Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28. Trỗi dậy

Huy vẫn không thôi luyến tiếc hình bóng đã rời đi, dẫu cho hoa tàn hay mặt trời ngừng sáng, cô gái của anh vẫn đẹp như ngày đầu tiên. Và để lỡ mất nhau chính là điều khó khăn nhất mà anh đã trải qua. Nhìn dáng vẻ quyết tâm đó, hẳn sẽ khó để cả hai có thể cùng chung đường lần nữa. Huy không muốn từ bỏ, hẳn phải còn cách khiến Mai thay đổi suy nghĩ. Cả hai đã lỡ mất nhau nhiều đến thế, cho dù có muộn Huy vẫn muốn được dành phần đời còn lại với chỉ riêng Mai.

"Chú ơi! Chú Huy!"

"Này! Cậu bị điên hả, không được làm vậy. Quay lại đây ngay!"

Dáng hình nhỏ bé xuất hiện từ trong bụi cây, chạy thẳng về phía Huy. Mới đầu cứ ngỡ rằng Huy đã có tuổi nên mới thấy hình bóng Mai từ 20 năm trước, nhưng đó quả là một cô bé, thậm chí có phần rất giống Mai. Thằng bé đằng sau hẳn là Ethan, anh vẫn nhớ nó con ngoài giá thú của anh trai Huy, ngay cả bố nó cũng chỉ là con riêng với người hầu, không có một cái danh phận rõ ràng.

"Chú ơi, chú! Cháu có cái này cho chú, chú nghe cháu nói đi chú ơi!"

Bé con đó chạy đến trước mặt anh, món đồ con bé cầm trong tay chính là hộp quà Huy từng tặng cho cô. Đến chính anh không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy món quà đó lần nữa từ chính phiên bản nhỏ của Mai.

"Cháu là ai, tại sao cháu lại có nó." Huy hỏi giọng ân cần hết sức có thể, ấy thế vẫn dọa sợ thằng bé lùi lại, chỉ riêng bé con lại chẳng sợ Huy chút nào.

"Cháu là Chi, dì Mai là dì cháu đó chú. Mẹ cháu nói dì Mai là em gái của mẹ, chứ không phải dì ghẻ."

"Ồ, vậy cháu là con của chị Nhi sao." Không thể ngờ con bé là con chị Nhi, trong khi nó lại giống Mai đến nhường này.

"Chú biết mẹ cháu ạ?!"

"Chú biết dì con, đương nhiên chú biết chị gái của cô ấy. Nhưng con gái à, tại sao con lại giữ vật quý giá này, có thể cho chú biết không?"

"Đây là món quà vô giá của dì Mai từ người dì yêu nhất, dì đã để con giữ nó đó chú."

"Con có biết người dì yêu nhất là ai không?" Con bé mắt tròn xoe, móc ra tất cả những bức thư dì trước đây đã viết cho chú Huy, mọi tâm tư và thương nhớ được cất giữ của Mai cuối cùng cũng đã đến được tay anh.

"Là chú Huy, là chú đó. Cháu chắc chắn luôn, dì đã viết trong những bức thư gửi chú Huy, dì chỉ yêu duy nhất chú. Nên là chú ơi chú đừng từ bỏ vội. Dì cháu vẫn còn yêu chú nhiều lắm."

Trẻ con quả nhiên không biết nói dối, ngay cả trong ánh mắt chúng vẫn sáng lên sự thật. Huy lặng lẽ đọc tất cả các bức thư được Mai viết, nước mắt và tiếng lòng của cô vẫn còn tràn ngập câu chữ. Thì ra bất lâu nay Mai vẫn còn nhớ tới Huy, tình yêu của Mai chưa hề phai nhạt bất cứ ngày nào.

"Cảm ơn con nhiều lắm. Con không biết con đã giúp chú nhiều đến thế nào đâu." Huy ôm chầm lấy Chi. Nếu vẫn còn cơ hội thì từ bỏ bây giờ là quá sớm. Huy đã cố gắng bao nhiêu năm qua, cố thêm chút nữa có là gì.

***

Bữa tiệc tân gia vẫn còn đang náo nhiệt ở tầng dưới, nhưng ở tầng trên lại là chốn bàn việc làm ăn trọng đại. Chú Harry thân là người bị tước bỏ cái họ Morris, chú không còn quyền tham gia vào bất kỳ việc quan trọng của gia đình nhưng lại là người nắm giữ nhiều quyền lực nhất trong căn phòng này.

Huy gián đoạn giữa cuộc trò chuyện vui vẻ của mọi người với chú Harry, sắc mặt ai nấy cũng liền thay đổi và lặng lẽ rời đi. Trong nhà ai cũng biết rõ chú Hary thiên vị Huy nhất, những người còn lại chẳng còn đáng quan tâm nữa.

"Đừng nói những chuyện chẳng đáng để bàn. Ta không dạy con lo chuyện bao đồng." Chú Harry biết rõ Huy đã Mai, anh luôn chỉ tìm đến chú vì con bé đó. Huy vẫn rất điềm đạm rót cho chú một ly rượu, ngồi đối diện chú thưởng thức ly rượu trên tay.

"Chị gái ông đã từng kể một câu chuyện rất buồn cười. Bà ấy nói rằng ông và bố tôi rất thân thiết."

"Edna đã già và lú lẫn rồi."

"Nhưng bà ta vẫn nhớ thứ gì đã gây ra cái chết anh trai bà."

Huy nâng ly rượu lên và uống cạn nó. Chú Harry nhìn Huy, anh đã trở thành phiên bản tốt hơn như cách chú muốn, nhưng thật đáng quan ngại nếu Huy giống chú như một, Huy sẽ không ngần ngại gì mà giết chết người cha ruột trước mắt bằng ly rượu này hệt như cách chú đã giết anh trai mình đêm đó.

"Thật lòng mà nói, tôi không biết mặt ông ta như thế nào để gọi là bố. Nhưng ông cũng chẳng đáng để tôi gọi vậy, thật kinh tởm khi một người như ông lại là bố tôi."

"Con đang muốn gì Marshall?" Chú Harry dần mất kiên nhẫn, trái với chú, Huy vẫn rất thoải mái nói.

"Tôi không cần gì từ ông cả." Huy nghiêm nghị nhìn chú Harry, không đời nào anh lại nhận một người đáng hận đến thế bố.

"Tôi đã phục tùng ông đủ lâu rồi. Nếu ông vẫn còn muốn được sống để tận hưởng gây dựng nên, tốt nhất đừng chõ mũi vào chuyện của tôi." Chú Harry đập bàn, đã lâu rồi chú chưa tức giận với Huy đến thế. Cơn giận điều khiển lý trí để chú túm lấy cổ áo Huy, bộc phát cơn giận qua lời nói.

"Ta là bố con, con sẽ không thể thay đổi điều đó dù có căm hận ta đến đâu. Đừng quên ai là người ở bên và nuôi dạy con, không phải con bé đó, là ta, bố của con!" Huy hất tay ông ta, đối diện với đôi mắt giận giữ ấy và nói.

"Tôi sẽ trả tiền đám tang của ông nên cứ việc mà chết đi ông già." Nói rồi Huy rời đi mặc cho chú ngăn cấm, anh đã để chú ta điều khiển mình đủ lâu rồi. Đến lúc Huy cần nắm quyền cuộc sống của mình lại một lần nữa.

***

Thêm một ngày phải truyền nước là thêm một ngày sức khỏe mẹ Mai yếu tệ dần. Bác sĩ nói không đáng lo ngại nhưng lòng Mai vẫn lo lắng không thôi.

"Mẹ ơi, mẹ thấy trong người thế nào rồi ạ." Mai ngồi kế bên giường bà, lòng đau không tả nổi khi bà lại cần trợ giúp của ống thở lần nữa. Nhìn bà ngày một yếu dần, cô càng gấp gáp muốn cưới nhanh để mẹ được yên lòng, nhưng vẫn có khúc mắc trong lòng khiến cô sợ hãi khi ngày ăn hỏi đang đến dần.

"Con à, con lại nghe mẹ nói này..." Mai tiến lại gần, cô tựa đầu bên cạnh mẹ. Bà vuốt nhẹ mặt cô như thể đang khắc ghi trong tâm trí vẻ đẹp con gái mình đã nuôi bao nhiêu năm qua.

"Con ơi, con phải biết rằng con được yêu thương rất nhiều. Bố mẹ yêu con, và cả bố ruột của con cũng vậy. Con được yêu thương và nâng niu bởi gia đình mình, chúng ta đã dùng cả đời để yêu con. Nhưng bố con đã đi, mẹ cũng chẳng biết sẽ còn ở lại với các con được bao lâu nữa. Mẹ muốn trước khi chết được thấy con trong tay người sẽ yêu con nhiều như mẹ."

"Bác sĩ nói chỉ là cảm lạnh bình thường thôi, mẹ đừng nói như thể sắp chết vậy chứ." Mai lo lắng nắm chặt lấy tay bà, tuổi già đã khiến bàn tay bà nhăn lại nhưng hơi ấm vẫn còn ở đó.

"Mẹ đang rất vội, nhưng mẹ không muốn con quyết định sai lầm chỉ vì vội vàng. Con chọn Phương Lam bây giờ, nhưng con làm vậy có đúng vì con?"

Mai ngậm ngùi trả lời. "Con làm vậy vì mẹ, bố đã không thể dắt tay chị Nhi bước vào lễ đường. Con muốn mẹ được bên con thay cho bố."

"Con à." Cơn ho ập tới, như muốn kéo lồng ngực và linh hồn người mẹ già theo cùng. Mai đỡ mẹ nằm xuống, bà lại ngăn cô làm vậy.

"Mẹ đã sống trọn vẹn rồi. Kể cả khi mẹ không thể đợi đến ngày con lấy chồng, mẹ vẫn mong con sẽ sống phần đời còn lại với người con yêu. Tình yêu không đến lại lần hai đâu con à."

Bàn tay mẹ đặt lên tay Mai, trấn an nỗi lo âu hiện lên trên khuôn mặt cô.

"Đừng sợ hãi Mai à. Hãy làm điều đúng, đừng làm điều mà con sẽ hối hận." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro