Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

礁 - ii/iii

17.

Viên cảnh sát họ Yoon đã đến tìm anh hai ba lần, vì Han Wangho không chịu hợp tác, thái độ của gã đàn ông càng ngày càng xấu đi.

Ánh mắt gã ta nhìn Han Wangho bao giờ cũng mang theo một nỗi khinh miệt thâm căn cố đế, như thể nghĩ rằng tuổi tác và thân phận đặc biệt chính là biểu tượng chứng tỏ bản thân cao sang hơn người.

Hôm nay là lần đầu tiên Han Wangho chủ động liên hệ với gã.

Gã đàn ông ngồi trong quán cà phê, vẫn là bộ đồ da bóng nhẫy quen thuộc, gương mặt đỏ lựng như đã uống một tuần rượu, trái ngược hoàn toàn với không gian xung quanh, thu về những ánh nhìn dò xét lén lút. Han Wangho ngồi xuống đối diện gã, hỏi có muốn uống gì không. Gã đàn ông đánh mắt qua menu, tùy tiện gọi một món đắt tiền, vẫn giữ nguyên thái độ không mấy thân thiện, rồi không đợi chờ thêm giây phút nào mà lập tức tuôn ra những lời chất vấn gay gắt.

"Mau nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra vào đêm xảy ra hỏa hoạn!"

"Chuyện đó đã trôi qua rất lâu rồi, tôi không nhớ rõ."

"Vụ cháy bắt đầu như thế nào?"

"Tôi nhớ hôm đó trời vừa nóng vừa khô, rượu bị đổ ra... khi chúng tôi phát hiện ra thì phòng khách đã bắt lửa rồi."

"Đêm đó cậu và Jeong Jihoon luôn ở bên nhau phải không? Cậu có thể chứng minh nó không có mặt tại hiện trường không?"

"Tôi đã nói rồi, tôi không nhớ rõ."

Lời khai của Han Wangho không thay đổi, nhưng ít nhất thái độ đã tự tin hơn nhiều.

Người đàn ông vẫn có vẻ nghi ngờ: "Trước kia cậu không chịu mở miệng, giờ sao lại thế này, uống nhầm thuốc à?"

"Em ấy là em trai tôi, tôi không muốn nghi ngờ em ấy."

Lời giải thích của Han Wangho chỉ nhận được tiếng hừ không mấy thiện cảm từ người đàn ông, gã ta lại đảo mắt nhìn anh từ trên xuống dưới.

Anh lại hỏi: "Sao ông lại nghi ngờ em trai tôi?"

Người đàn ông ho khan hai tiếng, cau có mắng chửi ly cà phê sữa đắng như thuốc, uống có hai ngụm đã vội đặt sang một bên.

"Tôi biết rõ ngọn ngành, anh trai Jeong ạ, cha cậu ta dạy dỗ cậu ta khá nghiêm khắc, rất có thể cậu ta đã ôm mối hận trong lòng."

"Hơn nữa Jeong Jihoon hiện đang mắc bệnh tâm thần, tôi cho rằng sự nghi ngờ của tôi là hợp lý!"

Han Wangho đưa tay day thái dương, vẻ mặt không thay đổi. Thấy vậy, người đàn ông lại lấy ra một tấm ảnh ném lên bàn. Anh cúi xuống nhìn, đó là ảnh của trưởng nhóm.

"Cậu quen biết người này chứ? Đồng nghiệp công ty cậu, ông ta cũng mất tích rồi."

"Tại sao các người đi tới đâu là chỗ ấy lại có chuyện?"

Han Wangho định phản bác, nhưng gương mặt anh thoáng hiện lên vẻ do dự. Anh liếc nhìn cảnh sát, rồi như thể nhớ ra điều gì, lại lắc đầu, nói không có gì, không có chuyện gì cả. Người đàn ông đương nhiên cứ bám lấy như một con cá mắc câu. Dưới sự tra hỏi liên hồi, Han Wangho đành miễn cưỡng lên tiếng.

"Được rồi, kể từ khi tôi đưa em trai vào viện điều dưỡng, em ấy thường xuyên trốn ra tìm tôi."

"Vì trưởng nhóm thường xuyên bắt tôi tăng ca, em trai tôi rất bất mãn."

"Tôi không biết hai chuyện này có liên quan gì với nhau không, tôi hơi lo lắng..."

"Giáng sinh! Đêm Giáng sinh cũng vậy phải không!" Người đàn ông đột nhiên kích động, gã vội vàng gặng hỏi.

Han Wangho nhìn thẳng vào mắt ông ta, chậm rãi gật đầu.

Mọi thứ đã khớp lại với nhau! Chắc chắn là nó! Lại là nó đã giết người! Người đàn ông kích động đập bàn, hai chiếc ly cối đều bị rung mạnh, chất lỏng đắng chát chảy tràn xuống thành ly.

"Nó đang ở đâu?"

"Chắc đang ở nhà." Han Wangho vừa nói vừa lấy điện thoại ra, "Tôi có vị trí của em ấy..."

Viên cảnh sát vội vàng giật lấy, đứng dậy một cách hết sức tục tằn định ra đường bắt taxi. Ngắm nghía hồi lâu lại không xác định được vị trí cụ thể, gã bất lịch sự nhét điện thoại lại vào tay Han Wangho, yêu cầu anh dẫn đường.

"Ông định làm gì?"

"Mau lên!"

"Tôi phải đi bắt tội phạm!"

Han Wangho phản ứng với việc lấy xe quá bình tĩnh, trong khi người đàn ông vẫn đắm chìm trong niềm vui bắt được kẻ phạm tội lại hoàn toàn không nhận ra có điều gì bất thường.

-

Phía sau viện điều dưỡng là một vùng núi hoang vắng, nơi trải dài vô số những công trình bỏ hoang, con đường lên núi uốn khúc ngoằn ngoèo. Xe lăn bánh hai tiếng đồng hồ, sau đó lại là một hành trình leo lên đỉnh núi, họ cứ thế leo mãi, cho đến khi hoàng hôn buông xuống tắm đỏ cả chân trời.

Giữa khu rừng còn sót lại lớp tuyết chưa kịp tan là một phế tích âm u sừng sững ngự trị, cũng chính nơi này ẩn giấu hung thủ mà viên cảnh sát đang tìm kiếm bấy lâu.

Jeong Jihoon đứng giữa sân thượng của tòa nhà bỏ hoang nhìn xuống nơi thấp, biểu cảm khuôn mặt hiện ra không rõ nét, nhưng cậu hiển nhiên đã rơi vào cái bẫy không còn đường thoái lui.

Bước chân gã đàn ông càng lúc càng hối hả, cả thân hình kịch cợm của gã theo từng nhịp bước mà nặng nề lắc lư. Có một cảm giác vui sướng lạ lùng đang dâng lên trong khối óc gã, hệt như thể chính gã ngay lúc này đang giải quyết một món thù riêng. Gã chẳng còn bận tâm đến việc Han Wangho có theo kịp không, hay Han Wangho có làm hỏng kế hoạch bắt giữ của gã hay không nữa.

Leo lên đến tầng thứ bảy, nơi chót nhất đã gần kề, gã đàn ông cảm thấy đầu óc mình choáng váng, chân tay nặng nề, nhịn không được phải ngồi thụp xuống ôm lấy đầu gối thở dốc. Gã vội vã với lấy cây gậy cảnh sát ở thắt lưng, nhưng thân hình quá khổ khiến gã không thể tìm thấy vật dụng ấy trong đống thịt thừa của mình.

Tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, hóa ra Han Wangho đã đuổi kịp, chàng trai trẻ gần như không hề có dấu hiệu thở dốc.

"Cha tôi thường đặt rượu ở vị trí rất cao, trên cùng của tủ chén, sợ chúng tôi làm vỡ."

Giữa không gian tĩnh lặng chỉ còn lại âm thanh thở dốc, tiếng nói Han Wangho bất ngờ vang lên.

"Vì đặt ở chỗ đó, Jihoon dù có leo lên ghế cũng không với tới được."

Một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng người đàn ông. Gã ta không thể kiềm chế mà quay đầu lại, nhưng lại không dám nhìn vào khuôn mặt Han Wangho, vào vẻ mặt không còn nụ cười, và còn đôi mắt đen ngòm như hố thẳm, ẩn chứa tử khí lạnh lẽo có thể giết chết bất kỳ ai.

Đến tận bây giờ, người đàn ông mới hiểu ra lý do vì sao cha của họ lại sợ Han Wangho đến thế.

"Vụ hỏa hoạn, tôi nhớ rất rõ."

Han Wangho đặt tay lên bắp vai phì nhiêu của người đàn ông, không dùng chút sức nào.

"Bởi vì lửa, là do tôi đốt."

Bàn tay của anh rời đi trong một thoáng, rồi một lưỡi dao sắc bén thay thế vị trí của nó trên cơ thể gã đàn ông. Gã cảm nhận được lưỡi dao bén nhọn không ngừng đâm vào lưng mình, như thể đã vạch ra một vết thương. Han Wangho không hề nương tay, mỗi lần đẩy dao ra lại như muốn kết liễu sinh mạng của người đàn ông ngay tức khắc.

"Chính là mày, luôn luôn là mày..." Người đàn ông thì thào trong tuyệt vọng, dường như đã cảm nhận được cái chết đến gần chẳng khác cơn mưa cuồng ập xuống. Rồi đột nhiên đôi mắt gã ta mở to, hệt như đã thấu suốt mọi điều, gã nói: "Không, là chúng mày!"

Han Wangho lạnh lùng kể lại: "Vốn dĩ ông không biết tôi đã nuôi lớn Jeong Jihoon như thế nào."

"Đi lên trên."

Jeong Jihoon bình thản đứng bên cây cột chờ đợi hai người, sau đó lùi về sau một bước như nhượng lại cả sân khấu này cho anh. Ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn rơi xuống mặt Jeong Jihoon trước khi bị bóng tối nuốt chửng, giờ đây chỉ còn lại nét thâm trầm tĩnh mịch không dễ gì bộc lộ ra.

Dáng hình nghiêng chuyển động, tựa một thước phim câm đang tự bạch câu chuyện của chính nó.

Rồi Jeong Jihoon mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng và nhanh chóng, vừa chớm hiện lên đã vội vã lụi tàn.

Đứt đoạn, như cánh bướm chợt vỗ giữa không gian.


18.

Đêm Giáng Sinh, mười giờ tối.

Han Wangho vẫn chưa về nhà như thường lệ, Jeong Jihoon ngồi lặng trên sofa chờ đợi anh. Dòng suy tưởng bi quan vẽ ra vô số kịch bản, rồi lại tỉ mỉ cân đo đong đếm xác suất của từng trường hợp, cuối cùng bất giác cảm thấu nỗi cô độc của một kẻ bị hắt hủi bỏ rơi.

Nhưng khi thời gian trôi qua hơn hai tiếng đồng hồ, nhìn vào màn hình điện thoại vẫn không thể kết nối, Jeong Jihoon biết đã có chuyện chẳng lành. Đó là một linh cảm mãnh liệt, một trực giác nhạy bén được tôi luyện từ những trải nghiệm khắc cốt ghi tâm trong quá khứ.

Trong nỗi bất an râm ran ấy, Jeong Jihoon tắt hết đèn, lặng lẽ đứng chờ ở cửa. Chẳng biết bao lâu sau, cánh cửa bỗng bật tung...

Han Wangho gần như đổ sụp vào lòng cậu, may thay được Jeong Jihoon vững vàng đỡ lấy. Trong bóng tối, cậu không thể nhận rõ thứ đang nhuốm lên thân người kia là màu gì, nhưng lòng bàn tay lại cảm nhận được một lớp chất lỏng mỏng manh, sờ vào nhám sần như đã khô lại.

Jeong Jihoon biết đó là máu.

"Xin lỗi, Jihoon... xin lỗi..."

Anh khó nhọc thều thào.

"Anh đã hứa với em sẽ không chuyển nhà nữa, anh xin lỗi."

Anh lại giết người rồi.

"Anh, anh ơi."

"Người đàn ông đó, hắn ta..."

Cánh tay anh run lên, không rõ là vì kinh hoàng hay hưng phấn. Han Wangho lặp đi lặp lại vài từ rời rạc, đến nỗi không nghe thấy tiếng Jeong Jihoon liên tục gọi anh.

"Anh!" Jeong Jihoon đột ngột lên giọng, cậu cúi người xuống, để ánh mắt gần như ngang hàng với Han Wangho và hỏi với vẻ nghiêm túc: "Xác đâu? Anh xử lý thế nào rồi?"

"Anh lái xe đến bờ hồ. Hôm nay có tuyết rơi, ngày mai hồ sẽ đóng băng. Anh đã cho nó chìm xuống đấy."

"Camera hành trình thì sao?"

Han Wangho mở lòng bàn tay, bên trong là một bảng mạch điện tử màu đen.

"Anh xử lý gọn gàng chứ?"

"Ừm..."

"Có ai biết anh gặp hắn không? Có ai chứng kiến không?"

Jeong Jihoon tra hỏi dồn dập, lý trí vẫn sáng suốt. Han Wangho lắc đầu.

"Làm tốt lắm." Jeong Jihoon thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu vỗ về anh.

"Anh trai của em giỏi lắm, không sao đâu."

-

Jeong Jihoon xả đầy bồn nước nóng, giúp Han Wangho rửa sạch vết máu trên người. Dòng nước nhanh chóng chuyển sang màu đỏ, loang ra một sắc hồng nhạt, tựa như da thịt non nớt chưa mọc lông của một chú chim non mới nở, phơi bày một vẻ đẹp tàn nhẫn đến lạ thường.

Da thịt của Han Wangho đã quen với động chạm của người em trai, mọi cử chỉ của Jeong Jihoon đều không gây cho anh chút khó chịu nào.

"Hắn ta luôn sai khiến anh làm đủ thứ chuyện, nên anh không thể đến đúng giờ gặp em."

Han Wangho khẽ nói, phần nhiều anh chìm đắm trong một trạng thái kỳ quặc. Anh phân trần cho Jeong Jihoon nghe mọi cảm xúc của mình, từng chi tiết nhỏ nhặt không thiếu dù một ly một tí.

"Hôm nay hắn ta uống say, không gọi tài xế, anh đến giúp hắn đỗ xe, giấu sẵn một sợi dây thừng ở ghế sau."

"Anh đã muốn siết cổ hắn ngay lúc đó."

Cổ họng người đàn ông bị thít chặt. Trong cơn giãy giụa, tay chân gã quờ quạng, vô tình bật lên ánh đèn nhỏ mọn trên trần xe. Tấm gương chiếu hậu hiện lên đôi mắt của Han Wangho bình thản và lạnh lùng, từng động tác của anh thuần thục, không mảy may do dự hay thương xót.

"Mắt hắn ta bỗng trợn trừng, đỏ ngầu tia máu, tràn ngập nỗi sợ hãi. Phải nói là khi hắn ta nhìn anh, từng chút từng chút chuyển từ giận dữ sang kinh hoàng, dáng vẻ như thể anh là thứ đáng sợ nhất trên đời này. Anh rất thích khoảnh khắc ấy, là cảm giác thỏa mãn khi đứng trên cao nhìn xuống."

"Hắn ta quằn quại, giống như một con cá sắp bị đập chết. Hắn ta muốn cầu xin tha mạng. Anh chợt thấy... chuyện đó thật thú vị làm sao..."

"Anh nghĩ nếu cứ thế giết chết hắn ta thì thật quá lãng phí."

Giọng Han Wangho bỗng trở nên lạnh lẽo: "Ai bảo hắn ta nói năng y hệt như cha."

"Đã trưởng thành rồi thì phải ra dáng người trưởng thành chứ! Tao ghét nhất cái loại người giả vờ đáng thương như mày!"

Đôi môi đầy bực bội của người đàn ông mở ra khép lại, từng lời nói chồng lên ký ức về người cha năm xưa của Han Wangho. Cả hơi rượu nóng phả ra từ miệng ông ta cũng chẳng khác gì năm đó.

"Đừng có suốt ngày nhắc đến thằng em mày nữa!"

"Thấy khó thì biến đi!"

Ánh mắt Han Wangho nhìn Jeong Jihoon là tổng hòa của sự phấn khích, giải thoát, đau đớn và tuyệt vọng đan xen lẫn nhau. Jeong Jihoon chỉ thấy lòng mình đau nhói.

Dáng vẻ ấy giống hệt cái đêm oi bức ngột ngạt không một kẽ hở năm nào.

Từ phòng khách vang lên một tiếng động thật lớn, tựa như tiếng sấm bất ngờ nổ ra giữa ngày hè gay gắt chấn động cả không gian. Jeong Jihoon bật dậy khỏi giường, cảm giác đau âm ỉ từ dạ dày truyền đến. Cha đã đánh rất nặng tay, cậu nghĩ hẳn sẽ có một vết bầm lớn mới xuất hiện ở đó.

Khi Han Wangho nhìn thấy vết thương đó, anh không nói một lời, chỉ lặng lẽ bước ra. Không lâu sau, tiếng cãi vã từ phòng khách truyền tới.

Tiếng nói Han Wangho rất nhỏ, gần như là không có, âm thanh vẳng đến chỉ có tiếng gào thét dữ dội từ cha. Những lời lẽ thô bỉ ồn ào vang vọng, ông ta vẫn quen thói dùng những ngôn từ bẩn thỉu nhất mà chà đạp con mình, chỉ để bảo toàn chút tự trọng thấp hèn của bản thân.

Jeong Jihoon lo lắng, cậu gọi lớn, anh ơi. Không một tiếng đáp lại. Rồi cậu đẩy cửa bước ra.

Han Wangho đứng ngay bên ngoài, trên tay cầm một bình rượu vỡ, cạnh sắc của nó dính đầy máu tươi, thứ chất lỏng sền sệt nhỏ giọt xuống sàn nhà. Qua vai anh, Jeong Jihoon lờ mờ thấy một cơ thể mềm nhũn nằm ngã ngửa trên bàn, hoàn toàn bất động.

Gương mặt vướng máu của anh trai nở một nụ cười nhạt, kèm theo đó là tiếng thở dài thỏa mãn.

Những âm thanh bạo lực gia đình từ căn hộ quen thuộc ấy đã trở thành một phần nhịp sống thường nhật của xóm giềng, chẳng ai bước ra, cả hành lang vắng lặng như tờ. Không một chút do dự, Jeong Jihoon nắm lấy bàn tay co quắp của Han Wangho và siết chặt, ý muốn xoa dịu cơn run rẩy chạy dọc trên tay anh.

Cậu đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở bình rượu trên nóc tủ. Jeong Jihoon lấy bật lửa từ trong túi ra.

Hai giờ ba mươi phút sáng, ngôi nhà cùng người cha như cơn ác mộng chìm trong biển lửa.

Tuyệt đẹp, mà lại phi thực, hệt như một câu chuyện cổ tích.

Bàn tay ướt đẫm của Jeong Jihoon áp lên má anh trai, cẩn thận dùng ngón cái lau đi vệt máu khô còn dính lại.

"Anh đã muốn giết ông ta từ lâu rồi, anh đã cố nhẫn nhịn rất nhiều, anh..."

"Em biết."

Cậu đặt một nụ hôn lên đôi môi lạnh ngắt của Han Wangho, không rõ là để trấn an hay muốn tưởng thưởng.

"Làm tốt lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro