Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

蝴 - iii/iii

6.

Jeong Jihoon hiểu rõ đây không phải lời nói suông.

Ánh mắt cậu dán chặt vào lớp vải lót ẩn mình sau bộ vest Han Wangho đang khoác trên người, đó là một chiếc áo sơ mi trắng tinh được là ủi phẳng phiu và thẳng nếp.

Ngày trước Jeong Jihoon đã không thích việc nhìn thấy anh trai trong bộ đồng phục học sinh. Bởi lẽ mỗi bộ trang phục mang tính biểu tượng đều gắn liền với một nơi chốn, khoác lên mình những trang phục ấy có nghĩa là anh trai sẽ rời xa cậu để đến những phương trời riêng. Giờ đây khi bộ vest công sở thế chỗ cho đồng phục học sinh, nỗi niềm bất an lại càng thêm day dứt, chúng cuồn cuộn dâng trào, giày vò tâm trí cậu trong một cơn cuồng loạn còn khó dứt hơn.

Dường như con người trước mặt cậu giờ đây là thuộc về trường học, về công ty, xã hội, chứ không còn là anh của riêng cậu nữa.

Thế nên cậu đưa tay cởi từng chiếc cúc áo của anh, lần lượt từ chiếc cúc đầu tiên trở xuống. Chẳng mấy chốc, một khoảng da trắng ngần hiện ra, cùng với đường xương quai xanh tựa như những triền núi nhạt màu chạy dài xa tít tắp. Ánh nắng ban ngày rơi trên đó, tỏa ra thứ ánh sáng mềm vụn vỡ.

Anh không hề tỏ ý từ chối hành động ấy.

Có một khoảnh khắc, Jeong Jihoon muốn cắn xuống thật mạnh, như thể một mãnh thú đang phô bày nanh vuốt đã giấu kín bấy lâu, để lại trên vai Han Wangho một dấu răng đủ sâu để khắc ghi dấu ấn chiếm hữu. Thế nhưng khi những đầu ngón tay tìm đến làn da mềm mại, mọi xao động trong tâm can cậu ngay lập tức lắng xuống.

Dẫu cách cậu đối mặt với thế giới vốn vụng về đến độ đôi khi tự làm tổn thương chính mình trong những thời khắc đen tối nhất, nhưng những cử chỉ nâng niu, những ánh mắt dè dặt dành cho anh vẫn còn nguyên vẹn như ngày đầu.

Cuối cùng Jeong Jihoon chỉ cắn khẽ một cái, rồi nhẹ nhàng liếm qua như một chú mèo chăm sóc bộ lông của đồng loại.

Phải chăng chính vì họ là máu mủ ruột rà, là huyết mạch tương liên, nên Jeong Jihoon mới điên cuồng nhớ nhung Han Wangho đến quên cả ngày đêm như thế?

Cậu không thể đưa ra giải thích cho chính mình, mọi sự ám ảnh về Han Wangho đều không thể lý giải, cũng chẳng thể thoát ra.

Độ nhám trên lưỡi người không thể sánh được với lưỡi mèo, hành động ấy khiến Han Wangho hơi nhột, nhưng anh vẫn âm thầm đón nhận tất cả những gì em trai mình trao tặng, sinh ra tình thương bao la của người mẹ dành cho con.

Thật kỳ lạ, anh nghĩ.

Trước mặt Jeong Jihoon, anh không cần đeo lên mình chiếc mặt nạ giả tạo, song cũng không được sống là con người chân thật nhất của mình. Như thể lơ lửng giữa khoảng không mênh mông giữa bầu trời và mặt biển, anh mang trong lòng quá nhiều cảm xúc lẫn lộn dành cho Jeong Jihoon. Một phần anh e dè không dám phơi bày hoàn toàn bản thân, sợ hãi những góc khuất tối tăm bị phát hiện. Nhưng một phần khác, anh lại khao khát được Jeong Jihoon thấu hiểu, được nhìn thấy con người thật, với tất cả những yếu đuối, bất an, cùng những yêu thương chất chứa, trách nhiệm nặng nề mà anh gánh vác trên vai.

Jeong Jihoon là sợi dây duy nhất gắn kết anh với thế giới này.

Trong chiếc vỏ bọc mang tên "anh trai", anh bị trói chặt bởi một trách nhiệm quá sức nặng nề. Gánh nặng ấy bén rễ sâu trong tâm thức, từ đó sinh ra một thứ ác cảm với cả mình và đối phương.

-

Cuối cùng, anh vẫn đưa Jeong Jihoon quay trở lại viện điều dưỡng sau bữa trưa.

Đêm hôm ấy là lần đầu tiên sau nhiều ngày, Han Wangho có một giấc mơ kỳ lạ.

Anh mở mắt, nhận thấy mọi thứ xung quanh đều trắng toát. Anh ngồi ngay ngắn ở chính giữa trên chiếc ghế bọc da cũng trắng tinh, đối diện một vị bác sĩ đang cầm tờ kết quả, khuôn mặt mờ ảo, giọng nói máy móc. Han Wangho rõ ràng biết mình đang trong giấc mơ.

Con người thường sẽ nảy sinh sự kính sợ khi ở trong một không gian quá mức trang nghiêm, cho nên đáng lý ra, anh phải thẳng lưng ngồi nghiêm chỉnh. Ấy vậy mà Han Wangho chỉ nhẹ nhàng thả mình trên thành ghế.

Han Wangho thường xuyên mơ về những giấc mơ tự bạch như thế này, anh mơ thấy mình tham vấn tâm lý dù trong đời thực chưa lần nào trải qua. Anh cảm thấy có lẽ mình cần một không gian điều trị như thế này, ít nhất thì nó cho phép anh phơi bày trọn vẹn những bí mật u ẩn, những góc khuất không thể thổ lộ cùng ai.

Dù sao anh cũng nên có một nơi là phòng xưng tội, một nơi cho phép anh khai trình những tội lỗi trái với bản thân.

Anh tự đặt quy tắc cho mình: trong giấc mơ này, tuyệt đối không được phép nói dối.

"Anh có thể cảm nhận được cảm xúc của một con người bình thường không?"

Khóe miệng Han Wangho khẽ nhếch. Anh bắt chéo chân, vô thức định trả lời một câu lịch sự, rồi sau đó anh sực nhớ ra quy tắc kia và thẳng thắn đáp: "Thường thì không."

"Lần đầu tiên anh cảm nhận một cảm xúc mãnh liệt là khi nào?"

"Khi mẹ tôi tái hôn, tôi quay về bên cha, và phát hiện ra ông ấy đã ngược đãi em trai tôi trong một thời gian dài."

"Anh có thể mô tả chi tiết hơn không?"

"Là những trận đòn roi không bao giờ dứt." Han Wangho dừng lại, dù đã kể lại ký ức này vô số lần trong giấc mơ, nhưng người ta vẫn cảm nhận được lửa giận của anh qua những từ tưởng chừng như đơn giản ấy, "Ông ấy không đánh vào những nơi dễ nhìn thấy như tay chân hay mặt mũi. Ông ấy đánh vào lưng và bụng, nhưng những chỗ đó tôi lại có thể nhìn thấy. Vậy nên, ông ấy bóp mạnh đùi em trai tôi, bóp đến mức nó bầm tím."

"Cảm xúc của anh lúc đó là gì?"

"Giận dữ, một nỗi giận không thể kiềm chế. Tôi muốn..." Han Wangho hạ thấp đầu, ánh mắt hướng vào khuôn mặt mờ nhạt kia, giọng anh bình thản và lạnh lùng, "Tôi muốn giết chết ông ta."

"Anh cho rằng nguồn cơn thúc đẩy anh nảy sinh ý định giết người là gì?"

"Tôi nhìn thấy em trai tôi bị tổn thương. Tôi không thể để nó chịu tổn thương."

"Vậy nên, hầu hết cảm xúc của anh đều bắt nguồn từ Jeong Jihoon?"

"Nói đúng hơn là, toàn bộ cảm xúc của tôi đều bắt nguồn từ em ấy."

Sự cố chấp, thù hận, u uất, phiền muộn, giận dữ, tình yêu. Tôi cũng giống như em ấy, nguồn cơn cảm xúc của chúng tôi đều là bệnh hoạn.

"Tôi không thể phân biệt được liệu đó là vì mối quan hệ huyết thống giữa chúng tôi, hay vì chính bản thân em ấy."

"Bản thân cậu ấy?"

"Chính là Jeong Jihoon, cảm xúc của tôi chỉ xuất phát từ con người này."

"Nghĩa là anh không thể xác định đây là tình thân, tình bạn hay tình yêu?"

"Những cảm xúc ấy chẳng phải chỉ là công cụ để con người định nghĩa và phân biệt lẫn nhau thôi hay sao? Đối với tôi, việc phân loại đó quá rườm rà. Tôi chỉ có một loại cảm xúc, và cảm xúc ấy chỉ dành cho một người, thế thôi."

Lạnh lùng nhìn vị bác sĩ điền vào phiếu đánh giá, một lần nữa, Han Wangho biết rõ số điểm thấp nhất ấy chính là bản án tử hình dành cho anh.

"Tôi nghĩ, suốt đời này của tôi, tôi sẽ không thể xa rời em ấy."

Anh mở mắt, không khí xung quanh anh buốt lạnh, những tiếng ồn phiền nhiễu lặp đi lặp lại quanh quẩn bên tai.

Han Wangho vươn tay tắt chiếc báo thức lúc sáu giờ ba mươi phút.


7.

Kết thúc vòng nhậu thứ hai vào khoảnh khắc gần sát mười một giờ đêm, Son Siwoo gọi một ly Americano đá để giải rượu, lý do đưa ra cho việc này là vì anh còn hai ca phẫu thuật phải xem lại về đêm. Han Wangho không lấy làm lạ - vì công việc, bản thân anh cũng sẽ làm như vậy. Dường như đây là trạng thái bình thường của giới trẻ hiện đại ngày nay.

Thế là họ lặng lẽ lang thang giữa trời tuyết suốt một lúc lâu chỉ để tìm một quán cà phê còn mở cửa, hoặc một quán bar nào đó có thể pha được một ly Americano, hoặc bất kỳ nơi nào cho phép hai người tiếp tục cuộc nhậu chén chú chén anh. Cuối cùng, họ chỉ đành ngồi xuống những chiếc ghế nhựa trước cửa hàng tiện lợi. Trước mặt Han Wangho là một chai nước không đường, Son Siwoo thì tự chế Americano bằng cà phê đóng chai và viên đá viên có sẵn.

Tuyết lặng lẽ rơi bên cạnh họ, không như mưa, nó đến mà chẳng gây ra tiếng động nào.

Han Wangho trông thấy một cặp mẹ con đi qua từ công viên nhỏ gần đó, cả hai mặc áo mưa sáng màu, chiếc mũ trùm đầu màu vàng có hai cái tai dáng nhọn đung đưa theo từng bước chân nhảy nhót của đứa bé. Anh chưa từng có chiếc áo mưa như thế, cũng chưa từng có kỷ niệm nào về việc chơi đùa dưới tuyết. Vậy cho nên cảnh tượng trước mắt khiến anh cảm thấy vô cùng xa lạ, ánh mắt anh dõi theo tựa đang chứng kiến một thế giới mà anh chưa từng có dịp đặt chân đến.

Cuộc trò chuyện theo dòng suy nghĩ bay bổng của Son Siwoo mà tiếp diễn, cuối cùng vẫn quay về chủ đề tình yêu.

"Thế gian có vô vàn cách để chia lìa những người có tình với nhau." Son Siwoo nói với giọng điệu cay đắng và trần trụi không chút ngụy trang. "Còn con người thì mải miết tìm kiếm sự nương tựa nơi người khác, tìm không biết mệt."

Han Wangho từng bước tháo gỡ những mối dây tơ vương vấn lòng mình: "Thế nên sao?"

Son Siwoo gật đầu, những viên đá trong ly Americano va chạm dưới đầu ống hút nhộn lên những âm thanh lách cách rất nhỏ.

"Chính vì vậy mà con người cứ mãi đau khổ vì mất mát."

"Nghe mày nói chuyện cứ như một triết gia vậy."

"Biết vậy tao đã chọn môn triết, thế nào mấy buổi tranh luận cũng náo nhiệt phải biết!"

"Chẳng phải Park Jaehyeok thích mày ở điểm này sao."

"Đúng vậy!" Son Siwoo tuyên bố một cách đắc chí, rồi nhanh chóng xóa đi vẻ tự hào vô danh kia. "Nhưng chẳng còn cách nào khác, có những điều sinh ra đã được định sẵn rồi."

Han Wangho nghĩ, có lẽ anh nói đúng.

Như tình yêu của Son Siwoo với Park Jaehyeok chẳng hạn, hay việc anh buộc phải trở thành bác sĩ. Còn bản thân Han Wangho, dù không thể cảm nhận được cảm xúc, anh vẫn có Jeong Jihoon, người em trai quý giá hơn bất cứ thứ gì, một món quà mà trời xanh ban tặng.

-

Đêm khuya, họ gọi taxi về nhà.

Chiếc điện thoại của Son Siwoo nằm bất động trên lòng bàn tay ửng đỏ, màn hình hiển thị thông báo liên tục sáng đèn rồi lại tắt. Lòng Son Siwoo dâng lên một nỗi ghét bỏ với nó sau trận cãi vã ban chiều, bộ dạng lúc này trông như một đứa trẻ sắp phải chứng kiến cảnh cha mẹ ly hôn.

Giống hệt như Han Wangho và Jeong Jihoon thuở nhỏ.

Han Wangho nhìn thấy tin nhắn KakaoTalk từ Park Jaehyeok, tên hắn được đính kèm một icon hình trái tim.

"Đừng tắt máy nữa mà."

"Nói tao biết là mày vẫn ổn đi."

Jeong Jihoon hầu như chưa bao giờ nhắn tin dồn dập như vậy cho anh, không phải vì không muốn, mà vì luôn cố nén lòng. Một y tá từng kể với anh rằng Jeong Jihoon có thể ngồi cả ngày trong vườn, ôm chặt điện thoại với những dòng tin nhắn chưa gửi.

Bỗng nhiên Han Wangho cảm thấy thật gai mắt, cơn say lại càng khiến anh thêm buồn nôn. Vì vậy anh quay đi không nhìn nữa. Chỉ còn hình ảnh mỗi người quay mặt về một phía phản chiếu qua tấm gương chiếu hậu trông ngớ ngẩn và gượng gạo vô cùng.

"Thực ra, còn một chuyện tao chưa kể với mày."

Trước khi vào khách sạn, Son Siwoo đã níu cửa sổ xe mà nói với anh những lời này. Đôi tai giấu trong khăn choàng cổ đỏ ửng, không rõ là do rượu hay do lạnh, nhưng đôi mắt anh lại trong veo mà sáng rõ. Anh yêu cầu Han Wangho lại gần, rồi đột nhiên nắm chặt lấy áo đối phương với một lực mạnh đến bất ngờ.

Họ thì thầm.

"Một viên cảnh sát họ Yoon đã đến trường cũ của chúng ta, mày có biết không?"

Han Wangho im lặng một chút rồi cũng bước xuống xe. Anh bảo tài xế đợi một chút.

"Ông ta đã nói gì?"

Một chút lo âu len lỏi trong giọng nói của Han Wangho, thực tế anh cảm thấy rắc rối sắp ập đến.

"Hôm trước, hay là tuần trước gì đấy, tao tham dự buổi họp mặt cựu sinh viên, Park Jaehyeok cũng đến... Đừng nhìn tao như thế! Bọn tao không có cãi nhau ở đó đâu, tao vẫn cần có mặt mũi chứ."

"Ở đó, tao gặp một người lạ, là đàn ông, trung niên, trông không giống người tốt. Nhưng ông ta nói ông ta là cảnh sát, hình như từ quê mày đến, ông ta đã tìm gặp giáo sư hướng dẫn của mày, hỏi về bốn năm đại học của mày."

"Những điều ông ta hỏi cũng rất kỳ lạ, chỉ xoay quanh em trai mày." Son Siwoo nhai viên kẹo một cách ồn ào.

"Hình như ông ta biết địa chỉ nơi làm việc hiện tại của mày, không biết tại sao nữa, đặc quyền của cảnh sát chăng?"

Từ đầu đến cuối chỉ có mình anh nói, Han Wangho chỉ lặng lẽ lắng nghe.

"Ông ta nói là để điều tra vụ hỏa hoạn ở nhà mày và chuyện của cha mày nữa."

"Ông ta còn đang nghi ngờ Jeong Jihoon, chính miệng ông ta nói."

"Không phải thật chứ?"

Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của Son Siwoo mang theo sự nhắc nhở, lại chứa chan vẻ quan tâm ân cần.

"Hai đứa mày hãy cẩn thận một chút."

Nói rồi anh vứt đi vỏ kẹo, bước vào khách sạn, để Han Wangho lại một mình trong ánh đèn đỏ yếu ớt của đuôi xe. Tài xế liên tục chuyển kênh radio để thể hiện nỗi bực tức, âm thanh hỗn tạp từ khe cửa sổ lọt ra ngoài, đài phát thanh thông báo rằng ngày mai sẽ tiếp tục có tuyết.

Giống như những con sóng cả táp vào bờ biển đen, gió lạnh mang theo những đốm tuyết bạt mạng quét vào khuôn mặt Han Wangho, lúc này đã mất đi mọi xúc cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro