Chương 29: Nhà Tôi Đúng Là Vẫn Luôn Thơm Như Vậy
Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông đó, không biết vì sao, Lăng Lạc theo bản năng cảm thấy người này cực kỳ nguy hiểm. Trong lòng cậu trào dâng một nỗi sợ hãi vô tận, như cơn sóng dữ ập đến, không thể ngăn cản.
Trái tim cậu run rẩy vì hoảng sợ, ngón tay bấu chặt vào cánh cửa phòng tắm đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
Người đó là ai?
Tại sao lại xuất hiện trong phòng của cậu?
Lăng Lạc sợ hãi tột cùng, muốn chạy trốn nhưng đôi chân lại không nghe theo sự điều khiển. Cậu lắp bắp hỏi:
"...Anh, anh là ai?"
Lời còn chưa dứt, người đàn ông tà khí đó đã biến mất bên khung cửa sổ. Cơn gió nhẹ thổi tung rèm cửa, nơi đó trống không.
Biến mất rồi?
Đi đâu?
Cậu... cậu hoa mắt sao?
Ngay lúc này, một đôi tay lạnh lẽo đột ngột ôm lấy cậu từ phía sau.
Lăng Lạc sợ đến cứng đờ người, chậm rãi quay đầu lại. Người đàn ông tà khí đó trong chớp mắt đã xuất hiện phía sau cậu, ôm lấy cậu.
Anh ta... sao có thể xuất hiện sau lưng cậu nhanh như vậy?
Anh ta là... ma sao?
Người đàn ông ấy giống như vừa bước ra từ hầm băng, cả người tỏa ra hơi lạnh. Lăng Lạc sợ đến bật khóc, nước mắt lấp lánh trong đôi mắt cậu, cậu lắp bắp hỏi:
"Anh, anh là ai? Anh muốn làm gì?"
Cậu vừa tắm xong, trên người còn vương hương sữa tắm, làn da trắng như sữa, mềm mịn ửng hồng như một trái đào chín mọng.
Người đàn ông nhắm mắt lại, khẽ ngửi nơi cổ cậu, mái tóc dài của hắn lướt qua vai Lăng Lạc. Hơi thở hắn phả lên làn da cậu, như từng mũi kim nhỏ mềm mại không gây đau đớn nhưng lại khiến cậu tê dại.
Mùi sữa tắm hương đào lan tỏa, hắn khe khẽ thở dài:
"Nhà tôi vẫn luôn thơm như vậy."
Giọng nói trầm thấp khẽ lướt qua tai cậu, khiến cậu run rẩy dữ dội.
Một nửa vì sợ hãi.
Một nửa vì giọng nói ấy... quá gợi cảm.
Giọng người đàn ông trầm ấm, từ tính, lại nhuốm màu dục vọng, khiến cậu run lên vì bối rối.
Ngay lúc đó, cậu cảm nhận được một thứ ẩm ướt nơi cổ mình.
Người đàn ông nhẹ nhàng đặt môi lên làn da ướt át của Lăng Lạc, từng chút một hôn xuống, đầu lưỡi lướt qua, để lại vệt ướt mềm.
Lăng Lạc run rẩy càng dữ dội.
Anh ta... anh ta đang liếm cổ cậu sao?
Hành động vô cùng nhẹ nhàng, như chiếc lông vũ lướt qua, nhưng lại khiến cậu tê dại đến tận xương.
Lăng Lạc cứng đờ người, liếc mắt nhìn hắn, cố gắng đe dọa:
"Anh... anh... anh rốt cuộc là ai? Anh... anh đừng có làm bậy! Tôi... tôi gọi người đó!"
Người đàn ông khẽ cười, môi hắn hạ xuống phía sau tai cậu, nhẹ nhàng cắn một cái.
Lăng Lạc rùng mình một cái thật mạnh.
Hắn cười khẽ bên tai cậu, giọng nói mang theo chút ý cười vui vẻ:
"Lạc Lạc vẫn nhạy cảm như trước đây."
"Anh, anh rốt cuộc là ai?" Lăng Lạc gần như bật khóc.
Lẽ ra, khi có người lạ xuất hiện trong phòng, phản ứng đầu tiên của cậu nên là hét lên cầu cứu. Nhưng cậu không thể.
Đúng vậy, cậu không thể.
Cậu không thể hét lên, không thể trốn chạy, thậm chí không thể phản kháng.
Giống như một con rối bị giật dây, chỉ có thể đứng yên để hắn tùy ý trêu chọc.
Người đàn ông ghé sát tai cậu, giọng nói dịu dàng mà đầy áp chế:
"Lạc, em làm ta đau lòng quá. Ngay cả ta mà cũng không nhớ sao?"
Nói rồi, tay hắn siết chặt eo cậu, như một hình phạt.
"Thật mềm."
Người đàn ông đột ngột xuất hiện trước mặt cậu, dùng một ngón tay nâng cằm cậu lên, buộc cậu ngửa mặt.
Hàng mi dày của hắn rũ xuống, đôi mắt đỏ thẫm dài hẹp lóe lên sự tà khí lạnh lùng.
Hắn giống như một vị thần tà ác cao cao tại thượng, ra lệnh:
"Ta chỉ có ba phút, ngoan nào, mở miệng ra."
Lăng Lạc giống như con rối bị điều khiển, vô thức mở miệng. Sau đó, cậu trơ mắt nhìn người đàn ông cúi xuống, cắn lấy môi cậu.
Lăng Lạc sợ hãi đến dựng hết tóc gáy, cả người lạnh toát, run rẩy không ngừng.
Người đàn ông nhẹ nhàng mút lấy môi cậu, nếm trải từng chút một, như đang thưởng thức mỹ vị.
Hắn khẽ nói:
"Nhắm mắt lại."
Lăng Lạc không hiểu sao lại ngoan ngoãn nghe theo, khẽ khàng khép mi.
"Rất ngoan."
Hắn nhẹ giọng khen ngợi, sau đó tiếp tục hôn cậu.
Lăng Lạc lạnh toát cả người.
Người đàn ông này rốt cuộc là gì? Một con yêu quái chuyên quyến rũ người sao?
Nhưng tại sao ngay cả một con yêu quái cũng muốn chiếm lấy cậu?
Cậu không phải tuyệt sắc mỹ nhân, cũng không phải họa quốc yêu cơ. Chẳng phải cậu chỉ là một nam sinh trung học bình thường thôi sao?
Chẳng lẽ tên yêu quái này quá đói khát nên bất chấp rồi à?
Lăng Lạc còn đang miên man suy nghĩ, người đàn ông đã ôm lấy cậu, trong chớp mắt đưa cả hai lên giường.
Lăng Lạc: "...?"
Cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn đè xuống.
Người đàn ông này nhìn có vẻ gầy, nhưng sức nặng lại khủng khiếp, cậu hoàn toàn không thể cựa quậy.
Hắn nhẹ nhàng cắn môi cậu, cười khẽ:
"Lạc, ta không phải yêu quái."
Lăng Lạc trừng mắt nhìn hắn, kinh hoàng.
Hắn có thể đọc được suy nghĩ của cậu sao?
"Lần sau ta sẽ nói cho em biết."
"Còn bây giờ-"
Hắn cúi xuống, hung hăng chiếm lấy môi cậu.
Lăng Lạc cảm thấy hơi thở của mình sắp bị rút cạn.
Cuối cùng, hắn buông cậu ra, giọng tiếc nuối:
"Chỉ có ba phút, thật không nỡ."
Hắn hôn lên trán cậu:
"Ngủ ngon, Lạc."
Lăng Lạc nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bên cạnh cậu, một con sư tử vàng có đôi mắt giống hệt hắn lặng lẽ xuất hiện...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro