Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Lời đồn đãi họa (trùng)

Trong đám người có một phụ nhân mặc váy bố cài kinh thoa, tuổi không quá hai mươi, dung mạo tú lệ nhưng giữa mày lộ vẻ tiều tụy. Nàng nghe được tiếng Ân Hạo Vũ, vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đáy mắt trào lên bọt nước, thoạt nhìn kích động, nhưng rất nhanh lại cúi đầu, lẩn tránh sau lưng người bên cạnh.

"Ngọc Oanh tỷ tỷ?" Ân Hạo Vũ khó hiểu vì sao nàng lại trốn tránh, đang muốn bước tới tìm nàng.

"Ân công tử, an tâm một chút vô táo." Minh Thư từ bên nhắc nhở một câu, khiến hắn dừng bước.

"Lục nương tử, những người này đại bộ phận đều là hạ nhân nhà ta, ngươi đưa bọn họ tới đây, rốt cuộc có dụng ý gì?" Ân Lập Thành quét mắt nhìn đám người nối tiếp nhau bước vào, trầm giọng hỏi.

Minh Thư nhìn cổng Hoài Tú Các, thấy người đi cùng Ân Thục Quân còn chưa tới, tính toán không chờ nữa. Nàng móc từ bao bố mang theo một cuốn sách nhỏ, lật đến trang cuối cùng.

Trang cuối ấy lưu lại thời gian, tên người cùng với ghi chú nhỏ. Hai năm sự việc, nàng nhờ trí nhớ tốt và dụng tâm ghi chép, chỉnh lý trước sau theo trình tự.

"Ân đại nhân, thái thái, hôm nay Minh Thư thỉnh những người này đến đây, không phải để xử án, mà chỉ để giải thích nghi hoặc về tính cách chuyển biến của thục quân nương tử, hoàn thành việc thái thái từng ủy thác. Quý phủ có Ân lão đại nhân tọa trấn, gia phong thanh minh, nội có thái thái chưởng quản gia sự, từ thiện khoan dung, hậu trạch bình ổn, từ trước đến nay không hề xảy ra tranh đấu giữa các thê thiếp. Trong phủ, các lang quân cùng nương tử đều hòa thuận. Thục quân nương tử là trưởng nữ đích hệ của Ân gia, hòn ngọc quý trong tay cha mẹ, cảm tình với huynh đệ, tỷ muội đều tốt đẹp, vốn là nữ nhi được sủng ái nhất trong nhà, đúng không?"

Ít nhất, hai năm trước là như vậy.

Minh Thư đến Ân phủ, ngoài thời gian theo sát Ân Thục Quân, phần lớn thời gian còn lại nàng dành để trò chuyện cùng mọi người. Nói chuyện phiếm cũng có thể thu thập được rất nhiều tin tức, những mảnh vỡ ấy ghép lại chính là quá khứ của một người. Minh Thư nghe, ghi tạc trong lòng, rồi cẩn thận chép lên giấy, chậm rãi khâu lại thành hình ảnh đã từng của Ân Thục Quân.

Đó là một cô nương được sủng ái, dung mạo xinh đẹp, tính tình rộng rãi, thâm chịu yêu thích. Tâm nàng như gương sáng, chưa từng trải qua những tranh đấu tăm tối trong nội trạch. Nhưng những cô nương được yêu thương thường cũng có nhiều tật xấu như kiêu ngạo, tùy hứng. Khi còn trong phạm vi chấp nhận của trưởng bối, sự kiêu ngạo và tùy hứng ấy lại khiến người ta yêu thích, nhưng một khi vượt khỏi giới hạn ấy, chúng liền trở thành trí mạng khuyết điểm của nàng.

Người Ân gia không phản bác lời Minh Thư, bởi từ trước tới nay, Ân Thục Quân quả thật là một cô nương khiến người yêu mến, dù tùy hứng cũng chỉ mang nét trẻ con.

"Biến hóa là từ hai năm trước bắt đầu đúng không? Hoặc không nên gọi là biến hóa, mà phải nói là từ lúc xuất hiện lời đồn đầu tiên về thục quân. Hai con vật cưng, một con mèo nhẹ sương và một con thỏ, bị phát hiện chết trong hoa viên quý phủ, chết rất thê thảm, bụng bị mổ. Khi mọi người phát hiện, thục quân liền ở bên cạnh, trong tay còn nắm kéo dính máu." Minh Thư đi tới bên người Đào Dĩ Khiêm mời đến, "Trước đó một ngày, thục quân có phải vì nhẹ sương tè lên đệm mới, mà nổi giận, trách cứ nha hoàn phụ trách trông giữ sủng vật là Như Ý, còn tuyên bố muốn đánh nhẹ sương?"

Ân Thục Quân trong phòng đã đổi hết nha hoàn, nhưng những nha hoàn cũ vẫn làm việc ở các nơi khác trong Ân gia, hôm nay cũng được mời tới. Qua nhắc nhở của Minh Thư, có hai người nhớ lại và gật đầu, trong đó một người mở miệng: "Là có chuyện như vậy. Lúc đó là mùa đông, trời rất lạnh, vừa thay đệm chăn mới, nhẹ sương lại tè lên đó, nương tử tức giận không nhẹ."

"Ngày hôm sau, mèo và thỏ đều chết. Người phát hiện là Trương thẩm chăm hoa và hai nha đầu làm thô công tưới nước, quét nhà. Khi phát hiện, thục quân đã ở đó." Minh Thư lại nhìn về phía những người khác, "Xin hỏi Trương thẩm cùng hai vị tỷ tỷ tưới nước quét nhà đâu?"

Ba người lúng túng bước ra. Minh Thư hỏi: "Lúc đó các ngươi thấy gì?"

Ba người lo lắng liếc nhìn nhau, rồi Trương thẩm mở miệng: "Lúc đó ta đang tưới nước cho hoa cỏ trong vườn, tới gần bụi hoa Thêu Các thì thấy nương tử ngồi xổm trong bụi cỏ, trong tay cầm kéo đối với thi thể mèo thỏ."

"Chúng ta cũng vậy, lúc ấy từ hướng khác tới, nhìn thấy chính là bóng lưng nương tử ngồi xổm trên đất." Hai người còn lại cũng vội nói theo.

"Cũng tức là, không ai tận mắt thấy thục quân giết mèo thỏ, chỉ thấy nàng ngồi xổm bên cạnh thi thể. Vậy vì sao sau đó ta tới quý phủ lại nghe lời đồn thục quân sát hại sủng vật?" Minh Thư hỏi, "Chỉ vì ngày hôm trước mèo tè lên giường, nên ngày hôm sau nàng hả giận bằng cách giết sủng vật?"

"Ngươi muốn chứng minh cái gì? Tỷ tỷ không có giết nhẹ sương? Ta trước kia cũng từng tin tưởng như vậy, từng tin nàng không phải người như thế......" Ân Hạo Vũ bước tới bên cạnh nàng hỏi lại.

"Đã từng tin tưởng, vậy vì sao bây giờ không tin? Ngươi nếu tin, tại sao không điều tra? Một chút đả kích như vậy đã đủ làm ngươi lung lay niềm tin sao?" Minh Thư nhìn thẳng vào mắt Ân Hạo Vũ, một lát sau thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói, "Sau khi thi thể mèo thỏ được phát hiện, nha hoàn Ngọc Oanh bên cạnh thục quân cũng lập tức tới, Ngọc Oanh, ngươi kể lại tình hình lúc đó đi."

Ngọc Oanh bị điểm danh, rụt rè bước ra từ trong đám người, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Ân Hạo Vũ, chỉ nhỏ giọng nói: "Nương tử sáng sớm rời giường thì phát hiện cửa sổ mở, nhẹ sương không còn trong phòng, tưởng rằng nó như trước trốn ra ngoài. Vì trước kia nhẹ sương từng ăn nhầm độc thảo, nương tử lo lắng chuyện cũ tái phát nên vội vàng đuổi theo. Khi đó ta đang chuẩn bị nước ấm và canh sáng, thấy nương tử chỉ mặc nội y chạy ra ngoài, liền ôm áo choàng đuổi theo. Khi ta tới nơi, nàng đã ngồi xổm trong bụi cỏ, khóc rất thương tâm. Ta vội đỡ nương tử dậy, đồng thời tìm gã sai vặt tới xử lý thi thể."

"Người xử lý thi thể mèo thỏ là Quế An đúng không? Quế An, ngươi nói xem, khi xử lý thi thể, máu còn nóng không, thi thể còn mềm không?"

Ngọc Oanh lui xuống, một gã sai vặt khác bước ra, cung kính đáp: "Tiểu nhân tiến đến xử lý thì máu mèo thỏ đã đông lại, thi thể đã lạnh cứng."

"Dù là mùa đông, miêu thỏ chết đi cũng không thể ngay lập tức máu đông lại, thân thể rét cứng. Ngọc Oanh đã nói thục quân ra ngoài chưa lâu, điều này chỉ có thể chứng minh, khi thục quân đến nơi, miêu thỏ đã chết từ trước, nàng chỉ là người đầu tiên phát hiện thi thể." Minh Thư gật đầu, ánh mắt quét qua mặt Ân Lập Thành và Ân Hạo Vũ. "Hai năm trước, vụ việc này không được lập án điều tra. Tuy không tìm ra hung thủ sát hại miêu thỏ, nhưng cũng dễ dàng chứng minh sự trong sạch của thục quân. Thế nhưng, bởi vì chỉ là miêu thỏ chết, mọi người lại dễ dàng cho qua, như tuyết bay ngoài trời, tùy tiện tìm cớ lấp liếm. Chuyện tuy trôi qua, nhưng tâm lý tìm kiếm điều lạ khiến những chứng kiến mơ hồ ấy bị phóng đại vô hạn. Các ngươi đoán ta ở quý phủ đã nghe được những gì?"

"Ta nghe bọn họ lén nghị luận, nói thục quân bị hồ tiên nhập thân, cần uống máu miêu thỏ. Ta còn nghe bọn họ kể thục quân tự tay cắt bụng miêu thỏ, moi tim đào gan đưa vào miệng... Những lời đồn hoang đường như thế, ta tin các ngươi cũng từng nghe qua. Các ngươi chắc chắn cũng từng quản chế, nhưng bề trên dùng uy tín mà trấn áp, không cách nào ngăn được chúng khẩu đồng từ."

Dưới miệng thế gian, lòng người dần dần dày đặc.

"Nếu chỉ có một việc này, có lẽ thời gian lâu rồi cũng sẽ nhạt đi. Nhưng lời đồn đãi cho kẻ có tâm cơ hội thừa dịp, rồi chẳng bao lâu sau, lại xảy ra một chuyện khác." Minh Thư lật thêm một trang sổ nhỏ, cái tên "Ngọc Oanh" hiện lên ngay hàng đầu.

"Ta từng hỏi thăm ở quý phủ, về việc thục quân tính tình thay đổi, có mấy cọc chính. Cái chết của miêu thỏ là mở đầu, còn chuyện Ngọc Oanh bị ngược đãi là kế tiếp." Nói xong, nàng đóng sổ, nhìn về phía cửa, "Chuyện này, là ngươi tự nói, hay để ta nói?"

Mọi người đồng loạt nhìn ra cửa, Ân Thục Quân đã đến.

Nàng mặc áo bông váy màu vàng cam, dung mạo minh diễm nhưng khuôn mặt mang theo bệnh sắc trắng bệch. Sau ba ngày đóng ở Phật đường, ánh mắt nàng đã mất đi độ ấm, chỉ còn lại sự không cam lòng và oán niệm lạnh băng.

"Ta tự mình nói." Ân Thục Quân bước vào đình viện, hành lễ với cha mẹ trước rồi mới quay sang nhìn Ân Hạo Vũ. "Ngọc Oanh là nha hoàn mẫu thân cho ta chọn lúc ta năm tuổi. Nàng lớn hơn ta ba tuổi, rất biết chăm sóc người, cùng ta cùng ăn cùng ngủ, đối xử với ta hết sức tốt. Ta rất tín nhiệm nàng, giao mọi việc lớn nhỏ trong phòng cho nàng lo liệu. Mười năm bên nhau, tình như tỷ muội, ta chưa từng bạc đãi nàng."

Trong đám người, Ngọc Oanh nghe những lời ấy đã không nhịn được rơi lệ. Ân Hạo Vũ nhìn nàng rồi lại nhìn sang tỷ tỷ mình, muốn nói điều gì nhưng rốt cuộc nuốt vào lòng.

"Đệ đệ nhỏ hơn ta hai tuổi, từ nhỏ rất bám ta. Ta muốn nuôi mèo, hắn cũng muốn nuôi, giống như cái đuôi nhỏ bám theo. Ta thường dẫn hắn đi chơi, yêu thương che chở hắn như trách nhiệm của một trưởng tỷ. Ngọc Oanh theo ta, cũng phải chăm sóc cả hai chúng ta, lo liệu mọi chuyện ăn mặc ở đi lại. Ba người chúng ta gần mười năm bên nhau. Ta không có tỷ tỷ, liền coi nàng như tỷ, đệ đệ cũng vậy. Tuy là chủ tớ, nhưng trong lòng chúng ta đều coi nàng như thân nhân. Ta từng nghĩ những ngày tháng như vậy sẽ kéo dài mãi mãi, lại không ngờ... có người sinh tâm tư khác."

Ân Hạo Vũ nhỏ hơn Ân Thục Quân một tuổi, tuy trên mặt còn chút non nớt nhưng đã là một thiếu niên tuấn tú, môi hồng răng trắng, ra ngoài cực kỳ được các cô nương ái mộ. Sớm tối gần gũi, bên người lại có một nha hoàn ôn nhu chăm sóc, thiếu nữ chính trực đang tuổi hoa khôi làm sao chịu nổi xuân tâm rục rịch? Tuy là chủ tớ, tỷ đệ, nhưng tình cảm biến đổi, người cũng theo đó mà thay đổi. Song Ân Hạo Vũ khi ấy còn nhỏ, lòng dạ trong sáng, đối với hai vị tỷ tỷ chỉ có kính yêu thuần khiết, chưa từng có tạp niệm.

Ngọc Oanh chỉ có thể giấu kín tâm tư, cho đến hai năm trước.

"Hai năm trước, khi đệ đệ sắp mừng sinh nhật mười bốn tuổi, mẫu thân nói đệ đệ lớn rồi, nên tìm người trong phòng chiếu cố." Nàng vừa nói vừa nhìn Ân Hạo Vũ.

Ân Hạo Vũ mặt đỏ ửng, không nói thành lời.

Cái gọi là "người trong phòng", chẳng qua là trưởng bối an bài thông phòng cho các thiếu niên để dạy dỗ thế sự.

"Chuyện này khiến nàng động tâm niệm." Ân Thục Quân nhàn nhạt nói.

Ân Hạo Vũ nhíu mày, khi hiểu được ý ngoài lời của tỷ tỷ, lập tức kinh ngạc đến đỏ bừng cả mặt: "Sao có thể? Ta... Ta coi Ngọc Oanh như tỷ, như tỷ tỷ, chưa từng..."

Hắn nghẹn lời, không nói tiếp được.

Ngọc Oanh đã quỳ xuống, che mặt khóc nức nở: "Là ta sai, khiến nương tử phải chịu tội."

Việc Lý thị định tìm thông phòng cho Ân Hạo Vũ đã kích thích Ngọc Oanh. Nàng vốn gần gũi hầu hạ Ân Thục Quân, tìm được cơ hội liền không tiếc mọi thứ leo lên giường Ân Hạo Vũ, ý đồ câu dẫn hắn.

Đáng tiếc, chuyện ấy bị Ân Thục Quân bắt gặp.

"Các ngươi có thể tưởng tượng được tâm tình của ta khi kéo nàng từ trên giường đệ đệ xuống không?" Ân Thục Quân nói tới đây, vẻ mặt không tự nhiên, quay mặt đi, tránh nhìn Ân Hạo Vũ.

Nàng còn cố ý nói mơ hồ, nhưng ngày đó, Ngọc Oanh không hề mặc xiêm y. Bị kéo xuống giường, cảnh tượng trước mắt đều là bất kham.

Nếu hai người bọn họ thật sự tình đầu ý hợp, nàng cũng có thể thành toàn. Nhưng đệ đệ nàng luôn coi Ngọc Oanh như tỷ tỷ, chưa từng có lòng khinh nhờn. Ngọc Oanh lại dùng thủ đoạn đê tiện như vậy, khiến người ta không thể chấp nhận.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sẽ thành trò cười: người thân cận bên tỷ tỷ lại đi câu dẫn đệ đệ ruột thịt.

Ân Thục Quân hôm đó tức giận đến mức ném đồ đạc trong phòng, lại nhặt roi ngựa lên định quất Ngọc Oanh. Nhưng cuối cùng roi cũng không rơi xuống, nàng chỉ nhốt Ngọc Oanh trong phòng.

"Sau khi bình tĩnh lại, ta nghĩ rằng không thể giữ Ngọc Oanh bên người nữa, vì vậy chuẩn bị đuổi nàng đi. Thế nhưng nàng, biết ta lòng mềm, liền tự hại mình, làm cho khắp người đầy thương tích, nói là noi theo Liêm Pha chịu đòn nhận tội. Ta vẫn không đồng ý, cuối cùng vẫn tiễn nàng đi, chỉ đáp ứng giữ kín chuyện này, không để đệ đệ biết, giữ lại chút tình nghĩa cuối cùng giữa chúng ta." Ân Thục Quân dừng lại, ánh mắt trầm tĩnh như chìm sâu trong hồi ức, "Nhưng ta không ngờ, trong mắt người ngoài, mọi chuyện lại biến thành một dạng khác. Các ngươi chỉ thấy ta đuổi Ngọc Oanh vì chuyện nhỏ, thấy nàng đầy vết thương bước ra từ phòng ta, liền suy đoán rằng ta dùng roi đánh nàng. Ta từng nghĩ thanh giả tự thanh, hiểu lầm rồi sẽ tiêu tan theo thời gian, nhưng mà không."

Nàng nhận lấy ánh mắt lạnh lùng của người ngoài và sự không tín nhiệm của người thân.

"Ngươi vì sao... không nói..." Ân Hạo Vũ lúc này không nhìn Ngọc Oanh nữa, mà chỉ gắt gao nhìn Ân Thục Quân, mày nhíu chặt, đáy mắt tràn đầy áy náy.

"Ta đã hứa với Ngọc Oanh, hơn nữa ta cũng không muốn phá hủy mười năm tình nghĩa ấy, càng không muốn để ngươi biết những chuyện nhơ nhớp đó." Trái ngược với sự kích động của đệ đệ, Ân Thục Quân lại bình tĩnh lạ thường.

Nàng không nói là vì còn lưu tình, giờ đây nói ra là vì đã tuyệt vọng đến mức không còn muốn lưu lại chút tình cảm nào nữa.

"Con của ta, ủy khuất ngươi rồi..." Lý thị khóc nức nở, định ôm lấy Ân Thục Quân, nhưng lại bị nàng tránh đi.

"Khụ, được rồi, chuyện của Ngọc Oanh kết thúc tại đây." Minh Thư mở miệng, kéo đề tài trở lại, "Chúng ta tiếp tục xem cọc sự tiếp theo."

Trong cuốn sổ nhỏ của nàng, mọi chuyện đều được ghi chép cặn kẽ.

Sau khi Ngọc Oanh rời đi, bên cạnh Ân Thục Quân đổi thành nha hoàn tên Thanh Yến. Thanh Yến từng ở trong phòng thục quân nhiều năm, nhưng vì có Ngọc Oanh nên chưa từng được trọng dụng. Khó khăn lắm mới thăng làm đại nha hoàn, vốn định thi triển tài năng, nhưng vì Ân Thục Quân không còn tin tưởng người bên cạnh, nên đối với nàng cũng lạnh nhạt không mấy quan tâm.

"Sau chuyện Ngọc Oanh và cái chết của miêu thỏ, hình tượng thục quân xuống dốc không phanh. Các trưởng bối trong nhà bắt đầu chú ý, tính toán siết chặt quản giáo. Thục quân vốn được sủng ái, nào chịu nổi những lời đồn bôi nhọ và hiểu lầm của người thân? Trong lòng sinh ra oán hận, bắt đầu phản kháng. Nhưng nàng không thể lấp miệng thế gian, phiền muộn tích tụ khiến tính tình ngày càng táo bạo, thường trút giận lên hạ nhân. Thanh Yến làm nha hoàn bên người, đương nhiên chịu lạnh nhạt và quở trách đầu tiên."

Tính tình Ân Thục Quân vốn như vậy, không phải giả tạo. Bất kỳ ai trong hoàn cảnh ấy, hoặc nhẫn nhục chịu đựng, hoặc phản kháng đến cùng. Một nữ nhi được sủng ái từ nhỏ, làm sao cam lòng nhẫn nhịn? Nhưng sự biện giải của nàng quá yếu ớt, sự phản kháng lại thành ra trong mắt trưởng bối là tùy hứng làm càn, cãi lệnh bất kính.

Đúng lúc ấy, Thanh Yến vì tay chân không sạch sẽ bị Ân Thục Quân phát hiện, bị đuổi khỏi Thêu Các, điều xuống làm việc tại phòng giặt hồ.

"Ta đã điều tra. Rất nhiều lời đồn về việc thục quân hà khắc với hạ nhân đều bắt nguồn từ phòng giặt hồ. Hơn nữa, vì tính tình ngày càng táo bạo, thục quân thường lớn tiếng trách mắng, động tĩnh lớn tới mức toàn bộ hạ nhân trong vườn đều nghe thấy. Dần dà, chuyện thục quân khắt khe ngược đãi hạ nhân gần như được mặc nhiên công nhận. Nhưng thực tế, trong số các ngươi từng làm việc ở viên trung, có ai thật sự từng bị nàng đánh? Hay từng tận mắt thấy nàng động thủ? Có không? Một người cũng không!"

Không ai dám trả lời, chỉ nghe Minh Thư tiếp tục: "Sau đó nữa, trong cung có quý nhân nghe nói thục quân khó thuần phục, liền phái một lão ma ma nghiêm khắc tới giáo dưỡng nàng. Ma ma chịu mệnh lệnh của quý nhân, tự nhiên không nương tay. Thục quân chỉ cần có chút sai sót liền bị lời nặng tiếng nhẹ răn dạy, động một chút là dùng thước phạt. Với tính tình của nàng, sao có thể chịu đựng? Mới vài ngày đã phát sinh xung đột, thậm chí còn không nể mặt nương nương, ở hồ sen trong phủ ra tay, đẩy ma ma xuống ao... Các ngươi đều nghe qua chuyện này đúng không?"

Nàng vừa nói vừa vung tay, cầm tờ giấy mỏng trong tay: "Đây là bức thư do vị ma ma ấy tự tay viết, ta đã nhờ Đào Ngũ Lang trong phủ tiến cung xin về. Ân đại nhân, thái thái, xin mời xem qua."

Dứt lời, nàng đưa thư ra, rất nhanh được hạ nhân chuyển đến tay Ân Lập Thành.

Trong lúc Ân Lập Thành xem thư, Minh Thư nói tiếp: "Ngày đó, có rất nhiều người tới can ngăn, đều vây quanh thục quân và ma ma. Bất luận ai làm gì, cuối cùng đều đổ hết lên đầu thục quân. Nhưng trong thư ma ma cũng viết rõ, tuy rằng có tranh chấp, nhưng bà ta không tận mắt nhìn thấy thục quân đẩy người xuống ao. Cũng giống như vụ miêu thỏ, lại là không ai nhìn thấy nàng ra tay."

Ân Lập Thành đọc nhanh bức thư, rồi đưa cho Lý thị xem. Hắn nhíu mày, trầm giọng hỏi Minh Thư: "Chiếu theo lời ngươi, những năm qua thục quân chịu nhiều lời đồn tổn hại, đều không phải do bản tính của nàng?"

"Ân đại nhân, sự việc đã đến nước này, ngài còn cho rằng chỉ là lời đồn sao? Nếu nói cái chết của miêu thỏ và chuyện Ngọc Oanh là do lời đồn thổi mà ra, thì đến chuyện Thanh Yến, đã từ lời đồn biến thành nhân họa. Nếu không, ta cũng sẽ không liên tiếp gặp phải ngoài ý muốn trong quý phủ." Một câu của Minh Thư, lại kéo ánh mắt mọi người hướng về phía Lương Quân đang quỳ trên đất.

"Vì sự thay đổi của thục quân, lão đại nhân từng nói, nếu nàng còn không hối cải, sẽ đưa nàng vào từ đường để tu tâm dưỡng tính, đúng không? Không lâu sau, liền xảy ra vụ việc ở Phi Sương Các. Ân công tử đêm khuya đến thăm khuê phòng thục quân, sự việc kinh động đến cả lão đại nhân. Nếu hôm đó ta không kịp thời tìm được cách phân trần cho thục quân, chỉ sợ trong phủ đã đại loạn. Khi ấy ta còn tưởng quý phủ sẽ truy tra đến cùng cái chết của miêu thỏ, không ngờ cuối cùng vẫn là để mặc qua loa. May mà thục quân miễn cưỡng thoát được một kiếp, không phải bị đẩy vào từ đường. Từ lúc đó, ta liền cảm thấy, đằng sau những lời đồn nổi lên tứ phía này, tất có người ngấm ngầm thao túng, nuôi dưỡng dã tâm."

Nói đến đây, mọi người như chợt bừng tỉnh.

Nếu thục quân bị đẩy đi, đại phòng chỉ còn lại một nữ nhi. Nàng tuy xuất thân thứ nữ, nhưng nếu mẹ cả thương xót mà chăm bẵm, dù không gả vào hoàng thất, cũng không lo không có hôn sự tốt đẹp. Ngày sau muốn liên hôn, tiền đồ tất nhiên rộng mở.

Lý thị nhanh chóng lĩnh ngộ, chỉ tay vào Ân Lương Quân đang quỳ trên đất, run giọng quát: "Là ngươi... Ngươi ngày ngày quấn quýt bên ta lấy lòng, ta còn tưởng ngươi tính tình thuần lương, không ngờ lại nuôi ra một con bạch nhãn lang!"

Ân Lương Quân ngẩng đầu nhìn Lý thị mỉm cười. Ngày ngày lấy lòng thì sao, nàng vẫn không thể biến thành cô nương đích thân sinh trong phủ.

Minh Thư lại nói: "Vì ta luôn trông chừng thục quân, nàng không còn cơ hội khiến thục quân phạm sai lầm. Nếu muốn diệt thục quân, tất phải loại bỏ ta trước. Vì vậy mới bày ra chuyện ngoài ý muốn ở Diệu Thắng tiểu cảnh, một mũi tên trúng hai đích: vừa có thể trừ bỏ ta, vừa mượn chuyện ta gặp nạn để đánh đòn chí mạng cuối cùng vào thục quân. Quả nhiên, sau khi chuyện xảy ra, không ai còn tin thục quân nữa. Ngay cả ta, lời nói ra cũng chẳng ai buồn nghe, mọi người chỉ muốn nhanh chóng định tội cho thục quân. Các ngươi có biết, để bố trí được cục diện hôm nay, để có thể nói hết những lời này, ta đã tốn bao nhiêu tâm tư không?"

Nàng ba ngày nay gần như không ăn cơm, cũng chẳng ngủ được giấc ngon!

Nói đến đây, Minh Thư liếc nhìn Lục Thảng vẫn im lặng từ đầu đến giờ, trong mắt có chút ủy khuất.

Lục Thảng chỉ lạnh nhạt đáp lại nàng một ánh mắt - tự chuốc lấy.

Minh Thư làm mặt quỷ với hắn, rồi lại nghiêm túc tiếp tục: "Ta không có chứng cứ trực tiếp chứng minh ai là người đẩy ta xuống núi. Người đó tuy thủ đoạn vụng về, nhưng cũng rất cẩn thận, không để lại dấu vết gì, muốn bắt được không dễ. Nhưng tâm tư quá nhiều thường tự chuốc lấy mệt mỏi. Khi Ngũ ca bảo ta đi Diệu Thắng tiểu cảnh tìm chứng cứ, người nọ nửa tin nửa ngờ cũng đi theo. Khi nhìn thấy đồ vật của mình xuất hiện trong tay ta, nàng không còn giữ nổi bình tĩnh. Những chuyện sau đó, các vị ma ma cùng đi với ta đều tận mắt chứng kiến, không cần ta nhiều lời."

Nàng không phải một mình lẻn đi, để dẫn dụ kẻ chủ mưu, ngoài việc ẩn mình bên Lục Thảng, Ân Lập Thành còn phái thêm người ẩn nấp xung quanh. Chỉ vì Minh Thư chưa nói rõ mình nghi ngờ ai, cho nên khi người ra mặt lại là Ân Lương Quân, bọn họ cũng chỉ có thể âm thầm quan sát. Mãi đến khi Lương Quân động thủ làm người bị thương, Lục Thảng mới phi thân ra tay, lộ diện hành động.

"Từ khi ta bắt đầu ghi nhớ sự việc, di nương liền ân cần dạy bảo, nói rằng ngồi ở vị trí trên cao kia mới là song thân của ta, ta phải hiếu thuận mẫu thân, tôn kính trưởng tỷ, yêu thương đệ đệ. Ta đều ghi tạc trong lòng. Ngày ngày, ta tới Hoài Tú Các thỉnh an phụng dưỡng phụ thân mẫu thân, mưa gió không ngừng, chưa từng gián đoạn. Ta đối với trưởng tỷ chưa từng nửa phần bất kính, đối với đệ đệ hết lòng yêu thương, đối với tỷ muội hữu ái hòa thuận. Ta vẫn luôn cho rằng chúng ta là chí thân thủ túc. Thế nhưng, mười mấy năm trôi qua, ta thấy được chỉ là sự khác biệt giữa đích và thứ." Ân Lương Quân cụp mắt nhìn xuống đất, làm lơ sự phẫn nộ của người thân bên cạnh, chỉ nhàn nhạt nói.

"Nhỏ thì là việc thăm bạn, lớn thì vào cung gặp mặt nương nương, vĩnh viễn chỉ có đại tỷ được đưa đi. Tham gia yến hội phu nhân công hầu, cũng chỉ có đại tỷ được mời. Khi ta theo đến cửa bái phỏng, vừa nghe ta là thứ nữ, các phu nhân liền lạnh nhạt dần. Phụ thân nói đích thứ bình đẳng, mẫu thân nói xử lý công bằng, nhưng đích thứ làm sao có thể không khác biệt? Làm sao có thể cân bằng chén nước này? Ta tự hỏi bản thân không kém đại tỷ. Những điều khuê nữ nên học, ta đều giỏi hơn đại tỷ, ta càng nỗ lực lấy lòng các ngươi, nhưng đổi lại được gì? Các ngươi là một nhà, còn ta, chỉ là một thứ nữ không thể bước lên bàn tiệc."

Ngay cả hôn sự... cũng là trời vực khác biệt.

Tỷ tỷ được gả cho Tam hoàng tử đương triều, tương lai có khả năng vấn đỉnh trung cung. Còn đến lượt nàng, chỉ cần tìm một kẻ đọc sách có gia thế trong sạch là được.

Rõ ràng đều là tỷ muội, vì sao khác biệt lại lớn như vậy?

Nếu nàng cũng là đích nữ, liệu có khác đi không?

Nàng không biết, nhưng ý niệm này, tựa như ác ma thì thầm bên tai, đêm đêm lại vang vọng trong lòng.

"Đại tỷ tỷ yêu quý của các ngươi, nhẹ sương và tiểu thỏ đều là do Như Ý giết." Ân Lương Quân cười nhạt. "Như Ý bất mãn vì phải chăm sóc súc vật, ghét bỏ dơ bẩn, đêm đó lại vì nhẹ sương tè lên đệm mà bị trách mắng, nên đã trút giận lên chúng. Ta tận mắt thấy nàng giết miêu thỏ. Ta từng do dự có nên nói ra hay không, nhưng khi nghe thấy người ta sau lưng nghị luận về đại tỷ, ta cảm thấy... thú vị."

Đó là lần đầu tiên nàng ý thức được sức mạnh của lời đồn.

Vì vậy nàng chọn im lặng, đứng nhìn mọi chuyện diễn biến, càng nhìn càng thấy hả hê.

Lòng người, hóa ra dễ dàng thay đổi như vậy.

Việc Ngọc Oanh theo sau phát sinh, nàng vốn không biết rõ chân tướng, nhưng cũng âm thầm thêm dầu vào lửa, đôi ba câu trước Ân Hạo Vũ, trong đám thân thích và hạ nhân, kết quả là lời đồn càng ngày càng lan rộng.

Hình tượng đích tỷ bắt đầu sụp đổ.

Đó là lúc nàng thực sự nhận ra, lời đồn có sức mạnh lớn đến nhường nào.

Từ đó, nàng bắt đầu rục rịch, nóng lòng muốn thử.

Thanh Yến trở thành đối tượng thí nghiệm tiếp theo. Nàng thận trọng tiếp cận, dụ dỗ Thanh Yến buông lời phóng đại, để những tin đồn tiếp tục lan truyền. Chỉ dựa vào ngôn ngữ, nàng không để lại dấu vết nào.

Hình tượng đích tỷ chậm rãi tan vỡ, còn nàng thì chậm rãi được mọi người yêu mến.

"Các ngươi đều nói đại tỷ trở nên tệ hại, mà ta thì trở nên dễ mến... Thật ra không phải như vậy. Ta vẫn luôn là ta, nỗ lực lấy lòng từng người các ngươi, chưa từng thay đổi. Chỉ là trước đây các ngươi không nhìn thấy ta, bởi vì trong mắt các ngươi chỉ có đại tỷ. Nay đại tỷ sa sút, ta mới được các ngươi thấy rõ."

Ân Lương Quân chưa từng ngờ sẽ có sự chuyển biến như vậy - đại tỷ trở nên không tốt, còn nàng được mọi người yêu thích. Chuyển biến này quá ngoài ý muốn, lại khiến nàng mừng rỡ như điên. Ban đầu chỉ là bất mãn vì sự bất công, giờ đây nàng cảm thấy mình có thể tranh giành cùng đích tỷ.

Thậm chí, nàng mơ hồ cảm thấy mình có thể thay thế.

Chỉ cần đại tỷ tiếp tục "hư" xuống, hư đến mức không ai còn dung nạp nổi nàng nữa.

"Cho nên... lão ma ma bị đẩy xuống nước, là ngươi nhân loạn mà ra tay?" Minh Thư hỏi.

Ân Lương Quân không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ nhàn nhạt đáp: "Ta chưa từng muốn mưu hại tính mạng ai."

Hồ sen nước cạn, vốn không thể chết người, nhưng đủ để đẩy cho Ân Thục Quân một cái nồi thật lớn.

Lão ma ma là người bên cạnh nương nương, bị đối xử như vậy, nương nương nhất định sẽ tức giận, thanh danh của đại tỷ cũng sẽ càng thêm tồi tệ.

Nàng khe khẽ cười thầm. Nhưng rồi Lục Minh Thư xuất hiện.

Lục Minh Thư không phải người Ân gia, đôi mắt và trái tim nàng đều trong sạch, không bị lời đồn dẫn dắt, cũng không vì vinh quang mà mù quáng. Dù Ân Lương Quân ra sức lấy lòng, dù Ân Thục Quân từng trêu chọc, Minh Thư trước sau như một - không thiên vị ai.

Cũng chính nàng, bắt đầu lần tìm từng mảnh quá khứ bị người ta cố ý che giấu.

Đây mới thực sự là kẻ khó đối phó, khiến Ân Lương Quân sợ hãi.

"Nhưng ta cách thành công thật ra chỉ kém một bước, chỉ cần thừa cơ rèn sắt khi còn nóng, lại đổ thêm một chậu mực lên người tỷ tỷ, nàng nhất định sẽ bị đưa vào từ đường. Ta sao có thể dễ dàng từ bỏ?"

Cơ hội đột nhiên liền tới. Ngày hôm đó, Ân Thục Quân đã ra tay với con mèo của Ân Hạo Vũ.

"Là ngươi... Ngươi giết Tuyết Bay?!" Ân Hạo Vũ khó tin nhìn Ân Lương Quân đang quỳ trên đất, không cách nào tưởng tượng nổi người tỷ muội bề ngoài nhu nhược thuần thiện này lại có thể ra tay tàn nhẫn như thế.

"Có gì kỳ quái? Chẳng qua chỉ là súc sinh mà thôi, chỉ có ngươi và tỷ tỷ ngươi mới coi chúng như bảo vật." Ân Lương Quân thờ ơ đáp.

Ân Hạo Vũ chấn động lui lại hai bước, hít sâu mấy hơi, rồi nhìn về phía thân tỷ, trong mắt đầy ân hận và tự trách: "Đại tỷ..."

Ân Thục Quân lặng lẽ lui về sau một bước, quay mặt đi, không muốn nhìn hắn.

Những chuyện sau đó gần như đã được Minh Thư kể lại hết, Ân Lương Quân cũng không định nhắc lại, chỉ cười lạnh một tiếng: "Các ngươi nhìn ta làm gì? Lời đồn là chỉ một mình ta thêu dệt sao? Các ngươi không tham gia? Không góp lời? Ta thì sao? Ta mười năm như một ngày hiếu kính cha mẹ, yêu thương tỷ muội huynh đệ... Ta chưa từng đả thương ai, cũng chưa từng mưu hại mạng người... tất cả chỉ là những chuyện nhỏ nhặt thôi."

Đúng vậy, đều là những chuyện nhỏ. Không có chuyện nào đủ nghiêm trọng để kết tội độc ác, nhưng chính vì chỉ là chuyện nhỏ, nên mới bị người ta xem nhẹ, nhẫn nhịn cho qua. Đủ loại suy đoán giả trá, gom lại thành lời đồn thổi, như lưỡi dao vô hình đâm thẳng vào lòng người.

Những gì mắt thấy còn chưa chắc đã là thật, huống chi chỉ là nghe kể.

Minh Thư nhớ lại câu mà trước đây Lục Thảng từng nói với mình, ánh mắt vô thức nhìn về phía hắn.

Lục Thảng lúc này đã mở miệng: "Không mưu hại mạng người? Vậy Diệu Thắng tiểu cảnh và chuyện hôm nay phải giải thích thế nào? Ngươi vì tư dục, từng bước ép sát, tâm mưu hại đã sớm nảy sinh, sao có thể nói là chuyện nhỏ? Khi chuyện bại lộ, ngươi còn muốn giết người diệt khẩu. Việc này, ta mong Ân phủ cho ta và lệnh muội một công đạo thỏa đáng. Nếu không, dù phải bẩm báo lên trước mặt thiên tử, ta cũng tuyệt không bỏ qua!"

Lời này hắn nói thẳng với Ân Lập Thành.

Ân Lập Thành chỉ có thể trầm giọng đáp: "Lục tiểu lang yên tâm, bản quan nhất định cho ngươi và lệnh muội một công đạo."

Nghe vậy, Minh Thư hai tay chống cằm, lấp lánh ánh mắt nhìn huynh trưởng nhà mình - A huynh cuối cùng cũng nói ra khí thế thật có phong phạm!

---

Chuyện của Ân gia xem như đã xử lý xong.

Minh Thư cũng hoàn thành nhiệm vụ, nàng chỉ nhận trách nhiệm điều tra nguyên nhân thay đổi tính tình của Ân Thục Quân, còn những tranh đấu giữa đích thứ, thê thiếp tranh sủng, hoàng thất liên hôn... tất cả đều không liên quan đến nàng. Người ta đóng cửa tính toán thế nào, xử trí ra sao, nàng cũng không cần và không muốn nhúng tay. Nước Ân gia đã đủ đục, nàng không định nhảy vào khuấy thêm.

Từ Ân gia trở về, xe ngựa chỉ dừng ở đầu hẻm. Minh Thư xuống xe, khập khiễng theo sau Lục Thảng đi về nhà.

Đi được mấy bước, Lục Thảng đột nhiên dừng lại.

Minh Thư đang định hỏi, liền thấy hắn ngồi xổm xuống ngay trước mặt nàng, quay lưng về phía nàng, để lộ bờ vai rắn chắc.

"Đi lên đi." Lục Thảng lạnh nhạt nói.

Minh Thư vui vẻ bò lên lưng hắn, bị hắn vững vàng cõng đi.

"A huynh thật tốt!" Nàng ríu rít khen bên tai hắn.

"Bớt nịnh hót đi." Lục Thảng không chút cảm kích.

"Ngươi nhìn chúng ta xem, làm huynh muội thật tốt, tình thâm thủ túc! Cái Ngọc Oanh kia không biết nghĩ gì, không biết quý trọng tỷ tỷ tốt như vậy, cứ nhất định phải làm người trong phòng, tự mình hại mình, cuối cùng huynh muội cũng chẳng thành. Ngốc quá đúng không, a huynh?" Minh Thư ghé vào lưng hắn, vừa nghĩ đến chuyện Ngọc Oanh và Ân Hạo Vũ, vừa cảm khái thở dài.

Nghĩ đến việc mình cũng có một người ca ca tốt, cảm thấy huynh muội tình thâm cũng không thua gì tỷ đệ tình thâm.

"A huynh?"

Nàng đợi nửa ngày, vẫn không thấy Lục Thảng trả lời, liền vòng tay ôm cổ hắn, khẽ lắc lắc.

Lục Thảng vẫn trầm mặc không đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #codai