Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

蝴 - ii/iii

3.

Sau một tháng, Son Siwoo đột ngột từ rất xa chạy đến thăm Han Wangho.

Anh đến từ Seoul, vẻ ngoài vô tình thấm đượm những sắc màu sặc sỡ của chốn phồn hoa đô thị. Son Siwoo đứng giữa vùng quê, nụ cười phóng khoáng tự nhiên, mang theo vẻ bình thản, tự tại, trông rạng rỡ và lóa mắt vô cùng.

"Tao có quà cho mày đấy, mời tao bữa cơm đi!"

Anh ta giơ chiếc túi mua sắm mới toanh lên trước mặt Han Wangho vừa tan làm.

Thực ra, đã gần hai năm rồi Han Wangho và Son Siwoo chưa gặp lại nhau.

Trước khi tốt nghiệp, Son Siwoo đã sớm làm việc tại phòng khám nha khoa của gia đình, bận rộn đến nỗi xoay như chong chóng, còn Han Wangho khi đó lại đang dồn sức cho luận văn tốt nghiệp và việc điều trị bệnh cho em trai mình - mỗi giai đoạn trong đời anh đều có những sự kiện quan trọng không thể thiếu, và bất kể là thời điểm nào, cũng không bao giờ thiếu vắng sự hiện diện của Jeong Jihoon.

Lý do họ quen nhau có phần kỳ lạ, bởi vì cả hai cùng chọn tham gia câu lạc bộ truyện tranh ở trường đại học. Khi vào rồi mới phát hiện thành viên câu lạc bộ chỉ lác đác vài người, không có những cảnh tượng Chuunibyou đầy xấu hổ như họ tưởng tượng, cũng chẳng có góc trò chuyện tiếng Nhật, chỉ là một hiện thực nhạt nhẽo đến bất ngờ mà thôi.

Họ chọn ngẫu nhiên một quán ít người như mọi lần kết thúc hoạt động câu lạc bộ để ăn tối. Son Siwoo cầm muỗng lên, thành thục mở hai chai soju.

"Mày dự định ở lại mấy ngày?"

"Chắc tầm ba bốn ngày gì đó."

Giọng điệu của Son Siwoo không chắc chắn lắm, rõ ràng anh chưa từng suy tính đến chuyện này. Han Wangho đoán chắc rằng anh đến đây vì một cơn bốc đồng nào đó.

"Công việc thì sao?"

"Xin nghỉ rồi." Son Siwoo đáp, rồi cảm thấy câu trả lời ấy quá đỗi bình thường, chưa đủ bất cần, cũng không thể hiện được hết cảm xúc.

"Phòng khám của gia đình tao mà, muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ thôi!"

Han Wangho mở nắp một lon bia giúp anh.

"Lại làm sao?"

Son Siwoo biết Han Wangho thật sự tò mò chứ không phải đang mỉa mai.

"Người ta kiếm tiền là để sống tốt hơn, đúng chứ? Nếu cảm thấy không hạnh phúc mà vẫn tiếp tục làm những việc khiến mình đau khổ, chắc có ngày tao phát điên mất."

Lối suy nghĩ bình dị mà sâu sắc ấy lại khiến Han Wangho không khỏi gật đầu đồng tình.

-

Bia thực ra không ngon lắm, nó mang theo vị đắng nhè nhẹ, trong khi soju thì càng tệ hơn, cảm giác như có ngọn lửa đang thiêu đốt cổ họng, mỗi lần nuốt xuống lại như một lần sống lại đủ đầy những thăng trầm của cuộc sống.

Chuyện trò không biết từ lúc nào đã chuyển sang Park Jaehyeok, Son Siwoo khoát tay.

"Nó và chúng ta không cùng một thế giới."

"Chia tay rồi?"

"Chia tay thì chia tay, chẳng có gì to tát."

Han Wangho liếc nhìn cổ tay anh: "Vậy mà còn đeo cái đồng hồ này?"

Đó là một chiếc đồng hồ lịch vạn niên Vacheron Constantin với màu xanh dương mê hoặc, đó cũng là giới hạn hiểu biết của Han Wangho về những món đồ xa hoa.

"Thì nó đắt!"

Son Siwoo nói một cách hùng hồn rằng quà đã tặng đi chẳng ai lấy lại, hơn nữa Park Jaehyeok cũng chẳng để tâm đến chút tiền cỏn con ấy.

"Mày cũng sắp làm bác sĩ mà, cũng có thiếu gì tiền đâu?"

"Nó là con nhà tài phiệt đấy mày."

Rồi anh thốt ra một tiếng thở dài kỳ lạ, như thể hài lòng, bốc hơi lên trong làn khói nóng của món canh bánh gạo. Nét mặt của Son Siwoo toát lên vẻ bình thản chẳng chút bận lòng, độc một niềm vui đơn giản đã kéo dài quá lâu dần lộ ra nỗi chán ghét thế tục. Tựa như trái cây chưa được hái, chuyển từ sắc tươi sang héo tàn, toả ra thứ mùi hương ngọt ngào mà mục nát.

"Tài phiệt từ đầu đã khác chúng ta."

Han Wangho nhấp một ngụm rượu, gật đầu đồng tình: "Đúng."

Trong lòng anh lại nghĩ rằng, vì hắn ta là một người tốt.

Câu chuyện giữa Park Jaehyeok và Son Siwoo thì quá dài, Han Wangho không phải lúc nào cũng chứng kiến. Cánh cổng đại học mở ra kéo theo những mối quan hệ chồng chéo và phức tạp. Vòng tròn bạn bè thì rộng lớn, phút trước hẵng còn say đắm yêu đương, phút sau đã đường ai nấy đi, so với bốn năm học lại càng chẳng đáng là gì.

Son Siwoo nổi tiếng là bộ trưởng bộ ngoại giao ở khoa y, điều đó khiến anh và Park Jaehyeok đến với nhau cũng không có gì bất bình thường. Khác với những hoạt động ngoài giờ phong phú và sôi nổi, những ngày học tập trên giảng đường đại học trôi dài lê thê và nhàm chán. Cũng giống như tình cảm của hai người, lúc gần lúc xa, cứ quanh đi quẩn lại trong vòng tan hợp.

Son Siwoo lại hỏi: "Jeong Jihoon sao rồi?"

"Đang ở viện dưỡng bệnh." Han Wangho chỉ tay về một hướng xa xăm, ngón tay hơi đỏ vạch qua bầu trời đêm như thể đang cố gắng với tới những vì tinh tú.

"Xa thế, mày đành lòng sao?"

"Cũng phải quen thôi."

Nói xong câu này, Han Wangho bỗng cảm thấy khó mà tiếp tục. Như thể cực kỳ chán ghét bản thân, gương mặt hơi đỏ của anh hiện lên chút tức giận không thể kiềm chế, anh thều thào một câu chửi rủa trong góc không ai nghe, và nhận lại được một tràng cười lớn từ Son Siwoo.

"Xem kìa, mày vẫn như xưa!"

Người bạn cũ nâng cốc cụng nhẹ với anh, trong cái cụng khẽ khàng ấy lại chứa đựng cả sự cảm thông và an ủi. Soju sóng sánh tràn ra từ miệng cốc, rơi xuống ngón tay Han Wangho, dù nồng độ cồn không cao nhưng vẫn đủ khiến anh thấy nóng rát.

Han Wangho đang cố gắng chen chân vào hình ảnh mà anh đã đắp nặn nên cho mình, những mối quan hệ xã hội tốt đẹp, tốt nghiệp đại học, vay nợ, anh trai - một người anh bình thường trong một gia đình bình thường giống như bao người khác.

Anh và Son Siwoo lặng lẽ nhấm nháp rượu, không một tiếng động mà thổ lộ tiếng lòng.

Tất cả những điều này thật sự khiến người ta chán ghét.


4.

Ra khỏi nhà hàng, kính của cả hai lập tức phủ một làn sương mỏng, họ không hẹn mà cùng lúc tháo xuống.

Cuộc trò chuyện vẫn diễn ra mà không bị gián đoạn.

Son Siwoo kể về những bệnh nhân của mình, về những lý do kỳ lạ khiến họ mắc bệnh dưới chân răng, rồi lại thở dài nói không ngờ điều hành phòng khám lại mệt đến vậy. Ngược lại Han Wangho chẳng hé một lời về công việc của anh, như thể nó chẳng hề quan trọng, phần lớn câu chuyện anh nói vẫn xoay quanh Jeong Jihoon y như ngày còn ở đại học. Đến khi Son Siwoo không chịu nổi nữa đành giơ tay xin hàng, nói rằng nghe đến cái tên đó cũng đủ ngán ngẩm.

"Sao lại rời khỏi Seoul?" Son Siwoo cảm thấy gió tuyết lạnh thấu xương, anh xoay lưng đi giật lùi, đối diện trò chuyện với Han Wangho. "Mày vất vả lắm mới thi đỗ vào đó, đúng không?"

"Nơi này tốt cho việc dưỡng bệnh."

Han Wangho trả lời lấp lửng: "Với lại, ở Seoul thì quá cao."

Mọi thứ đều quá cao - giá cả đắt đỏ phi lý, lòng ham muốn vô độ của con người, những mối quan hệ chằng chịt và phức tạp, dòng người và xe cộ như thác lũ, tất cả tạo nên một nhịp sống bão hòa đến mức khó thở.

Và cả sự chú ý dành cho tội phạm.

Anh có thể giả vờ, nhưng không thể nào vĩnh viễn trở thành một con người khác, sống một cuộc sống hoàn toàn bình thường.

Son Siwoo nghe đến đây chỉ biết thở dài: "Nói thật đi, Jeong Jihoon có đỡ hơn không?"

Han Wangho cảm thấy gật đầu hay lắc đầu đều không đúng, bản thân anh chưa bao giờ định nghĩa tốt xấu cho Jeong Jihoon, cuối cùng lại trả lời một cách khó hiểu.

"Jihoon... vẫn là Jihoon thôi."

"Gì vậy trời!"

Son Siwoo bật cười, không hỏi thêm gì nữa.

Hai người cùng sải bước trên nền tuyết, tiếp tục bàn luận về những chuyện mới mẻ trong công việc của Son Siwoo, cho đến khi anh bị chiếc điện thoại rung liên hồi làm phiền đến phát bực. Son Siwoo lôi điện thoại ra và ngay lập tức nhìn thấy những dòng tin quen thuộc.

Sắc mặt anh sầm xuống.

Giữa màn tuyết trắng, gương mặt anh đỏ ửng lên, nhưng đượm lại trên đó là một nét biểu cảm chẳng mấy dễ nhìn, tựa như phảng phất một vết rách lạc điệu. Han Wangho không biết liệu Son Siwoo có định nghe máy hay không đành đứng nguyên tại chỗ chờ đợi.

Tình cảm của con người thật khó hiểu, Han Wangho chỉ biết nghĩ vậy. Nếu là Jeong Jihoon gọi cho anh sau khi cãi nhau, chắc chắn anh sẽ nghe máy.

Nhưng mà họ chưa bao giờ cãi nhau.

"Mày gọi tao làm gì?" Giọng anh gay gắt.

"Tao đi đâu thì liên quan gì đến mày... tao ghé thăm Wangho."

"Ai là người vô lý ở đây chứ?"

"Sao, không phải tao chỉ là một đứa chẳng liên quan gì tới đời mày hả? Hay là mày gọi để đòi cái đồng hồ này?"

"Tao ném nó xuống biển ngay nè!"

Ở đầu dây bên kia, Park Jaehyeok không khỏi bàng hoàng: "Kỷ niệm của chúng ta đối với mày chẳng có ý nghĩa gì sao?"

Son Siwoo im lặng, có lẽ anh muốn đáp là có, rằng tình yêu dĩ nhiên rất quan trọng. Hoặc đâu đó trong tâm trí anh vang lên suy nghĩ chân thật rằng tiền bạc với thằng này chẳng có nghĩa lý gì hết. Nhưng điều đó quá đỗi hoang đường, làm sao tiền bạc có thể vô nghĩa được? Thế nên anh đành chọn cách lảng tránh câu hỏi này.

Park Jaehyeok tự nhắc đến kỷ niệm, rồi chậm rãi thốt ra một tiếng thở dài bực bội, có vẻ cũng nhận ra mình quá phũ phàng nên hắn tự làm dịu giọng mình xuống.

"Nếu mày thích, thì cứ ném đi. Tao có thể mua lại cái khác cho mày."

Anh và hắn vẫn tranh luận thêm đôi câu, có lẽ một trong hai đã chọn cách nhượng bộ. Tóm lại là cả hai đều đã kiệt sức.

"Không phải là tao muốn bỏ nhà đi bụi!"

"Tao không xem mày là trẻ con."

"Dù sao..."

Han Wangho đứng nghe trong cơn say chếnh choáng, đầu óc bắt đầu trở nên mông lung. Anh chẳng thật sự quan tâm đến chuyện tình yêu của mấy thằng bạn mình, bèn bước đến phía lan can, ngắm nhìn mặt nước đen ngòm phía dưới. Tuyết rơi xuống, chìm vào khoảng nước tối om và lặng lẽ bị nuốt chửng.

Giống như ánh mắt của Jeong Jihoon mỗi lần nhìn anh.


5.

Việc xin nghỉ ngày càng khó khăn với Han Wangho, nhưng may thay lần này anh có lý do chính đáng. Dù vậy anh vẫn phải đối mặt với núi công việc chất chồng khi quay trở về công ty.

Han Wangho bước ra khỏi tòa nhà. Vừa rời thang máy, anh thoáng thấy trưởng phòng cùng hai tay nhân viên thường xu nịnh gã đang kéo nhau xuống tầng hầm. Anh biết họ chuẩn bị chơi bài hoa, đây không phải lần đầu chúng lén lút chơi mấy trò đỏ đen như thế này. Khi ấy đã bảy giờ tối, có người sắp bắt đầu cuộc sống về đêm, có kẻ chỉ tranh thủ xuống lầu chạy mua bữa tối. Han Wangho bèn thu hồi ánh mắt, thấy tất cả điều ấy đều chẳng liên quan đến mình.

Thủ tục vay nợ đã đến bước cuối, nhân viên xã hội đến nhà anh để thẩm định theo quy trình. Jeong Jihoon hiếm hoi lắm mới được về nhà chỉ ngồi bên cạnh Han Wangho, lặng im và có vẻ rất ngoan ngoãn. Cậu trông nhỏ hơn so với tuổi thực, đường nét thanh tú không hề toát lên vẻ gì hung hãn, phảng phất nét ốm yếu và ngây thơ của lứa tuổi vị thành niên, chẳng dám đối diện ánh mắt người khác mà luôn luôn né tránh. Ban đầu cậu nắm lấy vạt áo Han Wangho, những ngón tay trắng thon cuộn vào vải áo sơ mi thể hiện mình đang bối rối và ngại ngùng. Về sau, Han Wangho không cần ngoái lại đã nắm được chính xác đôi tay ấy.

Người nhân viên xã hội lớn tuổi không khỏi cảm thán: "Tình cảm hai anh em thật tốt."

Han Wangho đáp lời trôi chảy: "Bây giờ Jihoon là người thân duy nhất của tôi."

Rồi bà hỏi tiếp: "Cậu có liên lạc với mẹ không?"

Sự ngập ngừng và khoảng lặng sau đó là những gì câu hỏi này xứng đáng nhận được.

"Tôi biết cậu cảm thấy bà ấy không thích mình," người phụ nữ dịu dàng nói, "nhưng xét cho cùng, bà ấy vẫn là mẹ của các cậu, tôi tin bà ấy vẫn yêu thương hai người."

Những lời sáo rỗng, sự quan tâm rẻ tiền, những câu nói tương tự đã được thốt ra từ miệng của quá nhiều người, Han Wangho thậm chí không cần phải suy nghĩ quá nhiều đã có thể ngay lập tức bày một giọng điệu mâu thuẫn, giằng xé, chống đối nhưng ẩn chứa khát khao.

"Không... ừm, cảm ơn, tôi nghĩ cô nói đúng."

-

Nam nhân viên xã hội đang ghi chép bên cạnh còn trẻ, Han Wangho lại là người có vẻ ngoài ưa nhìn, đặc biệt khi cười có thể miêu tả bằng tính từ xinh đẹp. Khó trách khi ngẩng đầu lên, ánh mắt anh ta không kìm được dừng lại trên gương mặt này, một thoáng thiện cảm len lỏi trong đáy mắt.

Nhìn ngắm một hồi lâu, anh chợt thấy lòng mình dậy sóng với những cảm giác mâu thuẫn quá mức mãnh liệt.

Bàn tay của Jeong Jihoon đang ở trong một trạng thái kỳ lạ, nó uốn éo vặn xoắn giữa những ngón tay thon dài của Han Wangho. Cảm giác đó thật khó để diễn đạt, nhưng tay của cậu giống như một con rắn bám riết lấy cành cây duy nhất nó cần để sinh tồn. Cử chỉ ấy rõ ràng đã vượt qua giới hạn thông thường của tình cảm anh em, mang theo hơi thở xâm chiếm đối với vật sở hữu, một sự lệ thuộc đến mức bệnh hoạn, có thể đã chạm đến ranh giới cấm kỵ của đạo lý luân thường.

Qua những lọn tóc rối, đôi mắt dài hẹp của Jeong Jihoon nhìn chằm chặp vào anh ta, ánh mắt không hề lộ vẻ thiện ý, tựa như một tấm gương im lặng.

Anh bỗng cảm thấy bản thân như đang ngồi trên đống lửa, cảm giác sợ hãi không rõ nguyên nhân cứ thế lớn dần trong anh. Vậy nên khi nhận được tín hiệu có thể rời đi, nam nhân viên xã hội gần như nhảy dựng lên như một con thỏ, không kịp suy nghĩ mà vội vã bỏ chạy khỏi căn phòng.

"Chị có thấy mối quan hệ của họ rất kỳ lạ không?" Ra đến cửa và bước vào thang máy, anh ta mới gục người vào tay vịn, hoảng sợ hỏi: "Thân mật quá, có vẻ không chỉ là anh em."

"Đứa trẻ đó đang bị bệnh, anh em với nhau thân mật là lẽ thường tình! Cậu nên học cách thông cảm hơn đi, khó mà tìm được người anh trai nào tận tụy và chu đáo như vậy lắm." Người phụ nữ tỏ vẻ không đồng tình, môi đỏ của bà đã phai đi phần nào vì uống trà, chuyển động theo tốc độ nói rất nhanh, rõ ràng đang tận tình khuyên bảo.

"Cậu chưa từng gặp những đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh thế này..."

Anh trai của nó chính là cha mẹ thứ hai.

-

Không gian trong phòng trở nên tĩnh lặng, bầu không khí vui vẻ trước đó cùng hương nước hoa còn vương vấn từ khung cửa sổ mở cũng dần dần tan đi. Jeong Jihoon không có động tĩnh gì, đầu ngón tay mềm mại vừa được Han Wangho cắt tỉa vào sáng hôm nay nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay anh, lặng lẽ thể hiện mình đang không hài lòng.

Han Wangho nhận ra điều đó, anh đợi cho đến khi hai người kia ra khỏi cửa mới khẽ hỏi "Sao thế, em giận gì à?"

"Hôm nay anh có thể ở bên em không?"

"Anh chỉ xin nghỉ được nửa ngày thôi." Han Wangho có chút áy náy đáp.

Tâm trạng không vui của Jeong Jihoon rõ ràng lại càng thêm nặng nề, cậu muốn rút tay về nhưng bị Han Wangho ghì chặt lấy không buông. Người anh trai với thái độ áp đảo không thể lay chuyển ấy đang sừng sững trước mặt cậu.

"Chúng ta đã hứa sẽ nói ra những gì mình cảm thấy." Han Wangho yêu cầu Jeong Jihoon nhìn anh vào lúc này, "Em đã hứa với anh rồi, có nhớ không?"

"Em muốn anh có thể ở bên em mãi mãi." Jeong Jihoon cảm thấy ước mong của mình luôn thật mờ nhạt và yếu ớt.

"Anh cũng muốn vậy, nhưng thực tế là không thể."

Han Wangho lại cười, dạo này anh cười nhiều hơn, mà nụ cười ấy lại chẳng đẹp đẽ chút nào.

"Đổi lại đi, hôm nay chúng ta sẽ làm những điều em muốn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro