chap 1: cuộc cãi vã
Tất cả bắt đầu từ một buổi chiều nặng nề, khi nắng còn đổ dài trên những mái hiên. Cuộc cãi vã ấy như một cơn bão ập đến bất ngờ, không ai kịp chuẩn bị. Vỹ Dạ và Lan Ngọc đứng đối diện nhau trong căn phòng nhỏ, nơi từng chứa đầy tiếng cười. Nhưng giờ đây, những lời nói sắc bén được thốt ra, không ai chịu nhường nhịn.
"Chị lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho bản thân mình!" Lan Ngọc gắt lên, đôi mắt ánh lên sự tức giận mà Vỹ Dạ chưa từng thấy trước đây.
"Em nghĩ tôi ích kỷ sao?"
Vỹ Dạ đáp trả, giọng nàng run lên vì tức giận lẫn tổn thương.
"Còn chị thì sao? Chị có bao giờ hiểu tôi chưa? Chị chỉ biết áp đặt suy nghĩ của mình lên tôi thôi!"
Những lời qua lại như những lưỡi dao vô hình, cắt sâu vào mối quan hệ mà cả hai đã từng trân quý. Vỹ Dạ cảm nhận trái tim mình như vỡ ra từng mảnh, nhưng nàng không thể dừng lại. Có lẽ, sự tổn thương đã đẩy nàng đến giới hạn của mình. Lan Ngọc quay mặt đi, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Tôi không muốn nhìn thấy chị nữa. Đi đi!"
Câu nói ấy như sét đánh ngang tai. Vỹ Dạ sững người, đôi mắt mở lớn nhìn Lan Ngọc như không tin vào những gì vừa nghe. Nhưng nàng biết, những lời ấy đã được nói ra, không thể rút lại. Không còn lời nào để nói, Vỹ Dạ xoay người, bước ra khỏi cánh cửa. Tiếng bước chân nàng vang lên trong không gian im lặng, từng bước một như đè nặng trái tim nàng.
Nàng không biết mình đã đi bao xa, chỉ biết rằng khi dừng lại, nàng đang ở dưới tán cây hoa giấy đỏ rực bên hồ. Đôi chân run rẩy như muốn quỵ xuống, và nàng để mặc cho nước mắt trào ra, lăn dài trên má.
Cây hoa giấy này, nơi từng là kỷ niệm đẹp của cả hai, giờ chỉ còn lại mình nàng. Nỗi đau trong lòng Vỹ Dạ như hòa vào không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió và những cánh hoa rơi làm bạn.
Dưới tán cây hoa giấy đỏ rực, bên hồ nước phẳng lặng, Vỹ Dạ ngồi lặng lẽ, đôi mắt nàng như vô hồn dõi theo những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước. Những cánh hoa giấy đỏ phủ đầy mặt đất, nhẹ nhàng đung đưa theo từng cơn gió. Vỹ Dạ đưa tay nhặt lên một cánh hoa, ngắm nghía nó như thể tìm kiếm câu trả lời cho những băn khoăn trong lòng mình. Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này? Tại sao nàng không thể giữ lại được niềm vui đơn giản mà mình từng có?
Ký ức ùa về, những buổi chiều yên bình dưới tán hoa giấy, tiếng cười vang vọng và những câu chuyện không hồi kết.
Giờ đây, mọi thứ chỉ còn là dư âm, còn nàng thì chìm đắm trong sự tĩnh lặng của một buổi chiều buồn. Không có tiếng ai gọi tên nàng, không có ai ngồi bên cạnh. Chỉ có tiếng gió và những chiếc lá hoa giấy rơi xuống, tạo nên một khung cảnh đẹp nhưng lại buồn đến lạ.
Ánh hoàng hôn từ từ nhuộm đỏ bầu trời, phản chiếu lên mặt hồ một màu cam ấm áp. Nhưng trong lòng Vỹ Dạ, tất cả chỉ là một khoảng trống lạnh lẽo. Nàng tự hỏi liệu mình có thể làm gì để thay đổi mọi thứ, hay đây đã là dấu chấm hết cho những điều mà nàng từng trân trọng.
Thời gian dường như ngừng lại, chỉ còn nàng và tán cây hoa giấy đỏ. Những cảm xúc trong lòng nàng không ngừng chồng chất, tựa như những cánh hoa rơi chất đầy dưới chân. Mỗi cánh hoa là một nỗi niềm, một kỷ niệm, một lời chưa kịp nói. Nhưng liệu ai còn nghe thấy được những lời ấy?
Vỹ Dạ tựa đầu vào thân cây, đôi mắt khẽ nhắm lại. Một giọt nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống cánh hoa nàng đang cầm trên tay. Nàng không biết mình đã ngồi đó bao lâu, chỉ biết rằng tán cây hoa giấy vẫn che chở cho nàng, như một người bạn lặng lẽ chứng kiến nỗi đau của nàng.
Màn đêm dần buông xuống, và ngọn gió đêm thổi qua mang theo cái se lạnh. Nhưng Vỹ Dạ không rời đi. Nàng vẫn ngồi đó, giữa những cánh hoa giấy, trong một thế giới của riêng mình. Một thế giới không có tiếng cười, không có những giận hờn, chỉ có nàng và cây hoa giấy đỏ, cùng chia sẻ những khoảnh khắc yên bình mà buồn bã.
Những ngọn gió lạnh khẽ thổi qua, cuốn theo vài cánh hoa giấy bay lên không trung rồi rơi xuống mặt hồ. Vỹ Dạ nhìn chúng, cảm thấy như chính mình đang trôi dạt, vô định và mong manh.
Tiếng côn trùng đêm bắt đầu râm ran, nhưng nàng vẫn ngồi yên, không buồn nhấc chân rời khỏi nơi này. Tán cây hoa giấy, với màu đỏ rực của những cánh hoa, như ôm lấy nàng, giữ nàng lại giữa những nỗi niềm đang chực trào.
Có lúc, nàng vươn tay ra như muốn bắt lấy những cánh hoa bay trong gió, nhưng chúng luôn lẩn tránh, như những cảm xúc trong lòng nàng - lúc thì rõ ràng, lúc thì mơ hồ, không cách nào chạm tới. Nàng thở dài, một tiếng thở dài nhẹ nhưng chất chứa cả bầu tâm sự. Tiếng thở dài tan biến vào không khí, không ai nghe thấy, không ai đáp lại.
Bầu trời đêm dần hiện lên những vì sao lấp lánh. Ánh sáng nhạt nhòa từ trăng non chiếu xuống mặt hồ, tạo nên một khung cảnh huyền ảo. Vỹ Dạ ngước nhìn bầu trời, tự hỏi liệu có ai trên đời này hiểu được cảm giác của nàng lúc này. Nàng đã từng tin rằng dưới tán cây hoa giấy này, mọi nỗi buồn đều có thể tan biến, nhưng giờ đây, dường như chính nơi này lại là nơi giam giữ những giọt nước mắt của nàng.
Một cơn gió mạnh bất chợt thổi qua, làm tung lên những cánh hoa giấy. Chúng xoay tròn trong không trung, tạo thành một vòng xoáy đỏ rực như ngọn lửa. Vỹ Dạ nhìn theo chúng, cảm thấy trái tim mình cũng đang quay cuồng theo từng vòng xoáy ấy. Nàng không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu, nhưng nàng cũng không muốn rời khỏi đây.
Tán cây hoa giấy này, dù mang lại bao nhiêu nỗi đau, vẫn là nơi duy nhất khiến nàng cảm thấy mình được an ủi.
Đêm càng khuya, không gian càng yên tĩnh. Chỉ còn tiếng nước nhẹ nhàng vỗ vào bờ và tiếng gió thổi qua những tán lá. Vỹ Dạ khẽ rùng mình vì lạnh, nhưng nàng không buồn đứng dậy.
Đôi tay nàng siết chặt lấy cánh hoa giấy vẫn còn cầm trong tay, như muốn níu giữ lại chút gì đó cho riêng mình. Một ký ức, một lời hứa, hay chỉ đơn giản là một cảm giác quen thuộc.
Thời gian trôi qua, ánh trăng dần nhạt, và bầu trời phía đông bắt đầu le lói ánh sáng của bình minh. Vỹ Dạ vẫn ngồi đó, dưới tán cây hoa giấy, với đôi mắt mỏi mệt nhưng vẫn đầy trăn trở. Nàng biết rằng mình không thể ngồi đây mãi, nhưng nàng cũng không biết phải đi đâu, làm gì. Tán cây hoa giấy này, với những cánh hoa đỏ rực, đã trở thành nơi duy nhất mà nàng có thể đối diện với chính mình.
Khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu xuống, Vỹ Dạ khẽ đứng dậy. Nàng nhìn lại tán cây hoa giấy, lòng tràn ngập một cảm giác khó tả. Có lẽ, nàng sẽ trở lại đây vào một ngày khác, khi lòng mình đã nguôi ngoai. Nhưng bây giờ, nàng cần phải bước tiếp, dù con đường phía trước có mịt mờ đến đâu. Với một hơi thở thật sâu, nàng quay lưng, để lại tán cây hoa giấy đứng lặng lẽ bên hồ, như một người bạn âm thầm tiễn nàng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro