Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

礁 - iii/iii

19.

Phòng ngủ Jeong Jihoon vẫn sáng ánh đèn bàn, họ cùng nhau trở lại giường.

Han Wangho chìm vào lớp chăn mềm mại, ánh mắt lặng lẽ dừng lại trên Jeong Jihoon.

Cơ thể của Jeong Jihoon không thể gọi là mảnh khảnh. Có những nơi thật sự rất gầy, ví như phần xương sườn hay sống lưng, nhưng cũng có đôi chỗ tích tụ lớp thịt mềm do ít vận động như đôi chân và cánh tay. Một dáng hình không cân đối, cũng là phản ánh của cơ thể không mấy khỏe mạnh.

Cậu dễ dàng cởi bỏ bộ độ ngủ rộng thùng thình, để lộ lồng ngực gầy gò, làn da trắng nhợt pha chút sắc hồng yếu ớt.

Han Wangho ngước nhìn cậu từ bên dưới, bản thân lạc vào dòng suy tư xa xăm, dường như anh đã hoàn toàn thả lỏng. Trong mắt Han Wangho, anh em là mối dây gần gũi nhất trên đời, dù có những lúc hoan ái hay thương tổn, tất cả đều tồn tại như một điều hiển nhiên và chẳng mất quá lâu để nhận được tha thứ.

Jeong Jihoon mang trong mình một niềm yêu thích gần như bệnh hoạn đối với những giây phút thế này. Bàn tay cậu sưởi ấm cơ thể vừa ngâm nước của anh - lòng bàn tay không hẳn là nóng, đâu đó còn mang theo hơi ẩm, như con rắn lướt nhẹ trên cánh tay cong, xương quai xanh và vùng bụng bằng phẳng. Xương chậu là nơi nhạy cảm, chỉ một cái vuốt nhẹ cũng đủ khiến làn da ửng hồng. Khi bàn tay ấy trượt xuống sâu hơn, Han Wangho bất giác co nhẹ đầu gối, để rồi đôi chân họ càng quấn chặt vào nhau hơn.

Jeong Jihoon ngồi thẳng dậy, ánh mắt rủ xuống như đang thưởng thức. Rất khẽ, cậu hỏi:

"Được không anh?"

Han Wangho cảm giác mình đã khẽ gật đầu, chỉ là không chắc Jeong Jihoon có nhìn thấy hay không. Dẫu vậy thì bàn tay của cậu vẫn tiếp tục di chuyển, không còn sự dè dặt như lúc ban đầu. Han Wangho thầm nghĩ, thật ra Jeong Jihoon chẳng cần phải hỏi. Từ trước đến nay, đã bao giờ giữa họ tồn tại sự ép buộc trong những lần gần gũi như thế này chưa?

Chưa từng.

Ngay cả trách nhiệm là thứ thường được viện dẫn như một lý do, trong khoảnh khắc đứng trước dục vọng cũng trở nên vô nghĩa. Mọi chuyện xảy ra đều tự nhiên như thể thuận theo lẽ thường.

Cả hai lặng thinh, không ai nói thêm lời nào. Đó là thói quen đã hình thành từ những ngày thơ ấu, khắc sâu đến mức không thể thay đổi, mọi cử động như mang dáng vẻ của một nghi lễ trọng đại và thiêng liêng.

-

Dưới ánh đèn đêm chỉ còn lại âm thanh của chăn gối cọ xát. Jeong Jihoon là người vốn ít vận động, đến giữa chừng đã không giữ nổi hơi thở đều đều.

"Anh ơi."

"Ừ?"

"Lần này, chúng ta sẽ chuyển đến đâu..."

Han Wangho đưa tay chạm vào gương mặt Jeong Jihoon. Những sợi tóc chưa khô xõa trên gối khẽ run rẩy. Hơi men và khoái cảm mãnh liệt cuộn trào, điểm lên làn da trắng bợt một thứ hồng man mác, lạnh lẽo mà ám muội.

"Em muốn đến đâu?"

"Một nơi có biển."

Sống lưng khẳng khiu trơ ra những đốt xương, cậu yếu ớt cong người, nấc lên lời thỉnh cầu được Han Wangho ôm ấp.

"Một nơi giống như nhà."

"Ở đâu cũng được..."

So với việc lấp đầy dục vọng, điều này giống như một hành động vỗ về thân thương hơn.

Đến cuối cùng, Han Wangho cảm thấy cánh tay mình tựa như một chiếc gông, anh dùng nó giam chặt Jeong Jihoon ở bên mình. Nhưng thật khó nói là ai đang bấu víu lấy ai, hay cả hai đang ôm chặt lấy nhau, chỉ để cố gắng tồn tại giữa thế gian rộng lớn.

Những lời định nói chỉ vừa đến đầu môi, lại hóa thành hơi thở đứt quãng vì xúc cảm cuộn trào không thể nào kìm nén.

"Viên cảnh sát đó... gã ta lại tới... anh sợ gã ta sẽ..."

Jeong Jihoon vừa nghe đã hiểu. Cậu đáp lại bằng một nụ hôn kéo dài trên bờ vai trần trụi.

"Em biết. Người gã ta nghi ngờ là em."

"Để anh giải quyết."

Hơi ấm còn sót dần tan biến trong cái lạnh.

Họ nằm trên giường, nép sát vào nhau, chẳng ai buồn nhúc nhích.

Lúc này Han Wangho mới nhận ra môi mình hơi đau, có lẽ do Jeong Jihoon cắn anh ban nãy, nhưng toàn thân anh cũng chẳng khá hơn gì. Cả cơ thể lẫn tâm trí anh đều rệu rã, bất chợt anh vô thức nỉ non:

"Thứ hòa bình và trật tự mà anh đã dồn bao tâm huyết để gây dựng, chỉ trong chớp mắt lại bị chính tay anh phá hủy rồi. Em có hiểu không?"

"Đó không phải lỗi của anh." Jeong Jihoon ôm anh từ phía sau.

"Chúng ta có thể bắt đầu lại. Đến một nơi không có ai cả."

Một nơi không có ai, liệu ở đâu có một nơi như vậy?

Han Wangho gạt ý nghĩ ấy sang một bên, để mặc cho Jeong Jihoon siết chặt hơn nữa, thậm chí tình nguyện nếu có nghẹt thở trong vòng tay này. Nhưng Jeong Jihoon lại chẳng làm vậy. Cậu chỉ khẽ chạm vào làn da căng cứng, cố xoa dịu mọi áp lực của Han Wangho.

"Tiền vay đã nhận được chưa?"

"Rồi."

"Vậy thì sẵn sàng đi."

Jeong Jihoon với tay tắt ngọn đèn bàn, lạnh lùng buông một câu không chút gì vương vấn:

"Chờ anh xử lý hắn xong, chúng ta sẽ đi."

Khi Han Wangho đã chìm vào giấc ngủ, Jeong Jihoon khẽ ngồi dậy, từng bước thật nhẹ nhàng khép lại cánh cửa. Cậu phá hủy chiếc camera hành trình, cẩn thận lau dọn từng ngóc ngách, rồi đốt sạch chiếc áo vấy máu trên ban công trong màn đêm tĩnh mịch.

-

"Trẻ con chỉ cần đánh mấy cái là sẽ nghe lời, câu này hồi nhỏ tôi thường xuyên nghe ông nói."

Ánh mắt Jeong Jihoon dán chặt vào gương mặt sợ hãi của viên cảnh sát, sưng vù, máu rỉ ra từ vết thương hở trên lông mày - đó là hậu quả của việc chống trả Han Wangho. Đổi lại gã ta lãnh hai nhát dao, một ở đùi, một ở lưng, giờ đang rên rỉ trong đau đớn.

Lần đầu tiên bị đánh, Jeong Jihoon đã phải đến đồn cảnh sát cách đó hai con phố. Cậu nhóc gắng gượng nhón chân đẩy cánh cửa kính, những cú đánh vào xương sườn khiến cậu đau đến ngất lịm. Đón chào cậu lại là gã đàn ông ấy.

Gã ta cười giả lả, bảo sẽ đến nhà để tìm hiểu tình hình, sau đó xách tay cậu bé dẫn ra ngoài. Nhưng chỉ vừa quay lại, gã liền quẳng Jeong Jihoon trở lại cơn thịnh nộ của người cha, kèm lời cảnh cáo đừng hòng báo cảnh sát nữa.

Tay cảnh sát ấy là bạn nhậu của cha cậu, cũng là kẻ tiếp tay cho những trận bạo lực gia đình.

Chuyện này cậu chưa từng kể cho Han Wangho hay.

Vậy mà anh trai cậu vẫn giận run người.

Một ngọn lửa cuồng nộ bùng lên từ thân thể đẹp đẽ ấy khác hẳn vẻ ngoài bình tĩnh của anh hiện tại. Jeong Jihoon phải níu tay Han Wangho, liên tục xoa dịu những cảm xúc hận thù mù quáng muốn trút lên người kẻ kia.

"Anh à, thôi."

"Nhưng anh muốn hắn chết dần chết mòn, sống không bằng chết."

"Chúng ta không thể để lại dấu vết mà, được không anh?"

"Em có thấy anh đáng sợ không?"

"Không chút nào cả."

Máu chảy ra từ hốc mắt của người đàn ông, gã mờ mịt nhìn hai người trước mặt. Dường như dù cố gắng thế nào, gã cũng chẳng thể liên kết họ với hình ảnh những đứa trẻ yếu ớt và bất lực ngày xưa.

Bị lôi ra mép sân thượng, gã bắt đầu tuôn ra những lời ăn năn vô nghĩa, tiếng khàn đặc bật ra từ cổ họng, nhưng tất cả đã quá muộn màng.

Han Wangho buông tay, gã rơi thẳng xuống từ tầng cao nhất.

Jeong Jihoon lại bật lửa như trước kia đã từng làm.

Tiếng kêu gào thảm thiết ngưng bặt. Khuôn mặt họ vẫn bình thản lạ thường.

Hai bàn tay đan chặt trong máu và ánh lửa, như một trái tim cộng sinh vẹn toàn.


20.

Một tuần sau, thị trấn lại đón nhận một trận tuyết không lớn.

"Một thi thể đã được vớt lên từ hồ băng, dự đoán ban đầu là do xe mất kiểm soát lao xuống hồ, trên thi thể có nhiều vết đánh và vết dao, cổ có dấu hiệu bị siết, không loại trừ khả năng là một vụ án mạng. Cảnh sát hiện vẫn đang điều tra làm rõ..."

"Một cảnh sát từ nơi khác mất tích khi đang thi hành nhiệm vụ. Nạn nhân là nam, bốn mươi bảy tuổi..."

Nhân viên thu ngân của cửa hàng tiện lợi cứ liên tục chỉnh lại kênh tivi, mọi nơi đều đang phát những bản tin nghe đến là rợn người. Cô chỉ có thể đứng dậy, vừa đóng gói đồ vừa than vãn với người thanh niên điển trai.

"Thật đáng sợ! Sao lại có người làm ra những chuyện kinh khủng như vậy chứ?"

Rút thẻ xong, gương mặt Jeong Jihoon chẳng hề biến sắc. Cậu bước vào màn tuyết, cánh cửa trượt mở phát ra tiếng kêu khe khẽ, hòa lẫn vào những bản tin vụ án giết người vang vọng không ngớt.

Bên ngoài trạm xăng, Han Wangho ngồi ở ghế lái và gọi điện cho Son Siwoo.

"Lại định chuyển đi sao? Đừng nói sẽ đi xa hơn nhé?"

"Cũng chưa quyết định, để xem Jihoon muốn đi đâu đã."

"Cũng được!"

Cần gạt nước hoạt động ở tốc độ chậm rãi, anh đổi tay cầm điện thoại, hỏi thăm tình hình gần đây của Son Siwoo.

Đầu dây bên kia là một khoảng lặng dài ngoài dự đoán.

Sau kỳ nghỉ lễ, Park Jaehyeok cùng gia đình bay đến Crete để tận hưởng tuần lễ gia đình. Trước khi đi, hắn đã đến gặp Son Siwoo và ở lại hai đêm. Hắn tắt điện thoại, vẻ mặt nặng nề trông như đang mang nhiều tâm tư. Son Siwoo thoải mái ngâm mình trong bồn tắm lớn đọc tài liệu học thuật, phía sau là khung cảnh Seoul rực rỡ ánh đèn đêm. Anh nhận lấy ly rượu vang, không nhịn được mà trêu chọc Park Jaehyeok.

"Chỉ là đi du lịch thôi mà, sao trông mày đau khổ thế? Hay là mày đi xem mắt?"

Park Jaehyeok do dự, hắn đứng đó, khuôn mặt bị ánh đèn phản chiếu qua kính làm mờ nhòe.

Son Siwoo không biết nên bày ra vẻ mặt nào, nụ cười trên môi chưa kịp tắt nhưng chắc chắn trông rất khó coi, lại muốn tỏ ra thật bình thản, anh vội vàng tiếp lời.

"Đã mua quà chưa? Mua gì vậy?"

"Chưa..."

"Mày nên bật điện thoại lên đi."

Park Jaehyeok không kìm được ngồi xổm xuống, tay áo ngâm trong bọt nước ấm. Hắn khẩn cầu.

"Đừng tàn nhẫn với tao như vậy."

Ngày hôm đó họ không cãi nhau, cả đêm không chìm vào giấc ngủ.

Son Siwoo mệt mỏi nằm trên giường, nghe thấy tiếng cửa phòng khách sạn nhẹ nhàng khép lại, phát ra một tiếng vang lạnh lùng. Trời mới chỉ hửng sáng.

Anh quay đầu nhìn chiếc đồng hồ đặt trên tủ đầu giường, màu xanh da trời đến là chói mắt.

"Về sau bọn mày có liên lạc lại không?"

"Không."

Han Wangho nghe thấy trong giọng nói bình thản của Son Siwoo có sự nhẹ nhõm của người được giải thoát, nhưng trong sự giải thoát đó lại lẩn khuất nỗi tuyệt vọng. Sự thật là gì thì thật khó để nhận ra.

"Lần này có vẻ thật rồi."

"Biết trước như vậy đã không dây dưa với nó."

Chiếc ghế của Son Siwoo xoay một vòng, anh gật đầu ra hiệu cho y tá vừa đẩy cửa dẫn vào bệnh nhân tiếp theo.

"Mày hối hận?"

"Không."

Chiếc đồng hồ trên cổ tay anh vẫn lặng lẽ chạy.

Nói đến đây, Jeong Jihoon nhảy lên ghế phụ, Han Wangho liền nói mình chuẩn bị khởi hành.

"Chờ đã!" Son Siwoo gọi với, âm thanh như đã trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng. "Đừng quên khi nào mày quyết định điểm đến, gửi địa chỉ nhà mới cho tao, tao sẽ đến thăm hai người."

"Giúp tao gửi lời hỏi thăm Jeong Jihoon nhé."

Han Wangho mỉm cười, anh nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trong gương chiếu hậu, cảm nhận được nụ cười này là chân thật từ tận đáy lòng.

"Cảm ơn."

"Cúp nhé."

Son Siwoo thở dài một hơi sâu.

Anh nghĩ, Han Wangho và Jeong Jihoon chẳng thể sống nổi trong cái thế giới trần tục này.

Còn bản thân anh lại vùi mình trong đó, chẳng đủ sức phá vỡ dù chỉ một quy tắc nhưng vẫn ôm khao khát về tình yêu chân thành. Dù rõ mọi ngã đường đều dẫn tới đau thương, lại cứ hoài dây dưa với người mình thương nhớ.

Son Siwoo chậm rãi xoay chiếc đồng hồ, đeo nó đã lâu rồi, dường như cảm giác nặng nề ấy đã quyện thành một thể với anh.

Nhưng cái trọng lượng ấy, trong hiện thực lại chẳng đáng gì.

Vừa đặt điện thoại xuống, màn hình đã lập tức sáng lên, một bức ảnh không đầu không cuối đột ngột hiện ra, là biển cả xanh lam pha chút lục của đảo Crete trong suốt. Cũng như chiếc đồng hồ chưa tháo ra, biểu tượng trái tim phía sau tên người gửi vẫn còn nguyên như cật lực mỉa mai chế giễu trái tim Son Siwoo đang dao động. Anh ép mình nhìn chằm chằm vào nó, không nhịn được mà mắng nhiếc Park Jaehyeok một câu.

Khi cánh cửa lần nữa mở ra, Son Siwoo vội vàng áp nó xuống bàn, nở một nụ cười đặc biệt thân thiện để chào đón bệnh nhân mới.

Rốt cục chỉ là giấu đầu hở đuôi.


21.

Chiếc xe rời khỏi thị trấn nhỏ.

Jeong Jihoon ăn một que kem bình thường giữa tiết trời giá rét, lạnh đến nỗi ê buốt cả răng.

Han Wangho vẫn giữ nguyên vẻ mặt, dung mạo anh cũng chẳng thay đổi, có chăng chỉ là đôi gò má hơi ửng lên vì gió tuyết. Nhưng Jeong Jihoon nhìn kỹ vẫn cảm thấy có gì đó đã rời đi, thần sắc anh thư thái hơn, tựa như có một phần nào đó đã trở về trú ngụ an yên trong cơ thể.

Tốt hơn nhiều so với trước đây.

Jeong Jihoon cảm thấy vô cùng hài lòng với sự thay đổi này.

Nói đến điểm đến, họ vẫn chưa có kế hoạch.

"Em chỉ muốn tìm một khách sạn, ở lại hai ngày, không cần quan tâm gì cả."

Hàm ý trong câu nói này đã quá rõ ràng, Han Wangho liếc cậu một cái, Jeong Jihoon vô tội chớp mắt, rồi vẫn cố gắng nhấn mạnh thêm một lần nữa như thể có còn hơn không:

"Em đã trưởng thành rồi."

Cho nên nói về chuyện ấy không có gì đáng xấu hổ, đằng nào thì chuyện đó cũng đã xảy ra từ khi còn rất nhỏ, và ham muốn là của cả hai người.

Han Wangho không phê bình cậu, chỉ lấy điện thoại từ giá đỡ để Jeong Jihoon tự thay đổi điểm đến. Răng cậu cắn vỡ lớp vỏ sô cô la, phát ra những âm thanh nghe rất nhộn.

Bánh lái gần như không cần xoay, chiếc xe vẫn êm ru chuyển động. Han Wangho nhìn con đường trải dài trước mắt, những vạch kẻ trắng nối tiếp nhau, rõ ràng đã nhìn thấy kết cục của mình.

Rồi sẽ đến một ngày chúng ta buộc phải đối diện với những phán quyết, gắn lên mình những tội danh mà ta xứng đáng phải gánh chịu. Thứ ái tình khuất tất rồi sẽ được chỉ mặt đặt tên, mối tình vụng trộm giấu kín như bưng cũng phải đem ra phơi bày trước con mắt của bàn dân thiên hạ. Cùng lúc đó, những bí mật đen tối mà ta chôn giấu bấy lâu nay cũng sẽ bị người ta khai quật: con chó dữ vùi thây dưới lòng đất, ngôi nhà cháy rụi, chiếc xe hơi chìm nghỉm dưới lòng hồ băng giá, những mảnh hồi ức đen trắng nhơ nhuốc, xác chết nằm sõng soài trong biển lửa thiêu đốt, đôi con ngươi giãn to kinh hoàng, tròn xoe như một vầng trăng đen kịt.

"Lần này ra ngoài đừng nói em là em trai của anh nữa, vậy mới có thể không bận tâm ánh mắt của người ngoài."

"Nhưng anh thích em là em trai của anh."

"Được rồi!"

Han Wangho lại suy nghĩ về trách nhiệm của mình. Anh cần Jeong Jihoon nhìn chằm chằm vào mình, và Jeong Jihoon thật sự đã làm vậy.

"Con đường này sẽ dẫn đến hồi kết, không có cái gọi là kết thúc có hậu."

"Em biết."

"Anh nói nghiêm túc đấy."

"Có gì phải sợ đâu?"

Jeong Jihoon phản pháo, tại sao con người chỉ chăm chăm vào kết thúc có hậu? Hạnh phúc và niềm vui chỉ là những giai đoạn, như những khối đá trôi lênh đênh giữa dòng sông khổ đau và u uất. Điểm cuối cùng chỉ có cái chết, mộ phần là nơi tĩnh lặng, đi đến cuối cùng ai cũng đều bất hạnh như nhau.

"Vì sao phải chạy theo thứ vốn chẳng hề tồn tại?"

"Bây giờ em rất hạnh phúc, thế là đủ rồi, cứ coi đây là kết thúc có hậu đi."

Ánh mắt họ giao nhau trong giây lát, Han Wangho đột nhiên cảm thấy một niềm vui khó tả, đó là điều Jeong Jihoon đã mang lại cho anh.

Như một cuộc giải phóng toàn triệt, như trong lồng ngực này có làn khói vàng sặc sụa và những lá cờ đỏ phấp phới tung bay, đang hừng hực khí thế khởi nghĩa.

Những bông tuyết rơi xuống kính chắn gió bị cần gạt nước quét sang hai bên, trong xe vang lên bài hát cũ, bánh xe lăn qua mặt tuyết, cứ thế lao về phía trước như không biết mệt mỏi, hướng đến con đường thoát ly khỏi ràng buộc trần gian.

Chúng ta sinh ra cùng nhau và vĩnh viễn không chia lìa.


(end.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro