Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Nhóc Con, Bị Bắt Rồi Nhé

Khoa Phẫu thuật Tim, Bệnh viện Nhất Thành.

"Ồ, Lạc Lạc lại đến tìm bác sĩ Hạ đấy à?"

Người lên tiếng là một y tá ở quầy trực của khoa tim.

Trước đây, Lăng Lạc từng trải qua một ca phẫu thuật, và người trực tiếp mổ chính là Hạ Tinh Thần. Trong khoảng thời gian nằm viện, cậu đã thân quen với hầu hết các y tá trong khoa.

Lăng Lạc mỉm cười chào hỏi: "Chào chị Cao."

Y tá Cao đặt xấp hồ sơ xuống, chống khuỷu tay lên quầy nhìn Lăng Lạc với ánh mắt đầy ẩn ý, nở nụ cười đầy hàm ý sâu xa: "Còn mua hoa nữa à? Là để tặng bác sĩ Hạ sao?"

"Ừm." Lăng Lạc gật đầu.

Y tá Cao đột nhiên vẫy tay với cậu, hạ giọng thần bí: "Lạc Lạc, lại đây, chị hỏi em chuyện này."

Lăng Lạc thắc mắc bước lại gần: "Chuyện gì thế ạ?"

Y tá Cao ghé sát lại thì thầm: "Em và bác sĩ Hạ đang hẹn hò đúng không?"

Lăng Lạc giật mình, quay đầu nhìn y tá Cao, sau đó lắp bắp phủ nhận: "Không... không có đâu."

"Hahaha..." Y tá Cao cười lớn, vỗ nhẹ vào vai cậu, trêu ghẹo: "Đừng chối nữa, chị nhìn thấu hết rồi."

Lăng Lạc: "..." Rõ ràng mỗi lần cậu đến tìm Hạ Tinh Thần đều lấy danh nghĩa bệnh nhân mà.

"Yên tâm đi, yên tâm đi, chị không nói lung tung đâu." Y tá Cao nháy mắt, bộ dạng như thể "cứ giao cho chị."

Lăng Lạc chỉ có thể nói: "Cảm ơn chị."

Nghe thấy tiếng cảm ơn này, mắt y tá Cao sáng rực lên, vui vẻ reo lên: "Trời ơi, hóa ra là thật! Không ngờ viện thảo* của chúng ta lại bị em dụ đi mất rồi! Ấy, nói viện thảo là viện thảo đến ngay kìa! Lạc Lạc, bác sĩ Hạ của em đến rồi kìa!"

(*Viện thảo: Cụm từ ám chỉ "trai đẹp nhất bệnh viện.")

Giọng y tá Cao đầy kích động và tò mò, lộ rõ vẻ hóng hớt không thể kiềm chế.

Lăng Lạc: "..."

Hạ Tinh Thần xuất hiện giữa hành lang, được một nhóm thực tập sinh vây quanh như những vì sao quay quanh mặt trăng. Anh vừa đi vừa nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh, khóe mắt cong cong, ánh mắt dịu dàng.

Hôm nay, Hạ Tinh Thần mặc một chiếc áo len cổ cao màu đen ôm dáng, bên ngoài khoác áo blouse trắng, cổ đeo ống nghe. Thân hình cao ráo, sải bước mạnh mẽ khiến tà áo blouse khẽ tung bay, để lộ đôi chân dài thẳng tắp trong chiếc quần tây đen.

Có lẽ do cảm nhận được ánh mắt của Lăng Lạc, Hạ Tinh Thần nghiêng đầu nhìn sang, khi thấy cậu, ý cười trong mắt anh càng sâu hơn.

Đôi mắt anh có màu lam nhạt, khi cười lên giống như bầu trời trong xanh, khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Sau khi dặn dò vài câu với nhóm thực tập sinh, anh sải bước đi về phía Lăng Lạc.

Y tá Cao hai tay ôm mặt, vẻ mặt si mê: "Lạc Lạc, em nhất định phải trân trọng bác sĩ Hạ của chúng ta đấy. Anh ấy vừa đẹp trai, vừa dịu dàng, hai đứa đúng là một đôi trời sinh. Chị chúc hai em trăm năm hạnh phúc trước luôn nhé!"

Lăng Lạc: "..." Nếu y tá Cao biết cậu đến để chia tay với "viện thảo" của họ, không biết có tức giận đến mức cầm kim tiêm lớn nhất đâm cậu không.

Hạ Tinh Thần cao ráo, chỉ cần vài bước đã đứng trước mặt Lăng Lạc. Anh cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt xanh nhạt đầy ý cười, giọng nói trầm ấm dịu dàng: "Lạc Lạc, đến lâu chưa?"

Lăng Lạc lắc đầu cười: "Không đâu, em mới tới."

"Đi thôi, đến phòng làm việc của anh." Hạ Tinh Thần khoác vai cậu, dẫn cậu rời đi.

Y tá Cao nhìn theo bóng lưng hai người, mặt đầy vẻ mê mẩn: "Nhìn bóng lưng thật đẹp đôi quá, đúng chuẩn chênh lệch chiều cao đáng yêu luôn." Vừa nói, cô vừa giơ điện thoại lên chụp một tấm.

Người vừa hứa sẽ không nói lung tung, chưa đầy một phút đã đăng tin tám chuyện kèm hình ảnh lên nhóm nội bộ bệnh viện. Chỉ trong chớp mắt, cả bệnh viện đều biết viện thảo Hạ Tinh Thần đã bị Lăng Lạc "thu phục".

Hạ Tinh Thần là bác sĩ phẫu thuật tim hàng đầu của khoa, niềm tự hào của bệnh viện, xuất thân từ một gia đình y học danh giá, được mệnh danh là thiên tài y học. Dù điều kiện bệnh viện rất khắt khe, nhưng riêng anh vẫn có một phòng làm việc xa hoa với phòng nghỉ riêng biệt.

Vừa vào phòng, Hạ Tinh Thần để Lăng Lạc ngồi xuống, còn mình thì đi đến bồn rửa tay. Là một bác sĩ, anh có chút ám ảnh với việc vệ sinh tay.

Anh rửa tay ít nhất ba lần, từng ngón tay đều được kỳ cọ cẩn thận.

Lăng Lạc cắm bó hoa vào bình, Hạ Tinh Thần vừa lau tay vừa nhìn cậu: "Sao hôm nay lại chọn hoa bách hợp?"

Vì hoa bách hợp tượng trưng cho tình bạn thuần khiết. Đây là một ám hiệu, không biết anh có hiểu không.

Hạ Tinh Thần đi đến phía sau Lăng Lạc, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, nghiêng đầu hôn lên má: "Anh không thích em tặng anh bách hợp đâu, lần sau mua hoa hồng nhé? Hoa hồng đỏ."

Lăng Lạc cúi đầu, hàng mi dài che đi ánh mắt giằng xé và đau lòng. Cậu không cố ý làm kẻ tệ bạc... Xin lỗi.

Không đợi được câu trả lời, Hạ Tinh Thần nhẹ nhàng xoay vai cậu lại, nghiêng đầu nhìn cậu: "Lạc Lạc sao vậy?"

Lăng Lạc siết chặt tay, quyết tâm nói: "Tinh Thần, chúng ta chia tay đi."

Bàn tay đặt trên vai cậu của Hạ Tinh Thần siết chặt, Lăng Lạc nhíu mày vì đau nhưng không kêu lên.

Hạ Tinh Thần sững sờ một giây, sau đó lại mỉm cười, vẫn dịu dàng như cũ: "Lạc Lạc đùa với anh đúng không?"

Anh giơ tay xoa đầu cậu, giọng nói ôn hòa cưng chiều: "Không ngoan rồi, đừng đùa kiểu này."

Lăng Lạc hít sâu, kiên định nói: "Không phải, em nói thật. Chúng ta chia tay đi."

Nụ cười trên môi Hạ Tinh Thần đông cứng lại, tựa như một chiếc mặt nạ. Một lúc sau, anh khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại bi thương: "Vậy ra em không thích ở bên anh đến vậy sao?"

"Không phải." Lăng Lạc vội lắc đầu.

"Vậy thì đừng chia tay được không?" Giọng anh gần như cầu xin.

Lăng Lạc cắn răng, tàn nhẫn từ chối: "Không được."

Hạ Tinh Thần cười khẽ, cúi đầu lặng lẽ lau con dao phẫu thuật trên tay.

Anh ngước lên, giang tay, nụ cười ôn hòa như cũ: "Lạc Lạc, lại đây, để anh ôm em lần cuối."

Lăng Lạc bước đến, nhưng khi bị ôm vào lòng, cậu chợt nghe thấy giọng nói dịu dàng bên tai:

"Nhóc con, bị bắt rồi nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro