Nhạc Thẩm truyện
*mình chỉ đăng truyện trên wattap*
Ta Nhạc Trạm Yến vốn là con của hộ săn sống trên núi Ngạn Sơn. Từ nhỏ đều theo phụ thân săn bắn. Lúc 7 tuổi không may bị rắn độc cắn.. trong lúc nguy cấp có 1 người tự xưng là quỷ y cứu sống ta.... Đến rất lâu về sau ta mới biết được quỷ y thấy ta trúng độc sắp chết nên dùng cực độc ông ta chế tạo ra để thử nghiệm trên người ta...dù cho vô tình hay cố ý thì việc ông ta cứu ta là thật.
7 năm sau phụ thân ta qua đời, quỷ y đến yêu cầu ta trả ơn ông ta... Ta trở thành tên trộm mà mọi y quán đều sợ hãi... là thảo dược càng quý hiếm thì ham muốn của ta càng mảnh liệt. Lần này chính là Băng Liên Hoa từ Thẩm gia
Nhạc Trạm Yến "không có bất cứ thảo dược nào mà ta không lấy được"
Thẩm gia
Từ rất lâu trưởng tộc đều là nữ tử... nữ nhân Thẩm gia rất thông minh lại xinh đẹp nhưng tính cách lại mạnh mẽ còn nam nhân thì hiền lành, nhu nhược... đời đời đều làm nghề y.. từ 3 đời trước phụ trách cung cấp thuốc cho triều đình...
Thẩm Đình Đình nữ chủ nhân hiện tại có 3 người con, con trai cả Thẩm An, 2 nữ là Thẩm Bích Vân và Thẩm Phương... từ nhỏ Thẩm Bích Vân tư chất hơn người thông minh lương thiện được kỳ vọng trở thành người kế thừa Thẩm gia...nhưng muốn kế thừa Thẩm gia phải vượt qua các kỳ kiểm tra nghiêm ngặt đến từ gia tộc...
Thẩm Phương "A tỷ, muội nhấy định sẽ không thua"
Thẩm Bích Vân "tốt lắm"
Vòng đầu tiên bắt đầu từ lúc Thẩm Bích Vân 10 tuổi.
Thẩm Bích Vân được giao đi hái thuốc trong 5 canh giờ, thuốc càng hiếm thì điểm càng cao... thi đấu với toàn bộ con cháu Thẩm gia...
Nhạc Trạm Yến sau nhiều lần thăm dò cũng thành công trà trộn vào được Thẩm gia dưới thân phận người làm
Ngày hôm sau tất cả người làm trong Thẩm gia đều phải có mặt...
Thẩm Đình Đình "bây giờ các con hãy chọn cho mình một người phụ tá...trong vòng 3 ngày phải làm khô toàn bộ số thuốc mà các con hái được"
Thẩm Phương nhanh chóng chọn Dương di người có kinh nghiệm phụ tá lâu nhất. Trái với Thẩm Phương..Thẩm Bích Vân lại chọn người mới vào làm phụ tá...
Thẩm Bích Vân tiến lại trước mặt Nhạc Trạm Yến "ngươi mới vào Thẩm gia à??"
Nhạc Trạm Yến "vâng thưa tiểu thư".
Thẩm Bích Vân "ngươi tên gì?"
Nhạc Trạm Yến "Nhạc Trạm Yến"
Thẩm Bích Vân "được tiểu Nhạc từ bây giờ ngươi sẽ là phụ tá của ta"
Nhạc Trạm Yến đi theo Thẩm Bích Vân đến sân phơi thuốc lúc rải thuốc đột nhiên Thẩm Bích Vân lên tiếng "ngươi biết về y thuật chứ??"
Nhạc Trạm Yến khẽ cười "một chút"
Thẩm Bích Vân cầm lên 2 lá thuốc "thế có biết 2 loại này không?"
Nhạc Trạm Yến gật đầu "là cỏ mực và mộc nhĩ"
Thẩm Bích Vân bất ngờ "ngươi từng bị thương sao??"
Nhạc Trạm Yến "không, ta từng thấy đại phu viết đơn thuốc...ở quê nhà ta rất hay đi hốt thuốc"
Thẩm Bích Vân "vậy trong đây ngươi còn biết loại nào nữa không??" Chỉ vào sọt tre
Nhạc Trạm Yến từ nhỏ vào rừng cùng phụ thân cũng được chỉ một số dược liệu nên nhanh chóng bắt chuyện được với đại tiểu thư Thẩm gia... "lá này là bạc hà dùng để trị cảm mạo phong hàn , rễ này là bách bộ dùng để trị ho hay ngứa, còn thân rễ này là bán hạ nam trị buồn nôn hay ong đốt rắn cắn..."
Thẩm Bích Vân cười vui vẻ "xem ra ta không nhìn lầm người...ngươi so với những phụ tá ở đây đều có tiềm năng hơn"
Nhạc Trạm Yến cười phụ họa tất nhiên rồi... rất nhanh thôi ta sẽ trộm được băng liên hoa sao đó rời xa Thẩm gia này.
3 ngày sau Thẩm Đình Đình lại tiếp tục ra đề lần này là đoán thành phần thuốc... Thẩm Đình Đình đưa cho mỗi người 1 viên thuốc "thời hạn là 7 ngày...ta muốn các con đem đến đây 1 lọ hệt như vậy"
Thẩm Bích Vân nhận viên thuốc liền lập tức về phòng nghiền ra...chăm chú ngửi...
Một lúc sau..*cửa phòng mở ra* Nhạc Trạm Yến mang cơm vào "tiểu thư nên dùng bữa"
Thẩm Bích Vân ngẩn đầu lên sau đó tiếp tục chăm chú nghiên cứu dược liệu...
Nhạc Trạm Yến đặt thức ăn lên bàn cẩn thận quan sát căn phòng 'xem ra băng liên hoa không thể ở phòng này... khoan đã căn phòng này có gì đó rất lạ...ta có thể cảm nhận được nó rộng hơn so với những gì ta đã thấy...'
Thẩm Bích Vân "này, ngươi còn ở đó làm gì?? Xong việc thì đi chuẩn bị dược liệu đi" đưa tờ giấy đã ghi tên dược liệu.
Liên tục 3 ngày Thẩm Bích Vân ngày đêm phối trộn vẫn chưa tìm ra được...
Thẩm Bích Vân "không đúng"...."cái này cũng không phải"..."lại sai"....
Nhạc Trạm Yến mắt thấy Thẩm đại tiểu thư sắc mặt biến đổi..liên tục bỏ bữa..rốt cuộc cũng lên tiếng "tiểu thư, nghỉ ngơi chút đi, ăn xong rồi lại tiếp tục"
Thẩm Bích Vân vì tìm không ra công thức liền tức giận "ta không ăn, ngươi đừng làm phiền ta..."
Nhạc Trạm Yến không hiểu sao lại bao đồng... tiến lại mang dược liệu để hết sang một bên "cô cứ cố chấp như vậy sẽ không bao giờ tìm ra công thức, mau ăn uống đàng hoàng rồi nghỉ ngơi một lúc... bình tỉnh lại rồi tiếp tục"
Thẩm Bích Vân tức giận đứng lên "ngươi là ai mà lại ra lệnh cho ta..." vừa nói xong đầu óc liền choáng váng... tưởng như sắp ngã...
Nhạc Trạm Yến nhanh tay đỡ lấy "tiểu thư, cô là thầy thuốc biết rõ hơn ta mà...không ăn không ngủ thì làm sao có sức để tiếp tục..." dìu Thẩm Bích Vân lại giường... "cháo còn nóng, tiểu thư mau ăn".. Thẩm Bích Vân ăn được vài muỗng mệt mõi nằm xuống ngủ say...
Nhạc Trạm Yến ngửi qua viên thuốc mẫu 'sao lại quen đến vậy...mùi này là hoa lạc tiên, củ gừng..nếm thử vào đắng đắng nhưng lại thơm là tâm sen...'
Thẩm Bích Vân ngủ một canh giờ liền tỉnh mắt thấy Nhạc Trạm Yến đang giã nhuyễn dược liệu liền mỉm cười "ngươi tìm ra được gì rồi sao?"
Nhạc Trạm Yến nói ra suy nghĩ của mình "nhưng vẫn còn thiếu một số vị...ta có thể chắc chắn rằng đây là thuốc an thần trị mất ngủ hoặc đại loại như vậy..."
Thẩm Bích Vân tư chất hơn người vừa nghe Nhạc Trạm Yên nói thì nhận ra sự khác biệt "ta biết nên dùng dược liệu nào rồi...đa tạ ngươi"
Trước thời hạn nộp 2 ngày Nhạc Trạm Yến trong lúc đi sắc thuốc liền đụng phải Thẩm Phương.
Thẩm Phương "ngươi là phụ tá của A tỷ...nói ta nghe tỷ ấy đã làm đến đâu rồi??"
Dương Di thấy Nhạc Trạm Yến im lặng liền nói "chắc là vẫn chưa tìm ra nhỉ??"
Nhạc Trạm Yến cười nhạt cuối chào rời đi...
Không ngờ Thẩm Phương cùng Dương Di lại lập tức đi theo đến phòng Thẩm Bích Vân...
Nhạc Trạm Yến tay bừng thuốc chặn cửa "nhị tiểu thư không nên vào...phương thuốc là bí mật"
Thẩm Bích Vân nghe thấy liền thu dọn dược liệu tiến ra cửa phòng "muội đến đây làm gì??"
Thẩm Phương "ta đến xem tỷ làm đến đâu rồi... chỉ còn 2 ngày nữa thôi"
Thẩm Bích Vân "cảm tạ muội đã quan tâm ta chắc sẽ nộp thuốc đúng thời hạn"
Dương Di "vậy là đại tiểu thư đã tìm ra phương thuốc rồi" ý muốn đi vào nhưng Nhạc Trạm Yến cản lại...
Thẩm Phương nhìn vào chén thuốc Nhạc Trạm Yến đang cầm, liền ra hiệu Dương Di...
Dương Di hiểu ý giả bộ vắp ngã xô mạnh Nhạc Trạm Yến chén thuốc nóng bỏng đổ vào tay nhưng thật không ngờ Nhạc Trạm Yến lại không hề buông chén thuốc nhanh chóng lấy lại thăng bằng.
Thẩm Bích Vân chứng kiến liền tức giận "mau cút khỏi đây hoặc là muội sẽ bị hủy tư cách thi đấu vì gian lận"
Thẩm Phương mỉm cười "tỷ nói gì vậy là do Dương Di không cẩn thận...muội xin lỗi là được...Dương Di đi thôi"
Sau khi Thẩm Phương rời đi Thẩm Bích Vân nhanh chóng lấy thuốc nhìn tay của Nhạc Trạm Yến đỏ một mảng lớn phòng ráp liền mắng "sao ngươi ngốc thế? Thuốc nóng như vậy còn cố chấp... đổ thì chúng ta đi nấu lại..nhìn xem tay ngươi thành ra dạng gì rồi."
Nhạc Trạm Yến nhìn Thẩm đại tiểu thư vừa mắng vừa chăm chú chữa bỏng liền bật cười "cũng sẽ lành lại thôi, không phải chuyện to tát gì, tiểu thư để ta tự làm được rồi người mau đi xem thuốc"
Thẩm Bích Vân im lặng một lúc sau cũng đã bôi xong thuốc mỡ "sau này đừng như vậy, nữ tử không nên kiên cường như thế.."
Đột nhiên Nhạc Trạm Yến cười lớn "ta nhất định phải kiên cường...tiểu thư cô cũng vậy phải cố gắng lên"
Thẩm Phương về phòng liền nhìn Dương Di "tạm thời đừng manh động tra rõ xem cô phụ tá mà tỷ ta chọn lai lịch thế nào.."
Dương Di "vâng tiểu thư, lão đi làm ngay"
Vào tối hôm đó Thẩm Đình Đình cho người gọi Nhạc Trạm Yến...
Thẩm Đình Đình "ngươi tên là gì??"
"Nhạc Trạm Yến"
Thẩm Đình Đình "ngay từ lần đầu gặp mặt ta đã biết ngươi không hề đơn giản...dù sao cũng nhờ ngươi giúp ta trông coi Vân nhi, con bé rất lương thiện"
Nhạc Trạm Yến mặt không đổi sắc trực tiếp giả ngu...
Một lúc sau....
Thẩm Đình Đình "Thẩm gia đời đời đều hành y cứu nhân chưa từng hại ai, Nhạc cô nương đây sẽ không hại Thẩm gia chứ??"
Nhạc Trạm Yến thầm nghĩ đúng là gia chủ Thẩm gia "Thẩm tiền bối người nói vậy là ý gì?? Chúng ta mới gặp nhau lần đầu đã tin tưởng ta rồi sao?? Ta không đáng tin đâu...*cười*"
Thẩm Đình Đình "chuyện hôm nay ta đều chứng kiến, ta cược Nhạc cô nương đây là người tốt... vì ta không đủ sức để quản nữa rồi... ta có chuyện quan trọng cần làm rất nhanh thôi ta sẽ rời Thẩm gia"
Nhạc Trạm Yến khó hiểu "tại sao lại nói với ta những chuyện này??"
Thẩm Đình Đình "vì chỉ có ngươi mới bảo vệ được Vân nhi và giúp nó trở thành gia chủ"
Nhạc Trạm Yến "Thẩm tiền bối hình như nhầm lẫn, dễ dàng tin tưởng người ngoài biết đâu Thẩm gia này không còn thì sao??"
Thẩm Đình Đình "ta cược vậy, được rồi Nhạc cô nương nên trở về phòng"
Về phòng...
Nhạc Trạm Yến "thật thú vị" ...tiếng gõ cửa...
Thẩm Bích Vân tay xách 2 vò rượu "ta vào được không?? Chúc mừng chúng ta hoàn hành xong đề mục"
Nhạc Trạm Yến 'cô tiểu thư này thật là...'
Dù gì Nhạc Trạm Yến là con thợ săn từ nhỏ quen thuốc rượu trái với Thẩm đại tiểu thư chỉ uống được vài lần... Thẩm Bích Vân say rượu tựa vào Nhạc Trạm Yến ngủ... ngủ đến thật say.
Nhạc Trạm Yến sau khi bế Thẩm đại tiểu thư lên giường đắp chăn cẩn thận liền rời đi.
Thẩm gia cũng khá rộng trong nhất thời không thể tìm ra băng liên hoa... Nhạc Trạm Yến lấy ra sơ đồ Thẩm gia (mấy ngày trước vẽ ra) đánh dấu từ phòng đã tìm... 1 buổi tối 1 căn phòng... rạng sáng Nhạc Trạm Yến trong lúc trở về phòng vô tình đi ngang phòng Thẩm Phương....
Thẩm Phương đang ra lệnh sau đó 2 tên áo đen liền rời đi...
Nhạc Trạm Yến trong bóng đêm "nhị tiểu thư Thẩm gia...*cười khẽ*"
Thẩm Bích Vân khi tỉnh dậy trời cũng đã sáng vội vàng mang thuốc đến cho mẫu thân
Thẩm Đình Đình nhận thuốc "tốt lắm còn lại 3 người... chúng ta sẽ tạm thời nghỉ ngơi chờ đến đông lên núi Ngạn Sơn tìm băng liên hoa, ai có được băng liên hoa sẽ trờ thành gia chủ Thẩm gia"
Về phòng.
Nhạc Trạm Yến mang trà lên "tiểu thư băng liên hoa là thứ gì?? Nó rất khó tìm sao??"
Thẩm Bích Vân không hề phòng bị thành thật nói "vào mùa đông tuyết trắng xóa cả ngọn núi chỉ người có duyên mới có thể gặp băng liên hoa...mỗi năm đều là một nơi mà mọc rất khó tìm"
Nhạc Trạm Yến thừa cơ hỏi tiếp "vậy Thẩm gia có băng liên hoa sao??"
Thẩm Bích Vân bật cười "mỗi đời gia chủ đều là người tìm thấy băng liên hoa"
Nhạc Trạm Yến "vậy nếu không tìm ra mà gia chủ đột nhiên mất tích thì làm thế nào??"
Thẩm Bích Vân nhíu mày nhìn chằm chằm Nhạc Trạm Yến "ngươi có rất nhiều thắc mắc nhỉ??"
Nhạc Trạm Yến "không có tiểu thư ta chỉ hiếu kì..."
Thẩm Bích Vân "con người chết vì tò mò... vậy nên tiểu Nhạc biết vậy là đủ rồi"
Nhạc Trạm Yến khẽ cười "tiểu thư rất kì lạ có lúc ta thấy người rất ngây thơ có lúc lại sâu sắc...như là hai người khác nhau vậy"
Thẩm Bích Vân "ta rất thích cách người nói chuyện... rất thẳng thắng"
Tối hôm đó Thẩm Bích Vân đang lục soát phòng Thẩm An thì đột nhiên có tiếng hô lớn
"TRỘM"...."CÓ TRỘM" ... "NGƯỜI ĐÂU MAU BẮT TRỘM"
Nhạc Trạm Yến 'không lẽ ta bị phát hiện...vô ly' nhìn trên giường ngủ say như chết Thẩm An khẽ đóng cửa lén về phòng...
Thẩm Bích Vân nhanh chóng đến sân sau nhìn thấy tên trộm đang bị bao vây bởi gia đinh trong phủ... "mau bắt trộm lại"... tưởng như dễ dàng ngờ đâu tên trộm không bỏ chạy hướng thẳng về phía Thẩm Bích Vân mà đâm tới...
Thẩm Bích Vân vốn biết chút võ phòng thân tránh được 2 đao liền bị thích khách đánh trúng bắt làm con tin....
Nhạc Trạm Yến nhân lúc đám đông an toàn về gần tới phòng liền nghe tiếng la...
Thẩm Đình Đình "ngươi tới trộm đồ thì thả Vân nhi ra, ta sẽ thả cho người rời đi"
Thích khách "trộm?? Ta không phải trộm, Thẩm gia các người phải trả giá" đao cứa nhẹ vào cổ Thẩm Bích Vân chảy 1 đường máu...
Thẩm Đình Đình "ngươi muốn gì??"
Thích khách hét lên "ta muốn Thẩm gia các người đền mạng cho ca ca ta"
Hét xong tay cùng tăng cường lực một dòng máu đỏ chảy xuống...
Thích khách "con khốn này là ai??"
Thì ra lúc hắn hét lên không chú ý Nhạc Trạm Yến đã tiến lại gần sau đó lúc hắn dùng lực đè đao liền kéo Thẩm Bích Vân về phía mình chân đạp mạnh vào eo hắn nhưng không kịp tránh đi... đao chém xuống bắp tay phải Nhạc Trạm Yến...
Thích khách bị bắt đi... Nhạc Trạm Yến theo Thẩm Bích Vân về phòng...
Thẩm Bích Vân cắt đi tay áo thành thục xử lý vết thương cả quá trình đều im lặng...
Nhạc Trạm Yến "tiểu thư cổ của cô..."
Thẩm Bích Vân "ngươi rốt cuộc là ai?? Tại sao lại cứu ta?"
Nhạc Trạm Yến thầm nghĩ có lẽ do trời tối cùng với sự việc vừa xảy ra không ai để ý đến y phục màu đen của cô "ta là Nhạc Trạm Yến, cô là tiểu thư của ta mà đây là trách nhiệm của người làm như ta"
Thẩm Bích Vân tức giận "được, ngươi không nói ta không ép... nhưng tay của ngươi sắp phế rồi"
Nhạc Trạm Yến từ nhỏ đi săn có chuyện gì mà chưa trãi qua hết sức bình thản "không sao, vẫn còn 1 cánh tay mà"
Thẩm Bích Vân thu kim lại băng bó tốt "ta biết ngươi muốn gì, từ lúc vào Thẩm gia ta đã giám sát ngươi rồi, tất cả y quán cách núi Ngạn Sơn 500 dặm đều bị trộm thuốc, tên trộm kiêu ngạo này sao lại không nhắm tới băng liên hoa... ngươi chính là tên trộm đó... tới Thẩm gia vì Băng liên hoa đúng không??"
Nhạc Trạm Yến xoa đầu Thẩm Bích Vân như một lời khen ngợi "rất thông minh, rất chính xác"
Thẩm Bích Vân gạt tay Nhạc Trạm Yến "vì hôm nay ngươi đã cứu ta nên ta đáp ứng ngươi...băng liên hoa nếu ta lấy được sẽ công bằng cho ngươi đến trộm"
Nhạc Trạm Yến "không có thảo dược nào mà ta không trộm được"
Hai người họ vẫn cư xử bình thường như không có gì xảy ra... đến khi tay của Nhạc Trạm Yến hoàn toàn lành lặn "hoạt động có chút tê, tuy không như lúc trước nhưng có thể cử động được cũng không tệ"
Thẩm Bích Vân "xin lỗi, ra không thể xóa đi vết sẹo này của ngươi"
Nhạc Trạm Yến "không sao, ta thật không để ý hơn nữa trên người ta khắp nơi đều là sẹo thêm nữa cũng chả sao"
Thẩm Bích Vân cầm lên quyển sách "hôm nay ta sẽ chỉ người một thảo dược mới"
Nhạc Trạm Yến "này này ta là trộm đấy không cần dạy ta mấy thứ này..."
Thẩm Bích Vân "ngươi trộm thảo dược mà nhất định phải học cho ta"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro