thẩm nói một câu đầy vẻ cay đắng:
- Trúc và Huyền lúc nào cũng vui vẻ quá nhỉ?
- Chứ ai như anh Thẩm, lúc nào mặt mày cũng nhăn nhó, như vậy chẳng có ích lợi gì hết - Trúc nói.
- Anh có chuyện cần nói với Trúc. Chiều nay không học cũng được - Thẩm nghiêm giọng.
- Chuyện gì có vẻ quan trọng thế? - Trúc hỏi.
- Mình đi tới chỗ kia.... xin lỗi Huyền nhé - Thẩm nói hết sức lịch sự.
Huyền cười khẩy:
- Anh Thẩm bữa nay lịch sự hết chỗ nói.
Thẩm làm thinh, anh và Trúc đi về phía cuối vườn. Ở đó có cái băng ghế bằng cây đặt dưới một góc hoa sứ trắng. Mùa này hoa sứ vẫn còn nở, sau những cơn mưa dầm hoa sứ như được ướp bởi một thứ hương thơm cô đọng, ngọt ngào. Thẩm ra hiệu cho Trúc ngồi xuống băng ghế, nhưng anh không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào.
Trúc cười:
- Anh Thẩm có chuyện gì khó nói lắm à?
- Ðúng.
- Chuyện gì thế, cứ nói đại đi.
- Chuyện liên quan tới Huyền.
- Sao anh không nói với nhỏ ấy?
- Ðây là vấn đề hết sức.... tế nhị, chỉ có thể nói với Trúc thôi, vì Trúc là bạn thân của Huyền.
- Sao rắc rối thế, bộ anh không phải là bạn thân của Huyền sao?
- Anh khác.
- A, thôi em hiểu rồi. Anh ngại phải nói trước mặt Huyền chứ gì?
- Ðúng vậy.
- Như thế anh cứ nói với em đi, nhỏ này tình nguyện làm nhà ngoại giao để hòa giải mọi xích mích ở trên đời - Trúc đùa.
- Nhưng rất tiếc đây không phải là chuyện xích mích.
- Chứ chuyện gì?
- Huyền.... có bồ phải không? - Thẩm bối rối một lúc mới nói được một câu ngờ nghệch.
- Ai nói với anh thế? - Trúc bật cười.
- Chính mắt.... anh thấy.
- Nếu anh thấy thì cần gì phải hỏi em.
Thẩm như nuốt phải cục nghẹn ở cổ, anh cứng họng không biết phải nói gì nữa.
Ðúng là nói chuyện với một cô gái thông minh không phải dễ dàng như người ta tưởng.
Thẩm thấy mình vô duyên hết sức, anh ngồi thừ ra.
- Em tin là anh Thẩm không thấy, nhưng em cũng chẳng giấu, đó là một người bạn của Huyền. Bạn trai chứ không phải bồ, được chưa?
- Bạn trai mà thân mật dữ, chở nhau đi long nhong ngoài phố, bằng xe Dream, đúng là một giấc.... mộng vàng.
- Anh Thẩm tức cười ghê, đó là chuyện của người ta. Cũng như anh có quyền chở một cô gái nào đó trên xe đạp đi chơi phố vậy?
- Ðó không phải là một sự so sánh nghiêm chỉnh.
- Vậy rồi anh giận Huyền à?
- Không.
- Nhưng mặt anh hầm hầm, không giận chứ là cái gì?
- Thôi, hôm nay như vậy là đủ....
Thẩm nói một câu cộc lốc và đứng lên bỏ vào nhà lấy xe. Anh đạp xe một cách uể oải ra khỏi nhà Trúc mà không biết sẽ đi đâu. Cuối cùng Thẩm tới quán cà phê của Xuyến.
Thẩm dựng xe vào ngồi ở chiếc bàn trong góc khuất. Từ bên trong Xuyến đi ra, cô ngạc nhiên hỏi:
- Anh Tân đâu mà anh đi có một mình vậy?
- Nó bận việc.
- Lạ quá, cặp bài trùng mà đi lẻ loi. Anh uống gì?
- Một ly cà phê đen bự, không bỏ đường - Thẩm nói.
- Cà phê không đường? - Xuyến tròn mắt cười.
- Có gì lạ đâu, cô bé? - Thẩm nói.
- Chắc là anh giận đời nên uống cà phê đắng đây.
Xuyến là một cô gái vui tính và gần như vô tư trước mọi chuyện trên đời. Cô bán cà phê giúp cha mẹ như là một thú vui nhàn nhã và biết rõ cá tính của từng người khách quen. Ðối vời Thẩm và Tân, Xuyến có cảm tình đặc biệt.
Mang ly cà phê ra đặt trước mặt Thẩm, Xuyến nhìn anh và cười nói:
- Bảo đảm, ly cà phê này đắng.... nhất trên đời.
- Cám ơn.
- Anh nghe nhạc không em mở cho nghe?
- Có nhạc gì hay cứ mở.
Một lúc sau Thẩm nghe vang lên giọng một ca sĩ chuyên ca những bài ca sướt mướt. Xuyến trở ra, Thẩm hỏi:
- Bộ hết bài hát rồi sao?
- Mấy bài này chắc hợp với tâm trạng của anh.
Tự nhiên Thẩm bật cười. Anh không biết mặt mình lúc ấy ra sao mà Xuyến có thể đoán được tâm trạng, là một điều hết sức thầm kín trong lòng. Tuy nhiên Thẩm cũng không cải chính, anh nhìn những giọt cà phê đen sậm từ từ nhểu xuống đáy ly, mùi thơm của cà phê làm Thẩm ngây ngất.
Thẩm hỏi Xuyến:
- Có rảnh không?
- Làm gì? - Xuyến ngạc nhiên.
- Ngồi xuống đây nói chuyện đời nghe cho vui, cho đỡ buồn đi cô bé.
- A, như vậy là anh Thẩm đang buồn, đúng không?
- Thì Xuyến vừa bảo anh đang có "tâm trạng" kia mà.
Xuyến ngồi xuống chiếc ghế thấp, đối diện với Thẩm. Trong quán vắng khách, ngoài Thẩm không có ai, tiếng nhạc từ chiếc máy cassette phát ra nghe buồn như một cơn mưa trái mùa.
- Em pha cà phê đặc biệt cho anh đấy - Xuyến nói.
- Sao chiều nay quán vắng khách thế?
- Ai mà biết được.
- Lâu nay em có gặp Huyền không?
- Ít lắm.
- Bộ hết thân với nhau rồi à?
- Con gái mà anh, có lúc vầy lúc khác, mưa nắng bất thường vậy thôi - Xuyến cười.
- Còn Trúc?
- Trúc thân với nhỏ Huyền hơn em mà. Nhưng tại sao hôm nay anh Thẩm lại hỏi em những câu kỳ lạ như vậy? - Xuyến thắc mắc.
- Tiện anh hỏi thăm vậy thôi - Thẩm đánh trống lảng.
- Sao em nghi quá à.
- Nghi gì?
- Thái độ của anh làm em nghi có.... vấn đề gì đây.
- Không có gì hết.
Một ngưới khách vừa vào quán khiến Xuyến phải rời chỗ ngồi để trở lại công việc của cô. Thẩm lấy gói thuốc trong túi ra đặt trên bàn, anh rút một điếu châm lửa hút. Cà phê đã xuống hết trong ly, Thẩm dùng chiếc muỗng nhỏ quậy cà phê theo thói quen nhưng chợt nhớ ra cà phê không đường, anh bỏ chiếc muỗng trên mặt bàn và bưng ly cà phê uống một ngụm. Ðúng là cà phê không đường rất đắng, nhưng hôm nay Thẩm lại thích uống như vậy.
Thẩm rít thuốc từng hơi dài, nhả khói và lơ đãng nhìn theo những lượn khói bay để lại một mùi thơm dịu trong không gian.
Bây giờ có đủ thời gian nghiền ngẫm lại sự việc, Thẩm tỉnh táo hơn, nhớ lại thái độ của mình lúc nãy trước mặt Trúc và Huyền, anh thấy mình hết sức vô lý và ngốc nghếch. Ðó là một thái độ hết sức trẻ con.
Xuyến trở lại ngồi xuống ghế nhìn Thẩm cười nói:
- Nhờ anh tới mở hàng nên bây giờ mới có một ông khách.
Thẩm cười:
- Như vậy mỗi lần quán ế khách, anh sẽ lại mở hàng chắc là sẽ được uống cà phê không phải trả tiền?
- Chuyện đó đâu có gì khó khăn - Xuyến cười.
- Lấy cho anh bao thuốc đi Xuyến.
- Sao hôm nay anh Thẩm hút thuốc nhiều thế?
- Hút cho quên buồn.
Lúc Xuyền đem gói thuốc ra, Thẩm trả tiền và rời quán. Anh tới một cách bất ngờ và bỏ đi cũng hết sức bất ngờ, Xuyến cười nói:
- Anh Thẩm hôm nay làm sao ấy, như một người.... chập điện vậy.
- Biết đâu được, cô bé.
Thẩm nháy mắt, ném mẩu thuốc tàn xuống chân và lên xe đạp đi. Con đường quen thuộc trải rộng trước mắt Thẩm, hai hàng me già cỗi chạy dài, vươn những tán lá xanh non trên bầu trời.
Về tới nhà thấy người hâm hấp sốt như bị cảm. Anh dựng chiếc xe đạp vội vã rồi leo lên gác nằm, cảm thấy đầu óc lùng bùng, choáng váng. Buổi chiều lịm dần trong giấc ngủ lơ mơ của Thẩm, âm vang vọng lại là tiếng sóng rì rào của con sông đang dâng nước.
Thẩm mơ hồ nhìn thấy những cánh hoa trôi trên mặt nước. Những cánh hoa thật lạ lùng.
Thoi Tơ từ chợ về nhà, cô ngạc nhiên thấy nhà tối om không bật đèn. Thoạt đầu Thoi Tơ tưởng Thẩm đi vắng, chừng thấy chiếc xe đạp, Thoi Tơ mới biết Thẩm vẫn có ở nhà. Nhưng sao anh không bật đèn?
- Anh Thẩm ơi....
Thoi Tơ gọi mấy lần, nhưng vẫn không nghe tiếng Thẩm trả lời, cô leo lên gác.
Trong bóng tối lờ mờ Thoi Tơ nhận ra Thẩm đang nằm ngủ. Thoi Tơ lần mò bật công tắc đèn, căn gác sáng lên, nhưng Thẩm vẫn nằm bất động.
- Anh Thẩm ơi.... - Thoi Tơ vừa gọi khẽ, vừa lay Thẩm.
Nhưng Thoi Tơ giật mình vì bàn tay cô chạm phải một thân thể nóng rực. Cô đặt bàn tay lên trán Thẩm và kêu:
- Chết rồi, Anh Thẩm bị sốt.
Vừa lúc đó Thẩm cựa mình, anh mở mắt ra một cách chậm chạp, hình ảnh của Thoi Tơ thật mơ hồ trước mặt Thẩm. Thoi Tơ lo lắng hỏi:
- Anh đau à?
Thẩm gật đầu nhưng không trả lời được. Cổ họng anh khô đắng. Thẩm lại thiếp đi....
Khi Thẩm thức dậy anh nghe mưa đổ trên mái nhà, một cơn mưa to như muốn nhận chìm ngôi nhà bé nhỏ trong màn nước. Gió mạnh giật từng cơn sóng ngoài con sông trở nên dữ dội khi đập vào bờ đá. Thẩm gương đôi mắt mệt mỏi nhìn chung quanh, Thoi Tơ đã mắc mùng cho anh và còn cẩn thận trùm lên người anh chiếc mền bông.
Có tiếng động ở cầu thang, Thoi Tơ hai tay bưng một tô cháo. Cô mừng vì thấy Thẩm tỉnh dậy, đặt tô cháo xuống sàn gác, Thoi Tơ nói:
- Em có mua thuốc cảm cho anh, uống thuốc đi rồi ăn cháo, sẽ khỏe lại ngay.
Thẩm lồm cồm ngồi dậy, Thoi Tơ vén mùng đưa cho anh mấy viên thuốc xanh đỏ và một ly nước trà nóng.
- Mưa lúc nào vậy Thoi Tơ? - Thẩm mệt mỏi hỏi.
- Trong lúc anh ngủ.
- Mưa lớn quá, em đi mua thuốc bao giờ vậy?
- Trước lúc trời mưa.
- Em có bị ướt không?
- Về tới nhà thì mưa, may quá, nếu hông chắc trong nhà này có thêm một người cảm nữa rồi.
Thẩm bỏ mấy viên thuốc vào miệng, anh hớp nước và nuốt. Từ lúc nhỏ, Thẩm là người sợ thuốc. Khi đau anh ít khi uống thuốc, nếu thấy mẹ anh không chú ý là Thẩm ném mấy viên thuốc vào gầm giường. Bây giờ anh vẫn còn sợ mỗi khi cầm đến những viên thuốc đáng nguyền rủa này.
- Anh ăn cháo đi.
- Em nấu cháo bao giờ mà nhanh quá vậy?
- Thấy anh đau em vội nấu cháo ngay. Anh ăn cho hết tô cháo cảm này rồi nằm trùm mền cho ra mồ hôi một lúc anh sẽ thấy dễ chịu ngay.
Thẩm cười héo hắt, anh nhìn tô cháo hành bốc hói nghi ngút, lòng bùi ngùi. Nếu không có Thoi Tơ trong những giờ phút đau ốm như thế này, Thẩm không biết làm sao.
- Con người ta bệnh dễ dàng quá nhỉ? - Thẩm nói bâng quơ.
- Nhất là khi người ta choáng váng vì một việc nào đó.
Câu nói của Thoi Tơ làm Thẩm chột dạ. Cô bé nói vô tình hay ngụ ý gì? Thẩm múc từng muỗng cháo, ăn một cách chậm rãi. Không gì chán cho bằng ăn cháo, nhưng Thẩm phải ráng ăn để đủ sức vượt qua cơn bệnh.
- Em nấu cháo ngon quá, chỉ thiếu tiêu.
- Ăn cay quá anh sẽ khóc đấy - Thoi Tơ cười.
- Hôm nay ngoài chợ thế nào?
- Vẫn bình thường.
- Em buôn bán có đắt hàng không?
- Ế lắm. Nhưng sao hôm nay anh Thẩm lại quan tâm tới chuyện buôn bán của em vậy nhỉ? - Thoi Tơ cười hỏi.
- Lúc nào mà anh chẳng quan tâm tới em.
- Anh nói dối coi chừng bị vẹo lỗ mũi đấy - Thoi Tơ cười khúc khích.
- Cháo mặn quá, nhỏ ạ.
- Ừ, tại lúc nảy em bỏ muối hơi nhiều.
- Chứ không phải em ghét anh nên bỏ muối hơi nhiều cho mặn chơi?
- Thôi, anh ăn cháo đi, đừng có nói bậy nữa.
Thoi Tơ bỏ lại ngồi gần bàn học. Thẩm cố gắng ăn hết tô cháo và anh nằm ngay xuống, kéo mền trùm kín người. Thẩm nghe mồ hôi vã ra, đồng thời anh cũng cảm thấy dễ chịu.
- Ngày mai em sẽ tới trường xin phép cho anh nghỉ bệnh nhé - Thẩm nói.
- Thôi, em không tới trường của anh đâu, em sẽ tới nhà anh Tân rồi nhờ anh Tân xin phép cho anh.
- Sao em không tới trường?
- Người ta có lý do riêng.
- Có thể nói cho anh biết được không?
- Dĩ nhiên là không.
- Nếu tới nhà mà không gặp Tân thì sao?
- Em sẽ tới thật sớm, anh khỏi lo.
- Thôi em đi ngủ đi nhỏ ạ, đừng nên thức khuya.
- Trời mưa, em không thể đi ngủ được.
- Tại sao vậy?
- Em lo cho ba má ngoài biển, giờ này chắc ông bà đang co ro trong thuyền, trời mưa, ở ngoài biển lạnh lắm.
Thẩm thở dài:
- Nhưng không lẽ em cứ thức suốt đêm mà lo sao nhỏ?
- Anh cứ ngủ đi, em ngồi đây cho tới khi nào buồn ngủ sẽ đi ngủ.
- Anh không buồn ngủ, chỉ có mệt thôi, như vừa bơi qua một con sông lớn, suýt chết đuối vậy.
Thoi Tơ cười:
- Tối nay thế nào anh cũng ngủ mê, để xem anh gọi tên ai.
- Nếu có ngủ mê, gọi tên ai, anh sẽ gọi tên Thoi Tơ thôi.
- Em làm gì được diễm phúc hiện ra trong giấc mơ của anh.
Nhưng mẩu đối thoại rời rạc giữa Thẩm và Thoi Tơ giúp anh bớt cô độc. Thẩm rất sợ khi đau ốm phải nằm một mình và đối diện với một khoảng không im lặng. Mưa mỗi lúc một lớn hơn, con sông quẫy mình dữ dội theo từng cơn gió giật và căn gác cũng rung lên từng hồi.
- Anh Thẩm đau không đi dạy kèm được chắc hai cô học trò thân thiết của anh buồn lắm nhỉ? - Thoi Tơ nói kèm theo nụ cười nhỏ.
- Không học, họ càng vui chứ sao lại buồn?
- Biết đâu đấy.
Thẩm làm thinh, kinh nghiệm cho anh biết rằng không nên đi sâu vào vấn đề này.
Do đó Thẩm nhắm mắt, lắng nghe tiếng mưa rơi, gõ nhịp đều đặn như một bài ca bất tận trong đêm. Ít ra anh cũng còn có Thoi Tơ bên cạnh.
- Ngày mai anh Thẩm ăn cơm hay ăn cháo? - Thoi Tơ hỏi.
- Anh rất sợ cháo....
- Nhưng đau thì làm sao anh ăn cơm được, em sẽ nấu cháo cá cho anh ăn.
- Như vậy thì tuyệt vời quá, nhỏ ạ.
- Anh cũng phải xông cho khỏe. Em sẽ mua về cho anh một nồi xong.
- Trời ơi, xông thứ lá hôi rình, ngộp thở lắm, miễn cho anh việc đó đi.
- Không được, người bị cảm phải xông mới khỏi và khỏe người.
Dĩ nhiên đối với sự lo lắng nhiệt tình của Thoi Tơ, Thẩm hiểu là không nên cãi.
Anh mĩm cười, đầu óc bồng bềnh trôi như những đám mây, anh lại thiếp đi với niềm vui hạnh phúc.
Sáng sớm Thoi Tơ đã thức dậy hâm lại nồi cháo và múc mang lên cho Thẩm một tô đầy. Cô đánh thức Thẩm dậy và dặn:
- Anh phải ăn cho hết tô cháo này rồi nằm nghỉ, em sẽ tới nhà anh Tân để nhờ xin phép cho anh. Trưa nay em sẽ về mua thuốc....
Thẩm xua tay:
- Thôi, anh không uống thuốc nữa đâu, thuốc gì mà uống vô còn nhức đầu thêm.
- Tại vì anh chưa xông, trưa nay em sẽ nấu một nồi xông, có cả lá bồ bồ, anh xông sẽ hết nhức đầu ngay.
Thoi Tơ đặt bàn tay mát rượi của cô lên trán Thẩm. Anh nhắm mắt lại. Thoi Tơ kêu lên:
- Anh hãy còn sốt nhiều, vậy mà không chịu uống thuốc.
Thẩm bỗng nắm lấy bàn tay mềm mại của Thoi Tơ, khiến cô giật thót người rụt tay lại. Thẩm cười héo hắt, hỏi:
- Ðêm qua anh có mê sảng gọi tên ai không?
Thoi Tơ đỏ mặt đáp:
- Không. Nhưng mà biết đâu anh kêu lầm bầm trong miệng, ai mà biết được.
- Em đặt tay lên trán anh một lần nữa xem.
- Ðể làm gì?
- Bàn tay mát rượi của em sẽ hút hết hơi nóng trong trán anh, và biết đâu anh sẽ hết bệnh ngay mà khỏi cần uống thuốc.
- Thôi, quỷ bắt anh đi - Thoi Tơ đỏ mặt - để rồi anh lại nắm tay của người ta hả?
Thẩm cười và Thoi Tơ bỏ chạy xuống cầu thang. Ngay lúc đó Thẩm nghe tiếng Tân hỏi:
- Làm cái gì mà chạy quýnh quáng vậy Thoi Tơ, anh chàng Thẩm đâu rồi?
Tiếng Thoi Tơ reo lên:
- A, may quá, mới nhắc anh thì thấy anh Tân tới ngay, như vậy em sẽ khỏi phải ghé nhà anh.
- Có chuyện gì vậy nhỏ?
- Anh Thẩm đau, nhờ anh xin phép cho anh ấy nghỉ học vài bữa.
Tân cười khì:
- Nó mà đau chắc anh.... bệnh nặng. Mới hôm qua còn phóng xe nhông nhông ngoài đường, bây giờ kêu đau, kêu bệnh. Nó nhõng nhẽo với Thoi Tơ đấy.
- Không, anh ấy đau thật mà, không tin anh Tân lên gác xem.
Tân tò mò lên gác. Thẩm nhắm mắt giả vờ không hay Tân đến. Nó vạch mùng, lay Thẩm. Thấy Thẩm làm thinh, bất động, Tân đặt tay lên trán anh và nói:
- Nó sốt thiệt.
- Em có nói dối anh đâu - Thoi Tơ đứng bên cạnh nói.
- Cho nó uống thuốc gì chưa?
- Rồi, nhưng anh lại kêu uống thuốc vô nhức đầu thêm.
- Vậy thì Thoi Tơ phải ngồi bên cạnh nó, đặt bàn tay lên trán nó, bảo đảm anh chàng sẽ hết nhức đầu.
Thoi Tơ phát vào vai Tân một cái mạnh, cô kêu lên:
- Mới sáng sớm đã ăn nói bậy bạ rồi, thôi anh nhớ xin phép giùm anh Thẩm nghen, em phải ra chợ đây.
Thoi Tơ chạy xuống thang gác. Tân cười phá lên và lay mạnh Thẩm khiến anh phải mở mắt ra. Tân hỏi:
- Bộ mày đau thiệt hả?
- Ai giỡn làm gì - Thẩm nói.
- Cảm mưa à?
- Chắc vậy.
- Sao tao nghi quá Thẩm ơi.
- Mày nghi gì?
- Mày đau.. tương tư. Ngó mặt mày sao giống một anh chàng thất tình quá.
- Có lẽ tao cũng bị "sốc" - Thẩm thú nhận.
- A, thú thật như vậy để anh em còn thương mà lo lắng cho - Tân cười.
- Cám ơn. Tao chỉ nhờ mày vào trường xin phép giùm, vậy thôi, và báo với Huyền và Trúc rằng tao đau không thể dạy kèm cho họ được.
- Nghĩa là ý mày muốn cho hai cô nàng đó tới đây?
- Không, tao muốn nằm yên một mình, đừng có ai quấy rầy. Nhất là hai con nhỏ đó.
- Chưa chi mà đã cay đắng mùi đời quá vậy?
- Tao chán quá rồi.
Tân cười giòn, làm như nó vừa gặp một chuyện gì vui vẻ lắm. Tiếng cười của Tân làm Thẩm thấy khó chịu. Nó đứng xớ rớ một lúc rồi đi xuống cầu thang.
- Chịu khó nằm nghỉ đi em, ta sẽ xin phép cho, ráng uống thuốc cho mau khỏi bệnh, nằm vạ kiểu đó chẳng hay ho gì đâu, con Huyền nó cũng chẳng thương tiếc gì. Tốt nhất là mày quên nó đi, xem như là.... hạt bụi.
Giọng nói của Tân nghe thật khôi hài. Thẩm tiếc là không có một vật gì để tiện tay ném thẳng vào lưng nó. Thẩm bực bội nằm úp mặt xuống gối. Anh lại nghe thấy tiếng sóng ngoài con sông ầm ào vỗ vào bờ đá. Tiếng sóng muôn đời vẫn mang một âm điệu buồn bã vậy sao?
Tác giả: Từ Kế Tường
Ăn sáng xong, theo như chương trình dự định, Phan thuê một chiếc ghe để qua bên kia sông, vào vườn trái cây. Phan mang theo cả máy chụp hình. Ðiều này làm cho Huyền thích thú.
Chủ ghe là một đứa trẻ tên Phi, nó khoảng mười ba tuổi, vẫn thường đưa những nhóm học sinh qua vườn trái cây picnic nên Huyền rất quen mặt.
Huyền và Trúc ngồi dựa lưng vào nhau trong khoang ghe, lơ đãng nhìn ra mặt sông và lắng nghe cuộc đối thọai giữa Phan và đứa trẻ. Hai cô chỉ mỉm cười chứ không tham gia vào câu chuyện. Buổi sáng trên sông thật đẹp, trời không có gió nên sóng cũng không lớn. Ánh nắng chiếu trên mặt sông thành những dãy sao nhấp nháy.
- Sông đẹp quá, lần đầu tiên Trúc mới thấy nó đẹp như thế.
- Tại sao bây giờ mới thấy - Huyền nói.
- Vì trước đây mình không quan tâm, chỉ đi chơi vậy thôi. Với lại trước đây đi nhiều người quá, cười giỡn ồn ào thành ra mình không chú ý gì đến chung quanh.
- Ði với bạn bè có cái vui riêng, nhất là những lần đi chơi với Thẩm và Tân.
Những lần đó Trúc còn nhớ không?
- Nhớ chứ.
- Mới đó mà đã xa lâu lắm rồi, phải không?
Trúc ngạc nhiên trước hồi tưởng bất chợt của Huyền. Thân với Huyền bao năm, Trúc biết Huyền rất hời hợt, không phải con người sống nội tâm. Tại sao hôm nay Huyền lại nhắc đến điều đó?
- Thời gian trôi qua là thuộc về kỷ niệm - Trúc cười.
- Nghe nói Thẩm đau phải không?
- Ðau nặng.
Huyền ngó Phan rồi nói khẽ với Trúc:
- Chắc là Thẩm trách mình ghê gớm?
- Ðiều đó thì hẳn rồi.
Một con sóng lớn bất ngờ xô vào thuyền làm cho nó chồm lên. Nước tung bắn tóe vào khoang, làm ướt áo mọi người. Phan la lên:
- Coi chừng chứ nhỏ, không khéo chìm nghỉm thì oan mạng lắm đấy.
- Anh cứ yên chí, tui chèo ghe kinh nghiệm.... mấy chục năm rồi, không chìm đâu, con sông này tui thuộc như lòng bàn tay.
- Ðừng có dóc tổ ông tướng ơi, mày mới có mười mấy tuổi đầu mà dám bảo là kinh nghiệm chèo ghe mấy chục năm, dóc trời sợ.
- Tui nói nghiêm chỉnh chứ không nói dóc. Nè nhé, năm nay tui mười ba tuổi, má tui trước đây cũng chèo ghe đưa khách qua sông, tui ở trong bụng mẹ tui lúc bà mới có hai mươi tuổi. Không phải tui chèo ghe từ trong bụng mẹ sao?
Huyền và Trúc bật cười trước sự ví von ngộ nghĩnh của đứa trẻ. Phan cười lớn:
- Chà, nói dóc có sách vở hả?
- Chứ sao.
Ngồi trong khoang ghe bồng bềnh ra giữa dòng sông, Huyền mới thấy chiếc ghe như một chiếc lá, còn dòng sông thì mênh mông. Huyền ngắm những dề lục bình trôi theo con nước lớn, ở ngoài xa chổ màu nước xanh, nhấp nhô những chùm hoa đỏ tím thật đẹp.
Ghe tấp vào bờ đất, chỗ này là bãi đậu, có cây cầu cạnh gốc bần dẫn lên vườn cây.
Ba người bước lên cây cầu dừa gập ghềnh ngang với mí nước. Huyền và Trúc đều lột giày ra xách ở tay và dìu nhau lên cầu. Kể ra được đi chân trần trên bờ đất cũng khá thú vị. Con đường mát rượi dẫn vào một ngôi nhà ngói cũ, đó là nhà của chủ vườn. Phan thấy hai bên lối đi có trồng hoa nên bắt Huyền và Trúc đứng lại để chụp hình.
Trúc nói:
- Chút nữa tha hồ mà chụp, chỉ sợ không đủ phim thôi.
- Yên chí, chụp tới tết cũng không hết phim đâu mà sợ.
- Anh Phan đem theo nhiều phim lắm hả?
- Năm cuộn, toàn là phim màu thứ xịn. Như vậy được chưa cô bé?
- Eo ơi, anh đem phim theo chụp.... chim cò, còng cua, rắn mối, thằn lằn hay sao mà đem dữ thế?
- Nếu không thì cô bé kêu hết phim, người ta lo xa như thế đấy.
Trúc cười, kéo tay Huyền đứng trước hàng bông bụp trổ hoa đỏ thẫm để Phan chụp hình. Từ trong nhà có tiếng chó sủa, rồi một con chó đen như mực chạy ra gầm gừ trước những người khách lạ. Trong nhà có tiếng la chó rồi một người đàn ông đứng tuổi ăn mặc theo lối nông dân, quần lỡ áo bà ba bạc thếch xách theo cây chĩa dài đi ra hỏi:
- Mấy cô, mấy cậu tìm ai?
- Tụi cháu muốn vào vườn mua trái cây - Trúc nhanh nhẩu nói.
Người đàn ông đá con mực một cái cho nó chạy vào nhà rồi ôn tồn nói:
- Mùa này vườn chỉ còn cam và mận thôi.
- Hai thứ đó cũng được - Phan nói.
- Mời mấy cháu vào nhà uống nước rồi thăm vườn, có gấp gáp gì không?
- Dạ không.
Người chủ nhà hiếu khách dẫn ba người vào nhà. Huyền và Trúc đã vào đây vài lần nên biết rõ gia cảnh của chủ nhà. Họ là một đôi vợ chồng già rất tốt bụng, sống nhờ vào mảnh vườn trái cây này, không con cái. Có lẽ sống ở nơi quạnh hiu, ít người lui tới và không có con nên mỗi khi có khách tới viếng vườn hai vợ chồng đều vui vẻ mời vào nhà uống nước và hỏi chuyện một cách chân tình, cởi mở.
- Bà nó ơi, có mấy đứa cháu bên kia sông qua thăm vườn và mua trái cây đây.
Người đàn ông gọi ra phía sau, một chốc vợ Ông đi lên nụ cười niềm nở.
- Hai bác không nhớ tụi cháu sao? - Huyền hỏi.
- Ôi, thấy quen quen nhưng làm sao nhớ nổi cháu ơi, đầu óc già càng ngày càng lẫn rồi - Người đàn bà vắt chiếc khăn ở vai, hấp háy mắt nói.
- Hai bác ở một mình vậy không buồn sao? - Phan hỏi.
- Buồn chứ, nhưng quen rồi - Người đàn ông vấn điếu thuốc sâu kèn đáp.
- Bởi vậy nên có mấy cháu qua thăm vườn hai bác mừng lắm.
- Tụi cháu tình nguyện ở lại, hai bác nuôi nổi không? - Trúc cười hỏi.
- Nổi, nhưng mấy cháu nói chơi chứ đời nào chịu sống ở một nơi hiu quạnh như thế này. Thanh niên thích ở thành phố, đèn xanh đèn đỏ tối ngày chứ đèn dầu chịu sao nổi - Người đàn bà hồn hậu nói.
Mọi người nhìn nhau cười, Huyền uống một ngụm nước dừa có pha chút muối nên càng thêm vị ngọt của loại dừa dâu. Loại dừa này trái nhỏ, bằng cái chén ăn cơm, màu nâu đất, nước mát và ngọt lạ lùng. Một lần Thẩm về quê, có mang lên cho Huyền một buồng dừa dâu có đến ba chục trái như vậy.
Căn nhà của bác Sáu Rồng - Huyền được biết tên người chủ nhà như vậy - gồm ba gian, lợp lá, nền đất. Vật đắt tiền nhất của hai vợ chồng bác Sáu Rồng có lẽ là cái bàn thờ và bộ ván gõ lâu đời đã lên nước bóng như sơn. Ngoài ra nhà chẳng còn gì khác.
Bác Sáu Rồng gái quấn chiếc khăn lên đầu che mái tóc muối tiêu dẫn ba người khách ra tham quan vườn. Bác mang theo cái thúng để đựng trái cây. Ở tuổi sáu mươi, nhưng bác Sáu Rồng gái hãy còn mạnh khỏe như một người phụ nữ Nam bộ trung niên tần tảo.
Vườn của bác Sáu Rồng đủ loại trái cây, phần nhiều là cam và quít. Ở vườn nhà Huyền và Trúc cũng có cam và quít nhưng đất ở đây thật tốt, cam quít sum suê và trái lớn, ngọt chứ không đèo đẹt chua òm như cam quít ngoài thành phố.
- Mấy cháu cứ việc ăn thả cửa, chừng nào chán rồi mua đem về - bác Sáu Rồng gái nói.
Phan nhanh nhẹn hái những trái cam sành ngay tầm tay của anh và chia cho Huyền và Trúc, mỗi người tự bóc vỏ ra ăn ngon lành. Bác Sáu Rồng gái cũng lựa hái những trái cam, trái quít chín cây bỏ vào thúng, luôn miệng giục "Mấy cháu cứ ăn tự nhiên đi" một cách nhiệt tình và vui vẻ hình như bác Sáu Rồng gái cho đó là niềm hạnh phúc của mình, của một người chủ vườn cô quạnh khi có khách xa tới thăm vườn.
Phan cũng nhiệt tình bắt Huyền và Trúc chụp ảnh. Anh tìm những cảnh đẹp, bắt Huyền và Trúc chụp chung, đôi khi chụp riêng. Hình như Phan làm công việc này cũng với niềm vui thú và hạnh phúc đặc biệt. Anh ta chụp hết ba cuộn phim màu, và không còn cảnh nào để chụp nữa.
Trúc bấm lưng Huyền cười:
- Mai mốt ta và nhỏ mang ảnh đi triễn lãm được.
- Chẳng biết có ra.... hình không đây- Huyền nói.
- Nhỏ đánh giá người ta tệ thế?
Cuối cùng, lúc trở về, Phan lại phải vác trên vai một bao trái cây to tướng. Hai vợ chồng bác Sáu Rồng tiễn ra tận bến sông.
Về tới nhà Huyền mới cảm thấy mệt, mặt cô nóng bừng vì nắng. Trúc ngồi ở cạnh cửa quạt lia lịa bằng một tờ báo gấp lại, cô nhìn bao trái cây rồi ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, sao anh chàng Phan không mang về?
- Ai biết được.
- Ðể cả ở đây mình ăn sao hết.
- Ngày mai mang vô lớp cho mỗi người vài trái là hết ngay.
- Tội nghiệp anh chàng Phan thật chịu khó - Trúc cười.
- Phan rủ tuần tới đi nữa đấy.
- Không hứa trước được đâu - Trúc nói.
- Bồ bận gì vào ngày đó?
- Chưa biết, một tuần lễ thời gian quá dài để biết mình sẽ phải làm gì.
- Khỉ.
- Nếu không có Trúc thì mình Huyền đi được rồi, việc gì phải đèo thêm kẻ thứ ba để làm kỳ đà cản mũi? - Trức cười.
Huyền định cãi lại Trúc, nhưng từ ngoài cổng có bóng một người nào đóng đang lóng ngóng nhìn qua bờ rào. Huyền nhổm dậy và đi ra mở cổng. Hóa ra là Tân. Huyền ngạc nhiên ném cho Tân một cái nhìn lạ lùng, vì ít khi Tân tới nhà tìm Huyền.
- Vào nhà được không? - Tân hỏi.
- Ðược, nhưng có chuyện gì vậy?
- Một chuyện quan trọng.
- Vậy vào nhà đi, làm Huyền tưởng ai, sao không kêu mà lóng ngóng như một kẻ rình trộm vậy?
- Thăm dò tình hình mới dám vào chứ - Tân cười.
Huyền đi trước, Tân dẫn xe đạp theo sau. Trúc là người ngạc nhiên thứ hai sau Huyền khi thấy Tân tình cờ xuất hiện.
- Có chuyện gì mà phải mò tới đây vậy anh Tân? - Trúc hỏi.
- Hình như hai người mới đi đâu về? - Tân không trả lời mà hỏi lại Trúc.
- Sao biết?
- Vì tới nhà Trúc không gặp.
- Ăn cam không, cam bên Cồn Tân Long của vười bác Sáu Rồng đấy.
Tân ngạc nhiên:
- Huyền và Trúc qua cồn Tân Long mới về à?
- Bộ tưởng hai đứa con gái không dám đi sao? - Trúc hỏi.
- A, thôi biết rồi, khong phải chỉ có hai người mà là ba người lận. Ðúng không? - Tân hỏi.
- Ừ, thì cho là ba người đi, nhưng chuyện gì lạ đâu? - Huyền nói.
- Hèn chi nhỏ Duyên, em Trúc mô tả một kẻ thứ ba bây giờ mới biết là mình không lầm.
- Anh Tân vô duyên quá, tới đây có chuyện gì sao không chịu nói lại đi tra gạn lung tung - Huyền nói.
- Người đi xe Dream 100 phải không? - Tân háy mắt.
- Ai mới được chứ?
- Kẻ thứ ba chứ ai, anh chàng đi chiếc Dream 100 bóng lộn đó.
Huyền nhìn Trúc, hai người ngầm hiểu với nhau rằng Tân đã biết rõ mọi chuyện có giấu cũng vô ích. Huyền cười:
- Phải, rồi sao?
- Vấn đề là ở chỗ có người thứ ba xuất hiện đấy. Thông báo cho hai "bà" biết, chính vì có kẻ thứ ba đó mà Thẩm hiện nay đang đau nặng.
- Xời, làm như trời xập tới nơi không bằng - Huyền cong môi.
- Thẩm đau thế nào vậy anh Tân? - Trúc hơi chột dạ.
- Ðau nặng.
- Xời, ai không biết đau nặng, nhưng mà bệnh gì?
- Cảm.
- Ðó là bệnh thông thường khi thời tiết thay đổi, ai mà không bị cảm.
- Nhưng đây là chứng bệnh cảm đặc biệt, kèm chung với đau tương tư.
- Anh Tân đùa hoài, đau tương tư là bệnh gì? - Huyền háy mắt hỏi.
- Là thất tình chứ còn gì mà hỏi.
- Thôi di ông ơi, ông đừng có bịa chuyện tào lao. Bây giờ Thẩm ra sao rồi? - Trúc hỏi.
- Nằm liệt giường, bỏ cơm bỏ cháo.
- Hèn gì không thấy Thẩm đi học, và cũng không tới dạy kèm tụi này.
- Sắp chết tới nơi mà còn học với dạy kèm nỗi gì. Tại sao hai "bà" không chịu tới thăm Thẩm một chút cho trọn tình nghĩa, lại đi qua bên kia sông với anh chàng có chiếc Dream bóng loáng?
- Quyền của người ta - Huyền xẵng giọng.
- Nhưng bạn của mình đau nặng, mình phải có trách nhiệm chứ.
- Vô duyên.
- Nói đùa chứ Thẩm bị cảm nặng lắm, trong lý do thời tiết có một lý do hết sức tế nhị, Huyền và Trúc nên tới thăm Thẩm một chút. Nhiệm vụ của tôi tới đây để thông báo như vậy, còn tùy hai "bà" ứng xử, chấm hết.
Tân đứng lên định ra về, nhưng Trúc đã ngăn lại. Cô hỏi:
- Thẩm đau nặng thật à?
- Trời đất, chẳng lẽ tôi nói đùa trong lúc này sao? - Tân trợn mắt.
- Thuốc men gì chưa?
- Ai biết được, nó nằm trùm mền rên hừ hừ như bị sốt rét ác tính.
- Ðược rồi, chút nữa Trúc và Huyền sẽ tới thăm Thẩm.
- Mang cho nó một chục cam luôn, nếu không có gì trở ngại.
- Mang hết cả bao này cũng được - Trúc cười.
Tân phóng xe ra cổng, anh chàng đạp như bị ma đuổi. Trúc trở lại ngồi xuống bậc thềm cạnh Huyền. Trong tất cả những lời nói đùa của Tân, Trúc có thể rút ra một chi tiết thật. Ðó là nguyên nhân của một kẻ thứ ba xuất hiện trong tình cảm giữa Thẩm và Huyền.
- Mình tới thăm Thẩm chút đi Huyền - Trúc nói.
- Ði ngay bây giờ à?
- Ði ngay.
- Phải tắm, thay quần áo, chẳng lẽ....
Trúc cười:
- Thôi được rồi, khỏi phải diễn tả thêm, nhưng tắm nhanh lên. Tới nhà Thẩm rồi mình còn về nấu cơm nữa đấy. Lần trước không chịu nấu cơm, ông già đã hăm.... cạo đầu bằng búa rồi đó.
Huyền cười giòn:
- Yên chí, búa dùng để chẻ củi chứ cạo đầu không được đâu, đừng sợ.
Nửa giờ sau Huyền và Trúc tới nhà Thẩm. Trước khi đi, Huyền lấy trong tủ thuốc gia đình mấy viên thuốc cảm cúm, Trúc lại lựa một chục cam sành thật ngon cho vào túi nylon xách theo.
Thẩm nằm một mình trên gác, thấy Huyền và Trúc tới, anh ngạc nhiên. Gương mặt Thẩm lừ đừ, hình như vừa mới ngủ dậy.
Trúc đặt túi cam bên cạnh Thẩm hỏi:
- Anh đã bớt nhiều chưa?
- Vẫn còn sốt - Thẩm mệt nhọc nói.
- Có mấy viên thuốc cảm, anh uống thử coi - Huyền đặt cái gói giấy nhỏ xuống cạnh Thẩm.
- Cám ơn.
Thẩm buông hai tiếng "cám ơn" khôn khốc rồi nằm im lặng ngó lên trần nhà. Căn gác buổi chiều nóng âm ỉ, ngột ngạt một cách khó chịu.
- Hay là tụi em đưa anh đi khám bệnh nhé? - Trúc đề nghị.
- Tôi rất sợ phải tới bệnh viện.
- Cái gì anh cũng sợ hết thì làm sao hết bệnh được.
- Ðúng là cuộc đời đáng sợ thật.
Thẩm nói một câu cay đắng, nhưng không hiểu để làm gì. Trúc nhìn Huyền cười thầm:
- Anh ăn cháo hay ăn cơm? - Huyền hỏi.
- Chả ăn uống gì được.
- Phải ráng ăn mới có sức vượt qua cơn bệnh được chứ.
- Anh ăn cam nhé? - Trúc hỏi.
- Thôi, không ăn được đâu, hay là Trúc.... mang về giùm đi.
- Anh giận cá chém thớt đó hả? - Trúc cười.
Huyền tới mở cánh cửa sổ. Gió từ dưới sông đưa lên, lùa vào căn gác mát rượi.
Dòng sông rực rỡ nắng chiều, bên kia là vườn cây xanh. Tiếng sóng ầm ào dội vào bờ đá, đưa lên một âm thanh xa vọng và buồn. Trúc tới đứng cạnh Huyền, hai người nhìn dòng sông một lúc rồi quay lại ngồi cạnh Thẩm. Anh đã cố gắng ngồi dậy, dựa lưng vào vách, trông Thẩm thật hốc hác.
Trúc bóc vỏ trái cam, trao cho Thẩm và nói:
- Cam ngọt lắm, anh ăn cho khỏe, đừng có làm như con nít nhõng nhẽo nữa.
Thẩm khó chịu nhìn Trúc, nhưng anh cũng thấy mình vô lý trước hai cô gái đã có thiện chí tới thăm. Thẩm nói:
- Tôi thế nào mà Trúc bảo là con nít?
- Lời thật thì mất lòng, anh Thẩm trẻ con lắm. Ráng hết bệnh rồi Trúc nói chuyện cho mà nghe.
Thẩm nhắm mắt lại, trong cái mệt mỏi của cơn đau chưa dứt, anh lại có cảm giác như mình vừa thua trận. Thẩm mở mắt ra nhìn sững Huyền, cô gái mà anh yêu mến đang ngồi đó với màu áo vàng của một loài hoa cúc. Huyền không nói gì, cô giấu mặt sau mái tóc.
Thẩm buông ra một tiếng thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro