Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 23: Anh muốn sủng em còn không được nói gì phạt!

- Thần, sao anh lại ở đây? - Thanh ngạc nhiên nói

- Anh nhớ vợ anh nên đến. Không được sao?

Vừa nghe đến từ "vợ", Thanh đã ngượng đỏ lừ mặt

- Ai da! Ai da, có điều gì đó mờ ám ở đây à nha! - Ivy với ánh mắt nguy hiểm nhìn Thanh và Thần. Với ánh mắt của cô bây giờ thì nếu cô vào phòng thẩm vấn tội phạm thì chắc bọn nó sợ đến nỗi khai hết cả tông ti họ hàng ra mất.

(t/g: bà chị gian quá

Ivy: Thích vấn đề à

t/g: Em chỉ nói sự thật thôi mà

Ivy: Đừng có nói nữa. Nghe cục súc chết được

t/g: Bà chị! Đấy ko gọi là cục súc mà gọi là... 

Ivy: Ngậm miệng vào ko tôi cho bà vào lò thử nghiệm chuột bạch bây giờ. Đằng nào bên đấy cũng đang thiếu nhân sự

t/g: (ngậm miệng toàn phần) lòng thầm nghĩ :"Mình già đến thế cơ à"-_-)

- Không có gì hết! Bọn tớ rất trong sáng! - Thanh quay sang và hét lên với Ivy cùng khuôn mặt đỏ bừng.

IVy thì bán tín bán nghi xong cũng chả thèm nói gì nữa còn Thần thì chọn phương án im lặng vì nếu bây giờ anh mà cũng giải thích giống Ivy rồi sau này hai người kết hôn thì chả khác nào anh đang tự vả vào mặt mình vậy.

Không muốn bàn về chủ đề này nữa, Ivy lảng sang chuyện khác .

- Thanh, còn kem của tớ thì sao!!! - Cô ôm lấy cánh tay của Thanh và nũng nịu nhìn Thanh bằng đôi mắt giả nai, ngây thơ vô số tội.

- À ừ! Chúng ta đi thôi! Thần, bọn em đang định đi ăn kem, anh có muốn đi cùng không?- Chợt nhớ ra Thanh quay sang hỏi Thần.

- Được chứ- Đây là cơ hội tốt để bồi dưỡng tinh cảm thì tội gì anh không tranh thủ.

Vừa nghe được đáp án  Ivy 2 mắt sang bừng như hổ đói, quay sang nói với Thần

- Vậy Húc tổng làm tài xế đi

-Lợi ích là gì? - Thần quay sang hỏi 1 câu trống không. Ngoài Thanh ra anh không muốn nói chuyện với ai hết. Với cả từ trước tới nay chưa bao giờ anh làm những việc mà không có lợi cho mình nên anh muốn một lợi ích anh có được khi chịu làm tài xế.

Ngoài ra cũng rất nhiều lần anh tự hỏi tại sao anh lại có thể thích Thanh trong khi hồi xưa hai người như chó với mèo cứ gặp là cãi nhau, hay là từ sao vụ bị xước tay do cứu Thanh mà anh bị thần kinh luôn rồi. Nhưng sau nhiều lần nghĩ anh xác nhận anh yêu cô không vì vẻ ngoài mà anh yêu cô bởi tâm hồn lương thiện, bởi cá tính mạnh mẽ, nói là làm của cô. Có lẽ đúng như người đời vẫn nói tình yêu không lường trước được điều gì và đối với anh cũng như vậy. Thanh đối với anh bây giờ giống như một báu vật, một viên pha lê tuyệt đẹp mà anh chỉ muốn nâng niu và ngằm nhìn nó từng giây từng phút. Trong hàng ngàn viên pha lê lấp lánh ngooài kia, anh chỉ chọn một vì nó đặc biệt với anh. Vì vậy anh cảm thấy tức giận khi có người dòm ngó báu vật của anh, anh cảm thấy ghen ghét khi nhìn thấy cô ấy cười đùa cùng người khác bất luận là nam hay nữ vì đơn giản thôi cô là của riêng một mình anh. Của anh hết

(t/g: Sao cái chuyện này máu chó dữ vậy. Anh nhà ham muốn sở hữu max lever rồi

Thần: Bà than cái gì! Chuyện do bà viết

t/g: Ồ! Tại sao mình lại có sở thích này nhỉ? (Phát kiến vĩ đại)

Thần: (Không thèm quan tâm nữa)

~Quay lại truyện~

- Anh sẽ được ngồi hàng đầu cùng với Thanh iu quý  - Ivy gian xảo nói

- Được! Tôi làm tài xế

Vừa nghe thấy được ngồi cạnh Thanh là anh đã thấy vui rồi và lập tức đồng ý 

- Vậy chúng ta đi chứ? - Thanh hỏi 

- OK! Đi - IVy nói

- Rất sẵn lòng

~ Trong khi đợi Thần đi lấy xe~

- Thanh, cậu còn không mau khai thật đi!

- Tớ với anh ấy không có gì cả!!!

- Còn nói không đi. Vừa lúc nãy tớ bảo là cho cậu ngồi cạnh anh ta thôi thế mà anh ta đồng ý lái xe luôn đấy

- Ivy, sao cậu lại phần bội tổ chức  thế hả? - Thanh gào lên

- Tớ là công dân Mỹ, tớ trung thành với Mỹ chứ tớ tổ chức nào đâu mà trung với cả thành.- Ivy thản nhiên nói.

- Sao cũng được tớ....

~ Píp píp ~

Chưa kịp nói xong thì Thần đã lái xe đến bên hai cô và bấm còi từ bao giờ. Quay lại, Thanh rất hùng hổ đi xuống ghế sau, vừa mở cửa ra cô đã bị Ivy tóm gọn, xách lên và nhét vào ghế trước như đúng rồi. Ngoài ra, lão đại- Húc Thần còn rất tự nhiên và phối hợp với Ivy khóa cửa lại và thắt dây đai cho cô. Khi anh cúi xuống, mùi bạc hà mát lạnh phảng phất xộc vào khoang mũi khiến cô cảm thấy xao xuyến. Khi anh rời khỏi, mùi hương bạc hà biến mất khiến cô lưu luyến và trong phút chốc cô định vươn tay ra chạm vào Thần. Đúng lúc đó IVy lên tiếng khiến cô giật mình rụt tay lại.

- Anh còn đợi gì nữa? Đi thôi

- Không phải hôm nay Thanh khao sao. Phải hỏi cô ấy địa điểm mới đi được chứ.

Sau đó cả bốn con mắt cùng quay sang nhìn cô. Ngại ngùng cô nói:

- Ở phố XX, số nhà XX có quán kem ngon lắm

- OK! Vậy đi thôi

- Nhưng mà ... - Thanh lên tiếng

- Sao vậy? - Thần quay sang hỏi

- Em không biết đường!

- Không sao! Anh biết. Em đúng là đồ ngốc mà. Chả hiểu sao em lại là vị dược sĩ được mọi người kính nể nữa

- Em như thế đó. Anh thích to tiếng à- Thanh tức giận nói

- Ok! Anh không nói nữa- Thần chọn quyền im lặng vì nếu như bây giờ cô mà giận lên thì về sau làm sao rước được vợ về nhà. 

- Được rồi! Tha cho anh- Thanh phụng phịu nói.

- Em là người đầu tiên dám to tiếng với anh đó.- Thần nói

Sau đó, cô không hiểu cô bị làm sao mà lại phun ra một câu như thế này:

- Thế anh định phạt em sao? - Thanh mờ mịt hỏi

Quay sang nhìn Thanh một lúc anh quay lại tập trung nhìn đường và tưởng chừng anh sẽ không trả lời câu hỏi thì:

- Anh muốn sủng em còn không được nói gì phạt! - Thần lẩm bẩm

- Cái gì cơ - Cả Thanh cùng Ivy bất ngờ thốt lên.

- Anh có nói gì đâu - Thần lờ đi

"Đây là lần thứ mấy mình ảo tưởng rồi nhỉ?" Thanh tự hỏi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro