Chương 8: Sự Thuần Khiết Và Dục Vọng Hoàn Hảo Hòa Quyện Trên Người Lăng Lạc
Hạ Tinh Thần nheo mắt, không hài lòng nhìn chiếc áo hoodie trên người Lăng Lạc, chỉ muốn cắt nát nó, xé toạc nó...
Mà lúc này, Lăng Lạc đã sợ đến mức mất nửa cái mạng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu bấu chặt mép bàn, ngón tay trắng bệch, gần như dùng hết toàn bộ sức lực.
May mắn thay, con dao phẫu thuật dừng lại ở xương quai xanh bên trái, nếu là bên phải, Hạ Tinh Thần nhất định sẽ nhìn thấy dấu răng mới trên vai cậu.
Nếu để Hạ Tinh Thần biết cậu còn có bạn trai khác, Lăng Lạc cảm thấy hôm nay có lẽ cậu sẽ phải bỏ mạng tại đây.
Lăng Lạc nuốt nước bọt đầy căng thẳng, giây tiếp theo liền thấy Hạ Tinh Thần dùng mũi dao nâng cổ áo hoodie của mình lên, tư thế đó—
Có vẻ như muốn rạch nát nó.
Lăng Lạc lập tức trợn tròn mắt, con ngươi run rẩy dữ dội. Cứu mạng! Sắp lộ rồi!
Hệ thống Kẹo Mềm ung dung nhả vỏ hạt dưa: 【Đáng đời, chẳng phải em đã bảo anh đừng chia tay với bọn họ sao?】
Lăng Lạc gào lên: 【Đừng nói mấy lời mỉa mai nữa, cứu anh đi—】
Hệ thống Kẹo Mềm nhún vai: 【Bất lực thôi~ Lăng Lạc ca ca, tự cầu phúc đi nhé.】
Lăng Lạc tức giận: 【Vậy rốt cuộc em có tác dụng gì?!】
Hệ thống Kẹo Mềm suy nghĩ: 【Ừm… em có thể cổ vũ anh đó~】
Lăng Lạc: 【……】 Vì sao hệ thống của người khác đều hỗ trợ hữu ích, còn hệ thống của cậu lại chuyên môn hại cậu, lừa cậu, hóng hớt cậu bị hành hạ thế này!!!
Hệ thống này hoàn toàn không đáng tin, không hãm hại cậu đã là may lắm rồi.
Mà bình thường Hạ Tinh Thần luôn dịu dàng, nhưng bản chất lại là một kẻ bệnh kiều biến thái, bây giờ rõ ràng đã bị cậu ép phát bệnh.
Bây giờ nhớ lại, trước đây Hạ Tinh Thần từng nói muốn dùng dao phẫu thuật rạch người, có vẻ đó là lời thật lòng, hoàn toàn không phải nói đùa.
Lăng Lạc: “……”
Giờ phút này, cậu chỉ có một con đường để đi— nhanh chóng nhận sai, vội vàng dỗ dành người ta.
Dỗ người, dỗ người, dỗ người…
Lăng Lạc mắt rưng rưng nhận sai: “Anh Thần, em sai rồi, em không chia tay nữa. Không chia tay nữa có được không?”
“Thật sao?” Hạ Tinh Thần nghiêng đầu nhìn cậu, giọng nói dịu dàng, đồng thời mũi dao đang nâng cổ áo cũng dừng lại giữa không trung, “Nhưng em vừa nói em đã suy nghĩ kỹ, nhất định phải chia tay mà?”
Nước mắt trong mắt Lăng Lạc còn chưa khô, hốc mắt đỏ lên, trông đáng thương vô cùng, yếu ớt nói: “Bây giờ em cũng suy nghĩ kỹ rồi, không chia tay nữa. Anh Thần dịu dàng như vậy, đẹp trai như vậy, em không nỡ chia tay với anh đâu. Anh Thần~ chúng ta không chia tay nữa, được không?”
Nói đến cuối, giọng nói của Lăng Lạc mềm mại như đang làm nũng.
Đôi mắt xanh nhạt của Hạ Tinh Thần không có cảm xúc, nhìn cậu chằm chằm, “Nghiêm túc?”
Lăng Lạc kiên định gật đầu: “Nghiêm túc, nghiêm túc mà.”
Nhưng Hạ Tinh Thần lại rủ hàng mi dài xuống, che đi cảm xúc trong mắt, giọng điệu ảm đạm: “Nhưng lúc nãy em còn nói, đó là suy nghĩ thật lòng, không phải giận dỗi, không phải thử thách anh, cũng không phải bốc đồng nhất thời. Vậy tại sao bây giờ em lại thay đổi quyết định? Để anh đoán xem. Có phải vì em sợ anh không? Em cũng giống bọn họ, cảm thấy anh là quái vật, là biến thái đúng không?”
Câu nói cuối cùng của Hạ Tinh Thần gần như âm trầm lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi.
Từ trước đến nay, anh luôn dịu dàng trước mặt Lăng Lạc. Anh có tự tin và cũng nguyện ý giả vờ dịu dàng cả đời.
Anh không muốn để Lăng Lạc nhìn thấy mặt tối của mình, sự xấu xí, đáng sợ và tà ác đó.
Anh không muốn Lăng Lạc cho rằng anh là kẻ biến thái, là quái vật, không muốn cậu sợ hãi, chán ghét, xa lánh anh.
Nhưng sự việc không như mong muốn, Lăng Lạc muốn chia tay, anh thực sự không kiềm chế nổi.
Bây giờ, có vẻ như Lăng Lạc đang rất sợ anh.
Phải làm sao bây giờ, Lăng Lạc…
Nghĩ vậy, anh siết chặt con dao phẫu thuật trong tay, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, mũi dao rạch toạc cổ áo.
Lăng Lạc kinh hoàng nhìn cổ áo hoodie bị cắt ra một đường lớn, cổ áo rũ xuống, từ cổ tròn biến thành cổ chữ V, bờ vai trái hoàn toàn lộ ra ngoài.
Lúc này, Lăng Lạc giống hệt một chú nai nhỏ bị kinh sợ, đôi mắt tròn tròn ươn ướt, ánh mắt đen láy ngập hơi nước, lệ quang lấp lánh, đuôi mắt đỏ lên, cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, trông vừa đáng thương vừa mong manh, khiến người ta muốn ôm cậu vào lòng mà vỗ về an ủi.
Nhưng ánh mắt trượt xuống…
Chiếc hoodie đỏ bị rạch rưới lủng lẳng trên người, nửa kín nửa hở, để lộ làn da trắng nõn và vóc dáng mảnh khảnh thấp thoáng. Bờ vai tròn trịa trắng muốt, xương quai xanh tinh tế gợi cảm, tất cả đều như đang mê hoặc người ta, khiến người ta muốn làm gì đó với cậu.
Sự sạch sẽ và quyến rũ, sự thuần khiết và dục vọng, hoàn hảo hòa quyện trên người Lăng Lạc, khiến cậu càng thêm mê hoặc lòng người.
Hạ Tinh Thần thở gấp, hơi thở nóng rực, chỉ muốn xé nát chiếc hoodie đỏ này, mũi dao nâng lên…
Nếu rách thêm chút nữa, dấu răng sẽ không che được nữa!!!
Lăng Lạc kinh hoàng đến cực điểm, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra dày đặc. Không thể để rách thêm nữa, rách nữa là thật sự tiêu rồi.
Phải nghĩ cách, nghĩ cách nhanh lên…
Lăng Lạc lập tức vươn tay chộp lấy…
“Ah…” Cậu nhíu mày kêu đau, con dao phẫu thuật quả nhiên rất sắc bén, chỉ một nhát nhẹ đã cắt rách tay cậu, máu tươi lập tức tuôn trào.
Hạ Tinh Thần sững sờ nhìn bàn tay đầy máu của Lăng Lạc.
Anh vốn rất thích những cảnh máu me như thế này, nó khiến anh cảm thấy hưng phấn, nhưng giờ phút này, trái tim anh lại như chìm xuống đáy biển, lạnh lẽo đến cực độ.
Anh thực sự có bệnh, thực sự biến thái, thực sự tâm trạng xấu là muốn lau chùi dao phẫu thuật, rồi lại muốn dùng nó làm gì đó.
Nhưng điều đó không bao gồm Lăng Lạc, từ đầu đến cuối, anh chưa bao giờ muốn làm tổn thương cậu.
Anh sao có thể nỡ làm vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro