Chương 28: Xuất Hiện Tên Công Thứ Tư Đầy Tà Khí
Trương Phượng Dao là người đầu tiên bước về phía cầu thang xoắn ốc, Thẩm Cửu đành phải đi theo.
Vài giây sau, Hạ Tinh Thần cũng đứng lên, nhìn Lăng Chí Thành rồi nói: "Chú ơi, cháu cũng muốn đi xem."
Lăng Chí Thành vốn đã muốn đi xem cục cưng nhà mình từ lâu, nhưng với tư cách là một quý ông, ông không thể tùy tiện hành động như phụ nữ, nên đành nhẫn nhịn.
Giờ thấy mọi người đều đi cả, ông cũng thuận thế đứng lên nói: "Vậy cùng đi đi."
Thẩm Cửu: "…"
Phòng ngủ của Thẩm Cửu trống trơn, không có một bóng người.
Anh lục soát khắp phòng tắm, phòng thay đồ, cả gầm giường cũng không bỏ qua, nhưng vẫn không thấy ai. Anh lạnh lùng nhìn về phía vệ sĩ ở cửa, nghiêm giọng hỏi: "Người đâu?"
Hai vệ sĩ hoảng hốt: "Chúng tôi luôn đứng canh ngoài cửa, không ai ra ngoài cả."
Hạ Tinh Thần nhìn những mảnh kính vỡ dưới đất, suy tư một chút rồi sải bước ra ban công. Nếu vệ sĩ nói không ai đi ra cửa, mà trong phòng cũng không tìm thấy người, vậy thì chỉ còn một con đường duy nhất.
Trước đó, anh ta đã từng bảo người trèo cửa sổ vào phòng ngủ của Thẩm Cửu…
Hạ Tinh Thần bước đến ban công, cúi đầu nhìn xuống, suýt nữa bị dọa đến phát bệnh tim. Anh ta hét lớn: "Lạc Lạc, đừng cử động!"
Nghe thấy tiếng hét, Thẩm Cửu, Trương Phượng Dao và Lăng Chí Thành lập tức chạy đến.
Lăng Lạc mặc đồ của Thẩm Cửu, chân trần đứng trên mép tường chỉ rộng bằng một bàn chân. Giờ đây, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, đôi chân cậu run rẩy không ngừng, suýt chút nữa là mất thăng bằng.
Nghe tiếng gọi, Lăng Lạc ngẩng đầu lên nhìn, thân thể lại run lên mạnh hơn, suýt chút nữa rơi xuống.
Đám người hoảng hốt hét lên, ai nấy đều toát mồ hôi lạnh.
May mắn thay, Lăng Lạc cố gắng giữ thăng bằng. Cậu ngước nhìn Trương Phượng Dao và Lăng Chí Thành, nỗi ấm ức trong lòng trào dâng, miệng mếu máo rồi bật khóc: "Ba ~ Mẹ ~ Con muốn về nhà ~"
Lăng Lạc xuyên vào cuốn sách chưa lâu, nhưng cậu biết Trương Phượng Dao, Lăng Chí Thành và Lăng Tiêu thực sự rất tốt với cậu.
Ở thế giới thực, cậu là một cô nhi, đây là lần đầu tiên được trải nghiệm tình thân từ ba mẹ và anh trai. Cậu sớm đã xem họ là người nhà của mình.
Hơn nữa, lúc này họ là những người duy nhất có thể cứu cậu.
Vì vậy, sự lệ thuộc của cậu với họ càng sâu sắc hơn. Vừa nhìn thấy họ, nỗi uất ức trong lòng nhân lên gấp bội, viền mắt nóng lên, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Trương Phượng Dao đau lòng vô cùng.
Con trai bà trắng trẻo xinh xắn, đáng yêu như vậy, giờ đây lại thành ra bộ dạng thảm hại thế này.
Đôi mắt đỏ hoe, gương mặt tái nhợt, môi nứt nẻ, bàn chân trần lạnh đến mức đỏ lên, cả người run rẩy, nước mắt lưng tròng đầy ấm ức.
Trương Phượng Dao mắt đỏ hoe, giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở: "Bảo bối, đừng sợ, mẹ sẽ đưa con về nhà ngay đây."
Lăng Chí Thành cũng lên tiếng: "Bảo bối, con đứng vững nhé, đừng cử động. Ba tới đây, đừng sợ."
Quản gia lập tức sai người trải đệm dày dưới bãi cỏ, lại mang thang dài đến.
Mãi đến khi Lăng Lạc an toàn trở xuống, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Bệnh viện tư nhân, phòng bệnh VIP
Giang Dã ngồi tựa vào đầu giường, mặc đồ bệnh nhân, sắc mặt trắng bệch tiều tụy. Một người đàn ông mặc vest đứng bên cạnh giường, nói: "Thiếu gia Lăng đã được ba mẹ cậu ấy đưa đi rồi, thiếu gia có thể yên tâm."
Giang Dã không yên tâm hỏi lại: "Người của anh đã tận mắt thấy cậu ấy về nhà chưa?"
"Ừm, bọn họ tận mắt thấy cậu ấy rời khỏi nhà họ Thẩm, sau đó đi thẳng đến biệt thự Hoa Viên cùng ba mẹ." Nói xong, người đàn ông đưa thuốc cho Giang Dã: "Thiếu gia, uống thuốc đi."
Giang Dã nhận lấy thuốc: "Tôi không phải thiếu gia của anh, gọi tôi là Giang Dã được rồi."
Người đàn ông vẫn cung kính: "Giang thiếu gia."
Giang Dã: "…"
Anh không thèm để ý nữa, uống thuốc xong, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Bên ngoài, vạn vật hồi sinh, hoa xuân rực rỡ, nhưng trong lòng anh lại hoang vu lạnh lẽo.
Anh cần suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.
Hôm qua anh bị tức đến mức hồ đồ, không nghe kỹ lời Thẩm Cửu nói. Sáng nay nhớ lại mới phát hiện ra điều bất thường.
Cái gì mà "Cậu chỉ cần chia tay với hai người bọn họ là được"?
Vì vậy, anh đã cẩn thận điều tra và phát hiện ngoài anh và Thẩm Cửu, Lăng Lạc còn có một người bạn trai khác tên là Hạ Tinh Thần, một bác sĩ tài giỏi.
Vậy là tổng cộng ba người, ngoài anh ra, hai người còn lại đều là nhân vật quyền thế ngút trời.
Mặc dù anh không muốn thừa nhận người mẹ đã bỏ rơi mình, nhưng đúng như Cao Nguyệt nói, anh chỉ là một kẻ nghèo kiết xác, lấy gì mà tranh với bọn họ?
Bây giờ anh không còn lựa chọn nào khác.
Bà nội đã mất, anh không muốn mất cả Lăng Lạc nữa.
Dù cậu ta là một tên lừa đảo đáng ghét, nhưng…
Nhưng anh vẫn yêu cậu ta.
Gặp phải một kẻ lừa đảo như vậy, anh nhận.
Cùng lắm thì, cứ bắt cậu ta về, nhốt lại, nhốt cả đời cũng được.
Dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không buông tay, dù chết cũng không buông.
Lăng Lạc bị ba người đàn ông giày vò suốt một đêm, trong lòng đầy lo lắng và sợ hãi, khóc đến mức mắt đỏ, giọng khàn đặc, đã sớm kiệt sức, chẳng còn hơi sức nói chuyện.
Trương Phượng Dao đau lòng, không hỏi han gì, chỉ ôm lấy cậu dỗ dành.
Về đến nhà, bà chuẩn bị nước nóng, đốt nến thơm thư giãn, rót một ly rượu vang nhỏ cho cậu tắm rửa.
Nhìn bà bận rộn chăm sóc mình, Lăng Lạc cảm động đến ôm lấy bà, nói nhỏ: "Cảm ơn mẹ."
Trương Phượng Dao dịu dàng xoa đầu cậu, an ủi: "Ngoan, đừng sợ, có mẹ ở đây rồi."
Lăng Lạc cảm động đến cay mũi, khẽ nói: "Mẹ, con yêu mẹ."
Trương Phượng Dao ôm cậu: "Bảo bối, mẹ cũng yêu con."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro