Hoa hồng trắng hoa hồng đỏ 9
Chỉ là trước mặt người hầu mới, nàng mới có thể thiếu vắng ni ni ni trong vài ngày, thà rằng ba hai ngày nữa nàng sẽ đổi người hầu.
Mẹ Chấn Bảo rao giảng con dâu ở đâu cũng vô dụng: “Tội nghiệp Chấn Bảo, ở ngoài làm việc vất vả nuôi gia đình, về còn phải lo việc nhỏ ở nhà, còn có thể’ thậm chí không im lặng trong giây lát.
“Những lời này truyền vào tai Lý, cơn tức giận dần dần tích tụ trong lòng cô. Đến năm đó, cô có một đứa con, khó sinh nở, cô cảm thấy mình có quyền mất bình tĩnh, và mẹ chồng vì cô mà sinh ra cô lần nữa, nó chỉ là con gái, họ không chịu buông tha cô nên hai người đã nôn mửa.
Rất may Chấn Bảo đã đứng ra hòa giải và không làm ầm ĩ nhưng người mẹ vẫn chuyển về Jiangwan.
Chấn Bảo vô cùng thất vọng với vợ, lấy vợ vì sự ngoan ngoãn của vợ, cảm thấy bị lừa dối, cũng hận mẹ, cố ý bỏ đi, người ta nói anh không phải là con ngoan.
Anh ấy vẫn rất bận rộn, nhưng dần dần trở nên mệt mỏi, ngay cả nếp nhăn mỉm cười trên bộ vest cũng có chút mệt mỏi.
Đc Bảo được ông tuyển dụng sau khi tốt nghiệp, đồng thời cũng làm việc trong nhà máy, Đốc Bảo choáng ngợp trước thành tích của anh trai, sống trong Sherry cũng rất yên bình.
Sáng sớm hôm nay anh đến Chấn Bảo bàn chuyện gì đó, Phó quản lý ở nhà máy sắp về Trung Quốc, mọi người tặng quà và cử anh đi mua ít đồ lưu niệm.
Chấn Bảo dạy cậu nhìn đồ bạc trong công ty, cả hai cùng bước ra và bắt xe buýt, Chấn Bảo ngồi xuống cạnh một người phụ nữ đang bế con trên ghế, người phụ nữ này đã vô tình ôm lấy đứa trẻ. Chấn Bảo không để ý đến cô mà là Đốc Bảo ngồi đó, ừ, nghiêng người móc đầu vào đây, Chấn Bảo nhận ra Kiều Nhị, béo hơn trước nhưng không bằng trước Lo lắng, béo tới mức điểm béo phì, rất hốc hác, vẫn ăn mặc, trang điểm, đeo khuyên vàng đầu Phật Myanmar trên tai, vì là phụ nữ trung niên nên vẻ lộng lẫy của bà có vẻ lòe loẹt.
Đc Bảo cười nói: “Bà Chu, đã lâu không gặp.” Chấn Bảo nhớ tới nghe tin mình tái hôn, bây giờ họ Châu, Kiều Nhị cũng cười nói: “Đã lâu không gặp.
Chấn Bảo gật đầu hỏi: “Có sao không?” Kiều Nhị nói: “Được, cảm ơn.
Đức Bảo nói: “Em đã đến Thượng Hải à?” Kiều Nhị gật đầu, Đốc Bảo lại nói: “Sáng sớm ra ngoài như vậy hiếm thấy sao?
Kiều Nhị cười: “Có phải không?” Cô đặt tay lên vai đứa trẻ và nói: “Đưa nó đi khám nha sĩ.
Hôm qua tôi bị đau răng, mất ngủ cả đêm, sáng sớm phải đưa anh ấy đi.” Đốc Bảo nói: “Anh xuống xe ở đâu?
hȯtȓuyëŋ。c0m
Kiều Nhị nói: “Nha sĩ ở trên Bến Thượng Hải, anh có đến cơ quan không?” Đốc Bảo nói: “Anh ấy đến cơ quan, tôi đi dạo chỗ khác mua đồ.
Kiều Nhị nói: “Xưởng của anh vẫn là người như thế à? Không thay đổi gì nhiều?” Đốc Bảo nói: “Hutton sắp về Trung Quốc, một khi anh ấy rời đi, Chấn Bảo sẽ trở thành Phó quản lý.
"Kiều Nhị cười nói: "Yo! Hay quá!" Đốc Bảo đã nói bao nhiêu điều trước mặt anh trai mình, nhưng anh ấy chưa bao giờ làm, và Chấn Bảo cũng có thể nhìn thấy, như thể anh ấy cảm thấy rằng trong hoàn cảnh này, mình nên Chịu mọi trách nhiệm về cuộc trò chuyện, có thể thấy anh biết tất cả về Kiều Nhị và Chấn Bảo.
Dừng thêm một trạm nữa, anh xuống xe, Chấn Bảo im lặng một lúc, không nhìn cô, anh hỏi trong không khí: “Sao vậy?
Ngươi thế nào?" Kiều Nhị cũng trầm mặc một lát, Phương nói: "Rất tốt." Vừa rồi hai câu giống nhau, nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Chấn Bảo nói: “Vậy họ Châu, em có yêu anh ấy không?” Kiều Nhị gật đầu, nhưng khi đáp lại, anh ngập ngừng hai chữ rồi nói: “Chính từ em mà anh đã học được cách, yêu, nghiêm túc.. ... tình yêu cuối cùng cũng tốt thôi, dù có khó khăn nhưng sau này chúng ta vẫn phải yêu, nên..." Chấn Bảo đưa tay vòng quanh ve áo vuông treo sau lưng bộ đồ hải quân của con trai, thì thầm nói: "Bạn đang rất hạnh phúc.
Kiều Nhị cười nói: “Gặp gì thì cứ lao tới.” Chấn Bảo cười khẩy: “Mày chỉ gặp đàn ông thôi.
Kiều Nhị không hề tức giận, quay đầu ngẫm nghĩ rồi nói: “Ừ, hồi còn trẻ đẹp trai, có lẽ dù làm gì trong xã hội, tôi cũng luôn gặp đàn ông.
Nhưng cuối cùng, luôn có thứ gì đó không phải là đàn ông... Luôn có thứ gì đó khác..." Chấn Bảo nhìn cô, lúc đó anh không biết rằng cảm giác ghen tị trong lòng đang xấu hổ.
Kiều Nhị nói: "Còn bạn thì sao? Bạn có khỏe không?" Chấn Bảo muốn tóm tắt cuộc sống trọn vẹn và hạnh phúc của mình trong hai câu đơn giản, cân nhắc từng từ, ngẩng đầu lên và nhìn vào chiếc gương nhỏ nhô ra bên phải. Bên ghế lái xe buýt, khuôn mặt của anh ta rất bình tĩnh, nhưng vì xe rung chuyển nên khuôn mặt trong gương cũng run lên, một loại run rẩy bình tĩnh rất kỳ lạ, như thể có ai đó đang nhẹ nhàng xoa bóp mặt anh ta.
Đột nhiên, khuôn mặt anh thực sự run lên, trong gương, anh thấy nước mắt mình chảy dài, tại sao, anh cũng không biết.
Nếu có ai đó phải khóc trong một cuộc họp kiểu này thì đó phải là cô ấy, điều đó hoàn toàn sai trái, nhưng anh ấy không thể ngăn mình được.
Đáng lẽ người khóc là cô, anh mới là người an ủi cô, cô không an ủi anh mà im lặng một lúc mới nói: “Anh xuống xe ở đây à?
“Anh ấy xuống xe và đến nhà máy làm việc như thường lệ. Hôm đó là thứ bảy, buổi chiều anh ấy được nghỉ, 12h30 mới về nhà. Nhà anh ấy là một căn nhà nhỏ kiểu Tây trong ngõ Shikumen. , nhưng nó quay mặt ra đường, lại có một hàng dài người, cũng vậy, bức tường làm bằng xi măng xám nhạt, nhẵn nhụi và hình chữ nhật như tấm ván quan tài, trên đầu tường có những cây trúc đào đang nở hoa.
Khoảng sân bên trong tuy nhỏ nhưng cũng có thể coi như một khu vườn, nhà anh có đủ mọi thứ cần có, mây Tiểu Bạch bồng bềnh trên bầu trời trong xanh, những người bán sáo ngoài đường đang thổi sáo ở đó, sắc bén và xoắn xuýt. những bài hát phương Đông xoắn vặn xoắn vặn, giống như một giấc mơ được vẽ trong minh họa của một cuốn tiểu thuyết thêu thùa, một luồng không khí trắng xóa từ trong lều thoát ra, phồng lên, trong đó có đủ loại ảo ảnh, trải dài ra như một con rắn lười biếng, rồi vì quá buồn ngủ nên cuối cùng nó cũng chìm vào giấc ngủ.
Chấn Bảo về nhà, nhà vắng lặng, con gái bảy tuổi Tuệ Anh chưa học xong, người giúp việc đã đến nhà trẻ đón.
(Nguồn Hố Truyện hotruyen .com)
Chấn Bảo không đợi được nên Li bảo Li bưng cơm lên bàn trước, anh ăn rất nhiều, như muốn dùng cơm để lấp đầy khoảng trống trong lòng.
Ăn tối xong, anh gọi điện cho Đốc Bảo hỏi quà đã sẵn sàng chưa, Đốc Bảo nói đã thấy mấy món đồ bằng bạc nhưng không có món nào vừa ý.
Chấn Bảo nói: “Ở đây tôi có một đôi bình bạc, chúng tôi được tặng nhân dịp đám cưới. Bạn có thể mang ra cửa hàng và sửa chữ trên đó, tôi nhìn thấy cũng được.
Anh đi trả lại phần họ đã cho, như tôi đã tặng.” Đốc Bảo đồng tình, Chấn Bảo nói: “Vậy thì anh đến lấy ngay.
“Anh ấy nóng lòng muốn gặp Đốc Bảo, muốn biết cảm giác sau khi nhìn thấy Kiều Nhị sáng nay, bởi vì sự việc này có chút không hợp lý, phản ứng của chính anh ấy đặc biệt vô lý, gần như nghi ngờ đó chỉ là ảo giác.
Đốc Bảo đây, Chấn Bảo thong thả đưa đề tài sang Kiịu Nhị, Đốc Bảo gõ điếu thuốc, làm giọng điệu của người từng trải rồi nói: “Già, già hơn nhiều.
“Như thể đây là kết cục của người đàn bà vậy. Chấn Bảo nhớ lại cảnh đó, quả thực ông già lắm rồi, đến già mà ông cũng ghen tị với bà.
Anh nhìn vợ mình, người đã lấy nhau được tám năm, vẫn như chưa hề có chuyện gì xảy ra, trống rỗng và trắng trẻo, mãi mãi.
Anh bảo cô gói đôi bình bạc trên bếp mang đến cho Đốc Bảo, cô vội lấy ghế, tháo đệm ra, đứng lên, lấy tờ báo trên nóc tủ ra tìm. sợi dây trong ngăn kéo, mình làm mất sợi dây nhưng nó không đủ dài nên quấn lại và quấn thành hình xấu và xé cả tờ báo.
Chấn Bảo cay đắng nhìn, một cơn gió mạnh đi tới giật mất rồi thở dài: “Cái gì cũng khó cho người ngu!
“Sự oán giận của người giúp việc và người thiếp hiện lên trên mặt Lý, rồi cô lại mỉm cười, tự cười một mình và kiểm tra xem Đốc Bảo có nực cười không, sợ rằng ông không hiểu được câu nói đùa của chồng mình.
Cô đứng khoanh tay nhìn Chấn Bảo băng bó chiếc chai bạc, mặt cô như bị phủ một lớp màng trắng, và lạ lùng là mặt cô mờ đi.
ốc Bảo có chút bồn chồn, họ hàng bạn bè đến nhà ít khi ngồi yên, muốn rời đi, Lý cố gắng bù đắp lỗi lầm vừa rồi, vui vẻ lên, còn có lòng khuyên nhủ anh ở lại: “Không sao đâu.” ngồi một lúc.
“Cô ấy nheo mắt cười, hơi nhăn sống mũi, khá điệu đà. Cô ấy thường tạo cho người ta sự thân mật bất ngờ như vậy.
Nếu Đốc Bảo là phụ nữ, cô sẽ nắm tay anh, lòng bàn tay ướt đẫm, tuyệt vọng nắm giữ, một kiểu thân mật khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro