Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 - Khởi đầu mới

Chương 1 – Khởi đầu mới

Đây là một thế giới mà ma pháp làm chủ.

Đêm tối, giữa sa mạc cát bay mù mịt, cái khí lạnh về đêm không phải thứ con người có thể chịu đựng lâu dài.

"Cứu,... có ai không? Cứu tôi với" Một cậu bé 8 tuổi trong chiếc áo choàng đã chuyển sang vàng nhạt cũ kĩ cất tiếng cầu cứu.

Cậu vừa lết thân xác gầy yếu, khuôn mặt trắng bệt vì mệt mỏi cố bước về phía trước, miệng lâu lâu lại gọi cứu.

Xung quanh cậu chỉ là một màu đen tối, cát bụi mù mịt, chẳng một ai nghe được tiếng kêu của cậu cả.

Không biết trải qua bao lâu, thân xác cậu cũng dừng lại, cậu gục ngã giữa sa mạc, cậu bé 8 tuổi đã ngất.

"hí" tiếng ngựa vang lên giữa sa mạc, một đoàn thương nhân xuất hiện trước mặt nơi cậu bé đã ngất.

...

...

...

Đầu óc nặng triũ, cậu bé mở đôi mắt to tròn, nhìn xung quanh, cậu đang nằm trên giường, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào khuôn mặt cậu. Điều này giúp cậu bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cậu nhìn hoàn cảnh xung quanh mình, đây là 1 căn phòng nhỏ màu vàng nhạt với chiếc giường và cái bàn sách. Căn phòng khá đơn giản.

Bỗng tiếng mở cửa vang lên, cậu tập trung cảnh giác.

Hai bóng người 1 lớn 1 nhỏ bước vào

"A... cuối cùng cậu bé cũng tỉnh dậy rồi" một người đàn ông trung niên từ khuôn mặt cho đến vóc dáng đều rất bình thường lên tiếng

Nhìn ánh mắt có phần cảnh giác của cậu bé, cô bé đứng bên cảnh người đàn ông cũng mỉm cười lên tiếng

"Cậu không cần lo lắng, mình và cha mình đều là người tốt"

Đây là một cô bé khoảng 8 tuổi, làn da trắng, khuôn mặt khả ái, mái tóc dài cột đuôi ngựa trông rất khỏe khoắn.

Nhìn cô bé và người đàn ông bình thường, cậu bé cũng thở ra một hơi, day day trán hỏi

"Sao tôi lại ở đây thế?"

"Cậu bị ngất giữa sa mạc, tình cờ đoàn thương buôn của ta đi ngang qua nên ta đã cứu cậu" người đàn ông bình thường nói

Cố hình dung lại những ký ức trước đó, cậu bé cũng hiểu ra mọi chuyện, cậu vội vàng quỳ xuống trước mặt người đàn ông "Dạ, cháu cảm ơn Ngài đã cứu cháu"

Người đàn ông rất bất ngờ nhưng cũng phản ứng rất nhanh, ông vội vàng nâng cậu bé nằm lại trên giường, đắp chăn cho cậu, ngồi trên đầu giường ông ôn tồn nói

"Cơ thể cháu vẫn còn yếu lắm, đừng ngồi dậy, cháu có thể kể cho ta nghe về chuyện của cháu được chứ? Ta thật sự rất tò mò vì sao một đứa trẻ 8 tuổi như cháu lại 1 mình trong sa mạc trong tình trạng đó"

Cô bé bên cạnh cũng rót 1 cốc nước cho cậu uống rồi ngồi xuống chiếc ghế gần đó chuẩn bị lắng nghe cậu nói.

Uống hết cốc nước, cậu bé suy nghĩ rồi nhẹ giọng kể

"Dạ, đầu tiên cháu xin giới thiệu, cháu tên Yami, người làng Thanh Long thuộc Hoa Anh quốc"

Nghe tới đó, người đàn ông bỗng xen vào nói

"Cháu nói là Hoa Anh quốc sao? Có phải Hoa Anh quốc nơi người ta luôn khen hoa nở rộ quanh năm phải không?"

Yami bắt đầu nghẹn ngào "Dạ, phải ạ"

"Hình như trên báo đài có đưa tin khoảng tuần trước nơi ấy bị cơn bão lớn ập vào, thiệt hại rất nghiêm trọng"

Yami vẫn tiếp tục nghẹn ngào nói "Dạ, phải ạ. Cháu vốn là một cô nhi được viện mồ côi trong làng nuôi, cơn bão bất ngờ ập vào, ngôi làng bị cuốn đi, cháu cũng bị cuốn theo. Khi tỉnh dậy cháu phát hiện mình đang ở giữa sa mạc. Mọi chuyện sau đó ngài cũng biết rồi đó."

Người đàn ông xoa đầu Yami nói

"Nghe nói Hoa Anh quốc, thiệt hại nặng nề, rất nhiều nơi đã trở thành bình địa, cháu may mắn sống sót đã là 1 kì tích rồi. Cháu không nên đau buồn"

Ông thở dài thương cảm cho Yami rồi ôn tồn hỏi

"Thế hiện giờ cháu tính thế nào?"

"Dạ, cháu cũng không biết nữa ạ"

Cô bé ngồi lắng nghe câu chuyện của Yami đôi mắt cũng bắt đầu ươn ướt "Hoàn cảnh của cậu ấy thật tội nghiệp, mình nhận nuôi cậu ấy được không cha"

Người cha im lặng cân nhắc rồi nói con gái

"Như thế cũng được, cha ít khi ở bên cạnh con, có người bầu bạn với con cũng tốt"

Ông quay lại nhìn Yami hỏi

"Thế cháu thấy như thế được không?"

Yami cũng tươi cười ôm lấy ông trả lời "Dạ, được ạ"

Người đàn ông cũng ôm đáp lại rồi buông ra nói

"Để ta giới thiệu, ta tên Lý Nam Sơn, là 1 thương gia, từ đây ta sẽ là cha con, Yami"

Lý Nam Sơn lại quay sang kéo con gái tới giới thiệu

"Đây là tỷ tỷ của con, tên là Lý Lạc Nhi, năm nay 8 tuổi"

Rồi Lý Nam Sơn bắt đầu kể về gia đình ông cho Yami nghe

Lý Nam Sơn sinh ra trong 1 gia tộc lớn, hiện ông đang phụ trách thương buôn trong gia tộc, công việc chủ yếu của ông là qua lại khắp các quốc gia buôn bán. Vì công viêc nên thời gian bên con gái rất ít. Vợ lại mất sớm ông phải 1 mình nuôi con. May mà con gái ông tuy còn nhỏ nhưng đã rất xinh đẹp và hiểu chuyện, biết tự lập nên ông cũng an tâm hơn rất nhiều.

Nghe đại khái câu chuyện, Yami cũng hiểu về gia đình mới của mình.

"Thế hiện giờ con mấy tuổi?" Sau khi hăng hái kể chuyện, lúc này ông mới nhớ mình chưa hỏi tuổi đứa con mới này, ông cười gượng hỏi

Yami lẩm bẩm rồi trả lời "Dạ, con cũng được 8 tuổi rồi"

Lúc này ông hơi khó xử "vậy là bằng tuổi Lạc Nhi rồi, bắt con gọi nó là tỷ tỷ cũng hơi kì"

Yami cười nói "Dạ, không sao đâu cha, việc này con chấp nhận" rồi quay sang Lạc Nhi "Lạc Nhi tỷ tốt"

Lạc Nhi cũng hơi đỏ mặt nhìn đệ đệ mới nhận của mình, đây là 1 đứa con trai bằng tuổi mình, cơ thể hơi gầy nhưng khuôn mặt tuấn tú, nụ cười làm con tim 8 tuổi của cô bé đập mạnh

Hít một hơi thật sâu, Lạc Nhi bước tới nắm bàn tay Yami nở nụ cười tươi rói "Yami tốt"

Nhìn cảnh này, Lý Nam Sơn cũng nở nụ cười

"Hai con nói chuyện với nhau đi. Yami được 8 tuổi rồi, cha phải đăng ký trường học cho nó mới được, kiến thức là thứ không thể thiếu trong tuổi các con được"

Ông đóng cười phòng cho hai đứa con có cuộc trò chuyện với nhau đầu tiên.

...

...

...

Cánh cửa đóng lại, bầu không khí im ắng lạ thường (đôi trai gái trong phòng chỉ 8 tuổi thôi chưa làm gì đâu)

Lạc Nhi mở lời xóa tan sự im lặng

"Lần nữa giới thiệu, tỷ tên Lý Lạc Nhi, hai chúng ta bằng tuổi nhau, Yami có thể gọi là Lạc Nhi cũng được"

"Đệ, biết rồi"

Bầu không khí bắt đầu sôi nổi

"Hiện tỷ đang học lớp 2 trường Hải Ấn, cha ít khi ở nhà lắm nên tỷ thường sống 1 mình trong biệt thự này cùng với người hầu, giờ có thêm đệ tỷ sẽ không buồn chán nữa"

...

...

...

Bầu trời ngả về chiều, sau khi ăn và uống thuốc, Lạc Nhi đã trở về phòng mình. Hiện giờ chỉ còn 1 mình Yami trong căn phòng

Nằm trên giường, Yami ngước nhìn ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào căn phòng.

Yami bắt đầu suy nghĩ, cậu nằm trên nở nụ cười, 1 nụ cười không hề hợp với tuổi tác hiện giờ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: