39.7: Vòng 2 liệu có khó?
Ải 1 - Chữa Lành Hàng Triệu Người
Khi Sakura bước vào không gian trống rỗng mà trước mặt cô là hàng triệu con người đang nằm la liệt khắp nơi, cô không thể không cảm thấy một nỗi đau nhói trong lòng. Mỗi người trong số họ đều mang trong mình những vết thương khủng khiếp—có người bị thương do vết cắt sắc lẹm, có người bị bỏng nặng, có người thì không thể cử động được do gãy xương. Và không một ai trong số họ có thể tự cứu lấy mình.
“Ngươi đã được chọn, Sakura. Đây là thử thách của ngươi. Nếu ngươi muốn tiếp tục hành trình, ngươi phải chữa lành tất cả những người này,” giọng nói vang lên từ đâu đó trong không gian vắng lặng, như thể thách thức cô. Sakura không cần nhìn thấy gì để hiểu rõ nhiệm vụ trước mắt mình.
Với kinh nghiệm lâu năm trong việc chữa bệnh, Sakura không hề nao núng. Cô ngay lập tức bắt tay vào việc. Cô không có thời gian để ngồi suy nghĩ; mỗi người đều cần sự chăm sóc ngay lập tức. Sakura di chuyển nhanh chóng, đôi tay điêu luyện của cô bắt đầu xoa dịu những vết thương của từng người. Nhưng cô không chỉ sử dụng y thuật thông thường. Mỗi người trong số này đều có những tổn thương đặc biệt—nhiều vết thương không thể cứu chữa bằng phương pháp thông thường. Sakura cần vận dụng hết những kỹ năng mà cô đã học được trong suốt hành trình của mình.
Lần lượt, cô chữa trị cho từng người: cô rửa sạch những vết thương bằng dung dịch thanh tẩy, dùng những loại thảo dược quý hiếm mà cô mang theo để làm dịu vết bỏng, thậm chí sử dụng năng lượng chữa lành đặc biệt để phục hồi sức khỏe cho những người bị thương nghiêm trọng. Nhưng dù có nhanh như thế nào, cô cũng không thể phủ nhận rằng thời gian đang trôi qua rất nhanh, và số lượng người cần được cứu giúp dường như không bao giờ hết.
Cô đã kiệt sức ngay từ khi mới bước vào. Cơ thể cô đau nhức, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô mệt mỏi, nhưng ánh mắt cô vẫn không rời khỏi công việc đang làm. "Nếu tôi dừng lại bây giờ, họ sẽ không bao giờ sống sót," cô nghĩ, tự nhủ với mình. Sakura biết rằng chỉ cần một phút lơ là, một sai sót nhỏ cũng có thể khiến tất cả những người này chết đi. Từ người già đến trẻ nhỏ, tất cả đều đang cần cô.
Và rồi, có một điều gì đó bất ngờ xảy ra. Một cảm giác như có một nguồn năng lượng lạ lùng xuất hiện trong cơ thể cô. Nó khiến cô cảm thấy như thể có một sức mạnh vô hình đang giúp đỡ cô, kéo dài sức lực và năng lượng của cô. Sakura không thể giải thích được cảm giác này, nhưng cô biết rằng mình phải tiếp tục.
Cô đã làm việc suốt nhiều giờ liền mà không nghỉ, với sự tập trung cao độ. Mặc dù đôi tay cô bắt đầu run rẩy vì mệt mỏi, nhưng cô không dừng lại. Những người xung quanh dần dần hồi phục. Vết thương được khép lại, người bệnh dần lấy lại sức khỏe. Dù không có phép màu, nhưng việc chữa lành kỳ diệu này là kết quả của lòng kiên trì không ngừng của Sakura.
Cuối cùng, khi cô đã chữa trị cho người cuối cùng, cơ thể cô gần như không còn sức lực. Tuy vậy, ánh sáng từ những người mà cô đã cứu giúp vẫn vây quanh cô. Họ đứng dậy, cảm ơn cô bằng ánh mắt biết ơn sâu sắc. Sakura mỉm cười, dù cơ thể kiệt quệ nhưng tâm hồn cô tràn đầy tự hào. “Đây là lý do tôi tồn tại. Để chữa lành cho người khác.”
Cô ngã quỵ xuống đất trong sự mệt mỏi, nhưng dù vậy, trái tim cô vẫn đầy nhiệt huyết. Cô đã vượt qua thử thách đầu tiên của vòng 2.
---
Ải 2 - Hồi Phục Bản Thân Giữa Cuộc Tấn Công
Ngay khi Sakura vừa hoàn thành thử thách đầu tiên, cánh cổng tiếp theo mở ra. Đây là một thử thách không giống bất kỳ thử thách nào mà cô đã trải qua trước đây. Cô đứng trước một không gian hoàn toàn trống rỗng, không một bóng người, chỉ có một không gian đen tối, lạnh lẽo.
Giọng nói vang lên: “Ngươi sẽ phải tự hồi phục bản thân bằng tất cả nhẫn thuật mà ngươi có. Nhưng hãy cẩn thận, ngươi sẽ không bao giờ được phép phản công. Kẻ thù sẽ không ngừng tấn công ngươi.”
Chưa kịp hiểu hết sự tình, hàng loạt kẻ thù xuất hiện xung quanh cô, mỗi kẻ có một hình thù kỳ lạ, với những đòn tấn công sắc bén, nhanh chóng. Sakura nhanh chóng sử dụng nhẫn thuật phòng thủ của mình để tránh những đòn tấn công, đồng thời bắt đầu sử dụng nhẫn thuật hồi phục để chữa lành vết thương mà chúng gây ra. Tuy nhiên, kẻ thù càng ngày càng mạnh, và Sakura bắt đầu cảm thấy cơ thể mình dần dần kiệt quệ.
Cô tránh né những đòn tấn công, đôi khi là những chiêu thức khủng khiếp như vũ bão, những đòn tấn công ám sát nhanh đến mức cô phải đẩy bản thân đến giới hạn của sự nhanh nhạy. Cô không thể phản công lại, vì nếu làm vậy, cô sẽ bị loại khỏi thử thách ngay lập tức. Thay vào đó, cô chỉ có thể né tránh và sử dụng nhẫn thuật phòng thủ tối đa để bảo vệ bản thân.
Sakura đã gần như cạn kiệt sức lực. Cô không chỉ đối mặt với những kẻ thù mà còn phải liên tục hồi phục bản thân với mọi khả năng mà cô có. Cô cố gắng giữ vững tinh thần, sử dụng mọi kinh nghiệm và kỹ thuật để vượt qua thử thách này. Lúc này, cô nhớ lại những lý do khiến cô bắt đầu hành trình này: cứu giúp mọi người, tìm kiếm sức mạnh để cứu Tsukikage và mang lại sự yên bình cho thế giới.
Mỗi lần bị tấn công, cô đều phải tự hồi phục ngay lập tức, tiếp tục di chuyển không ngừng nghỉ. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, và những kẻ thù vẫn không ngừng dồn ép cô.
----
Cảm ơn sự kiên nhẫn của bạn! Dưới đây là phần tiếp theo trong thử thách thứ 2 của Sakura:
---
Ải 2 - Hồi Phục Bản Thân
Sakura cảm thấy như mỗi giây trôi qua là một cuộc chiến sinh tử. Đôi tay cô run rẩy, cơ thể mệt mỏi đến mức không còn chút sức lực, nhưng cô không thể dừng lại. Mỗi đòn tấn công từ những kẻ thù kỳ lạ khiến cô gần như mất đi khả năng phản ứng. Những đòn đánh nhắm vào cô nhanh như chớp, như thể muốn xé tan từng lớp phòng thủ mà cô vất vả dựng lên. Thân thể cô vỡ vụn dưới những đòn tấn công mạnh mẽ, máu rỉ ra từ những vết thương không ngừng, nhưng vẫn phải chiến đấu, vẫn phải kiên cường.
Là một y nhẫn, Sakura đã được rèn luyện sức bền và khả năng hồi phục tuyệt vời. Nhưng những thử thách này là điều chưa từng có trong cuộc đời cô. Cô không được phép phản công, mà chỉ có thể né tránh và chữa trị cho bản thân, tất cả trong lúc đối mặt với cơn đau đớn đày đọa.
"Không thể gục ngã, không thể bỏ cuộc!" Sakura tự nhủ với bản thân.
Cô dùng từng chút năng lượng cuối cùng để tăng cường nhẫn thuật bảo vệ, đồng thời khôi phục lại những vết thương, nhưng càng lúc càng có nhiều kẻ thù xuất hiện, một làn sóng vô tận của chúng không bao giờ dừng lại. Những đòn tấn công dồn dập khiến cô choáng váng, nhưng cô không còn đường lùi. Mỗi bước đi của cô đều là một nỗ lực tuyệt vọng.
Đột nhiên, Sakura nhớ lại những lời của Tsukikage, những lời mà cô đã nghe thấy từ lần trước khi họ cùng nhau đối mặt với thử thách: “Mỗi thử thách sẽ làm ta suy yếu, nhưng khi vượt qua nó, chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn. Sakura, hãy nhớ rằng chúng ta phải kiên cường hơn bao giờ hết!”
Cô nhớ lại những đứa trẻ trong ngôi làng mà cô đã cứu chữa, nhớ lại những nụ cười của họ khi họ không còn đau đớn nữa. Nhớ lại những người đã hy vọng vào cô, những người đã tin tưởng vào khả năng của cô để mang lại sự sống cho họ. Và đặc biệt là Tsukikage, người đã là bạn đồng hành trung thành của cô trong suốt hành trình gian nan này.
"Mình không thể bỏ cuộc được. Mình phải sống, phải chiến đấu để cứu Tsukikage." Sakura nghĩ, lòng cô bừng lên một ngọn lửa mãnh liệt. Cô dùng toàn bộ sức lực còn lại để tiếp tục chiến đấu với những kẻ thù không ngừng, né tránh và phòng thủ không ngừng nghỉ.
Trong giây phút tưởng chừng như kiệt quệ, khi chỉ còn một chút năng lượng để duy trì, Sakura bất ngờ cảm nhận được một sự thay đổi trong không khí. Đối thủ của cô dường như giảm tốc độ tấn công, như thể đang đợi cô làm điều gì đó. Cô nhận ra rằng đây chính là thời điểm để đưa ra quyết định quan trọng.
Với tất cả sức mạnh còn lại, cô sử dụng một nhẫn thuật đặc biệt—không phải để tấn công, mà để hồi phục nhanh chóng cho chính mình. Đây là kỹ thuật mà cô đã học từ những ngày đầu hành trình, khi cô phải tự chữa trị bản thân sau những trận chiến căng thẳng. Sakura bắt đầu hít thở sâu, tập trung hết mọi năng lượng còn lại trong cơ thể. Bằng cách này, cô có thể tiếp thêm sức mạnh cho bản thân, tự làm lành các vết thương nghiêm trọng.
Sakura đứng thẳng lên, cảm nhận được sức mạnh từ bên trong. Sức mạnh này không phải là sức mạnh chiến đấu đơn thuần, mà là một sự tái sinh, là một bước tiến vào sự bền bỉ và kiên cường hơn bao giờ hết.
Và rồi, cô bước qua ải thứ hai.
---
Ải 3 - Trái Tim Của Sakura
Khi cô bước vào không gian tiếp theo, không có bất kỳ kẻ thù nào, không có ánh sáng hay bóng tối. Một không gian lạ lùng bao trùm, trong đó chỉ có ba câu hỏi được treo lơ lửng trong không gian.
Giọng nói vang lên lần nữa, nhưng lần này, không phải là một thử thách thể xác nữa mà là một thử thách tinh thần. "Ngươi đã vượt qua hai thử thách đầu tiên. Nhưng giờ đây, ngươi phải trả lời ba câu hỏi bằng chính trái tim ngươi. Nếu ngươi trả lời đúng, ngươi sẽ bước tiếp. Nếu sai, tất cả sẽ kết thúc."
Sakura đứng im, lắng nghe từng lời nói. Cô biết rằng thử thách này không phải là một thử thách dễ dàng. Cô đã từng đối mặt với những tình huống khó khăn, nhưng lần này, mọi thứ đều phụ thuộc vào chính bản thân cô.
Câu hỏi đầu tiên vang lên trong không gian vắng lặng: “Ngươi đã bước qua tất cả thử thách này vì lý do gì? Tại sao ngươi lại muốn cứu Tsukikage, cứu những người khác, mặc dù hành trình này không hề dễ dàng?”
Câu hỏi này làm Sakura ngập ngừng, và cô phải suy nghĩ rất lâu. Đúng, tại sao cô lại lựa chọn con đường này? Cô đã đối mặt với rất nhiều đau đớn, hy sinh, nhưng cô chưa bao giờ dừng lại. Liệu có phải cô đang chạy theo một mục đích cao cả, hay chỉ là vì sự ích kỷ của bản thân?
Cô nhớ lại tất cả những khoảnh khắc khi cô đã giúp đỡ những người khác, cứu chữa những sinh mạng, và nhất là Tsukikage, người bạn đồng hành quý giá của cô. "Tôi không làm điều này vì bản thân, mà vì những người cần tôi. Tôi làm vì họ, vì những trái tim đang mong đợi sự cứu giúp của tôi," Sakura trả lời, và giọng nói vang lên trong không gian, xác nhận rằng câu trả lời của cô là đúng.
Câu hỏi thứ hai tiếp theo: “Nếu ngươi biết mình không thể cứu tất cả mọi người, ngươi sẽ làm gì? Liệu ngươi có tiếp tục chiến đấu cho dù mọi hy vọng dường như đã tắt?”
Sakura đứng lặng, đôi mắt cô nhìn thẳng vào không gian mờ mịt trước mặt. Cô nhớ lại từng cuộc chiến, từng đau thương, từng niềm hy vọng đã mất. Nhưng cô cũng nhớ về lý do cô đã đi con đường này ngay từ đầu—cô không thể dừng lại, dù có bao nhiêu khó khăn, cô vẫn phải chiến đấu. "Tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi sẽ chiến đấu đến cùng, không chỉ vì bản thân mà vì tất cả những người tôi yêu thương," cô đáp, và câu trả lời lại vang lên đúng.
Câu hỏi cuối cùng: “Trái tim ngươi có đủ mạnh mẽ để tha thứ cho những sai lầm của chính mình không? Liệu ngươi có thể tha thứ cho những quyết định sai lầm trong quá khứ và tiếp tục tiến về phía trước?”
Đây là câu hỏi khó nhất đối với Sakura. Cô đã từng mắc sai lầm, đã từng làm những quyết định không đúng, và đôi khi những sai lầm đó đã gây tổn thương cho những người khác. Cô đã mang trong mình những nỗi đau của quá khứ, những lựa chọn mà cô không thể thay đổi. Nhưng cô hiểu rằng, để tiến về phía trước, cô cần phải buông bỏ những nỗi đau đó, cần phải tha thứ cho chính mình.
"Tôi đã học được rằng, để chữa lành cho người khác, tôi cũng phải học cách tha thứ cho chính mình," cô trả lời một cách chắc chắn, và một âm thanh xác nhận vang lên, đánh dấu kết thúc phần thử thách.
---
Vậy là Sakura đã vượt qua tất cả ba câu hỏi, mở ra con đường mới cho mình. Cô cảm nhận một cảm giác thanh thản, một sự giải thoát tinh thần mà cô chưa bao giờ có trước đây. Mọi nỗi lo âu, mọi vết thương trong lòng cô như được xoa dịu.
Sakura đã hoàn thành vòng 2 của thử thách.
---
Sau khi vượt qua ba câu hỏi cuối cùng của thử thách, Sakura cảm nhận được một sự thay đổi kỳ diệu trong không gian xung quanh. Cô cảm thấy như một nguồn năng lượng vô hình đang lan tỏa vào trong cơ thể mình, một sức mạnh mới đang từ từ chiếm lĩnh từng tế bào. Mặc dù những thử thách đã tàn phá thể xác và tinh thần cô, nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy như đang được tái sinh. Mọi vết thương dường như đã biến mất, và trái tim cô tràn ngập sức mạnh, sự quyết tâm. Không gian mờ ảo xung quanh cô bắt đầu tan biến, để lại một khu vực sáng rực với ánh sáng kỳ lạ.
Và ngay lúc đó, một giọng nói vang lên trong không gian, lần này là giọng nói mà cô đã chờ đợi từ lâu: “Chúc mừng ngươi, Sakura. Ngươi đã vượt qua tất cả thử thách của Ma Thuật Phục Hồi cấp SS. Ngươi xứng đáng nhận được sức mạnh của nó.”
Cùng với lời nói đó, một cột ánh sáng chói lòa từ trên cao chiếu xuống, bao quanh toàn thân Sakura. Cô nhắm mắt lại, không dám động đậy, để toàn bộ cơ thể hòa nhập vào nguồn năng lượng này. Cảm giác của cô giống như đang hòa mình vào vũ trụ, như thể tất cả các khả năng kỳ diệu của thế giới này đều chảy qua cô. Những ký ức về những người cô đã giúp đỡ, những con người đang cần sự cứu chữa, tất cả những người mà cô yêu thương và tất cả hy vọng của cô dường như hòa quyện vào sức mạnh này.
“Ma Thuật Phục Hồi cấp SS không phải là thứ dễ dàng sở hữu,” giọng nói tiếp tục. “Nó không chỉ là sức mạnh chữa trị thông thường. Đây là một loại ma thuật có thể chữa lành mọi vết thương, phục hồi sinh mệnh và tinh thần, ngay cả khi đó là những vết thương sâu sắc nhất trong tâm hồn con người. Nhưng, vì nó là sức mạnh to lớn, ngươi cũng phải chịu trách nhiệm với nó. Sử dụng ma thuật này không phải là không có giá.”
Ánh sáng dần dần dịu lại, và Sakura cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình. Những kỹ thuật chữa trị thông thường mà cô từng dùng giờ đây trở nên đơn giản, như thể một phần cơ thể cô. Nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy một gánh nặng lớn đè lên vai mình. Cô hiểu rằng việc sử dụng Ma Thuật Phục Hồi cấp SS không chỉ là một món quà, mà còn là một trách nhiệm to lớn. Mỗi lần sử dụng, cô sẽ phải trả giá bằng sức khỏe và năng lượng của bản thân. Nhưng điều đó không làm cô chùn bước.
Sakura mở mắt và nhìn xung quanh. Những bức tường mờ mờ đã tan biến, và giờ cô đứng trong một không gian sáng rực rỡ, giống như một cánh cổng dẫn vào một thế giới mới. Cô biết mình đã vượt qua một cột mốc quan trọng trong hành trình của mình. Ma Thuật Phục Hồi cấp SS không chỉ là chìa khóa để chữa lành cho Tsukikage mà còn là công cụ giúp cô chữa trị cho tất cả những sinh mạng cần cô.
Cảm giác mạnh mẽ và tràn đầy năng lượng lấp đầy cơ thể cô. Sakura cảm nhận được sức mạnh này không chỉ là của cô, mà là của tất cả những người cô đã cứu giúp. Cô hiểu rằng, mặc dù ma thuật này có thể giúp cô thực hiện những điều kỳ diệu, nhưng cô không được phép lạm dụng nó. Mỗi lần sử dụng, cô phải chắc chắn rằng đó là quyết định đúng đắn, và rằng những người cô giúp đỡ thật sự xứng đáng nhận lấy sự hy sinh đó.
“Cảm ơn ngươi, Ma Thuật Phục Hồi cấp SS. Cảm ơn ngươi vì đã cho tôi cơ hội này,” Sakura nói với lòng biết ơn, đồng thời lấy lại sự bình tĩnh và quyết tâm.
Ngay khi cô quay lưng và bước đi, không gian bắt đầu thay đổi. Cửa cổng sau lưng cô từ từ đóng lại, nhường chỗ cho một thế giới mới đang mở ra trước mắt. Mỗi bước đi của cô là một bước tiến tới sứ mệnh của mình, là con đường mà cô đã chọn từ trước. Giờ đây, cô đã có sức mạnh, nhưng sức mạnh ấy sẽ không làm cô thay đổi con người mình. Cô vẫn là một y nhẫn, một người chữa bệnh, và con đường phía trước vẫn sẽ đầy những thử thách.
Cô quay đầu nhìn lại lần cuối về cánh cổng đã khép lại, lòng ngập tràn niềm hy vọng và sự tự tin. “Tsukikage, tôi sẽ không để cậu thất vọng. Tôi sẽ cứu cậu và những người cần tôi.”
Với quyết tâm mới mẻ, Sakura tiếp tục bước đi trên con đường gian nan, đã sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào, với sức mạnh và lòng kiên cường mới mẻ mà cô vừa đạt được.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro