Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Vậy Thì Để Anh Hôn Thêm Lần Nữa

Giang Dã bôi thuốc rất nhẹ nhàng, cẩn thận từng chút một gỡ băng gạc ra, sau đó lấy dung dịch sát trùng xử lý vết thương.

Thuốc sát trùng chạm vào vết thương, đau thấu xương.

Lăng Lạc không kiềm chế được mà run rẩy, sắc mặt càng thêm tái nhợt, khẽ cắn đôi môi đỏ hồng, đôi mắt long lanh ánh nước, chớp chớp mấy lần, làm ướt hàng mi dài và dày, trông vô cùng đáng thương.

Nhìn thấy vậy, Giang Dã vừa đau lòng vừa áy náy, cúi đầu nhẹ nhàng thổi vào vết thương: “Phù phù, vậy là không đau nữa, đau đau bay đi nào.”

Lăng Lạc như một đứa trẻ nhỏ chu môi, lẩm bẩm: “Lừa người, vẫn còn đau lắm.”

Giang Dã cảm thấy bạn trai mình đáng yêu chết đi được, bật cười một tiếng, rồi cúi đầu hôn lên lòng bàn tay bị thương của Lăng Lạc đầy thành kính.

Lăng Lạc: “……”

Đôi mắt cậu giật giật đầy kinh ngạc. Không… không thấy bẩn sao? Có cả máu và thuốc sát trùng nữa đấy! Hơn nữa, đây là trong lớp học mà!!!

Nếu bị ai đó nhìn thấy thì tiêu rồi.

Tim Lăng Lạc đập thình thịch, cậu vội vàng đẩy Giang Dã ra, lo lắng nói nhỏ: “A Dã, đừng, mau ngồi dậy đi.”

Giang Dã ngẩng đầu hỏi: “Còn đau không?”

Lăng Lạc lập tức lắc đầu: “Không đau nữa.”

“Xem ra có hiệu quả thật,” Giang Dã khẽ cười, “Vậy thì để anh hôn thêm lần nữa.” Nói xong, anh lại cúi xuống hôn lên tay cậu, lần này không chỉ hôn, mà còn nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi liếm qua…

“Đừng mà…” Lăng Lạc chống cự, muốn rụt tay lại, nhưng Giang Dã không cho phép. Anh nắm tay cậu rất chặt, khiến Lăng Lạc sốt ruột muốn chết.

Giang Dã thật sự quá hoang dã, chuyện gì cũng dám làm.

Hơn nữa, đây là vết thương đấy! Anh hôn lên vết thương làm gì? Người bình thường có ai làm thế không? Đúng là yêu vào làm giảm IQ mà!

Lăng Lạc hết nhìn trái rồi nhìn phải, lo lắng có người đến, vừa liếc trộm xung quanh, vừa vội vàng giục Giang Dã.

May mà trên bàn mọi người đều dựng “tòa tháp” sách vở cao ngất, động tác của Giang Dã mới không bị lộ ra. Nếu không thì bị bắt gặp đang yêu đương trong lớp, chắc chắn không thoát được.

“A Dã, mau d—”

“Giang ca cúi xuống làm gì thế?”

Đúng lúc này, một giọng nói bất ngờ vang lên, cắt ngang lời Lăng Lạc.

Trong nháy mắt, Lăng Lạc sợ đến nỗi hồn bay phách lạc. Rõ ràng cậu vừa kiểm tra xung quanh, không có ai mà!

Cậu chậm rãi quay đầu nhìn sang, người lên tiếng là Tạ Hạo Nam ở bàn trước. Cậu ta cầm bài kiểm tra của Giang Dã, có lẽ là đến trả bài.

Tâm trí Lăng Lạc nhất thời trống rỗng, lo lắng bất an, sắc mặt trắng bệch: Cậu ta có nhìn thấy không? Không thấy đúng không? Mình đang ngồi mà, lại có sách che chắn, chắc không nhìn thấy đâu… Nhưng mà, rốt cuộc là có thấy không?!

Trái lại, Giang Dã vẫn rất thản nhiên. Anh ngồi thẳng dậy, kéo tay Lăng Lạc lên cho Tạ Hạo Nam xem: “Đây này, đang bôi thuốc cho lớp trưởng. Cậu ấy nhõng nhẽo kêu đau, nên tôi thổi cho bớt đau.”

Tạ Hạo Nam chợt hiểu ra: “Bảo sao sắc mặt lớp trưởng trắng bệch thế, trông như vừa khóc vậy, chắc là đau lắm nhỉ? Cậu làm sao mà bị thương vậy? Nhìn vết thương sâu thật đấy.”

Giang Dã nhận lại bài kiểm tra, tùy tiện nhét vào hộc bàn, rồi đuổi người: “Tránh ra, lớp trưởng sĩ diện lắm.” Bạn trai anh khóc, chỉ có anh mới được nhìn thấy.

Tạ Hạo Nam cười xoay người đi, còn ngân nga một câu hát: “Đàn ông khóc đi khóc đi không là sai…”

Lăng Lạc: “……”

Cậu sợ đau, nên Giang Dã bôi thuốc một lúc lại dừng, rồi thổi nhẹ một cái, cứ thế lặp lại đến khi tiết học bắt đầu, mới giúp cậu băng bó lại cẩn thận.

Thấy giáo viên đã lên lớp giảng bài, Lăng Lạc định lấy sách, nhưng bị Giang Dã chặn lại: “Anh lấy cho.”

Giang Dã lấy sách ra, rồi thẳng thừng đặt lên bàn mình.

Lăng Lạc: “……?”

Giang Dã ngậm nắp bút, nói: “Anh ghi chép bài giúp em.”

Lăng Lạc buồn rầu: “……”

Đừng đối xử tốt với em như thế, em là thằng tra nam bắt cá ba tay, không đáng đâu.

Hơn nữa em còn muốn chia tay với anh, anh tốt với em như vậy, em thật sự không biết mở miệng thế nào nữa…

Lăng Lạc rầu rĩ cầm cốc nước lên uống, nhưng vừa nhấc lên, cốc nước đã bị Giang Dã giật lấy, anh vặn nắp chai ra giúp cậu rồi mới đưa lại.

Lăng Lạc nở một nụ cười méo mó: “Cảm ơn, nhưng vặn nắp chai em vẫn làm được mà.”

“Anh chỉ muốn mở nắp chai cho bạn trai thôi.” Giang Dã bá đạo nói, rồi nhân lúc giáo viên quay lưng viết bảng, nhanh chóng véo nhẹ dái tai trắng nõn của Lăng Lạc, thì thầm: “Có chuyện gì cứ gọi bạn trai, biết không?”

Lăng Lạc: “……” Em có chuyện đấy, muốn chia tay, không biết có thể gọi bạn trai không?

Chắc là sẽ bị đánh nhỉ…

Tiết thể dục, Lăng Lạc cảm thấy đây là cơ hội tốt để nói lời chia tay.

Mọi người đều đang hoạt động trên sân thể dục, vừa có thể nhìn thấy người khác, nhưng nội dung cuộc trò chuyện lại không sợ bị nghe thấy.

An toàn và kín đáo.

Ánh nắng mùa xuân rực rỡ, sân trường trồng rất nhiều cây anh đào, đúng vào mùa hoa nở rộ, đẹp đến mê người.

Lăng Lạc bị thương tay, không thể tham gia hoạt động của lớp, nên ngồi dưới gốc cây anh đào bên ngoài sân bóng rổ, xem các nam sinh trong lớp chơi bóng.

Giang Dã ngồi bên cạnh cậu, dáng vẻ lười biếng, một chân duỗi thẳng, một chân co lên, một tay tùy ý đặt trên đầu gối. Ánh sáng xuyên qua kẽ lá, phủ lên dáng người anh những vệt sáng loang lổ, toát lên khí chất phóng khoáng đầy sức hút.

Lăng Lạc nghiêng đầu hỏi: “Anh không chơi bóng sao?” Nếu không chơi, cậu sẽ nói chuyện chia tay.

Giang Dã lạnh nhạt đáp: “Không đi, chẳng có gì hay.”

Không hay? Lăng Lạc không nhịn được phản bác: “Trước đây anh chơi bóng sung lắm mà? Khiến cả lớp nữ sinh hét chói tai cổ vũ cho một mình anh, đến mức đám con trai trong lớp còn cấm anh lên sân kìa. Vậy mà vẫn gọi là không hay?”

—— Nhưng cậu không ngờ, lời này lại khiến Giang Dã hiểu lầm…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro