Học Cách Ở Lại
---
Sáng sớm, trời còn lảng bảng sương, bờ sông mờ ảo trong làn hơi nước. Ngọc Anh thức dậy từ khi gà vừa gáy, khoác vội chiếc áo bà ba mẹ đưa hôm qua. Cô soi mình trong gương.
Cô gái trong gương hôm nay trông khác với những ngày đầu về quê.
Không còn chiếc áo sơ mi công sở cứng nhắc, không còn gương mặt đượm buồn đầy hoang mang. Dù vẫn còn nhiều trăn trở, nhưng trong ánh mắt cô đã có một chút kiên định.
Mẹ bước vào, nhìn cô cười nhẹ:
"Chà, nay siêng dữ ha, dậy sớm vậy con?"
Cô cười:
"Dạ, hôm nay con muốn ra chợ với mẹ sớm hơn."
"Vậy thì lẹ đi, kẻo ghe họp chợ xong là về hết đó."
Mẹ vui vẻ đưa cô ra xuồng, rồi chèo ra chợ nổi. Tiếng nước vỗ vào mạn thuyền nhè nhẹ, từng chiếc ghe lớn nhỏ tụ tập đông đúc trên sông, kẻ bán người mua rộn ràng.
Hôm nay, cô sẽ thật sự bắt đầu lại từ đầu.
---
Ngọc Anh phụ mẹ sắp xếp rau củ lên ghe, lần này cô cố gắng nhớ kỹ mẹ dặn: rau muống phải bó sao cho gọn, dưa leo phải úp đầu nhọn xuống, còn bầu bí thì xếp ngay ngắn.
Một bà khách chèo xuồng lại gần, đưa tay lựa một bó rau muống:
"Nhiêu đây con?"
Ngọc Anh hít sâu, mỉm cười:
"Dạ, 5 ngàn một bó ạ."
Bà khách ngước lên, nhìn cô chằm chằm một lúc.
"Ủa, con gái bà Sáu mà phải không? Trời, về quê bán rau luôn hả? Hồi đó nghe nói con đi học giỏi lắm mà!"
Nụ cười của Ngọc Anh cứng lại. Một cảm giác tự ti chợt trào lên.
Cô biết mà. Người ta lại bắt đầu so sánh cô của ngày trước với bây giờ.
Mẹ cô cười hiền:
"Dạ, con gái tui siêng lắm, nó muốn tập làm cho biết đó mà."
Bà khách vẫn không buông tha:
"Con học cao vậy, về quê làm chi? Ở đây có gì đâu mà làm!"
Ngọc Anh siết chặt tay, lòng chợt nhói lên.
Nhưng rồi cô bình tĩnh lại, hít sâu một hơi rồi cười nhẹ:
"Dạ, con cũng chưa biết mình có làm được không, nhưng thôi cứ thử trước đã. Biết đâu con hợp với quê hơn thì sao?"
Bà khách bật cười:
"Ừ, nói vậy nghe cũng hay. Vậy thôi, bán cho tui ba bó nha."
Ngọc Anh mỉm cười, đưa rau cho bà, trong lòng có một chút nhẹ nhõm.
Lần đầu tiên, cô không né tránh những lời xì xào.
Lần đầu tiên, cô dám thừa nhận mình không cần phải giống như trước nữa.
---
Buổi chiều hôm đó, sau khi giúp mẹ dọn dẹp, Ngọc Anh quyết định đi dạo quanh làng một chút. Cô cần hít thở không khí, nhìn ngắm mọi thứ để thật sự cảm nhận rằng… mình đang ở đây.
Cô đi dọc theo con đường đất nhỏ, hai bên là những hàng cau xanh mướt, tiếng gió thổi xào xạc.
Từ xa, cô thấy một bóng dáng quen thuộc—Khải.
Anh đang ngồi trên bờ kênh, tay cầm một khúc tre dài chọc xuống nước, có vẻ như đang sửa lại hàng cọc làm bè nổi.
Cô tò mò bước lại gần:
"Làm gì mà chăm chú dữ vậy?"
Khải ngước lên, thấy cô thì cười:
"À, đang sửa lại bè nuôi cá. Hôm qua có con cá trê bự quá nhảy ra ngoài mất tiêu."
Cô bật cười:
"Tưởng anh giỏi chứ, nuôi cá mà cũng để nó trốn hả?"
"Ờ thì… con nào thích đi thì cứ để nó đi. Nhưng mà đi rồi, không chắc có chỗ nào khác tốt hơn đâu."
Anh nói xong, quay lại tiếp tục sửa bè, không để ý rằng câu nói đó khiến Ngọc Anh hơi sững người.
Cô có giống con cá đó không?
Bỏ quê hương ra đi, rồi nhận ra nơi xa chẳng hề tốt như mình tưởng?
Cô ngồi xuống bên cạnh, nhìn anh một lúc rồi chợt hỏi:
"Sao anh không đi đâu xa hơn? Ở đây hoài có chán không?"
Khải mỉm cười, ánh mắt vẫn nhìn xuống nước:
"Tao từng nghĩ đến chuyện đi, nhưng rồi nhận ra… ở đâu cũng vậy thôi. Quan trọng là mình có tìm được ý nghĩa cho việc mình làm không."
Ngọc Anh lặng lẽ suy nghĩ.
Khải tiếp tục, giọng điềm đạm:
"Người ta cứ nghĩ đi xa là hay, nhưng có chắc là sẽ vui hơn không? Tao ở đây, nuôi cá, trồng cây, nhìn chúng lớn lên mỗi ngày… vậy là đủ rồi."
Cô chưa bao giờ nghe ai nói về quê hương theo cách đó.
Có lẽ, quê không phải là nơi cầm chân cô.
Mà là nơi cô chưa từng học cách trân trọng.
---
Hôm đó, trước khi về nhà, Ngọc Anh đứng lại bên bờ sông, nhìn hoàng hôn phản chiếu trên mặt nước.
Lần đầu tiên, cô không cảm thấy quá nặng nề khi nghĩ về việc ở lại quê.
Có lẽ, cô sẽ thử cho bản thân một cơ hội.
Không phải để chứng minh điều gì với ai cả.
Chỉ là để hiểu rõ bản thân hơn.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro