Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17. My Blue

Niềm vui này không thể giữ cho bản thân được, cô phải tìm bố mẹ. Cô xông vào phòng khách phấn khích lớn tiếng báo tin vui cho bố mẹ, họ mừng cho Mai không xuể, ôm hôn chúc mừng vì nỗ lực cuối cùng cũng có kết quả xứng đáng. Mai gọi điện báo tin cho chị Nhi, chị và anh Nhật An ở đầu dây bên kia điện thoại còn mừng hơn cả cô, anh chị mạnh tay chuyển cho Mai một số tiền lớn để thưởng cho công sức của em gái. Tiền chị Nhi chu cấp cho Mai kể từ ngày khởi nghiệp cùng anh Nhật An đã trở nên hào phóng hơn trước, nếu được chị chu cấp chừng này mỗi tháng khi đi du học thì thật tuyệt vời.

Một tin vui khiến cả nhà tối nay mất ngủ, người vui mừng nhất dĩ nhiên là Mai. Đêm đó cô không tài nào chợp mắt được mà chỉ muốn đi Mỹ ngay và luôn.

Từ lúc vào đại học cho tới giờ đây đã là mục tiêu duy nhất cô phấn đấu, và Mai đã thực hiện được. Số tiền Mai làm thêm ở quán của bố, cộng thêm lương đi làm gia sư vừa vặn đủ để cô sắm sửa cả tủ đồ mới và tiết kiệm một chút để tiêu ở bển. Giấc mơ du học Mỹ cô mong đã thành sự thật, còn điều kỳ diệu nào sẽ đến với Mai đây.

Nếu Huy vẫn còn ở đây, chắc chắn cậu sẽ bế cô lên ăn mừng cùng Mai cho cô cảm giác tự hào về nỗ lực cô bỏ ra. Điều đó sẽ xảy ra nếu Huy ở đây.

Sự thật rằng chỉ có Mai và những bức thư cô viết cho Huy cất trong ngăn tủ, những bức thư cô viết chẳng gửi đến ai. Mai có gia đình, có bạn bè, và chắc chắn không lâu nữa Mai sẽ có thêm đứa cháu xinh xẻo. Tới lúc đó trách nhiệm của Mai với gia đình sẽ còn lớn hơn, cô phải học tốt hơn để chăm lo cho gia đình, cần cố gắng gấp đôi bây giờ. Việc nhớ tới Huy khi vui, buồn, mệt, nản đều chỉ là nhất thời. Tình yêu và trách nhiệm của Mai hiện tại chỉ có gia đình.

***

Ngày lên đường là ngày Mai không nỡ nhất, bạn bè và gia đình tiễn Mai đi cũng làm như cô đi biền biệt hẳn qua Mỹ. Cả sân bay rộng lớn đông người đi tới đi lui mà lại chỉ có gia đình và bạn bè của Mai tập trung đông đúc khóc, làm Mai ngại với các bạn đi cùng quá trời đất. Lan Anh còn khóc sướt mướt ướt sưng đỏ luôn cả mắt, Mai phải hứa lên hứa xuống sẽ sớm về với cô bạn thì mới ngừng khóc.

"Phải hứa đó, không được lấy chồng bên bển đâu nhé. Mai hứa đi!"

"Mai nhớ rồi mà bao lần rồi, Mai sẽ về với Lan Anh được chưa."

"Nhớ đó nha, thất hứa là mình không qua đó ăn cưới đâu. Còn nữa, nếu mai này mình cưới Mai phải về đó nha, nhất định phải về đưa mình về nhà chồng." Mai tưởng Lan Anh đùa nên lỡ cười hơi lố, thành ra lại khiến cô bạn khóc còn to hơn trước. Công sức dỗ cô bạn coi như xuống hố.

"Qua đó tự lập phải mạnh mẽ lên nhé, nhưng không cần gồng quá, có chuyện gì cứ gọi cho chị, không có gì cũng phải gọi. Không gọi là chị bay qua Mỹ kiếm em đấy."

"Con đi học nhớ chú ý sức khỏe, tiền bạc cứ để bố mẹ lo. Việc của con là học và chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để khi về lại ốm đi gần chục cân là không được đâu đó." Mẹ Yến nói.

"Bố mẹ sẽ qua thăm con khi có thời gian."

"Vâng ạ, con sẽ chờ cả nhà qua thăm."

Gần đến giờ phải lên máy bay, tâm trạng Mai bỗng trở nên lo lắng. Người thân, bạn bè và quê hương Mai sắp không còn được gặp lại, cô rất sợ xa nơi mình đã thân quen cả cuộc đời. Mai bắt đầu suy nghĩ lại liệu điều cô lựa chọn có phải đúng, bụng cô cồn cào khó chịu. Người thành công cũng đâu cần đi du học, Mai cũng có thể học hỏi được nhiều ở nhà đâu cần đi hơn nửa vòng trái đất làm gì. Thôi dừng ở đây, Mai không muốn đi nữa.

"Ngọc Mai nè." Người Mai giật bắn lên khi bỗng bị Phương Lam gọi, trái lại Phương Lam trông rất bình tĩnh, cậu lấy ra một món quà cuối cho cô.

"Cố lên nhé Ngọc Mai, cậu luôn là bạn gái mạnh mẽ và kiên cường nhất tớ biết. Tớ hy vọng điều tốt nhất sẽ ở bên cậu khi ở nơi xa. Có lẽ sẽ còn rất lâu nữa tớ mới được tặng quà cho Ngọc Mai nên đây, coi như là quà chúc cậu thượng lộ bình an, đến đó hãy mở ra nhé."

"Cảm ơn Phương Lam, thật ra mình cũng có quà cho cậu nhưng mà mình... để quên ở nhà mất rồi. Sáng nay vội quá nên quên béng mất, xin lỗi cậu."

Phương Lam chỉ cười: "Không sao, đợi Ngọc Mai về rồi tớ nhận cũng chưa muộn."

"Được, nhớ đợi Mai về nhé."

"Dĩ nhiên rồi."

Đến lúc Mai phải đi thật rồi, cái ôm cuối luôn thật lâu và chặt, muốn níu người đi nhưng không muốn giữ họ lại. Cầm trên tay bó hoa cúc của bố Minh trồng, Mai chào tạm biệt mọi người lần cuối, chào quê hương để cùng các bạn đi đến nơi đất khách xứ lạ.

Lần chia ly Mai muốn để bố mẹ thấy cô tươi cười, vậy mà khi quay lưng bước đi Mai đã khóc, lên máy bay mới lủi thủi tự lau nước mắt. Chưa gì Mai đã nhớ nhà rồi.

***

Cuộc sống rất khác so với những gì Mai tưởng tượng, cô chủ quan nghĩ chỉ cần thấm đẫm kinh nghiệm các anh chị khóa trên truyền lại là đủ, nhưng cuộc sống du học thực tế vẫn không dễ dàng gì.

Kiến thức trên trường không quá nặng nề, vấn đề chính là tìm kiếm kỹ năng mềm, các bạn Mai đã tìm được hội nhóm đi chung nhưng cô vẫn lẻ loi chưa biết mình thuộc chốn nào. Trường Mai theo học nằm ở bang rất đẹp, tuy nhiên mùa đông lại lạnh rét buốt, đường bên ngoài đóng băng và phủ đầy tuyết khiến Mai chẳng buồn ra ngoài hóng gió nữa.

Vòng luẩn quẩn lên lớp, về nhà và lặp lại thật sự đã bào mòn Mai. Sức trẻ tràn đầy sự sống hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt cô nữa.

"Hey babe, tối nay có làm gì hăm? Đi chơi với Su nha." Cô bạn Hạnh có biệt danh là Su, Mai vẫn gọi cô bạn này là Su Kem bởi tính cách cô bạn dễ thương và ngọt ngào như bánh kem vậy. Mọi người trong phòng gọi Mai là Mị đơn giản vì mọi người bảo Mai chăm như cô Mị.

"Mình xin khiếu chuyến này, cái lưng sắp gãy đến nơi rồi còn đi gì nữa."

"Ôi thôi bà cho tui xin, bà nhỏ tuổi nhất bọn tui mà làm như sắp hẹo đến nơi rồi. Nghe Su, tối nay đi party giao lưu kết bạn, giải tỏa đầu óc. Kiếm một anh đẹp trai để cuối tuần đi xả hơi."

"Xin người đừng ép nữa, mình còn đang làm người phụ nữ trưởng thành độc lập, yêu đương làm gì để đau đầu."

"Trời ơi kêu má này đi chơi mệt quá, chị Cá cứu vớt cô Mị cô đơn này đi, không thể để người ta cô đơn mãi được."

Hội trao đổi sinh viên có bạn tên Diễm, nó tự gọi bản thân là Cá chỉ vì ngày xưa hay ra sông ngủ. Nhóm trao đổi sinh viên bằng tuổi nhau cả mà chức 'chị' được ưu ái trao cho Diễm chỉ vì nó sinh ngày 1 tháng 1, vì thế Mai lại xuống chức 'em' vì sinh ngày 28 tháng 8.

"Đi đi cô Mị, tối nay bà chủ nhà qua nhà con trai bà ăn tối, chẳng còn ai ở nhà đâu. Cô muốn ở nhà chán chết à? Vả lại đi chung 4 người an toàn lắm, cái Nghiệp còn biết võ, có gì Nghiệp bảo vệ chị em ta. Đúng không Nghiệp?"

"Khỏi phải lo, một cước của bà là ai cũng đi hết!"

Cái Nghiệp ngồi ở góc, chân dài tung một cước làm màu nhưng lại mang tính nguy hiểm cao. Bảo sao lại được người đời nhớ tới là Nghiệp chứ có ai biết cái tên khai sinh của cô bạn là Doanh bao giờ.

Có trốn tới mấy cũng chẳng thoát được, Mai đành lên đồ sành điệu nửa đông nửa hè mượn của Su để đi chơi đêm, hay như Cá gọi đêm đó là 'đêm của gái phố'. Bữa tiệc ở nhà bạn học của Su, nhạc xập xình vè đủ loại đèn nhấp nháy liên tục, những bài nhạc sôi động đều là những bài Mai thích. Mọi người ở bữa tiệc bình thường hơn những gì trên phim người ta chiếu, mọi người đến tiệc chỉ đang nói chuyện, nhảy nhót cho vui. Chỉ khi có rượu vào mọi người mới quẩy tung nóc nhà theo đúng nghĩa đen.

Mới đến chưa bao lâu hội chị em đã nhập hội ngay vào bàn rượu, Mai uống ít nên vẫn tỉnh, riêng các cô bạn đã say tí bỉ. Su chạy đi nhảy nhót được một thời gian khá lâu rồi, còn riêng Nghiệp thì ngủ say khướt trên đùi Mai. Cá có hơi rượu vào là bắt đầu luyên thuyên đủ thứ, khổ nỗi chị Cá nói tiếng mẹ đẻ nên chẳng ai hiểu ngoại trừ Mai.

"Không được rồi Mai ơi, chị sắp nôn mất thôi. Đi tìm con bé Su rồi chị em mình về ngay và luôn." Tửu lượng chị Cá đạt giới hạn, cố uống thêm chắc chị ấy sẽ gục ngay tại tiệc này.

"Rồi, để Mai đi tìm nó, một mình Cá ở đây với Nghiệp được không."

"Đi đi, chị đây chưa say đến nỗi không biết trời đất."

Mai đi kiếm Su trong dòng người đang nhảy nhót, càng muộn bữa tiệc càng náo động hơn. Cho đến khi tìm được thì cô nàng lại đang hôn đắm đuối anh chàng tóc vàng nào đó, Mai không dám gọi hay can thiệp, cô chỉ đành khó xử quay về báo với chị Cá.

"Chị thật sự mệt lắm rồi, chắc Mị phải ở lại coi chừng con Su còn chị và Nghiệp về trước thôi. Nếu một mình có vấn đề gì thì gọi đường dây nóng luôn nhé. Chị sẽ báo ngay với bà chủ nhà."

Thế là vì Su, Mai phải ở thêm một chút nữa. Thời điểm này ai cũng đang bận hăng say quẩy, nên Mai chỉ đành tìm rượu bầu bạn giết thời gian. Qua một lúc hơi men bắt đầu ngấm, Mai thấy đầu óc lâng lâng, bỗng cô cũng muốn nhảy nhót, quay cuồng trong cuộc vui.

Chưa đam mê nhảy nhót hăng say được bao lâu thì có một bàn tay kéo Mai đi, lòng bàn tay người ấy quen quen, làm Mai tưởng chừng là Su. Vậy là cô đi theo người, đi đến nơi tiếng nhạc xa dần và có gió se lạnh thoáng thổi.

"Mai?"

Mọi người nói rượu là liều thuốc kỳ diệu đâu có sai, Mai đã không nghe được giọng Huy từ rất lâu, kể cả trong đêm dài nằm nhớ người cô vẫn không thể nghe rõ. Thế mà chỉ cần một hai cốc vào, mắt cô đã hiện lên con người nhớ thương bấy lâu nay. Phải chi có thêm trăng soi sáng nữa, Mai sẽ có thể thấy được cả khuôn mặt người có giọng nói giống Huy này.

"Mai, em có nghe tôi nói không?"

Mai cảnh giác đẩy người ta ra, bước đi khỏi con người xa lạ giống Huy đó. Thế nhưng người ta níu Mai lại, ôm chặt cô khỏi chạy trốn. Hơi ấm chân thực rõ ràng hơn trong những giấc mơ từng có, vòng tay không tự chủ bỗng ôm lấy người ta. Cái đầu rúc vào lồng ngục có trái tim đang đập mạnh từng nhịp, Mai nhớ lại đêm thu chỉ có hai đứa. Cảm giác quen thuộc trở lại cùng với bao ham muốn trước đây.

Mai ngẩng đầu lên, kiễng chân hôn lấy con người giống tình cũ, nụ hôn vội vàng và thoáng qua hệt như lần đầu của Mai và Huy. Nhưng con người này không dịu dàng như cậu ta, bàn tay đang ôm lấy Mai lại nâng cô lên để người cô áp sát lên tường, nụ hôn càng sâu mãnh liệu, cắn môi cô không chút thương tiếc. Con người ấy còn tham lam, trượt bờ môi xuống hôn lấy cổ Mai, từng nơi đi qua để lại dấu yêu in đậm, bên dưới có đôi tay không yên mà lần mò vuốt ve đùi cô.

Cả người Mai mềm nhũn với từng cái chạm, hơi thở dốc cũng không thể che giấu được thêm nữa. Mai muốn được hôn nữa, anh chàng này cũng hiểu ý cô, chiều lòng cho Mai thêm nụ hôn nữa.

Người đó đột nhiên dừng lại, rồi bên vai Mai đột nhiên trở nên nặng trĩu.

"Em đây rồi, cuối cùng em đã về với tôi. My precious Blue."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro