chương1
Chương 1:
*Hoa lạc vị thức quân*
*Edit: Đông An
*Beta:Mina~Chan
*Hỗ trợ: Gu gồ thúc thúc và QT ca ca
Núi Côn Luân chạy dài ngàn dặm, sừng sững nằm ngang trên đại địa mênh mông. Vào hạ, dãy núi phủ một màu xanh biếc, bích ý dạt dào. Ngọn núi cao và hiểm trở trùng điệp, quanh năm bị băng tuyết bao phủ; mây mờ lượn lờ, ở gữa sườn núi chậm chạp di chuyển.
Sông Côn Luân mát lạnh rộng lớn chảy xiết, rặng núi hoang sơ như được thêm vào một tia âm sắc. Dòng nước chảy xiết hòa lẫn với tiếng vó ngựa lanh lảnh.
Thư Lưu Y nhẹ kéo dây cương, đảm nhiệm tuấn mã ven theo bờ sông ghập ghềnh dạo chơi. Mục đích của hắn nhất định là đầu nguồn Dao Trì,sông Côn Luân – tổng đường Côn Luân kiếm phái.
Một đường phong trần mệt mỏi, đuổi theo kiều diễm Giang Nam tới tái ngoại Tây Vực. Ven đường đi ngắm nhìn hoa đào, hoa sen bung nở. Càng gần Côn Luân, hắn càng đi chậm lại. Lúc đến rồi, nỗi niềm xúc động tích tụ trong lòng càng sâu.
Trên giang hồ đều nói Lưu Y công tử phong lưu tiêu sái, giao thiệp với rất nhiều mỹ nam tử , nhưng chưa từng thực lòng(1). Mỗi lần nghe loại đồn đãi này, Thư Lưu Y chỉ biết cười khổ mà thôi.
Hắn yêu thích mỹ nhân không phải không đúng, hai chữ phong lưu, lại không phải hắn mong muốn. Mỗi một lần gặp gỡ đều ngưỡng mộ trong lòng, Thư Lưu Y tự hỏi đều là toàn tâm toàn ý nhưng kết quả thường là giữ không được đối phương.
Có con nối dõi, vĩnh viễn cắt ngang hắn và tình nhân một rãnh trời. Hắn từ khi mười sáu tuổi đã ý thức được chỉ yêu nam nhân. Rồi tự giam mình trong phòng hai ngày, sau đó liền thông suốt " nhân sinh trên đời đều thuận theo ý mình mà sống, mới thật là cái tiêu diêu tự tại".
Tổ tiên Thư gia dù sao cũng có đệ đệ Quân Thiên gánh vác, không cần hắn bận tâm. Nhưng mà mỗi tình nhân đều bại dưới bốn chữ "nối dõi tông đường", bỏ rơi hắn cô độc một mình. Người ngoài đều cho rằng hắn phóng đãng thành tánh, ngay cả huynh đệ của hắn cũng xem hắn là "Tứ xử lưu tình" (2). Thư Lưu Y thực là có nổi khổ không thể nói, cũng không thể bố cáo thiên hạ rằng mình mới là người bị bỏ rơi.
Một năm trước tại sông Tần Hoài, hắn bất ngờ gặp gỡ Nhung Khiên Kỳ. Hai người mới quen đã trò chuyện với nhau rất vui. Bọn hắn cùng nhau thúc ngựa khắp giang hồ, say rượu đạp ca(3), tiếc rằng biết nhau quá muộn(4). Sắp chia tay còn ước định năm sau tại Giang Nam tái tụ(5), không nghĩ chờ mong đến nhưng lại là thiệp cưới của Nhung Khiên Kỳ.
Bụng đầy hậm hực không nơi phát tác, đáo tối hậu (6), Thư Lưu Y nhíu mày hít sâu, trút ra vẻ hờn dỗi.
Đến đều đã đến, sẽ thu lại cái tâm phiền ý loạn kia, miễn cho bị Nhung Khiên Kỳ chế nhạo, cùng lắm thì uống nhiều rượu cưới hảo hạn để xả giận.
Hắn cười nhẹ, giơ roi, tố lưu trên xuống.
Gần giữa trưa, Thư Lưu Y cảm thấy hơi đói bụng, định tìm nơi khuất gió để nhóm lửa. Gặp một thung lũng nhỏ cản gió phía trước, liền xuống ngựa, dắt tọa kỵ(7) đi qua.
Chuyển sang lối đi trên vách núi, tiếng người dần dần vang lên. Bên kia đã nổi lửa lớn, ba nam tử ăn mặc như người chốn võ lâm ngồi trước đống lửa trò chuyện, bên cạnh là thịt nướng thơm lừng. Chợt nhìn thấy một quý công tử tuấn nhã bất phàm đến gần, ba người đều có chút ngạc nhiên, ngừng nói chuyện với nhau.
Ánh mắt Thư Lưu Y rơi vào người nhiều tuổi nhất trong ba người. Người nọ hơn năm mươi tuổi, hai bên tóc mái hơi bạc, hai con ngươi thần quang no đủ, lưng đeo một thanh bội kiếm kiểu dáng bình thường, trên võ kiếm chạm khắc bức họa Bát Quái. Thư Lưu Y mỉm cười gật đầu nói:"Thì ra là Vạn chưởng môn Bát Quái kiếm, vãn sinh là Thư Lưu Y, bái kiến Vạn chưởng môn."
" Ah, lão phu còn tưởng, nhân vật như vương tôn công tử lại đến nơi tái ngoại xa xôi này, ra là Thư gia Đại công tử , hạnh ngộ hạnh ngộ" Vạn Phong Viễn vuốt ba chòm râu cười to, thân thiện mời Thư Lưu Y đến sưởi ấm, ăn vài món ăn dân dã.
" Vãn sinh làm phiền rồi." Thư Lưu Y cười một cái, đã sớm nghe nói Chưởng môn Bát Quái kiếm xử xự khéo đưa đẩy,võ công chưa chắc lợi hại ra sao, nhưng rất có địa vị trên giang hồ, quả nhiên không giả.
Hắn lấy lương khô mang theo chia cho ba người kia ăn cùng, vài câu hàn huyên, thì ra Vạn Phong Viễn mang theo hai đồ đệ, cũng là đi Côn Luân phái uống rượu mừng.
" Lão phu nhiều năm trước bị kẻ bắt cóc ám toán, may mắn có chưởng môn Côn Luân phái Phượng Vũ tiên sinh ra tay cứu giúp, lão phu một mực muốn báo ân, đáng tiếc Thu tiên sinh tung hoành thiên hạ, độc bộ cõi trần, lão phu nào có thể thực hiện được."
Vạn Phong Viễn ha ha cười:" Lần này môn sinh của Thu tiên sinh kết hôn, phát thiệp cưới khắp nơi, lão phu tuy không có gì đến, cũng muốn lấy da mặt dày đi uống chén rượu mừng, tái tạ đại ân cứu mạng của Thu tiên sinh."
Thư Lưu Y gật đầu nói:" Vạn chưởng môn nói rất đúng." Đáy lòng âm thầm buồn cười. Thu Phượng Vũ là võ lâm đệ nhất nhân, Vạn Phong Viễn đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội nịnh bợ tốt thế này. Đang suy nghĩ, đột nhiên cảm giác có tia ánh mắt cứ hướng đến mình, hắn giương mắt, đúng lúc đối diện với đôi mắt không thể né tránh kia.
Là Nhiếp Linh – tiểu đệ tử của Vạn Phong Viễn. Thiếu niên mi thanh mục tú(8) đụng phải ánh mắt của Thư Lưu Y, lập tức thần sắc cảm thấy khó xử, mặt ửng đỏ nói quanh co:"Thư huynh, xin lỗi...
Thư Lưu Y từng trải qua vô số người, làm sao nhìn không ra đáy mắt Nhiếp Linh đầy ngượng ngùng cùng khao khát? Bản thân hắn dung mạo xuất chúng, tự nhiên ưa thích cũng là mỹ nam tử, tuy nhiên Nhiếp Linh này chưa kịp nhược quán(9), có vẻ trẻ trung, khuôn mặt thanh tú,lại là mẫu người trong mộng của Thư Lưu Y.
Dọc đường có thiếu niên làm bạn, cũng coi như mãn nguyện, thế là hắn bày ra điệu bộ tươi cười đầy mị hoặc, trêu ghẹo nói:"Nhiếp huynh đệ thật là dễ thẹn thùng a~"
Nhiếp Linh mặt càng đỏ hơn, lúng túng muốn nói cũng không nói được.
Trái lại với sự ngượng ngùng đáng yêu của tiểu gia hỏa, Thu Lưu Y đột nhiên hào hứng, cười nói:" Nhiếp huynh đệ không cần câu nệ, ta cũng lớn hơn ngươi không nhiều tuổi, gọi ta Lưu Y là được rồi."
Vạn Phong Viễn bên cạnh không khỏi nhíu mày. Sớm nghe nói Thư gia Đại công tử thích nam phong(10), xem ra, giang hồ đồn xác thực không phải hư. Nghe thấy tiểu đồ đệ nhà mình lắp bắp gọi Lưu Y, hắn thầm mắng nhiếp Linh không có mắt, nghĩ lại, Giang Nam Thư gia giàu có sung túc một phương, có thể kết giao cũng không phải chuyện xấu, liền lộ ra bộ mặt tươi cười.
" Tiểu đồ đệ nhà ta lần đầu cùng ta đi xa nhà, da mặt mỏng lại không hiểu chuyện, ngày sau còn muốn dựa vào Thư hiền chất chỉ giáo a!"
Một đệ tử khác màu da ngâm đen, tướng mạo hào phóng mày rậm mắt to, một mực không nói chuyện, lúc này lỗ mũi hừ một tiếng, hai mắt nhìn lên trời, rõ ràng đối với Thư Lưu Y không có hảo cảm, ngại sư tôn ở đây không tiện phát tác.
Thư Lưu Y một chút không thèm để ý, mỉm cười, trò chuyện mấy ngày qua cùng với Nhiếp Linh.
Sau hành trình, Thư Lưu Y liền cùng thầy trò Vạn Phong Viễn kết bạn đồng hành, trên đường liên tục gặp gỡ vài nhóm võ lâm đồng đạo đi dự lễ cưới. mọi người phần lớn là nhận được thiệp mời, có mấy người giống Vạn Phong Viễn, cũng là vì muốn kết giao với Thu Phượng Vũ mà đi.
" Lưu Y, cái Thu chưởng môn kia, truyền thuyết về người đó thực sự lợi hại vậy sao? Xuất đạo hai mươi năm, chưa bao giờ bị bại quá nửa chiêu thức." Hôm nay lúc gần hoàng hôn, mọi người xuống ngựa đi ngủ, Nhiếp Linh ăn chân thỏ rừng nướng mà Thư Lưu Y làm, nghe thấy quần hùng lại đang đàm luận đủ loại sự tích về Thu Phượng Vũ, khó nhịn hiếu kỳ.
" Chỉ sợ giang hồ đồn đãi còn lợi hại hơn." Thư Lưu Y mỉm cười. Hắn không phải loại dễ tin vào lời đồn, nhưng đoạn thời gian cùng Nhung Khiên Kỳ tay trong tay hành tẩu giang hồ, từng nhìn thấy Nhung Khiên Kỳ xuất thần nhập hóa tuyệt thế kiếm thuật.
Mà Nhung Khiên Kỳ đối với sự tán thưởng của hắn, chỉ khiêm nhường nói:"Ta mà so sánh với sư phụ, giống như đom đóm so với mặt trời."
Bỗng dưng giọng nói và dáng điệu nụ cười của Nhung Khiên Kỳ cường liệt nổi lên trong lòng , thần sắc Thư Lưu Y không tự chủ trở nên ảm đạm.
Nhiếp Linh vài ngày nay, hảo cảm đối với Thư Lưu Y ngày càng tăng, thấy hắn u buồn, không khỏi lo lắng, vội kể chuyện cười để làm Thư Lưu Y vui vẻ lên.
Côn Luân Dao Trì, trong truyền thuyết là Tây Vương Mẫu bảo dưỡng sự sống trên thiên đình, dân địa phương chăn nuôi đều dùng Hắc Hải xưng chi. Tuy có cái chữ "hắc", kỳ thật hồ nước trong suốt xanh biếc, ngàn điểu(11) kêu rú rít bay lượn xung quanh, khói sóng mênh mông, phong cảnh tráng lệ.
Tổng đường Côn Luân kiếm phái được xây dựng giữa một cái hồ trên đảo nhỏ bên trong Dao Trì. Ngói đen, tường đá màu trắng, đơn giản vượt ngoài dự kiến của quần hùng.
Dẫn đường là bốn đệ tử, hai nam hai nữ, quần áo thuần màu đen huyền, khách khí hướng mọi người chào hỏi, dẫn đường đến đại viện phía Tây Tổng đường. Trong bốn người tuổi tác hơi lớn, nữ tử cao gầy cười nói :"Chư vị anh hùng đường xa mà đến, trước tiên mời mọi người nghỉ ngơi trong khách xá. Đêm nay lại mời các vị khách từ phương xa đến dùng cơm, tắm rửa."
Quần hùng nhao nhao nói mấy lời khách sáo, đều tự tìm gian phòng để thu xếp, cái sân hai bên cũng có không ít khách xá, vài toán hào kiệt đã đến từ mấy ngày trước, những nhân sĩ giang hồ này không ít đều hiểu biết, bận bịu chắp tay hàn huyên, quả là náo nhiệt.
Thư Lưu Y tìm một gian phòng, bỏ hành lý xuống, nhìn thấy bốn đệ tử kia chuẩn bị rời đi, hắn liền đuổi theo, đối với nữ tử cao gầy chắp tay cười nói:"Tại hạ là Thư Lưu Y, bằng hữu cũ của đồng môn Nhung Khiên Kỳ. không biết cô nương có thể báo với Khiên Kỳ huynh một tiếng, nói rằng Thư mỗ đã đến, muốn cùng huynh ấy ôn lại chuyện trước đây."
Nghe được tên của hắn, bốn người đệ tử sắc mặt khác thường, một gã đệ tử ghé sát vào nữ tử cao gầy kia, nhỏ giọng nói:"Quản sư tỷ, sư phụ không phải đã nói....."
"Tự ta có chừng mực." Nữ tử cao gầy cắt ngang lời hắn, hướng Thư Lưu Y hơi gật đầu, khách khí hời hợt mà nói:" Thư công tử, ta sẽ chuyển lời cho Nhung sư huynh, nhưng sư huynh đến hay không, ta không làm chủ được."
Giọng điệu này rõ ràng là có ý từ chối, Thư Lưu Y trong lòng không nhịn được cười khổ, vẫn bày ra bộ dáng ôn hòa tươi cười " Vậy trước tiên đa tạ Quản cô nương rồi."
" Không cảm tạ." Quản sư tỷ thần sắc đạm mạc, không hề dừng lại, cùng ba người kia nhanh chóng rời đi.
Thư Lưu Y chậm rãi thong thả quay về khách xá, lấy tấm thiệp mời trong bọc hành lý ra, lật ngược xem, cuối cùng nhất thời thở dài một tiếng, cười nhẹ tự giễu:" Ta thật là ngu xuẩn, nhất định phải đến đây cơ chứ?Ha ha....."
Đưa thiệp cưới cho hắn, đơn giản sau này không muốn gặp lại hắn nữa mà thôi.
"Khiên Kỳ, ngươi nhất định muốn như thế sao?" Thư Lưu Y cảm giác mình quả thật là cái ngu ngốc không ai bằng.
Sắc trời dần dần trở tối, rặng mây phía chân trời như nhuộm màu đỏ tía, giống như một tấm gấm lớn phủ kín bầu trời, sáng lạn tươi đẹp. Ánh tà dương lướt qua đầu tường, rơi vào trên bóng lưng cao to tuấn dật trong nội viện, mạ lên áo trắng một tầng màu vàng kim nhạt mê ly.
Tóc dài đen nhánh, tùy ý rối tung trên vai lưng, theo ánh hoàng hôn tự do tung bay, hai tay tựa sau lưng, ngửa đầu, tựa hồ ngóng nhìn Côn Luân mênh mông cô đơn trăm triệu năm.
Mãi mãi thê lương , qua đời cô tịch, khắp viện trống trãi, chỉ có mảnh đất lạnh ngàn năm dưới chân người tuyết y kia.
Phía sau, truyền đến tiếng bước chân chậm trãi nhẹ nhàng, người tuyết y cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, bật ra âm thanh nhè nhẹ.
Là một nam tử tuấn lãng gần ba mươi tuổi, áo đen buộc nhẹ, tóc cài ngọc trâm, tóc mai phủ trên mày kiếm, khí thái uy ngiêm, chỉ có hai đầu lông mày nén lại đau buồn. Đi đến người tuyết y cách mấy bước, hắn dừng lại.
"Khiên Kỳ, ngươi oán trách sư phụ không cho người đi gặp Thư gia đại công tử sao?" Ngữ điệu của người tuyết y êm dịu trong trẻo nhưng lạnh lùng, nghe không ra một chút cảm tình, trầm ngưng như dãy núi Côn Luân.
"Đệ tử không dám. Chỉ là Thư công tử hắn ngàn dặm bôn ba mà đến, ta lại tránh mà không đến gặp, cái này...."Cười khổ một tiếng, nuốt xuống tất cả lời nói phía sau.
"Ngày mai là đại hôn của ngươi, tiệc mừng các ngươi có thể tự nhiên gặp mặt. Trước đây, Khiên Kỳ ngươi chẵng lẽ không khắc chế được chính mình?"Tiếng nói bình tĩnh mà mơ hồ."Ngươi sắp cưới vợ, sớm hồi tâm, quên hết những chuyện hoang đường cùng với Thư công tử đi."
"Đệ tử minh bạch." Đã biết rõ tâm tính sư phụ cao khiết, bình thường quần áo không dính một hạt bụi(12), càng đừng nói đến chuyện tình ái nam phong.
"Tốt." Thanh âm của người tuyết y cuối cùng cũng có chút tình cảm ấm áp, đưa lưng về phía nam tử áo đen hơi vung tay lên, tuyên bố nói chuyện chấm dứt.
"Đệ tử cáo lui." Nhung Khiên Kỳ khom mình hành lễ, thối lui ra khỏi hương viện của Thu Phượng Vũ.
Từ sáng tinh mơ, đều là Thu Phượng Vũ suy nghĩ thấu đáo, không cho phép bất cứ điều gì quấy rầy đệ tử, nếu như không phải vì muốn một mặt gặp Thư Lưu Y, Nhung Khiên Kỳ cũng không dám bất chấp hậu quả sư phụ răn dạy mà tùy tiện xông vào.
"Lưu Y, xem ra ta và ngươi đêm mai có thể gặp mặt rồi." Hắn hướng về nơi khách xá thở dài, hất ống tay áo, từ từ đáp xuống trong màn đêm.
"Bốp...bốp...bốp... bốp..." Tiếng pháo nhiệt liệt nỗ lên hòa cùng tiếng chiêng trống trình diễn nhạc, cùng với tiếng vỗ tay cười vui của mọi người, làm cho nơi giữa biển hồ quanh năm quạnh quẽo trở nên tưng bừng nhộn nhịp.
Khách khứa tụ tập dưới đại sảnh hỉ đường, ăn uống linh đình, tiếng cười không ngớt.
Chủ nhân Côn Luân kiếm phái – Thu Phượng Vũ cũng không xuất hiện. Quản sư tỷ hướng quần hùng xin lỗi, nói rằng tôn sư thích thanh tĩnh, mời mọi người thoải mái chè chén, không cần câu nệ.
Có thể bước vào Tổng đường Côn Luân phái uống một chén, đã đủ để quần hùng trở về khoe khoang một phen, mọi người liên tục nói khách khí, đến khi tân lang Nhung Khiên Kỳ dẫn tân nương đầu đội khăn hồng bước vào hỉ đường, mọi người càng hào hứng reo hò.
Nam tử một thân vận hỉ phục, càng lộ ra bộ dáng anh tuấn bất phàm. Tuy không nhìn thấy dung nhan của nữ tử, nhưng tư thái xinh đẹp yểu điệu, huống hồ có thể trở thành thê tử của đại đệ tử Chưởng môn Côn Luân phái, hẳn là giai nhân khó tìm.
"Quả nhiên là một đôi bích nhân(13) ah!" Vạn Phong Viễn cao giọng tán thưởng, kéo theo mọi người cùng phụ họa.
Chỉ có Thư Lưu Y ngồi cùng bàn là không mở miệng. Khoảng khắc Nhung Khiên Kỳ bước vào lễ đường, trái tim hắn liền bị cái màu hỉ phục chói mắt kia làm cho nhói đau.
Đổi qua nhiều tình nhân, này là lần đầu tiên tham dự lễ cưới của tình nhân, nếu như biết sớm mùi vị nhìn thấy tình nhân bái đường, đánh chết Thư Lưu Y hắn cũng không muốn chạy tới tự tìm đau khổ. Nhưng mà dưới ánh mắt trừng trừng của mọi người, hắn không cách nào rời tiệc được, chỉ có thể đờ đẫn nhìn hai người giao bái thiên địa trong tiếng chúc mừng như nước thủy triều, uống rượu giao bôi.
"...Lưu Y? Lưu Y!" Lời nói bên cạnh tiếng tiếng pháo nổ kêu gọi thần trí hắn trở về.
"Lưu Y, ngươi không sao chứ? Ta thấy sắc mặt ngươi không được tốt lắm."Nhiếp Linh ngồi sát bên Thư Lưu Y, ân cần mà nói:"Có phải uống nhiều quá không?"
"Ha ha, nhiêu đấy rượu, sao có thể làm ta say?" Thư Lưu Y thu lại vẻ âu sầu lúc nãy.
Nhung Khiên Kỳ ở phía trước đang mời rượu khách, bởi vì tiếng gọi của Nhiếp Linh mà quay đầu,ánh mắt lướt qua quần hùng, giữa không trung cùng Thư Lưu Y giao nhau, tân lang Nhung Khiên Kỳ có ý cười nhẹ, trong ánh mắt có vài phần bất đắt dĩ.
Thư Lưu Y nhịn không được khóe miệng hơi vểnh lên,loại ánh mắt này, mỗi lần chia tay tình nhân đều y hệt như vậy. Hắn miễng cưỡng giơ chén rượu lên, hướng Nhung Khiên Kỳ ở phía xa xa kính một kính, lập tức uống một hơi cạn sạch.
Đôi mày Nhung Khiên Kỳ khẽ nhíu lại, bước đến chỗ ngồi của Thư Lưu Y, thấp giọng khuyên nhủ:"Thư huynh,ngươi uống nhiều quá, không bằng...."
Hắn còn chưa nói hết,đã bị Thư Lưu Y mỉm cười cắt ngang."Khiên Kỳ huynh,tửu lượng của ta không phải ngươi cũng biết rõ ràng lắm, hôm nay lại là ngày đại hỉ của ngươi,ta càng muốn uống nhiều chén. Đến, ta mời ngươi."
"Thư huynh,ngươi...!"Nhung Khiên Kì còn muốn khuyên nữa, nhưng mọi người thì đang nhiệt tình kính rượu, hắn phải mỉm cười đáp lễ, chợt lại bị các sư đệ túm tụm lấy, đẩy vào bàn cùng uống rượu, không rảnh tiếp tục cùng Thư Lưu Y nói chuyện.
"Lại mời ngươi một ly..." Thư Lưu Y thì thào tự nói, tầm mắt ngày càng chăm chú vào bóng lưng đỏ chói,lại lần nữa giơ chén rượu lên.
Khách khứa uống rượu vui vẻ,nháo đến tận nửa đêm hôm sau,quần hùng mới tốp ba tốp năm trở về khách xá nghỉ ngơi.
Nhung Khiên Kỳ người đầy mùi rượu bước vào động phòng, đuổi nha hoàn hầu hạ tân nương ra ngoài,cài then cửa phòng vừa mới xoay người,sắc mặt đột nhiên lạnh tanh, trầm giọng khiển trách:" Ai đó?"
"Phanh" một tiếng vang lớn,then cửa bị cắt thành hai đoạn,hai cánh cửa cũng bị đá văng ra,Thư Lưu Y dựa vào khuôn cửa,lười biếng cười cười,quần áo thì nồng nặc mùi rượu,làm cho Nhung Khiên Kỳ cau chặt lông mày.
Tân nương nhỏ giọng kêu sợ hãi, kéo khăn đội đầu xuống.
Ánh mắt Thư Lưu Y quan sát kiều diễm tân nương, cười càng lớn:"Quả thật là đại mỹ nhân,Khiên Kỳ huynh,chúc mừng ngươi!"
Nhung Khiên Kỳ thở dài,tiến đến đỡ lấy thân thể hơi lung lay của Thư Lưu Y đi ra ngoài,"Ngươi uống say quá rồi, để ta đưa ngươi về phòng."
"Ngươi thực chán ghét nhìn thấy ta?" Nồng độ rượu dâng lên, Thư Lưu Y kỳ thực đã say đến thất điên bát đảo, trên đường đi dồn nén phiền muộn, lấy sự say rượu để phát tác, muốn đùa giỡn đến vô lại.
"Ngươi muốn kết hôn ta cũng không ngăn cản, nhưng ngày hôm qua ngươi một lần cũng không chịu gặp ta? Ha ha, Nhung Khiên Kỳ, Thư Lưu Y ta muốn tìm mỹ nhân không khó, chẳng lẽ ngươi sợ ta đối với ngươi quấn chặt lấy sao?"
"Lưu Y,ngươi thật sự say...."Cái nam nhân phong lưu tự khen này tuyệt không thất thố ở trước mặt người khác như vậy, ngực Nhung Khiên Kỳ dấy lên thương tâm, vỗ vỗ bả vai Thư Lưu Y, ôn nhu áy náy nói:"Ta vốn là muốn gặp ngươi, nhưng sư phụ không cho phép."
" Lưu Y, sư phụ ta không quen nhìn hai nam tử thân cận quá mức, người đã lên tiếng, ta làm đồ đệ không thể làm trái. Bất quá, sau này ta sẽ...." Hắn đột nhiên im bặt, nhìn về phía sau Thư Lưu Y, sắc mặt cực kỳ xấu hổ.
Thư Lưu Y say đến lợi hại, căn bản không có lưu ý đến cái nháy mắt ra dấu của Nhung Khiên Kỳ, nghe nói thì ra là do Thu Phượng Vũ ngăn cản, hắn nổi giận giễu cợt nói:" Sư phụ ngươi ah,cái lão đó thì hiểu tình yêu là gì? Đến bây giờ hắn còn chưa có thành gia, ta nghĩ hắn luyện võ thành si đến nỗi chỗ kia dùng không được nữa!"
"Thư huynh!" Nhung Khiên Kỳ hét lớn một tiếng, mặt đỏ rồi lại xanh, cánh tay nắm chặt tay Thư Lưu Y nãy giờ cũng buông lỏng ra.
Thư Lưu Y không nghĩ người kia lại buông tay ra, mất thăng bằng mà hơi ngã về sau, vẫn cười khẩy nói:"Ngươi tại sao lại khẩn trương như thế? A...." Bộ vị huyệt quan trọng đằng sau đầu tê rần, mất hết cảm giác.
Tuyết y nam tử chậm rãi thu tay lại, mặt không cảm xúc nhìn người xụi lơ dưới chân.
Nhung Khiên Kỳ cực kỳ lo sợ, vội vàng quỳ xuống đất, thay Thư Lưu Y xin tha:"Sư phụ, Thư công tử hắn quả thật đã say rồi. Hồ ngôn loạn ngữ, kinh động đến sư phụ, xin người thủ hạ lưu tình."
"Một con ma men, ngươi còn bảo vệ cho hắn như thế?" Thu Phượng Vũ lạnh lùng liếc nhìn Nhung Khiên Kỳ, chợt lộ ra vẻ chán ghét, duỗi ra hai ngón tay, xách cổ áo Thư Lưu Y lên như xách rác rưởi.
"Sư phụ!" Nhung Khiên Kỳ biến sắc la hét :"Đừng tổn thương hắn!"
Thu Phượng Vũ áo trắng như tuyết, thân thủ cực nhanh mang người kia đi, thoáng cái đã ẩn vào màn đêm, chỉ thản nhiên lưu lại một câu:"Ngày lành của ngươi, ta sẽ không để hắn bị vấy máu." (câu này của anh sao mờ gian tà quá)
Cảm giác đầu tiên mà Thư Lưu Y khôi phục lại ý thức là đầu trướng đau như muốn vỡ thành hai khối...Sau này, thật không nên uống nhiều rượu như vậy nữa....
Hắn rên rỉ, cố gắng mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là một màu trắng mờ mờ ảo ảo. Hắn dùng lực nháy mắt vài cái, trời đã sáng rõ, hắn nửa chìm nửa nổi trong hồ, nóc nhà không có gì che phủ, có thể thấy được sắc trời. Xung quanh hồ là ba mặt tường trắng đều dùng khối nham thạch lớn mà xây thành, còn phía không có tường bên kia, là một mặt hồ rộng lớn.
Tuy là sáng sớm, nhưng nước hồ lại không mát chút nào, trái lại, không làm cho người ta thoải mái, lại là cái hồ nóng bức.
Nhưng mà, sao hắn lại chạy đến đây? Thư Lưu Y xoa xoa huyệt thái dương mà suy nghĩ, trong đầu hiện lên hình ảnh hắn té ngã trước tân phòng của Nhung Khiên Kỳ.
Tối hôm qua bộ dạng hắn say như chết, Nhung Khiên Kỳ nhìn thấy toàn bộ, xem như đủ mất mặt rồi, Thư Lưu Y cười khổ, duỗi người vài cái đầy mệt mỏi. Mượn rượu để phát tiết đáy lòng ngập tràn oán khí, cũng coi là chuyện tốt, từ nay về sau không cùng Nhung Khiên Kỳ day dưa nữa.
Đột nhiên lúc đó, trên mặt hồ một đường khói trắng tỏa ra, bay vút đến trước mặt Thư Lưu Y, lại không làm mặt nước gợn sóng.
Thư Lưu Y đang ngáp dài ngáp ngắn liền rụt lại, khiếp sợ cực điểm, loại khinh công này, hắn luyện mười năm cũng không theo kịp. Hắn ngẩng đầu, cả kinh nhìn người tuyết y không nhiễm một hạt bụi.
Dùng từ để hình dung dáng người này, là "ngọc thụ lâm phong", không quá chút nào. Tóc đen buông xõa, rũ ra sau lưng, thập phần tự do phóng khoáng. Duy chỉ có khuôn mặt kia, lại là màu vàng gỗ (hình như Vũ ca đeo mặt nạ ah), so với người khác còn bình thường , nhưng làm Thư Lưu Y kinh ngạc, chính là đôi mắt của người nọ.
Thuần một màu đen đậm, không lẫn tạp chất, cứng cỏi như tầng băng không tì vết, băng lạnh đến nỗi làm tinh thần và thể xác người ta phát run, nhưng lại nhịn không được, muốn tiếp cận để nhìn rõ ràng.
Thư Lưu Y chưa từng nhìn thấy đôi mắt nào xinh đẹp như vậy, hắn nắm chắt kết luận rằng người tuyết y kia đeo mặt nạ da người, dưới lớp mặt nạ chắc chắn là một mỹ nam.
"Chào buổi sáng, huynh đài." Thư Đại công tử trời sinh đối với mỹ nam không có kháng cự, đã bắt đầu tưởng tượng khuôn mặt tuấn mỹ của người trước mắt, ban đầu khiếp sợ cuối cùng cũng bại dưới khát khao muốn quen được người tuyết y kia, trong lòng nảy lên tia mừng thầm – chẳng lẽ ông trời muốn đền bù cho tình trường thất bại liên tục của hắn, liền đem nam tử xinh đẹp này đến trước mặt hắn? (ảo tưởng :)))
Thu Phượng Vũ hờ hững nhìn Thư Lưu Y. Đêm qua vốn là muốn đem hắn bỏ vào khách xá, lại sợ hắn tỉnh lại rồi đi tìm Nhung Khiên Kỳ, nháo một trận ở đại viện thế nào mọi người cũng biết, cho nên một hồi cân nhắc hậu quả, mới đem hắn về hương viện, tiện tay ném vào hồ nước nóng cho bớt mùi rượu.
Tối qua không quan sát người nọ, giờ phút này, Thu Phượng Vũ mới để ý kĩ. Mặc dù không có hảo cảm đối với những tay ăn chơi vô lại, nhưng không thể không thừa nhận tướng mạo Thư đại công tử quả thật tuấn nhã, nhất là cười, càng lộ rõ nét phong lưu. Vì vậy, quyết tâm đuổi Thư Lưu Y đi của Thu Phượng Vũ càng kiên định hơn.
"Tại hạ là Thư Lưu Y, xin hỏi xưng hô với huynh đài như thế nào vậy?"Phát hiện người tuyết y không thèm nhìn hắn, ngược lại Thư Lưu Y càng vui vẻ hơn, hắn không tin trên đời có người lại không rung động trước nụ cười của mình.
Người tuyết y đeo mặt nạ không chút biểu cảm, ánh mắt còn lạnh hơn, dứt khoát xoay người đưa lưng về phía Thư Lưu Y, hoàn toàn không nhìn.
Thư Lưu Y sửng sốt. Mị lực của hắn, không đến nỗi chênh lệchh như thế này a?
"Thư đại công tử, nếu tỉnh rượu rồi, mời rời khỏi Côn Luân." Thu Phượng Vũ lãnh đạm hạ lệnh đuổi khách.
"Ha ha, nói như thế..." Thư Lưu Y yêu mỹ nhân, nhưng không có nghĩa hắn sẽ chịu thua thiệt, hắn hơi châm chọc nhìn người tuyết y phát ra hàn khí.
"Côn Luân này là tài sản riêng của huynh đài sao? Thứ lỗi cho tại hạ ngu dốt, không biết Côn Luân đã bị mua lại từ bao giờ."
Người tuyết y cuối cùng cũng quay lại như hắn mong muốn, ngữ khí băng hàn như gió tuyết trên đỉnh núi, "Ngươi nghĩ Khiên Kỳ sẽ thích loại người như ngươi?"
Người này biết Nhung Khiên Kỳ? Còn biết giao tình bí mật của bọn họ? Thư Lưu Y hơi kinh ngạc, nhớ tới chính mình còn hoàn toàn không biết gì về nam nhân kia. "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Không biết hắn có lỗi hay không, hắn lại lờ mờ thoáng nhìn ý giễu cợt lóe lên trong mắt người tuyết y.
"Ta chính là cái lão nam nhân mà ngươi nói."
"A!?" Thư Lưu Y ngạc nhiên, còn chưa kịp phản ứng thì vạt áo đã bị người tuyết y một tay tóm lấy, bước chân chật vật, bị một cỗ đại lực đánh bay xa, ngã mạnh xuống ở đồng cỏ ngoài viện.
Ra tay thật nhanh! Hắn lật đật bò dậy, liền trong thấy hai cánh cửa sân không gió mà tự đóng lại."Rầm".Từ trong khe cửa truyền ra tiếng quát lạnh ngắt :"Cút!"
Thư Lưu Y toàn thân ướt đẫm trở về đại viện, đẩy cửa phòng mình bước vào, lại phát hiện người ngồi trong phòng chính là người tuyệt không nên xuất hiện lúc này.
"Lưu Y, ngươi đến rồi!" Nhung Khiên Kỳ vui mừng đứng lên, nghênh tiếng trước. Hắn đã thay hỉ phục, hốc mắt xanh đen, hình như đêm qua ngủ không ngon. Đột nhiên nhìn thấy toàn thân Thư Lưu Y lộn xộn, hắn nghi ngờ, nhỏ giọng hỏi:"Ngươi có khỏe không? Có bị thương ở đâu không?"
Thư Lưu Y trừng mắt nhìn hắn, không lên tiếng. Nhung Khiên Kỳ cho rằng Thư Lưu Y vẫn còn tức giận hắn, nhớ lại ngày xưa hai người ở bên nhau, nội tâm không chịu nổi, thở dài:"Lưu Y, ta không phụ ngươi. Chỉ là hiện tại tình hình hỗn loạn, không tiện nhiều lời, ngày sau ngươi sẽ tự hiểu."
"Cái lão nam nhân kia, so với ngươi cũng không lớn bao nhiêu..." Thư Lưu Y chậm rãi nói, biểu tình cổ quái.
"A?" Nhung Khiên Kỳ giật mình, mới ý thức Thư Lưu Y đang nói đến sư phụ của hắn – Thu Phượng Vũ. Hắn ho khan một tiếng, nói:"Sư phụ mười lăm tuổi đã xuất đạo giang hồ, tung hoành thiên hạ hai mươi năm, được tôn là võ lâm đệ nhất, là thế hệ trẻ, không tính là già đi."
Trông thấy hai mắt Thư Lưu Y nhìn đăm đăm, Nhung Khiên Kỳ có chút lo lắng mà hỏi:"Lưu Y, sư phụ ta không làm khó ngươi chứ?"
Thư Lưu Y hoàn toàn không để lời nói của Nhung Khiên Kỳ vào tai, trong đầu lúc ẩn lúc hiện hình ảnh đôi mắt đen băng lãnh đầy mỉa mai kia, đáy lòng không ngừng kêu khổ, khó có thể gặp được người vừa nhìn đã thích, kết quả lại là "Võ lâm chí tôn" không dễ gì đụng vào được.
Bất quá, Thư Lưu Y không đơn giản mà nhận thua. Đối phương càng khó chạm đến, chinh phục mới có cảm giác như đạt được thành tựu, huống hồ nam nhân kia còn không thích hắn và nam tử mến nhau. Hừ, hắn còn muốn đem Thu Phượng Vũ kéo xuống nước, tính thay chính mình xuất ra ác ý.
Chủ ý đã định, Thư Lưu Y ôn nhã mỉm cười:"Thư mỗ muốn tắm rửa thay quần áo, mời Nhung huynh trở về đi."
Mới một đêm, liền từ Khiên Kỳ huynh thành Nhung huynh, ý tứ xa cách rõ ràng, khuôn mặt tuấn tú của Nhung Khiên Kỳ có chút trầm xuống,"Lưu Y, ngươi không tin tâm ý của ta đối với ngươi?"
"Ta tin."Thư Lưu Y đáp lại đặc biệt sảng khoái, nhưng trong đôi mắt đơn sắc ánh lên một tia đau đớn kia, lại làm cho ngực Nhung Khiên Kỳ siết lại."Nhung huynh, ngươi đã lựa chọn, chuyện gì nên ngừng hay không? Lúc trước ngươi nguyện cùng ta sống quãng đời còn lại, là Thư Lưu Y có phước ba đời, giờ ngươi đã thành gia lập thất, ta cũng chúc phu thê ngươi trăm năm hạnh phúc. Còn chuyện đã qua, không cần nhắc lại."
"Lưu Y,ta..." Nhung Khiên Kỳ cười khổ, lập tức nghe trong đại việ tiếng người vang lên, là những vị khách say rượu mới lục đục đứng dậy. Tân lang như hắn nếu bị người phát hiện sáng sớm ở trong phòng Thư Lưu Y, khó tránh bị đàm tiếu, liền hướng Thư Lưu Y cáo từ.
Đi tới cửa bỗng quay đầu lại, thận trọng dặn dò:"Ngươi ở trân đảo nhớ cẩn thận trong lời nói, hành động. Nếu như đêm qua không có gì ngăn ngươi lại, rơi vào tay sư phụ...."
"Ta biết rõ, ta đạ Nhung huynh nhắc nhở." Thư Lưu Y không để cho Nhung Khiên Kỳ nói hết, mỉm cười đóng cửa.
Tắm rửa, lau mặt, thay áo màu xanh nhạt có hoa văn màu hồng cánh sen. Thư Lưu Y sảng khoái bước ra ngoài khách xá, đi chưa được mấy bước liền gặp Nhiếp Linh.
"Lưu Y, ta đang muốn đi tìm ngươi."Thiếu niên vui mừng mà nói:"Giữa trưa sư phụ đã nói là chuẩn bị lên đường trở về Trung Nguyên. Lưu Y, ngươi có muốn đi cùng chúng ta hay không?"
Nếu nhày hôm qua Nhiếp Linh hỏi hắn, không chừng hắn đã vui vẻ đồng ý. Nhưng hôm nay tâm ý hắn sớm đã bay đến Thu Phượng Vũ, mỉm cười lắc đầu nói:"Ta cùng Nhung huynh còn mấy chuyện cần làm, muốn ở thêm mấy ngày nữa."
Nhiếp Linh cực kỳ thất vọng, Thư Lưu Y an ủi vài câu, buồn bã ỉu xìu mà bỏ đi.
Đuổi Nhiếp Linh đi, Thư Lưu Y ngựa quen đường cũ, hướng hương viện tọa lạc phía đông mà đến.
*Hoàn chương 1**
———————————————————————————–
Chời ơi cuối cùng cũng xong chương một *quằn quại*
(1)Trong QT dịch là "Phiến diệp không dính thân". ý ám chỉ công tử lăng nhăng đào hoa, chưa từng thực lòng (chịu trách nhiệm) với ai.
(2) Tứ xử lưu tình : ta không chắc lắm, hình như có ngĩa là lăng nhăng(?) hay sao ấy. Ai biết chỉ ta nhá. TT
(3) đạp ca : vừa múa vừa hát
(4) câu gốc " tương kiến hận vãn"
(5) tụ hợp,tái hợp
(6) đáo tối hậu : QT dịch là "đến cuối cùng nhất" (thấy kỳ kỳ sao á)
(7) tọa kỵ :vật cưỡi
(8) mi thanh mục tú :lông mày thanh mảnh đôi mắt đẹp
(9) nhược quán: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán
(10)nam phong: ờ...nam sắc ấy, chắc thế :3
(11) Điểu :chim
(12) ý nói thanh sạch, chỉ thuận theo những điều tự nhiên trên đời, không lệch lạc
(13) bích nhân:khen người đẹp như ngọc bích
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro