Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Hu Hu, Đau Quá, Cẩu Giang Dã

Làm sao Giang Dã có thể trói cậu lại?

Giang Dã trói cậu để làm gì?

Lăng Lạc cố gắng giãy giụa, nhưng không biết Giang Dã buộc nút thế nào mà càng giãy, dây trói lại càng siết chặt hơn.

Chỉ trong chốc lát, cổ tay cậu đã hằn lên những vết bầm tím.

Giang Dã cau chặt mày, tiện tay ném áo khoác lên bàn, sải bước tiến đến, quỳ một gối trên giường, nắm lấy tay cậu, lạnh giọng nói:

"Đừng động."

Lăng Lạc nằm nửa ngồi nửa nằm nhìn hắn, mắt ầng ậng nước, giọng nói mang theo chút run rẩy:

"A Dã, xin anh thả tôi ra đi."

Giang Dã mạnh mẽ đè cậu xuống, ánh mắt u ám, nghiến răng chất vấn: "A Lạc, em là đồ lừa đảo! Rõ ràng đã hứa với anh sẽ không chia tay nữa, vậy tại sao lại lén lút bỏ trốn?"

Lăng Lạc khi đó bị dọa sợ bởi máu trên người Giang Dã, hơn nữa, nếu cậu không đồng ý, Giang Dã sẽ tiếp tục đâm sâu con dao vào vết thương của mình.

Lúc đó cậu có thể không đồng ý sao? Cậu buộc phải đồng ý.

Rõ ràng cậu bị ép buộc, không hề tự nguyện, nhưng lại chẳng có nơi nào để lên tiếng giải bày.

Lăng Lạc cảm thấy ấm ức, mũi cay xè, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Là đàn ông, dễ dàng rơi nước mắt thật mất mặt, thật vô dụng.

Nhưng lúc này...

Hức...

Cậu chẳng còn cách nào khác, cảm xúc dồn nén trong lòng lập tức bùng lên, khiến viền mắt càng đỏ hơn.

Trông cậu lại càng đáng thương.

Nhưng dù có khóc, đầu óc Lăng Lạc vẫn xoay chuyển nhanh chóng.

Ngay khoảnh khắc đó, cậu nghĩ rằng Giang Dã không biết cậu kéo vali đi đâu, nên cậu hoàn toàn có thể nói rằng mình muốn đến bệnh viện chăm sóc hắn.

Dù nói dối không tốt, nhưng tình thế bây giờ bắt buộc cậu phải làm vậy.

Chỉ cần tỏ ra đáng thương hơn, khóc lóc năn nỉ một chút, chắc chuyện này sẽ qua thôi.

"Tôi không chạy mà~ tôi chỉ thu dọn đồ đạc để đến bệnh viện chăm sóc anh thôi."

Giọng cậu vương chút nghẹn ngào, mềm mại yếu ớt, nghe cực kỳ đáng thương.

Nhưng cậu không ngờ rằng, cả ba người bạn trai của mình đều đã nhận được tin nhắn từ "Kẻ phản bội Kẹo Mềm", kèm theo ảnh vé máy bay chạy trốn trong đêm—một bằng chứng rõ rành rành.

Huống hồ, cậu còn bị Giang Dã bắt quả tang ngay tại trận.

"Tên nhóc lừa đảo, còn dám gạt tôi." Lời vừa dứt, Giang Dã hung hăng cắn xuống môi Lăng Lạc, hận không thể cắn nát nó, để xem sau này cậu còn dám lừa hắn nữa không.

"A, đau quá~"

Lăng Lạc hét lên đau đớn, lưỡi của Giang Dã thuận lợi tiến vào miệng Lăng Lạc, như thể cậu cảm nhận luôn được sự tức giận của chủ nhân sau khi nó xâm nhập vào lưỡi của Lăng Lạc một cách mạnh mẽ và hung dữ.

"Ách..." Lăng Lạc giãy dụa, liên tục quay đầu sang trái rồi lại sang phải để trốn tránh, nhưng hành động này lại trực tiếp chọc giận Giang Dã.

Môi của Giang Dã men theo chuyển động nghiêng đầu của Lăng Lạc, trượt dần ra sau tai cậu, rồi bất ngờ ngậm lấy dái tai trắng ngần như ngọc và cắn mạnh.

"Ôi, đau quá, đau quá..." Lăng Lạc kêu lên.

"Đau quá, A Dã, A Dã... ugh..."

Nghe thấy tiếng khóc của Lăng Lạc, Giang Dã cuối cùng cũng buông cậu ra. Trong lòng hắn tràn ngập hận ý lẫn đau khổ. Hắn ghét Lăng Lạc vì sự tàn nhẫn của cậu—sau khi mạnh mẽ xông vào cuộc sống hắn, giờ đây lại muốn rời bỏ hắn.

Nhưng khi nghe thấy tiếng nức nở của cậu, trái tim hắn lại mềm nhũn, đau đớn vô cùng.

Giang Dã cắn chặt răng, trong cơn tức giận lẫn bất lực, hắn ghé sát tai Lăng Lạc, nghiến răng nói: "Xem cậu còn dám lừa tôi nữa không."

"Hu hu... tôi đâu có lừa anh, tôi thật sự chỉ đến bệnh viện thăm anh mà," Lăng Lạc vừa khóc vừa bướng bỉnh nhảy múa trong ranh giới kiên nhẫn của Giang Dã, "Hừ ~ Nếu anh không tin tôi, tôi giận đấy!"

"Giận?" Giang Diệp âm trầm nhai một chữ, "Em tức giận à?"

Sự tức giận trong lòng Giang Dã không ngừng dâng trào, gần như tiêu diệt hết lý trí của anh.

Anh cúi đầu cắn thật mạnh vào yết hầu của Lăng Lạc.

"A, đau quá..."

Cổ cậu vốn gầy gò, gần như không có thịt, răng hắn cắn xuống liền chạm ngay vào yết hầu. Lăng Lạc hoảng loạn, hai tay liên tục đập xuống giường, hét lên:

"Giang Dã, buông ra! Anh có nghe thấy không? Buông ra! Đau, đau, đau!!"

Chuyện không nên thành ra thế này. Vì sao Giang Dã lại tức giận hơn cả lúc trước?!

Là do cậu khóc chưa đủ lớn, hay vẻ mặt chưa đủ đáng thương? Tại sao con chó này có thể tàn nhẫn đến vậy, còn dám cắn cậu nữa chứ?!

Ôi trời, đau chết mất!

"Giang Dã! Giang Dã!!" Lăng Lạc tức giận mắng, giọng lạc đi vì đau: "Giang Dã, đồ khốn kiếp! Tôi bảo anh buông ra! Anh là chó à?!"

"Ai, đau quá, cẩu Giang Dã, buông ra."

Giang Dã ngoảnh mặt làm ngơ, anh ngậm lấy yết hầu của Lăng Lạc vào miệng và cắn nó một cách hung dữ, trút bỏ hình phạt cho đến khi anh bình tĩnh lại một chút, rồi nhẹ nhàng liếm yết hầu màu đỏ tím của Lăng Lạc như một con thú hoang.

Lăng Lạc khóc không ngừng, thân thể khẽ run rẩy, vừa tủi thân vừa tức giận.

"Tôi ghét anh, Giang Dã, anh quá đáng lắm. Đừng tưởng anh chịu khó chăm sóc vết thương cho tôi là tôi sẽ tha thứ. Tôi vẫn ghét anh!"

"Ghét tôi?" Giang Dã nhếch môi, ánh mắt trở nên nguy hiểm.

"Ghét tôi mới nhớ đến tôi, tốt nhất em cứ ghét tôi cả đời đi."

Hắn vừa nói vừa luồn tay vào áo Lăng Lạc, lòng bàn tay thô ráp chạm lên làn da mềm mại.

Lăng Lạc giãy giụa, cậu không muốn nhưng không đủ sức phản kháng.

"A Dã, đừng như vậy..."

Giang Dã cười khẽ, cúi đầu thì thầm bên tai cậu:

"Tôi không còn cách nào khác, A Lạc. Tôi có thể vứt bỏ cả tính mạng này, vậy mà em vẫn muốn rời bỏ tôi... Tôi chỉ có thể làm thế này thôi."

Vừa nói, Giang Dã vừa vén quần áo của Lăng Lạc lên, để lộ một phần vòng eo trắng nõn của cậu, bàn tay của Giang Dã đặt lên đó và nặng nề xoa bóp.

Đôi tay của Giang Dã rất khỏe, đầy những vết chai do làm việc nhiều năm. Anh véo và xoa bóp không ngừng khiến Lăng Lạc rên rỉ đau đớn.

Đôi mắt của Lăng Lạc tràn ngập nước mắt, "A, đau quá ~ Đừng véo nữa."

Làm sao có thể được? Giống như việc chia tay là điều không thể.

Lăng Lạc được nuôi dạy rất tốt, một đứa trẻ mỏng manh và mềm mại, làn da cậu trắng như tuyết và mềm mại như trứng, khi lòng bàn tay chạm vào, anh cảm thấy như có nam châm hút lại, không muốn buông ra.

Giang Dã cảm thấy một luồng nhiệt không thể kiểm soát chảy xuống bụng dưới, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Anh chỉ muốn chiếm hữu người này một cách mãnh liệt và biến người này thành của mình.

Một lúc sau, làn da trắng như ngọc dần nhuộm đỏ, sắc đỏ thẫm lan rộng như những cánh hoa nở rộ, viền hồng loang lổ, từng mảng hiện lên rõ rệt.

Lăng Lạc vừa khóc vừa kêu lên, giọng đầy nức nở: "Được rồi, tôi không ghét anh nữa, tôi tha thứ cho anh... Đừng làm vậy nữa, xin anh..."

"A Lạc, nhưng tôi còn chưa tha thứ cho em."

Vừa nói, Giang Dã mạnh bạo xé rách quần áo của Lăng Lạc.

Lăng Lạc chợt cảm thấy cơ thể lạnh lẽo, cậu khóc to hơn, "Xin hãy để tôi đi, a, tôi, chúng ta vẫn còn là sinh viên, chúng ta không thể làm điều này, điều này là sai, hu hu hu... A..."

Tay của Giang Dã đặt lên người Lăng Lạc, tùy tiện khơi gợi cảm xúc, "Nhưng tôi không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn, A Lạc. Tôi có thể liều mạng vì em, nhưng em vẫn muốn trốn thoát tôi một cách bí mật, vì vậy tôi chỉ có thể làm điều này."

Hắn còn chưa nói dứt lời, Giang Dã đã nheo mắt, nắm lấy cổ áo Lăng Lạc, dùng lực kéo xuống, để lộ bờ vai trắng ngần của cậu.

Có một vết răng trên vai phải của Lăng Lạc.

Đương nhiên, Lăng Lạc không thể tự mình cắn chỗ đó, cũng không phải là anh cắn.

Vậy đó là ai?

Giang Dã nghĩ tới lúc chia tay, chẳng lẽ Lăng Lạc có người đàn ông khác?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro