Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Họa





Vũ Duật lái xe một mạch đến bãi biển mới dừng. Lúc này Mặt trời đã khuất dạng nơi chân trời, chỉ còn lưu lại chút hơi ấm nơi mặt biển. Y nắm tay Tịnh Như, chậm dãi dẫn nàng đến gần bờ biển, y viết vào tay nàng:

[Tịnh Như, lắng nghe xem, em có cảm thấy được xung quanh không?]

Diệp Tịnh Như nghe lời Vũ Duật, dù mắt hiện tại không còn nhìn được nữa nhưng nàng vẫn nhắm mắt lại, dùng các giác quan khác cảm nhận xung quanh. Làn gió từ đại hải xa xôi vờn quanh thân thể nàng như muốn mời nàng cùng dạo chơi, hơi ấm của nước biển hòa trong chúng như đang vỗ về nàng, nói với nàng, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi,...

Không, không phải chỉ có thế, tiếng sóng biển rì rào kia, từng lớp lại từng lớp xô vào bờ cát mịn chạm đến chân nàng, chúng dường như đều có thể cảm nhận ưu phiền trong lòng nàng. Nàng đột nhiên cảm thấy, trước đây nàng đã quá phụ thuộc vào đôi mắt này mà bỏ qua rất nhiều thứ. Nàng tự cảm thấy mỉa mai thay, chính bản thân nói tranh vẽ phải là sự kết hợp giữa "hồn" và "cảnh" nhưng chính nàng lại hoàn toàn không hiểu rõ "hồn" của "cảnh"...

Nếu là trước đây, đứng trước đại hải này, nàng sẽ không bao giờ nghĩ những điều như thế, nàng sẽ không cảm thấy những thứ kia có linh hồn, nàng sẽ bỏ qua đàn chim hải âu gọi thuyền ngoài xa kia, sẽ bỏ qua tiếng gió thuận theo dòng biển gọi thiên không kia...

Có lẽ, không chỉ riêng Vũ Duật đã thay đổi mà nàng cũng đã thay đổi rồi. Nàng từ từ mở mắt, hướng về phía dòng không khí tản mát hỗn loạn sau lưng mình, nàng có thể đoán được nguyên nhân dòng khí đó tản mát là do Vũ Duật. Quả nhiên, dòng khí một lần nữa lại thay đổi quỹ tích, có bàn tay nắm lấy tay nàng, một ngón tay của bàn tay khác viết lên tay nàng:

[Em thấy thế nào? Có cảm nhận được gì không?]

Bàn tay đó không phải của Vũ Duật thì là của ai đây? Y vẫn luôn đứng bên cạnh nàng như thế nhỉ? Từ rất lâu rồi cũng chưa từng thay đổi. Nàng thở dài, quên đi, y của hiện tại đã chẳng còn lưu lại chút gì của ngày trước rồi. Nàng khôi phục tinh thần, có chút phiền muộn lên tiếng:

- Mĩ lệ thì có ích gì, cũng không cách nào vẽ ra.

Vũ Duật bên cạnh mỉm cười một cách kì lạ:

[Ai nói với em là không có cách để vẽ?]

Tịnh Như kinh ngạc:

- Ý anh là gì?

[Nếu anh có cách để vẽ thì sao?]

Tịnh Như hơi nghiêng đầu suy nghĩ, giọng nghi hoặc:

- Thật không? Nhưng không nhìn thì vẽ kiểu gì?

Vũ Duật mỉm cười:

[Dĩ nhiên là thật, chẳng qua cách này hơi phiền phức một chút, không biết em có đồng ý thử không?]

Tịnh Như trầm mặc một lúc, thật sự không nhìn mà có thể vẽ sao? Sao nàng chưa nghe qua có cách nào như thế? Nhưng nếu lời y viết là thật thì không phải rất tốt sao? Nàng ngẩng đầu lên, hướng về Vũ Duật như muốn xem biểu cảm của y để xác nhận y có nói dối không. Nhưng dĩ nhiên nàng không nhìn thấy đành thở dài gật đầu:

- Miễn là có cách để vẽ, em nhất định sẽ thử. Giờ anh nói đi.

Vũ Duật không trả lời mà đặt ngón trỏ lên miệng Tịnh Như tỏ ý giữ bí mật rồi kéo nàng đi, nàng cũng thận theo lực kéo của y mà bước về phía trước, nàng đột nhiên cảm thấy dường như tay của y ấm hơn ngày trước rất nhiều.

Trước đây, nàng cũng từng được y nhéo má, được y cầm tay nhưng lúc nào cũng cảm thấy khô cứng giống như tính cách trên thương trường của y, thật hiếm khi y mới giống lúc này, buông bỏ tất cả bình phong... Nhưng nàng nhớ những lúc như thế cũng là lúc y yếu đuối nhất, nàng thậm chí còn nhớ có một lần y từ bên ngoài trở về, trên mặt đầy mệt mỏi cùng ưu buồn, lúc đó nàng còn kinh ngạc phát hiện từ khóe mắt y có một hàng lệ lấp lánh trực chảy, nhưng y không muốn để nàng biết nên đã ôm chặt nàng, gục lên vai nàng khóc...

Chỉ có những lúc như thế nàng mới nhớ thiếu niên năm xưa, hòa ái dễ gần, lúc nào trên miệng cũng nở nụ cười rất đẹp khiến nàng thường ghen tỵ, hoàn toàn không giống y lúc bước trên vũ đài, thủ đoạn, lạnh lùng, khiến người ta không rét mà run, không dám đến gần. Nàng đột nhiên nảy sinh suy nghĩ ích kỉ, muốn Vũ Duật cứ mãi thế này, vĩnh viễn không bao giờ trở lại thương trường nữa... Nhưng, nàng cũng biết điều đó là không thể.

Phòng vẽ yên tĩnh nằm trong hậu viện cô nhi viện Thiên Diệp.

Lúc này, Vũ Duật đang ngồi ở vị trí thường ngày của Diệp Tịnh Như trong khi nàng đứng bên cạnh. Trước mặt y, khung tranh thường ngày được thay bằng một khung tranh khá kì lạ, khung ngoài có những thanh gỗ chia khung tranh ra làm nhiều phần nhỏ dài khoảng 5 cm. Vũ Duật đang cầm trong tay một cuộn cước dài loay hoay buộc vào đầu thanh gỗ, cước đan chéo vào nhau chia trang giấy bên dưới làm nhiều phần nhỏ hình vuông rộng 5 cm. Nàng có vẻ hơi sốt ruột, lên tiếng nhắc:

- Vũ Duật, còn chờ gì nữa?

Vũ Duật nhưng lại không gấp gáp, quay lại nhéo mũi nàng:

[Xem bộ dạng đói ăn của em kìa, không thể đợi thêm một chút sao?]

Tịnh Như bị nhéo mũi cũng hơi bất ngờ, chun mũi nói:

- Chờ? Còn chờ gì nữa?

Vũ Duật mỉm cười:

[Dĩ nhiên là chờ em đợi không nổi rồi.]

Tịnh Như cư nhiên lại bị chêu trọc, lông mày hơi cau lại, giận rồi. Y mỉm cười, đặt vào tay nàng một mảnh hẹp dài màu đen rồi nắm lấy tay nàng vòng qua mắt mình. Nàng cũng hiểu y đang định làm gì, thuận tay buộc dây vải cố định lại, lúc buộc nàng còn cố ý hơi dùng lực xiết. Y cười cười, xem ra Tịnh Như thật sự giận rồi.

Y cũng không viết nữa, trực tiếp cầm bút chì 2b, dựa theo cảm giác từ tay và các khoảng cước vẽ. Những đường nét ngoan ngoãn tay y hiện ra thuần thục như đã quá quen thuộc. Y vẽ rất đơn giản, vẽ một căn nhà gỗ, trên tường có những nhánh thân leo quấn đầy. Trước cửa nhà có một con đường nát đá đã rêu phong, có một hàng rào gỗ đã đổ nát... Y vẽ xong còn cố ý nghiêng ngòi bút vẽ vào chân hàng rào cũng như khoảng đất bên trong những nét phẩy, chấm mờ, nhìn qua giống như những bụi hoa nhỏ. Y vòng tay ra phía sau vỗ nhẹ lên tay Tịnh Như ý bảo nàng y đã vẽ xong, nàng vừa thả tay y liền xoay xoay người, nãy giờ y bị nàng giữ chặt hai đầu mảnh vải khiến cử động cũng khó khăn, và, dường như cũng do nàng giữ chặt quá mà dù mắt đã được thả lỏng vậy mà vẫn thấy hơi đau nhức. Y thấy nàng quờ quạng phía trước tìm khung vẽ nên dù mắt chưa thích ứng được ánh sáng y vẫn nheo một mắt lại, đưa tay nắm lấy tay nàng kéo đến chỗ bức tranh.

Diệp Tịnh Như đưa tay sờ lên khung tranh, hơi ngạc nhiên một chút. Nàng khẽ gật đầu thường thức, những sợi cước này cũng giống như lúc vẽ phải kẻ ô phân chia bố cục vậy. Nhưng cho dù là thế thì vẽ như thế nào? nàng tò mò sờ lên bức tranh, lúc này nàng mới thực sự kinh ngạc, nàng tay không thể nhìn nhưng cảm giác từ tay, những đường nét dưới tay đều đã hiện ra trong đầu nàng. Nàng có thể cảm nhận được, nếu không phải y cố ý nhấn ngòi chì sâu xuống thì bức tranh này y vẽ còn đẹp hơn nữa.

Vũ Duật thấy biểu cảm trên mặt nàng cũng không khỏi mỉm cười, đây là thứ biểu cảm mà y muốn đạt được. Y chạm nhẹ vào tay nàng một cái rồi mới viết:

[Tịnh Như, em thấy thế nào?]

Diệp Tịnh Như thở dài:

- Vũ Duật, em bây giờ mới biết anh vẽ rất đẹp nha, vậy mà cứ giấu nghề.

Vũ Duật mỉm cười, viết lên tay nàng:

[Chẳng qua trong lúc làm việc buồn chán nghĩ ra, anh cũng chỉ có thể vẽ tranh đen trắng bằng bút chì mà thôi. Sao nào? Có muốn học không?]

Diệp Tịnh Như vui vẻ gật đầu, Vũ Duật viết vào tay nàng:

[Thực ra cách này cũng không có gì, chỉ là dùng cước để chia nhỏ khung tranh, sau đó tưởng tượng những thứ bản thân muốn vẽ có tỉ lệ tương tự khung tranh rồi cắt nhỏ ra, từ từ vẽ từ ô một. Việc này lúc đầu thì hơi khó nhưng anh nghĩ em sẽ làm được thôi.]

Diệp Tịnh Như trầm ngâm một lúc sau đó nói:

- Vũ Duật, để em thử.

Vũ Duật đứng dậy, nhẹ nhàng kéo nàng ngồi vào vị trí của mình rồi chuẩn bị cho nàng một tờ giấy khác. Nàng cầm bút chì bắt đầu cẩn thận vẽ. Thực sự lúc đầu vẽ rất không quen, nàng thường vẽ lệch hoặc vẽ nhầm.Y không những không an ủi nàng mà suốt ngày viết vào tay nàng "Tịnh Như, Tịnh Như, lòng em không tịnh thì làm sao như (như ý)" khiến nàng đỏ ửng mặt. Đáng ghét, nàng nhất định có thể vẽ, nhất định sẽ vẽ giỏi hơn y.

Số từ: 1704

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro