Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8.1

Thu Phượng Vũ đứng im lặng hồi lâu trước cửa, lạnh nhạt nhìn Thư Lưu Y một hồi, mới bước vào phòng, đặt một cái chén nhỏ lên bàn.

Trong đáy chén là hai miếng gan cá tươi màu đen, còn dính chút máu, mùi tanh xông vào mũi.

"Một miếng thoa mặt, một miếng uống thuốc." Y lạnh lùng dặn dò, quay đầu bước đi.

"A? ..." Không đợi Thư Lưu Y kịp phản ứng việc Thu Phượng Vũ nói chuyện với hắn, người đã đi xa.

Hắn cầm miếng gan cá lên, nhìn không ra có chỗ gì đặc biệt, nhưng trực giác cho thấy Thu Phượng Vũ sẽ không hại hắn, liền nhẫn nhịn mùi máu tươi mà ném vào trong miệng, nguyên vẹn nuốt vào. Bóp nát một miếng khác, đem mật bôi lên mặt, mới đầu chỉ cảm thấy có chút mát lạnh, sau một lúc lâu, trên mặt đau đớn có hơi giảm lại, cũng không hề rướm máu, nghĩ đến loại gan cá này có thể giảm đau nhức và cầm máu tuyệt vời.

Thu Phượng Vũ nhanh chóng chạy về Côn Luân như thế, hơn phân nửa cũng là muốn hắn sớm dùng gan cá này. Nam nhân đó, rõ ràng bị hắn làm tổn thương, nhưng vẫn không thể nhìn hắn chịu khổ... Trong lòng Thư Lưu Y vừa vui vừa xót, sau nửa ngày, cuối cùng phấn chấn , đi ra ngoài xách một thùng nước, bắt đầu quét dọn gian phòng.

Bận rộn xong xuôi, ngày đã ngã về tây. Phòng bếp bên kia, mùi cơm thơm nứt bay tới. Hắn nghĩ nghĩ, đeo mũ sa lên, đi đến phòng bếp.

Người nấu cơm, vẫn là lão bộc câm điếc trước kia, còn đang còng lưng rửa rau, Thư Lưu Y vỗ nhẹ lên đầu vai, ách bộc (nô bộc câm) quay đầu lại.

"Để ta làm cơm." Thư Lưu Y nhiều lần ra hiệu bằng tay. Hắn lúc trước cùng ách bộc cũng có qua lại, ách bộc kia nhận ra hắn, đã hiểu ý, liền đem phòng bếp tặng cho hắn, còn chỉ chỉ Thư Lưu Y, sau đó chỉ về hướng phòng của Thu Phượng Vũ, lả lướt cười.

Thư Lưu Y biết rõ ách bộc khen ngợi trù nghệ (nghề bếp) của hắn tốt, nói Thu Phượng Vũ ưa thích đồ ăn hắn làm. Hắn cười khổ, sao lại ưa thích, cũng đều thành công (câu này ta không chắc). Chỉ cần đợi tí nữa Thu Phượng Vũ đừng ném hết đồ hắn làm, là đã cảm thấy mỹ mãn.

Làm xong mấy món ăn sáng mà Thu Phượng Vũ yêu thích, đem đồ ăn để lên khay, rồi để cho ách bộc đưa đến cho y, Thư Lưu Y ở lại phòng bếp dọn dẹp, một bên tâm thần bất định đợi ách bộc trở lại.

"Không ăn?" Thấy vẻ mặt ách bộc mơ màng bưng đồ ăn còn nguyên về, cho dù hắn sớm đã đoán trước sẽ là cái kết quả này, nhưng nhịn không được chán nản.

Thu Phượng Vũ thật sự nửa điểm cơ hội đền bù cũng không muốn cho hắn...

Thư Lưu Y đờ đẫn ngồi ở bật cửa phòng bếp, thật lâu không nhúc nhích, cho đến khi đêm tối hoàn toàn nuốt trọn lấy thân ảnh hắn.

Giữa trưa hôm sau, chén nhỏ đặt lên mặt bàn, theo thường lệ trong chén vẫn là hai miếng gan cá.

"Giống cách dùng ngày hôm qua." Thu Phượng Vũ hờ hững nói, càng không liếc nhìn Thư Lưu Y , phất tay áo rời đi.

Là muốn mỗi ngày đều dùng sao? Thư Lưu Y cầm miếng gan cá lên, không nhanh chóng để vào trong miệng. Trầm tư một lát , ngược lại đi đến phòng bếp, làm mấy đĩa rau xào ngon lành, tự mình bưng đi đến trước cửa phòng đóng chặt của Thu Phượng Vũ.

Hắn hít sâu một hơi, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng ôn nhu nhất nói: "Phượng Vũ, ăn cơm đi."

Sau cửa không có đáp lại.

Thư Lưu Y cũng không mong đợi Thu Phượng Vũ trả lời hắn, cho nên tiếp tục lẩm bẩm: "Phượng Vũ, lúc trước là ta hỗn đản, không nên chê ngươi xấu. Mặt của ta biến thành như vậy, là báo ứng. Cho dù ngươi hận ta cả đời, ta cũng không có một câu oán hận. Hiện tại ta không hy vọng xa vời rằng ngươi tha thứ cho ta, thầm nghĩ có thể vì ngươi làm việc. Ta biết rõ, ngươi yêu thích đồ ăn ta làm, sau này, ta mỗi ngày đều làm cho ngươi một ngày ba bữa. Phượng Vũ, ngày hôm qua ta suy nghĩ suốt cả một buổi tối, ta nói thật."

Hắn nói xong, đợi một khoảng thời gian dài buồn chán, mới nghe được thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thu Phượng Vũ trong trẻo vang lên, bình tĩnh không gợn sóng."Thư gia Đại công tử, ta không hận ngươi, chỉ là ta nhìn lầm ngươi rồi."

Một câu, đủ để khiến Thư Lưu Y xấu hổ vô cùng. Hắn muốn lùi bước như vậy, nhưng nhìn thấy đồ ăn trong khay, một lần nữa lấy hết dũng khí."Phượng Vũ, mở cửa đi! Đồ ăn nhanh nguội lạnh." Hắn không để cho Thu Phượng Vũ rảnh rỗi từ chối, rồi nói tiếp: "Hôm nay ngươi không ăn, ta sẽ không dùng hai miếng gan cá kia."

Chính hắn cũng biết dùng chuyện này để áp chế thu Phượng Vũ, là quá mức vô sỉ, nhưng mà trừ chuyện này ra, Thư Lưu Y thật không nghĩ không ra, còn phương pháp gì có thể dùng được.

Một hồi tĩnh lặng khiến người ta sợ hãi, cửa gỗ trước mắt hắn cuối cùng mở rộng ra. Thư Lưu Y vui mừng bên trong lại mang theo vài phần khẩn trương bất an, đi vào trong phòng.

Thu Phượng Vũ xếp bằng ở trên giường, mặt không biểu tình, đối với Thư Lưu Y nhìn như không thấy.

Trong phòng hết thảy đều như trước, duy chỉ không thấy chén đèn hoa đăng kia... Thư Lưu Y rủ mắt xuống, đem đồ ăn để lên tiểu án (bàn nhỏ), sau đó mới thối lui đến bên cạnh, im lặng nhìn Thu Phượng Vũ cầm đũa ăn cơm.

Hai người, ai cũng không nói nữa, trong lòng Thư Lưu Y lại không thể bình thản vui vẻ . Đột nhiên, hắn cảm thấy chuyện trọng yếu nhất thiên hạ là không ai đứng bên cạnh Thu Phượng Vũ, nhìn y ăn đồ ăn hắn nấu, dù là nam nhân đặc biệt không nói một lời...

Thư Lưu Y si ngốc nhìn qua, đợi Thu Phượng Vũ chậm rãi buông bát đũa, hắn tiến lên thu lại chén dĩa, nhẹ nhàng trở về phòng bếp.

Thời gian trôi qua mau, từ lúc hắn trở về Vô Hương Viện, đã hơn nửa tháng, hắn cũng nguyện nấu một ngày ba bữa cho Thu Phượng Vũ. Sắc mặt của y đối với hắn không chút thay đổi, ánh mắt tiếp xúc dường như không có, Thư Lưu Y lại vui vẻ chịu đựng.

Chỉ cần có thể ở lại trong nội viện Vô Hương, ngày ngày nhìn thấy Thu Phượng Vũ, nam nhân bên ngoài coi thường cũng thật sự không tính toán gì cả...

Tiếng chân nhẹ nhàng bước vào phòng bếp, Thư Lưu Y dừng lau rửa bát đũa, ngẩng đầu.

Người tới đúng là Quản Đan Phong, người phong trần mệt mỏi. Nàng kéo xe ngựa đi không nhanh, vừa chạy về Dao Trì Côn Luân, hướng sư phụ phục mệnh.

"Mặt của ngươi? ..." Thấy khuôn mặt của Thư Lưu Y, Quản Đan Phong lộ ra thần sắc phức tạp."Sư phụ có phải cho ngươi ăn mật Minh ngư* hay không?"

*Minh ngư : tạm dịch là cá âm phủ. Ta không biết có loại cá này không nhỉ= =

Minh ngư ? Đại khái chính là khổ chủ của hai miếng gan mà mỗi ngày hắn đều uống rồi thoa đi! Thư Lưu Y gật đầu. Mấy ngày nay, mặt của hắn không hề chảy máu mủ, sưng vù cùng thối rữa cũng không còn, chỉ còn lại vết rách nhỏ của miệng vết thương, đoán chừng dùng nó trong một đoạn thời gian, những vết thương nhỏ này cũng sẽ triệt để biến mất.

Quản Đan Phong cắn môi, không cam lòng, thấp giọng nói: "Sư phụ thực không nên giúp ngươi giải độc khôi phục dung mạo. Nếu là ta, liền khiến cho ngươi đau đớn suốt nửa đời còn lại."

Nàng ác độc mà nói, Thư Lưu Y cũng không phản bác được, chỉ có thể cúi đầu xuống yên lặng rửa chén, tránh đi ánh mắt như kim châm của Quản Đan Phong, nhưng cảnh cáo của nữ tử vẫn lọt vào bên trong tai hắn."Họ Thư, nếu ngươi còn dám khiến sư phụ sinh khí, ta nhất định băm vằm ngươi ném vào trong hồ cho cá ăn!"

Sau khi Quản Đan Phong ném uy hiếp vào, hung ác trừng hai mắt Thư Lưu Y, mới đi đến nội thất thỉnh an Thu Phượng Vũ.

Thư Lưu Y buông khăn lau, lắc lấy đầu, im ắng cười. Nếu là thật sự có ngày đó, hắn cũng không cần đợi Quản Đan Phong động thủ, chính mình trực tiếp nhảy xuống hồ lấy cái chết tạ tội.

Thời gian sau đó, như dòng nước bình thản mà trôi qua. Ách bộc làm việc xong, thì nghỉ ngơi trong phòng nhỏ của mình. Không có gì ngoài Quản Đan Phong thỉnh thoảng đến Vô Hương Viện bẩm báo chút sự vụ với Thu Phượng Vũ, dùng ánh mắt cảnh giác hoài nghi dò xét Thư Lưu Y, thuận tiện một hai đôi lời châm chọc khiêu khích, cũng không ai rảnh rỗi tới quấy rầy.

Một tiểu viện, một bầu trời hình vuông chỉ thuộc về Thư Lưu Y và Thu Phượng Vũ. Tịch mịch, quạnh quẽ, nhưng cũng thực an bình. Thư Lưu Y thậm chí hy vọng, cứ vĩnh viễn ở bên Thu Phượng Vũ như vậy, tại thế giới nho nhỏ này ngồi ngắm vân khởi hoa rơi, sống cho đến quãng đời còn lại.

Đáng tiếc, sự thật dù sao cũng cay nghiệt hơn hy vọng.

Buổi sáng hôm nay, Thu Phượng Vũ như thường ngày đem gan cá tới, lại không lập tức rời đi, tường tận xem xét Thư Lưu Y một lát , mới mở miệng, giọng nói lạnh lùng: "Uống hai ngày nữa, mặt của ngươi mới có thể hoàn toàn khôi phục, không cần ăn gan cá thêm."

Tâm Thư Lưu Y vừa vui mừng, tiếp theo trong nháy mắt liền bị nam nhân phía sau công kích bằng một câu đầy đau đớn."Sau này, cũng không làm phiền Thư gia Đại công tử thay ta nấu cơm nữa."

"Phượng Vũ, ngươi không cần như vậy..." Nếu như không phải bị ánh mắt lạnh băng của Thu Phượng Vũ chấn trụ, Thư Lưu Y thật muốn quỳ xuống cầu xin. Đây đã là cơ hội cuối cùng bắt được một chút hạnh phúc của hắn, chẳng lẽ cũng giữ không được?

"Ta không cần, chỉ cần có thể tiếp tục làm đầu bếp cho ngươi..." Hắn ăn nói khép nép khẩn cầu, hèn mọn mà chua xót.

"Không cần." Thu Phượng Vũ không động lòng, quay người đi ra ngoài.

"Phượng Vũ ──" Thư Lưu Y thẳng tắp quỳ xuống.

Nam nhân mới bước chân ra cửa rồi đột nhiên dừng lại, tay áo có chút lay động, bỗng nhiên nói: "Đúng vậy. Ngươi nấu đồ ăn rất ngon, nhưng khi một người đã ăn quen, nếu như người đầu bếp đột nhiên đi mất, không bao giờ quay lại nữa, người kia nên xử lý sao đây? Lại ăn bất kỳ món gì, hắn cũng không thể quên được hương vị ban đầu, rồi lại không thể ăn được nữa. Thư gia Đại công tử, ngươi biết đây là tư vị gì?"

Ngữ khí Thu Phượng Vũ bình tĩnh dị thường, Thư Lưu Y lại càng đau thương, nhớ tới Quản Đan Phong đã từng nói Thu Phượng Vũ bị hắn chọc giận đến nôn ra máu không ngừng, tim như bị đao cắt."Ta hiểu. Cho nên lần này, ta không bao giờ rời ngươi nữa. Phượng Vũ, ngươi tin tưởng ta."

"Ta tin qua ngươi, kết quả là gì?" Thu Phượng Vũ buồn vô cớ, cũng chỉ là trong tích tắc, rồi lại lạnh lùng như lúc ban đầu."Thư gia Đại công tử, ngươi cùng ta, đều nhìn lầm đối phương rồi."

Nhìn bóng lưng cao ngất của Thu Phượng Vũ kiên quyết đi xa, Thư Lưu Y tê liệt ngồi dưới đất, sa sút tinh thần ôm lấy đầu.

Những ngày bình thản ở chung, hắn lại nghĩ lầm rằng tầng băng trên người Thu Phượng Vũ đang tan dần đi, nào ngờ nam nhân lại phủ thêm tầng băng càng cứng rắn. Một tháng này, nếu như không phải hắn dùng gan cá uy hiếp, Thu Phượng Vũ hoàn toàn không ăn đồ hắn nấu...

Thư Lưu Y bỗng nhiên cảm giác rét run, vô ý thức ôm sát hai tay. Dung nhan hắn sắp khôi phục, hắn nghĩ rốt cuộc nên dùng cái gì để uy hiếp nữa, rồi đi tiếp cận Thu Phượng Vũ...

Xế chiều hôm nay, Thư Lưu Y vẫn giữ vững tinh thần, vì Thu Phượng Vũ nấu mấy món ngon nhất, đưa tới nội thất.

Thu Phượng Vũ không từ chối, vẫn ăn như thường lệ, cũng không có dừng.

Ngày hôm sau, ngày thứ ba... Cảm thấy được thời gian so với dự tính của hắn đã qua bốn năm ngày, vết thương trên mặt Thư Lưu Y vẫn không có dấu hiệu khỏi hẳn, ngược lại có vài chỗ vốn đã khép lại, lại lần nữa rách ra, còn chảy ra máu lỏng, Thu Phượng Vũ nhìn kỹ ánh mắt củaThư Lưu Y, trở nên ác liệt sâu thẩm.

Thư Lưu Y không dám đối mặt với Thu Phượng Vũ, thu hồi chén bát rồi vội vàng ly khai, cảm giác Thu Phượng Vũ phía sau còn đang chòng chọc nhìn hắn, như có kim nhọn trên lưng.

Hắn quét dọn xong phòng bếp, trở lại trong phòng của mình, cửa phòng quan trọng đã thắp nến lên, mới nhẹ nhàng thở ra. Lúc đã vào hạ, ngực xiêm y của hắn, lại bị mồ hôi lạnh thấm ẩm ướt.

Bên trong chén nhỏ trên bàn, là gan cá mà sáng nay Thu Phượng Vũ đem tới, đã khô quắt xơ xác.

Thư Lưu Y cầm chén nhỏ đem gan cá rót vào trong ống nhổ ở chân giường. Từ khi Thu Phượng Vũ ngả bài với hắn vào ngày đó, hắn không còn uống gan cá mà nam nhân đưa đến mỗi ngày.

Có thể gần kề như thế, còn chưa đủ.

Hắn đứng ở trước bàn gương, cởi ngọc trâm xuống, dùng phần bén nhọn tìm kiếm chỗ thích hợp trên mặt mà ra tay, cuối cùng tìm được một chỗ cạnh vết thương cũ đã khép lại, cầm trâm đâm sâu vào, lại vẽ một cái ──

Máu kèm theo đau đớn chảy xuống hai gò má, Thư Lưu Y lại có chút đắc ý nở nụ cười.

"Ba" ! Cánh cửa mà phát nổ, then cửa bị chấn động mà chia năm xẻ bảy bay ra, dáng tươi cười của Thư Lưu Y cứng lại.

Thu Phượng Vũ đứng ở ngoài cửa, lửa giận sâu trong mắt bùng phát.

Dường như đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thu Phượng Vũ lộ ra cảm xúc tức giận như vậy... Thư Lưu Y không nghĩ thêm nữa, đã bị Thu Phượng Vũ một chưởng đánh lên, cả người bay ngã ra ngoài, ném tới góc tường, ù tai hoa mắt, cả buổi không bò dậy nổi.

————————————————————-

[Đông An] : ngược Lưu Y ca quằn quại lun rồi *hự hự*

thấy cũng tội mà thôi cũng kệ *hắc hắc*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: