Lời ngỏ
Có sao đâu khi anh chẳng còn về,
Mái nhà xưa đổ nát đến chán chê.
Có sao đâu khi anh bận đến thế,
Đọc vội thư, chẳng kịp ngỏ câu thề.
Có sao đâu khi anh chẳng còn nhìn,
Hàng cau xanh, đôi gà mái tí hin.
Có sao đâu khi anh gửi điện tín
Màu thư phai, mùi thuốc súng còn in
Có sao đâu khi anh chẳng thể nhớ,
Nhớ em đây, vẫn đứng, mãi ngóng chờ,
Đôi mắt sầu ngóng đợi trong vô cớ,
Để rồi anh, lặng im mãi như tờ.
Có sao đâu, khi đất nước hoà bình,
Nhà người ta đoàn tụ với niềm tin.
Còn em đây, lại nhận được điện tín,
Tín báo anh, ra đi trót quên tình.
Chào mọi người, đây là một chiếc fic về đề tài chiến tranh Việt Nam, tuy rằng những sự kiện lịch sử trong đây đều có thật, nhưng các nhân vật đều là do trí tưởng tượng của mình.
Trong chiếc fic này mình sẽ đưa một số các tác phẩm văn học Việt Nam của các thời kì khác nhau nên sẽ không sát với năm xuất bản và lưu hành thật của các tác phẩm ấy, nếu bạn cảm thấy không phiền, mình xin cảm ơn vì điều đó.
Và cuối cùng, chào mừng các bạn đã đến với câu chuyện nhỏ của mình, mong rằng các bạn sẽ có những phút giây thư giãn và thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro