Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5:Không còn gì nữa.

Tuấn ngồi đợi An chuẩn bị bữa tối trong phòng khách, nhưng càng ngồi, anh càng cảm thấy có chút buồn chán. Tiếng loảng xoảng từ nhà bếp vọng ra nghe quen thuộc, nhưng vẫn không đủ làm giảm đi sự tò mò đang dâng lên trong lòng anh. Căn nhà của An tuy nhỏ, nhưng mang một vẻ bí ẩn đặc biệt, giống như con người của cậu ấy vậy.

Ánh mắt Tuấn vô tình lướt qua hai cánh cửa đóng kín ở cuối hành lang nhỏ đối diện phòng khách dẫn vào sâu trong nhà. Một trong số đó có treo một tấm biển nhỏ với cái tên “Phúc An” khắc lên một cách cẩn thận. Sự tò mò lập tức trỗi dậy trong lòng Tuấn. Anh tự hỏi căn phòng đó trông như thế nào. Đó có phải là phòng ngủ của An không? Và nếu đúng vậy, thì không gian riêng tư của An sẽ ra sao? An vốn là một người kín đáo, ít khi chia sẻ về cuộc sống cá nhân, điều này khiến Tuấn càng thêm tò mò.

Sau vài giây đấu tranh tư tưởng, Tuấn quyết định đứng dậy, anh ngó nhìn bóng dáng An đang loay hoay trong bếp, sau đó, Tuấn bước nhẹ về phía cánh cửa có tên “An”. Lòng anh hơi hồi hộp, vừa cảm thấy háo hức vừa có chút áy náy vì sắp xâm phạm vào không gian riêng của bạn. Nhưng sự thôi thúc muốn biết rõ hơn về con người của An đã chiếm lấy lý trí của anh.

Tuấn cẩn thận mở cửa, cố gắng không gây tiếng động. Khi cánh cửa mở ra, căn phòng của An hiện ra trước mắt, đơn giản nhưng gọn gàng. Ánh sáng mờ dịu chiếu vào từ cửa sổ nhỏ, tạo nên một không gian ấm áp nhưng mang chút lạnh lẽo.

Tuấn chầm chậm bước đến cạnh bàn học cạnh cửa sổ, nơi mọi thứ được sắp xếp gọn gàng và cẩn thận. Bên cạnh đèn bàn là một quyển vở vẽ với những trang giấy khẽ cong lên ở mép, cho thấy nó đã được sử dụng khá nhiều. Đặt ngay phía trên quyển vở vẽ là một cuốn sổ khác, có vẻ là một cuốn nhật ký với bìa da màu nâu cũ kỹ, khóa lại bằng một chiếc dây buộc đơn giản.

Ánh mắt Tuấn vô thức dừng lại trên hai quyển sổ đó. Lòng anh dâng lên sự tò mò, xen lẫn chút bối rối. Anh nhận ra, quyền vẽ kia anh thấy An hay vẽ gì lên đó, lại còn rất bí mật không muốn cho ai xem kể cả anh. Anh tự hỏi liệu trong quyển vở vẽ kia có những bức tranh gì, và nhật ký kia ghi lại những suy nghĩ hay tâm tư gì của An. Mặc dù hai người là ban thân đã lâu, nhưng An luôn giữ khoảng cách nhất định về mặt cảm xúc và những suy nghĩ thầm kín của mình. Điều đó càng khiến Tuấn tò mò hơn về nội tâm của bạn mình, nhất là khi anh đứng trước hai cuốn số có thể mở ra một phần con người ẩn giấu của An.

Tuấn do dự, tay khẽ đưa về phía quyển vở vẽ nhưng rồi dừng lại, tự nhủ không nên xâm phạm vào thế giới riêng tư của An mà không được phép. Nhưng đúng lúc đó, sự tò mò mạnh mẽ khiến anh ngập ngừng mở nhẹ quyển vở vẽ ra. Những trang giấy đầu tiên hiện ra trước mắt là những bức phác thảo tinh tế và đầy cảm xúc - những nét vẽ mềm mại và tỉ mỉ cho thấy An có một tài năng nghệ thuật mà Tuấn chưa bao giờ biết đến. Nó khiến anh lặng đi, không biết phải diễn tả cảm xúc lúc này như thế nào. An đã vẽ anh, một cách cẩn thận và chân thật, như thể cậu là một phần quan trọng trong tâm trí của An.

Những nét vẽ miêu tả một cách chính xác và tinh tế từng đường nét trên khuôn mặt của anh, từ đôi mắt cho đến mái tóc và biểu cảm quen thuộc. Điều này khiến Tuấn ngạc nhiên, tim đập mạnh.

Điều đặc biệt hơn cả là bên dưới bức chân dung ấy, An đã viết một dòng chữ nhỏ nhưng rõ ràng: “Mình yêu cậu."

Tim Tuấn như khựng lại trong khoảnh khắc. Anh nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó, cảm thấy có điều gì đó lạ lẫm. Tuy nhiên, ngay lập tức, Tuấn tự nhủ rằng đó có lẽ chỉ là một cách thể hiện tình cảm bạn bè thân thiết mà thôi. An vốn không giỏi bộc lộ cảm xúc bằng lời nói, cậu ấy có thể đã viết ra những lời này như cách để thể hiện sự trân trọng đối với tình bạn của họ.

Tuấn không suy nghĩ quá nhiều về ý nghĩa sâu xa của câu chữ ấy, mà chỉ coi đó là một biểu hiện của tình bạn chân thành mà An dành cho mình. Anh đặt quyển vở vẽ lại chỗ cũ, nhưng sự tò mò đã thúc giục anh đưa tay về phía cuốn nhật ký đặt ngay đó. Lúc đầu, anh chỉ nghĩ rằng mình sẽ lướt qua những dòng chữ vô thưởng vô phạt, những ghi chép vụn vặt về cuộc sống hằng ngày của An. Nhưng càng đọc, những gì hiện ra trước mắt Tuấn càng khiến anh cảm thấy bất an. Từng dòng từng chữ trong cuốn sổ này dần hé lộ những cảm xúc sâu kín của An mà anh chưa bao giờ biết đến. Ban đầu chỉ là những dòng tâm sự buồn vui, nhưng rồi chúng biến đổi. Những trang sau chứa đựng những dòng chữ đầy cảm xúc mạnh mẽ, và Tuấn dần nhận ra rằng, An không chỉ coi anh là bạn... mà còn có tình cảm vượt xa tình bạn.

Những lời thổ lộ trong nhật ký chân thành và mãnh liệt, khiến Tuấn sững người. Tình cảm An dành cho anh rõ ràng không còn đơn thuần là tình bạn, mà đã trở thành một thứ tình yêu thầm lặng, âm ỉ cháy suốt thời gian qua. Tuấn cảm thấy tim mình thắt lại, như bị ai đó bóp nghẹt. Cái cảm giác ghê sợ, không thể chấp nhận, dần dâng lên trong anh.

Anh lật lại những dòng nhật ký, những trang giấy mà chỉ cách đây vài phút còn là những ký ức bình thường, giờ đây trở nên ngột ngạt và đáng sợ. “Mình yêu cậu,” An đã viết ra điều đó nhiều lần, xen lẫn với những suy nghĩ bối rối, đau khổ vì không thể thổ lộ. Tuấn dừng lại, tay run lên, không thể tin vào những gì mình đang đọc. Cả quãng thời gian bên nhau, An đã che giấu thứ tình cảm này, lặng lẽ yêu anh mà anh không hề hay biết. Tình bạn trong sáng mà Tuấn vẫn hằng quý trọng, bỗng dưng bị biến dạng dưới những dòng chữ này

Tuấn thấy ngực mình thắt lại, cơn buồn nôn dâng lên bất chợt. Anh không thể kiểm soát được bản thân, cảm giác như vừa bị phản bội. Mọi thứ anh từng nghĩ về mối quan hệ của họ giờ đây hoàn toàn sụp đổ. Anh cảm thấy ghê tởm không chỉ với những dòng chữ này, mà còn với chính cảm xúc của mình. Những kỷ niệm giữa họ-những khoảnh khắc gần gũi, thân thiết-bỗng chốc trở nên mờ nhạt và méo mó, phủ bóng bởi thứ tình cảm mà anh không bao giờ mong đợi.

"Mình không nên đọc nó," Tuấn lẩm bẩm, bàn tay anh run rẩy khi đặt cuốn nhật ký xuống. Nhưng lời nói đó không thể xóa nhòa sự thật mà anh vừa khám phá. Từng nhịp tim đập mạnh trong lồng ngực, và Tuấn chỉ muốn chạy trốn khỏi căn phòng, khỏi sự thật đang đè nặng lên tâm trí mình. Không gian trở nên ngột ngạt, như bốn bức tường đang ép chặt lấy anh.

Tuấn lùi lại một bước, đầu óc quay cuồng. Anh cố gắng nén lại cảm giác buồn nôn dâng lên trong cổ họng. Anh muốn thoát khỏi đây, khỏi căn phòng này, khỏi những cảm xúc mâu thuẫn trong lòng. Nhưng cùng lúc đó, anh cũng cảm thấy nỗi sợ hãi và tiếc nuối về mối quan hệ với An-một thứ mà anh biết sẽ không bao giờ có thể trở lại như cũ.
   
                                         ***

"Xoảng!"

Tiếng chiếc cốc thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan thành trăm mảnh khiến không gian trở nên tĩnh lặng đến rợn người. An đứng đơ người, nhìn chằm chằm vào Tuấn, người vừa đọc xong những trang nhật ký mà cậu đã luôn giấu kín, chôn chặt trong lòng. Ánh mắt Tuấn đầy căm phẫn, ghê sợ, như thể vừa phát hiện ra một điều kinh khủng, không thể tha thứ. Cảm giác lo lắng, sợ hãi bỗng nhiên tràn ngập trong An, làm cơ thể cậu run rẩy không thể kiểm soát.

An cắn chặt môi, lặng lẽ bước lại gần, cố mở miệng để giải thích, để nói một điều gì đó nhằm cứu vãn. Nhưng trước khi cậu kịp cất lời, giọng nói lạnh lùng và sắc bén của Tuấn vang lên như xé toạc không gian giữa họ.

"CÚT!"

Tuấn gằn giọng, từng từ phát ra như lưỡi dao lạnh lẽo cắm sâu vào trái tim An. Cậu đứng chôn chân tại chỗ, toàn thân cứng đờ, đôi mắt đỏ hoe nhìn người bạn mà cậu từng nghĩ mình sẽ mãi mãi bên cạnh.

"Cái gì...cái thứ thối nát này. Mày...Mày nghĩ tao có thể chấp nhận được cái thứ tình cảm bệnh hoạn này à? Mày là cái gì trong đầu vậy?"

Những lời nói ấy đánh thẳng vào trái tim An, như một vết thương chí mạng. Cậu cảm thấy như mình vừa mất tất cả. Cảm giác đau đớn lẫn xấu hổ dâng lên, nghẹn lại nơi cổ họng. Cậu muốn nói, muốn giải thích, nhưng từng lời từng chữ dường như bị nghẹn lại. Trái tim cậu đập loạn, từng nhịp từng nhịp như sắp nổ tung.

Tuấn, người bạn mà cậu đã gắn bó bao lâu nay, giờ đây nhìn cậu như thể một kẻ xa lạ, một kẻ đáng khinh. Không còn sự thân thiết, không còn tiếng cười và những khoảnh khắc vô tư bên nhau nữa. Tất cả đều đã tan biến. Cậu không thể tin được rằng chỉ vì những dòng chữ đó, tất cả sẽ kết thúc theo cách này.

An đưa tay ra, định nắm lấy một chút hy vọng mong manh, nhưng Tuấn đã quay lưng đi, không thèm nhìn lại. Anh bước nhanh về phía cửa, để lại An đứng lặng giữa căn phòng lạnh lẽo, trái tim như bị nghiền nát từng chút một.

"Tuấn!" An gọi với theo, giọng cậu vỡ òa trong không gian. Nhưng đáp lại chỉ là tiếng bước chân ngày càng xa dần, nặng nề như đang dẫm nát trái tim An.

An loạng choạng bước theo, đôi chân cậu như mất hết sức lực, nhưng cậu vẫn cố gắng bám víu vào chút hy vọng mong manh cuối cùng. Khi đến cửa, cơ thể cậu bỗng dưng cứng lại, như thể bị đóng băng giữa không trung. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhòe trong ánh sáng nhạt dần. Chân cậu không còn nhấc nổi, đầu óc quay cuồng. Cảm giác sợ hãi, tuyệt vọng tràn ngập, khiến cậu cảm thấy như đang chìm dần vào hố sâu không đáy.

Bất chợt, An cảm thấy đầu gối mình như bị mất kiểm soát, cả cơ thể cậu đổ sụp xuống nền nhà lạnh lẽo. Tiếng va chạm khô khốc vang lên, nhưng cậu gần như không còn cảm nhận được gì. An đưa tay lên sờ mặt, bất ngờ khi chạm phải dòng chất lỏng ấm nóng đang chảy xuống môi. Máu. Máu từ mũi cậu đang chảy ra, rơi từng giọt xuống sàn nhà, hòa cùng tiếng nước vỡ từ chiếc cốc ban nãy.

Tiếng lách tách của những giọt máu rơi xuống sàn vang lên đều đặn, nhưng trong đầu An mọi thứ đã bắt đầu mờ dần. Trước mắt cậu, không gian dần trở nên tối đen. Những ký ức về Tuấn, những ngày tháng bên nhau bỗng hiện ra trong tiềm thức của An như những đoạn phim vụn vỡ. Tiếng cười của Tuấn, những lần cả hai đi chơi, những khoảnh khắc hạnh phúc nhỏ bé giờ đây trở thành ký ức xa vời, tan biến vào bóng tối.

An thở dốc, cố gắng lấy lại hơi thở, nhưng dường như càng cố, cậu càng cảm thấy ngực mình thắt lại, nghẹt thở. Từng hơi thở ngắt quãng, mệt mỏi, và trước mắt cậu, mọi thứ bắt đầu xoay tròn, dần biến mất trong một màn đen sâu thẳm.

Trong giây phút cuối cùng trước khi hoàn toàn mất ý thức, An chỉ kịp nhận ra một hình ảnh cuối cùng: bóng lưng của Tuấn đang dần biến mất qua cánh cửa mở toang, để lại cậu một mình trong căn nhà trống rỗng. Một cơn đau âm ỉ từ trái tim lan tỏa khắp cơ thể, rồi cậu ngất lịm đi. Tất cả chìm vào bóng tối đen kịt, không còn gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro