Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Biện Kinh

Bão tuyết tới nhanh đi cũng nhanh, ngày hôm sau liền phong đình tuyết nghỉ, ngày thứ ba trời quang mây tạnh, chẳng qua tuyết đọng quá sâu bên ngoài không tiện xe cẩu, Lục Thảng cùng Đào gia tiêu đội bị nhốt tại hoang sơn dã lĩnh đủ năm ngày mới một lần nữa khởi hành.

Minh Thư đã cùng tiêu đội người quen thuộc, đặc biệt là tiểu lang Đào Dĩ Khiêm của Đào gia, nghe Minh Thư thêm mắm dặm muối kể lại hiểm cảnh đêm đó, đối với huynh muội hai người bội phục sát đất, chỉ thiếu nước kéo bọn họ kết bái thành anh em.

"Lên đường rồi, ngươi nghỉ một chút đi!" Lục Thảng nhìn không được nàng như vậy lừa gạt người ta, đều đã bước lên xe ngựa chuẩn bị xuất phát, Đào Dĩ Khiêm ngồi trên lưng ngựa còn lưu luyến ngoái đầu nhìn lại, không biết còn tưởng rằng bọn họ mới là huynh muội ruột thịt, nhìn vào cũng khiến người khác phát buồn cười.

"Nhiều bằng hữu nhiều con đường mà." Minh Thư đỡ Tằng thị lên thùng xe xong thì quay đầu ra, ngồi xuống bên người Lục Thảng, hướng Đào Dĩ Khiêm phất tay chào.

Xe ngựa vừa mới khởi hành, đi được chưa xa, Lục Thảng trong tay roi dài "bốp" một tiếng vung lên, con ngựa đột nhiên tung vó, thân xe hung hăng lao thẳng về phía trước. Minh Thư bị xóc nảy lệch hẳn vào cánh tay Lục Thảng, "Ai da!" nửa ngày mới dựa vào cánh tay hắn ngồi vững, oán giận nói: "A huynh, ngươi làm gì vậy?"

Lục Thảng liếc mắt nhìn về sau, tiểu phá xe ngựa của hắn đã nhất kỵ đương tiên, bỏ lại tiêu đội Đào gia ở phía sau, bóng người tiểu lang Đào gia cũng sắp khuất dạng, hắn lúc này mới nhẹ nhõm cười, đáp: "Đánh xe. Ngươi ngồi không quen thì vào trong đi."

"Ta không." Minh Thư bao bọc kín mít, giống Lục Thảng chỉ lộ ra đôi mắt, đuôi mắt cong lên, khiêu khích nói: "Ta bồi ngươi lái xe, ngươi kể ta nghe chút đi, chuyện quá khứ của ta."

"Nói cái gì?" Lục Thảng mắt nhìn thẳng, tay siết chặt dây cương ổn định xe ngựa.

"Nói... chúng ta trước kia ở đâu?"

"Giang Ninh, huyện Trưởng Khang, dưới gốc cây hòe già." Lục Thảng đáp.

"Vậy ta trước kia là người thế nào?" Minh Thư lại hỏi.

Lục Thảng nghe vậy quay đầu, đúng lúc bắt gặp nàng chống cằm nhìn mình, ánh mắt trong trẻo như trẻ thơ, hắn liền nhớ lại ngày xưa. Hắn cùng nàng quen biết mười năm, nhìn nàng từ đứa bé tóc trái đào chậm rãi trưởng thành thành đậu khấu thiếu nữ, nhưng nếu hỏi nàng là người thế nào, Lục Thảng lại nghẹn lời. Giản gia giàu có, nàng từ nhỏ cẩm y ngọc thực, xuất nhập tiền hô hậu ủng, trên người luôn mang một cỗ tự phụ cao cao tại thượng, nhìn vào liền thấy rõ sự khác biệt giàu nghèo. Hắn từng thành kiến, đem nàng coi như thiên kim tiểu thư kiêu ngạo, quên mất năm đó sơ ngộ, nàng từ sau lưng mẫu thân thò đầu ra, thẹn thùng cười với hắn, hào sảng tự giới thiệu: "Tiểu ca ca, ta là Minh Thư. Minh Thư, chính là ánh trăng, mẹ nói ta là tiểu nguyệt lượng của nàng."

Năm đó hắn chín tuổi, cũng chỉ là một đứa trẻ, thế nhưng bị nàng làm cho kinh diễm, cảm thấy thiên hạ sao lại có nữ oa đáng yêu như thế, phấn điêu ngọc trác, tựa tiên nữ hạ phàm. Khi đó hắn từng nghĩ, sau này lớn lên, nếu có thể cưới được một người như vậy làm vợ thì tốt biết bao.

"A huynh? A huynh?!" Thấy hắn hồi lâu không đáp, Minh Thư vỗ mạnh vai hắn.

Lục Thảng bừng tỉnh, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Minh Thư mới giật mình mình vừa rồi miên man suy nghĩ cái gì, tâm tư khi còn nhỏ há lại không thật lòng?

"Vấn đề này ngươi nghĩ lâu vậy?" Minh Thư hồ nghi nhìn hắn.

Lục Thảng may mắn mình có mang mũ trùm đầu, nếu không để nàng nhìn ra thì quá mất mặt.

"Ta đang suy nghĩ nên uyển chuyển thế nào để nói cho ngươi biết, ngươi trước kia là hỗn thế ma vương." Hắn nghiêm túc liếc nàng.

"Ta? Hỗn thế ma vương?" Minh Thư nghe liền biết hắn đùa giỡn, không tin.

"Ừ. Cùng người đánh nhau, đi đầu gây chuyện, leo cây xuống nước không chuyện xấu nào không làm..." Lục Thảng vừa nói vừa cười, ý cười bị mũ trùm che mất, chỉ lộ ánh mắt cong cong, lộ ra tâm tình rất tốt.

Đó đều là chuyện trước khi mẫu thân Minh Thư mất, hai đứa nhỏ vô tư lự, tình cảm còn thâm hậu, hắn pha trộn đầu đường xó chợ, nàng hỗn thế ma vương, hai đứa chuyên gây chuyện sinh sự. Hắn bị người bắt nạt, nàng liền chống nạnh đứng trước mặt hắn, cái nha đầu đậu đinh, luôn biết thay hắn ra mặt, cùng người xé nhau đến trời đất tối sầm, cuối cùng vẫn là hắn thu dọn hậu quả... Hiện giờ nhớ lại, ký ức xa xôi ấy lại tươi mới như hôm qua.

Tinh tế nghĩ lại, nàng thay đổi là từ sau khi mẫu thân qua đời. Đó là quãng thời gian gian nan cực khổ, Giản lão gia đối xử với nàng rất tốt, nhưng dù thế cũng không thể thay thế được mẫu thân, trong một Giản gia to lớn ấy chỉ có mình nàng là nữ nhi, gia sản, thừa tự, những thứ vốn nên đợi trưởng thành mới cân nhắc, bỗng nhiên đè nặng xuống đầu. Nàng bước ra ngoài, liền đại diện cho cả Giản gia, không thể để người ta chỉ vào mũi mà mắng "Có cha sinh không mẹ dạy", "Con nhà thương nhân quả nhiên thô tục, không lên nổi mặt bàn", thế là nàng dần dần thay đổi.

Hắn cũng không thường tới Giản gia, mỗi lần gặp lại đã cách nhau rất lâu, lần sau tái kiến, nàng đã thực sự trở thành thiên kim đại tiểu thư, giống như ánh trăng trên bầu trời xa xôi không thể với tới. Nếu không có quãng thời gian trước kia, hắn căn bản vạn lần không thể lại gần một Giản Minh Thư như vậy. Một hồi mất trí nhớ, lại gọi nàng quay về bản tính hồn nhiên thuở bé.

"A huynh, ngươi đang cười trộm!" Minh Thư tính tình từ trước đến nay khác người, không truy vấn chuyện cũ, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm Lục Thảng.

Lục Thảng mím môi cười, đó là chuyện hiếm thấy.

"Ta không có!" Lục Thảng vội vàng phủ nhận.

"Ngươi có!" Minh Thư đưa tay muốn xé mũ trùm đầu của hắn.

Lục Thảng vội vàng đè tay nàng lại, trầm giọng quát: "Đừng hồ nháo!"

Minh Thư chỉ làm bộ, lập tức cười hì hì, nói: "A huynh nên cười nhiều một chút, cười lên mới đẹp..."

Lục Thảng ánh mắt lại cong, nghe nàng nói tiếp: "Đúng đúng, cứ như vậy, tới kinh thành rồi chắc chắn sẽ mê đảo không biết bao nhiêu tiểu nương tử..."

Hắn lập tức thu hồi nụ cười, Minh Thư vẫn líu lo: "Nhất định sẽ có rất nhiều người muốn làm ta tẩu tử, ta phải đứng ra trấn cửa ải chọn lựa! Ai muốn tiếp cận ngươi, trước phải lấy lòng ta, nào là khăn tay nhỏ, nào là điểm tâm..." Trong thoại bản đều viết vậy, lấy lòng cô em chồng mới mong có cơ hội tiếp cận huynh trưởng mà.

Nàng rong chơi trong biển ảo tưởng, phảng phất mọi ngon ngọt đã nằm trong tay, hoàn toàn không để ý Lục Thảng đã âm thầm trầm mặt.

Toàn là mấy thứ linh tinh rối loạn!

Lục Thảng đưa tay ấn mạnh lên đỉnh đầu nàng, ý đồ kéo nàng về hiện thực. Minh Thư đang trong mộng đẹp, mặt mày đều cong cong, thuận thế ngẩng đầu nhìn hắn, ngọt ngào nói: "A huynh, ta thích ngươi."

Trong lòng đã sớm thừa nhận huynh trưởng này, thừa nhận gia đình này, Minh Thư cũng chẳng giữ lại điều gì.

Ngực Lục Thảng nặng nề va chạm. Hắn không phải ngày đầu tiên biết tâm tư nàng, nhưng luận hôn bất luận tình, vốn không phải điều hắn mong muốn. Biết rõ ý định Giản gia, hắn vẫn luôn né tránh, giữ khoảng cách, phân rõ giới hạn. Trước nay nàng chưa từng nói ra chữ "thích", dù ngày ấy cầu hôn cũng chỉ nhắc đến hôn nhân mà không nói tình cảm, giống như hôn sự của họ chỉ là một cuộc giao dịch tiền tài, dùng vàng bạc đổi lấy tám đời phú quý.

Hôm nay nàng lại thốt ra lời ấy, nhưng một tiếng "thích" này, chỉ toàn là huynh muội tình thâm, tuyệt không vương chút tình ý nam nữ.

Mơ hồ, Lục Thảng cảm thấy mình có lẽ đã làm sai quyết định.

----

Dọc đường đi, bên tai Lục Thảng toàn là thanh âm của Minh Thư.

Từ sau đêm đó gọi "A huynh", tính tình Minh Thư hoàn toàn thả lỏng. Màn sương mờ mang theo bởi mất trí nhớ dần dần tan biến, nàng lại trở thành người được ánh mặt trời bao phủ, không còn dáng vẻ vênh váo hống hách của thiên kim tiểu thư ngày trước.

Lục Thảng bị nàng một tiếng "A huynh" nối tiếp một tiếng "A huynh" gọi đến đau đầu. Nhưng Minh Thư bây giờ không còn là Minh Thư trước kia, có thân phận huynh muội làm áo giáp, nàng không cần cố kỵ dè dặt, cũng không cần giả bộ hiền lương thục đức, thoải mái làm một muội muội dính người, chọc người thích, dính lấy hắn, khiến hắn phiền mà vẫn không nỡ xa.

Dưới ánh nắng rực rỡ và sự vui vẻ bằng phẳng của Minh Thư, lớp băng lãnh lẽo quanh người Lục Thảng bị nàng phá tan từng chút một.

Rất nhanh, đoàn người đã tới thành trấn gần nhất. Lục Thảng dẫn Minh Thư cùng Đào Dĩ Khiêm đưa đám sơn phỉ tới nha môn, khi trở ra, Minh Thư nâng niu mười lượng bạc trong tay, vui mừng khôn xiết.

Nghỉ lại một đêm, sáng sớm hôm sau, mọi người lại lên đường, đoạn đường lần này thẳng hướng Biện Kinh.

Bão tuyết đã tan, thời tiết quang đãng, suốt dọc đường cũng không gặp dị thường gì, chỉ trong bốn ngày, phồn hoa kinh thành đã gần ngay trước mắt.

"Minh Thư, mau nhìn, Biện Kinh ngay phía trước kìa!" Đào Dĩ Khiêm giục ngựa chạy lên một đoạn rồi quay đầu trở lại, chỉ tay về phía trước hưng phấn nói.

Trải qua mấy ngày đồng hành, Đào Dĩ Khiêm cùng Minh Thư đã thân quen đến mức thẳng tên hô gọi.

"Thật sao?" Minh Thư chống côn, nhoài người ra nhìn về phương xa.

"Sắp vào thành rồi, ngươi có muốn thử cưỡi ngựa không?" Đào Dĩ Khiêm ghìm ngựa đi chậm bên xe ngựa của Lục Thảng, đưa roi ngựa tới trước mặt Minh Thư, mời mọc.

Minh Thư tự nhiên là rất muốn, đã sớm cực kỳ hâm mộ dáng vẻ tiêu sái của Đào Dĩ Khiêm khi giục ngựa, chỉ là... nàng lặng lẽ liếc nhìn Lục Thảng một cái.

A huynh nhất định sẽ không đồng ý.

"Lục huynh yên tâm, ta sẽ dắt ngựa cho lệnh muội, bảo đảm an toàn." Đào Dĩ Khiêm thấy vậy, chủ động mở miệng cầu tình cho Minh Thư.

Trong lòng Lục Thảng vốn định từ chối, lời đến bên môi lại bị ánh mắt chờ mong của Minh Thư nuốt ngược trở về, chỉ lặng lẽ nhìn nàng không nói. Minh Thư quá hiểu tính hắn, biết hắn không lên tiếng tức là đã ngầm đồng ý, liền vui mừng phấn chấn tiếp nhận roi ngựa, nóng lòng muốn thử.

Đào Dĩ Khiêm dắt theo một con ngựa toàn thân trắng như tuyết, tính khí ôn hòa, để Minh Thư dễ dàng leo lên. Hắn đứng trước đầu ngựa, cúi người giảng giải cho nàng những điểm cần lưu ý khi cưỡi. Khăn trùm đầu của Minh Thư bị gió thổi lệch, lộ ra nửa khuôn mặt tươi sáng, đứng cạnh Đào Dĩ Khiêm mi thanh mục tú, hai người tuổi tác tương đương, phối hợp lại trông cứ như đôi tiểu tình nhân trong thoại bản, hấp dẫn không ít ánh mắt người đi đường.

Không biết vì sao, trong lòng Lục Thảng bỗng thấy không thoải mái.

Bên kia, Đào Dĩ Khiêm vừa dặn dò xong, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt Lục Thảng đang dõi theo bọn họ, chỉ nghĩ Lục Thảng cũng muốn cưỡi ngựa, lập tức nhiệt tình đề nghị: "Lục huynh cũng muốn cưỡi? Nếu vậy ta để thủ hạ thay ngươi lái xe, ngươi cũng nên hoạt động gân cốt một chút."

"Như vậy, đa tạ." Ngoài dự đoán mọi người, Lục Thảng đồng ý ngay.

Thủ hạ Đào Dĩ Khiêm nhanh chóng tiến đến tiếp nhận xe ngựa, Lục Thảng từ trên xe nhảy xuống, đi thẳng về phía Minh Thư. Đào Dĩ Khiêm đang cười tủm tỉm định an bài ngựa cho hắn, ai ngờ Lục Thảng đi tới hai người, thản nhiên nói: "Không cần phiền toái." Rồi trực tiếp đoạt lấy dây cương trong tay hắn, nhẹ nhàng nhảy lên, ngồi vững phía sau Minh Thư.

"Ta dẫn nàng chạy một đoạn, làm phiền Đào công tử trông giúp xe ngựa."

Lời còn chưa dứt, Đào Dĩ Khiêm còn chưa kịp phản ứng, Lục Thảng đã giơ roi, con ngựa bạch tuyết liền tung vó lao đi. Minh Thư vui vẻ kêu lên một tiếng, theo bạch mã tuyệt trần rời xa, để lại Đào Dĩ Khiêm đứng tại chỗ đầy ngơ ngác -- không đúng a, sao chuyện không giống như hắn nghĩ?

Vạt áo bay phấp phới trong gió, phong cảnh hai bên cuốn thành tàn ảnh, Minh Thư phấn khởi không thôi, khăn trùm đầu bị gió cuốn bay, mái tóc đen dài tung lên tựa như dải lụa.

"'Kỳ thụ minh hà niên Phượng Lâu, di môn tự cổ đế vương châu', Minh Thư, chúng ta tới Biện Kinh rồi."

Thanh âm Lục Thảng vang lên ngay sau lưng nàng, mang theo sự hưng phấn khó che giấu, hiếm hoi lộ ra dáng vẻ thiếu niên hào sảng.

Biện Kinh, cuối cùng cũng tới rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #codai