Chương 5
- Thầy...
Patrick nghẹn cứng họng cúi đầu thấp thật là thấp trước vị giảng viên đầy nghiêm khắc của khoa Ngôn ngữ quốc tế. Chẳng vì lí do gì nghiêm trọng cả, chỉ là ngạc nhiên chưa? Có người dám cúp tiết của vị giảng viên nổi tiếng là cực kỳ quy tắc của Đại học Waji đấy.
- Em lớn gan lớn mật rồi nhỉ? Không cần nghe giảng nữa đúng không?
- Em không có...
- Tiết của Riki thì ngủ, tiết của tôi thì trốn học. Có phải là em giỏi rồi, tùy tiện thi cử một chút là có được học bổng, nên là xem thường giảng viên chúng tôi?
- Em thực sự không có...
Patrick cắn răng nức nở, cố gắng không để bản thân bật khóc. Ơ kìa cậu có làm gì đâu chứ? Chẳng phải cậu chỉ cúp có một tiết thôi sao? Lưu Chương kia anh ta cúp hơn hai phần ba số tiết của một năm học rồi kìa, sao thầy không la anh ấy đi chứ? Patrick ủy khuất phồng hai má bánh bao hờn dỗi, nhưng lại cúi đầu thật thấp để không cho anh thấy được khuôn mặt mếu máo của mình. Bây giờ đã là giờ tan trường, tất cả giảng viên và sinh viên đã về hết từ lâu, cả thầy Rikimaru hôm nay cũng sang phòng tập của khoa Vũ đạo hiện đại giúp đỡ, nên căn bản bây giờ văn phòng chỉ còn một mình Bá Viễn rầy la Patrick mà thôi.
- Tôi nói em không nghe à? Cúi đầu mãi vậy? Ngẩng mặt lên nhìn tôi mà đối chất đây này.
Patrick chu môi phồng má, đưa đôi mắt ầng ậc nước ngước lên nhìn Bá Viễn. Bộ dạng cậu nhóc bây giờ chẳng khác gì một chú thỏ nhỏ bị người xấu bắt nạt. Hai tay cậu nắm chặt góc áo sơ mi lộ ra dưới chiếc sweeter mà vò vò nó như tủi giận, như sợ hãi.
Một biểu hiện ngây thơ, mong manh đầy ủy khuất như vậy thực sự cũng phải khiến người cứng rắn như Bá Viễn mềm lòng. Anh thở dài đưa tay xoa mái tóc nâu mượt của cậu, mỉm cười nhìn cậu nhóc 17,9 tuổi đầu nhưng vẫn còn mít ướt kia mà mỉm cười đầy dịu dàng. Đến hiện tại thì Bá Viễn vẫn cao hơn cậu học bá nhỏ này một chút, làm cho khung cảnh anh cười nhẹ nhàng xoa đầu cậu nhóc trông chẳng khác gì người cha già kính yêu đang an ủi một đứa con thơ ngây thích khóc nhè.
Vò mái tóc nâu của cậu chán chê, anh áp lòng bàn tay lên cặp má phúng phính của cậu, nhẹ nhàng lau đi một chút nước mắt chực chờ rơi xuống nơi khóe mắt cậu, và mỉm cười dịu dàng...nhéo thật mạnh hai cái bánh mochi trắng trẻo, bầu bĩnh đó khiến cậu la oai oái và nước mắt tuôn như mưa.
Anh thích thú bật một tràng cười đầy sảng khoái khi thấy cậu nhóc học bá ôm hai bên má bị nhéo đỏ ửng lên mà xoa xoa, mặt mũi đầy nước mắt tèm nhèm. Rút một tờ khăn giấy lau sạch mặt mũi cho cậu, anh mỉm cười đầy dịu dàng:
- Không trốn tiết nữa nhé?
Gật gật.
- Trốn nữa là xin công văn đình chỉ học em luôn đấy, cậu bé à.
Gật đầu liên tục xong lại lắc đầu nhiệt tình, biểu hiện: "Em không muốn bị đình chỉ học nên em sẽ không cúp tiết nữa."
Bá Viễn hài lòng xoa đầu cậu thêm một cái nữa, rồi vui vẻ dọn đồ đạc và bảo Patrick hãy về sớm đi, ở trường vào buổi tối muộn sẽ không tốt.
Cậu học bá nhỏ ngây thơ vừa bị nhéo má đỏ ửng vẫn còn đang trong tình trạng sợ hãi, liền cúi đầu xin lỗi rồi ôm balo chạy biến như một cơn gió, để lại Bá Viễn một mình trong văn phòng giảng viên, nở một nụ cười nhẹ đầy mệt mỏi.
- Trời tối rồi, đêm nay sẽ rất mệt mỏi.
--------------------------------------
- Má tụi bây nghe tin gì chưa?
Santa xông vào phòng như một tên lửa, bật tung cánh cửa phòng khiến nó đập vào tường kêu rầm thật to. Cánh cửa vừa được sửa hai hôm trước lại bị Đại thần khoa Vũ đạo hiện đại tiếp tục hành xác như muốn gãy tung nốt hai chiếc bản lề mới toanh vừa được thay. Châu Kha Vũ đang ngủ cũng phải ngóc đầu dậy, bực tức ném hộp giấy ăn về phía kẻ ồn ào ngoài cửa:
- Ê đại ca, phòng này gồm một lũ có tiền không có nghĩa là phòng này dư tiền nhé. Thay cái cửa nữa là anh chịu trách nhiệm toàn bộ cho cánh cửa mới đấy.
Santa gãi đầu, cười hì hì ra vẻ hối lỗi, dù trong thâm tâm chẳng có miếng hối lỗi nào cả. Mặc kệ Châu Kha Vũ vẫn đang lẩm bẩm, càu nhàu và lại chìm vào giấc ngủ, anh xí xớn chạy tới chỗ cậu em Patrick, giật cuốn sách Trung ngữ trên tay cậu rồi nhoẻn miệng cười đầy gian ác.
- Patrick ~ Anh có tin hot từ khoa Ngôn ngữ quốc tế đây, em muốn nghe không?
Patrick im lặng giật cuốn sách trên tay Santa lại, sau đó bình thản đeo tai nghe tiếp tục đọc sách, hoàn toàn ngó lơ Đại thần Alpha khoa Vũ đạo hiện đại – người mà ngoài việc được chào đón ra thì chưa bị ai bơ bao giờ, à trừ Mỹ thiếu niên ở khoa Vũ đạo dân tộc mà anh ta đang theo đuổi. Cảm thấy sức hút bị tổn thương nặng nề, anh khịt mũi xong ra vẻ bí ẩn quay lưng đi, đồng thời thả lại một câu đầy bóng gió:
- Ây dà, hai vị giảng viên bên Ngôn ngữ quốc tế tội nghiệp quá đi, bản thân thì gặp chuyện mà cậu học trò đặc biệt của khoa không mảy may quan tâm luôn.
Vừa dứt lời, cánh tay của Santa bị một bàn tay bắt lấy thật chặt – là Patrick. Cậu đưa đôi mắt đầy lo âu và khuôn mặt đầy vẻ nghiêm trọng nhìn ông hoàng tình báo trước mặt, khiến một kẻ trải đầy sự đời như Santa hiểu ý ngay là thằng nhóc con này đang rất sốt ruột và muốn lập tức được biết tin tức về hai vị giảng viên mà nó yêu quý. Santa thở dài ra vẻ đầy đồng cảm, ngồi xuống bên cạnh Patrick rồi vỗ vai cậu:
- Để anh kể em nghe một câu chuyện buồn: Ngày xửa ngày xưa...
- Vô vấn đề chính đi ạ.
- Phó hiệu trưởng mới về là tình cũ của thầy Bá Viễn.
Đôi mắt nhỏ nhỏ mang sự hoang mang to to của Patrick nhìn chằm chằm Santa như muốn thấu từng tế bào trên người anh khiến Santa không khỏi giật mình nhẹ.
- Hiệu phó mới...thì đâu nhất thiết phải tương tác nhiều với hai vị giảng viên nhỏ bé chứ hả?
- Nhỏ bé nhưng hơi bị đặc biệt lắm đấy đừng đùa. Số lượng sinh viên khoa Ngôn ngữ quốc tế hẻo như tuyết mùa hè, được mấy mống đâu? Nếu không phải năm nay có chú mày thọc gậy vô bánh xe thì cái khoa đó đã bị dẹp rồi. Nhà trường còn phát cho những hai giảng viên giỏi là vì coi trọng chú mày đấy, chứ không thì toàn bộ sinh viên còn lại của Ngôn ngữ quốc tế đã bị điều chuyển sang Quan hệ quốc tế, còn hai vị giảng viên hiện tại của Ngôn ngữ quốc tế đã được liệt vào hàng cắt giảm biên chế từ lâu rồi.
Sự thật ngỡ ngàng liên tục ập vào não Patrick khiến cậu có chút không tiếp nhận nổi. Cậu túm lấy cổ áo Santa mà lắc nên lắc xuống liên tục, miệng liến thoắng mười vạn câu hỏi vì sao. Santa bị lắc muốn rớt hết thông tin với não bộ ra ngoài, chỉ ậm ậm ừ ờ bảo cậu em cùng phòng mau dừng lại hoặc anh ngất tại đây cho cậu xem. Thấy Santa phản ứng như sắp chết đến nơi, Patrick mới dừng tay lại rồi mở to hai con mắt ra nhìn Santa chòng chọc như tra hỏi tội phạm.
- Cái trường đại học này nát bét từ lâu rồi, chú mày hăng hái hồ hởi vô đây làm gì không biết chứ năm nay anh với Mika tốt nghiệp, năm sau crush anh mày tốt nghiệp, năm sau nữa Daniel cũng tốt nghiệp. Mà có khi Daniel còn tốt nghiệp sớm cơ, thế là trường phá sản. Còn đợi mày vô à?
- Ủa nhưng người đó bảo với em đây là trường đại học tốt bậc nhất Trung Quốc mà?
- Gì? Ai đồn gì ác ôn mất uy tín vậy?
- Hiệu trưởng Long Đan Ny á.
Santa ngờ vực nhìn nhóc học bá trước mặt, trong lòng đầy những câu hỏi nghi hoặc không thể tự mình trả lời: Ê thằng nhóc con này thật sự là học bá đó hả? Sao ngây thơ vậy? Thật sự chưa trải sự đời à? Hay là bị bà thím xả vải tẩy não rồi?
- Anh bảo mày nghe này, tin ai, đừng tin hiệu trưởng xả vải, toi mạng đấy.
Patrick nuốt nước bọt cái ực. Gì nghe sợ hãi vậy? Anh Santa nói cứ như cả thế giới này đều đáng tin trừ Long Đan Ny và đồng bọn của bả. Còn Patrick chỉ là một em bé thỏ ngây thơ, trong sáng bị "nhãn hiệu" Downy nhiều lần xả hương ban đêm kia lừa gạt. Không đâu? Patrick căn bản thấy hiệu trưởng Long Đan Ny còn đáng tin chán nếu so với hiệu phó vừa lết cái mông vô duyên vào ngôi trường tàn tạ sắp phá sản này.
- Hồi nãy anh nói thầy Bá Viễn với thầy Riki làm sao?
Tỉnh táo lại sau khi tiếp nhận mớ thông tin thừa thãi kia, não bộ và chất xám của học bá Patrick cuối cũng cũng yên vị đi vào hoạt động, đưa cái chủ đề "Trường Đại học Waji phá sản cmnr nếu không có Patrick vào" trở lại vấn đề chính từ lúc Santa đá tung cánh cửa phòng bước vào.
- À đúng rồi, hôm qua thầy Bá Viễn bị hắn ta gọi tên phòng làm việc riêng vào cuối giờ tan trường. Giang hồ đồn thổi hắn đã làm cái khỉ gì đó khiến thầy tăng xông lên rồi cơ thể tiêu hao quá nhiều lượng thuốc ức chế đã tiêm sẵn trong người, khiến thầy ở trong tình trạng bán phát tình*.
(*Bán phát tình (cái khái niệm này do tác giả tự phịa): Phát tình ép buộc do thuốc hoặc do pheromone của Alpha/Omega. Đại khái là giống kiểu tự nhiên khi không, chả làm gì lại thấy muốn được thỏa mãn nhu cầu sinh lý.)
- Yo...wtf?
- Tên Alpha kia hình như cũng cảm nhận được pheromone từ thầy Bá Viễn ấy, nên lao tới tính làm nhục thầy ấy.
Đôi mắt Patrick mở to đầy lo lắng và hoảng sợ, môi cậu mấp máy ra ba từ:
- Ist er verrückt?
(Hắn ta/Anh ta bị điên à?)
- Sau đó thầy Riki từ cửa phòng nhảy vô tung một cú giáng long cước vô hạ bộ của tên đểu cáng, rồi quay sang chích cho thầy Viễn một mũi thuốc ức chế. Kết truyện là thằng chả kia ăn giáng long cước vô hạ bộ phải vô viện, còn thầy Riki kéo thầy Bá Viễn bay như tên lửa ra khỏi trường.
- Má, nghe như phim hành động Hollywood. – Châu Kha Vũ vừa tỉnh ngủ đã nghe được đoạn kết câu chuyện, hào hứng bốc một nắm bỏng ngô còn thừa hồi sáng đi xem phim với nóc nhà bỏ vào miệng, tận hưởng cái câu chuyện drama đầy kịch tính.
Khi Santa đang kì kèo xin Châu Kha Vũ một miếng bỏng ngô, thì điện thoại Patrick vang lên – là một số điện thoại là gọi tới. Patrick ngờ vực bắt máy, bên kia là giọng nam trầm vừa lạ vừa quen:
- Patrick Nattwat Finkler, đến nhà Bá Viễn, thầy có chuyện muốn nói với em.
-------------------------------------
Không ngược đâu tui thề 😢 dù tui đã có ý định đó 😢
Countdown đến sinh nhật em út nhà Oẳn nào 👌🏻
||Miraitowa Jugeki | 06.10.2021||
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro