lời bạt
Bài viết này không chỉ là món quà sinh nhật gửi đến Faker mà còn là món quà sinh nhật dành cho thầy Hạ (một tác giả viết Fakenut khác). Dù sao thì, khuôn mặt đen đủi như than tổ ong của Peanut cũng chính là hình ảnh chân thực nhất của hai chúng ta trong bốn tháng trước, những kẻ đã suýt bước đến bờ vực tuyệt vọng.
Đây là khởi đầu của tháng Năm năm 2019. Thì ra, tôi và thầy Hạ đã quen nhau lâu đến vậy.
Thì ra tôi đã cùng thầy đi một đoạn đường rất dài theo một cách đặc biệt nào đó, tôi tin rằng thầy Hạ cũng vậy. Nếu vào thời điểm nộp hồ sơ xin việc không có thầy bên cạnh, có lẽ tôi đã thật sự nghe lời mẹ đi thi công chức rồi.
Tên truyện "Đứa trẻ hoang" được lấy từ bài hát của Dương Thiên Hoa, "Cười nhạo em như đứa trẻ hoang không ai quản thúc, không có được hạnh phúc cũng chẳng buồn bận tâm."
Sẽ luôn có một người kiên định đứng bên cạnh bạn, bất chấp năm tháng.
Ai bảo bạn chưa từng được ai đó kiên định chọn lựa? Tống Kinh Hạo và các anh chính là câu trả lời đó thôi.
Khi còn trẻ, thứ tổn thương ta sâu nặng nhất không phải là những cú đấm cú đá hay lời lẽ cay độc, mà là những câu bông đùa vô tâm và thứ gọi là trưởng thành tự cho là hiểu đời. Nhóm bạn nhỏ ngốc nghếch ngày ấy chính là như vậy, không có đúng sai trắng đen, không có hợp hay không hợp, không có căn cứ để đánh giá.
Tôi nghĩ, khi bọn họ nhớ đến một khuôn mặt nào đó trong ký ức, cảm thán rằng vì sao mình lại không nói thật lòng vào cái tuổi đáng ra phải chân thành đối đãi với nhau nhất, thì có lẽ, họ đã thực sự trưởng thành rồi.
Khả năng chịu đựng đau khổ của con người kỳ diệu hơn so với những gì chúng ta tưởng rất nhiều. Khi điện thoại và ví tiền bị trộm, phản ứng đầu tiên của bạn là đuổi theo lấy lại, là báo cảnh sát, nhưng khi gà McNugget bị thiếu sốt chấm, bạn lại chỉ muốn khóc mà thôi. Khi bạn phải chịu những đối xử bất công, theo bản năng bạn sẽ nghĩ đến việc phải đấu tranh như thế nào, nhưng khi có người hỏi bạn rằng lúc đấu tranh có bị đổ máu hay bị trầy da tróc vảy không, bạn mới chợt giật mình nhận ra, từ lúc nào mình đã bước xa đến vậy.
Một Peanut bình thường, không có chút may mắn nào chính là hình ảnh thu nhỏ của đại đa số mọi người trên thế giới này. Giống như bạn, và giống như tôi.
Câu nói cuối cùng của cậu ấy lúc gặp lại Lý Tại Uyển, đọc lên nghe có vẻ như vẫn còn đau nhức, nhưng thực tế thì không phải vậy.
Phải phấn đấu không ngừng nghỉ, thì mới được trời cao đoái hoài.
Thứ cậu không thể buông bỏ chỉ là những người cậu mãi nhớ thương. Nhưng đứa trẻ đã đứng thẳng sống lưng ấy, có lẽ từ lâu đã học được cách nhẹ lòng.
Còn nhóm bạn nhỏ ngu ngốc ấy, đúng thật, họ chỉ là những người trẻ ngốc nghếch mà thôi.
Nỗi sợ hãi và sự mất phương hướng trong lòng thật ra đều không thể so sánh được với tấm chân tình nặng trĩu, nhân lúc mọi thứ còn kịp lúc, hãy đi yêu người mà bạn muốn trao gửi tình yêu.
Cuối cùng, hy vọng rằng Hạ của tôi sẽ không bao giờ bị quật ngã.
Hãy ngẩng cao đầu, ánh mắt sáng ngời, luôn nhìn về phía trước.
"Chúng ta phải vĩ đại hơn những gì chúng ta đã chịu đựng."
Tôi mãi là hậu phương vững chắc của bạn.
Cửu
Tác phẩm của một kẻ suýt tắt thở vì vật lộn với con chữ trong ngày 1/5.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro