Hồ Tinh [Chap 1+2], YulTi
Hồ tinh
+ Tên tác giả: hanjin
+ Tình trạng: hoàn thành. chỉ còn chờ post cho hết thôi
+ Rating: [K]
+ Disclaimer: Các nhân vật không thuộc về tác giả.
+ Thể loại: Cổ trang
+ Pairings: Yulti.
+ Note: Tặng nhà Yulti. Chúc mọi người vui vẻ nhá.
Đệ nhất chương
Tuyết sơn là nơi mà mọi người trong làng không bao giờ dám bén mảng tới và muốn tới cũng không thể tới. Có rất nhiều lời đồn xung quanh Tuyết sơn. Đó là nơi ở của Hồ ly chuyên ăn thịt người, hay là bắt những nam nhân để hấp thụ tinh khí. Vì thế, chẳng ai trong làng dám một mình lảng vảng ở vùng xung quanh Tuyết sơn. Tuyết sơn là một ngọn núi bị tuyết bao phủ quanh năm. Hàn khí bao phủ Tuyết sơn khiến cho chẳng một phàm nhân nào có thể chịu nổi, hàn khí công tâm có thể khiến cho bất kì một ai tiến vào Tuyết sơn cũng có thể vong mạng.
Nàng ấy, một Hồ tinh tu luyện ngàn năm, vốn đã có thể thành Hồ tiên nhưng lại không muốn điều đó. Nàng đã chứng kiến tỉ tỉ mình vì thiên gia luật định mà chịu khổ khi trót lưu luyến phàm nhân. Nếu tỉ tỉ nàng có thể gặp được nam nhân đó sớm hơn thì nàng có thể chắc chắm rằng tỉ tỉ của nàng sẽ không bao giờ muốn trở thành tiên. Nàng không muốn phải hối hận như tỉ tỉ của chính mình, nhưng trên hết nàng muốn gặp người đó, người mà nàng thật sự có thể yêu hơn cả chính bản thân mình. Vì thế nàng lang thang khắp nơi trên nhân gian này cho đến khi tới Tuyết sơn.
Nàng đã ở đây được vài ngày rồi. Nơi này là một vùng núi tịch mịch và không có một bóng người. Nàng không thích sự cô độc như thế này. Chỉ vì tên đạo sĩ chẳng chịu nghe lí lẽ mà lại nhảy ngay vào nàng mà tấn công, nàng đã cố gắng không làm tổn thương người vô tội. Và kết quả là nàng đang ở đây để dưỡng thương sau khi khiến cho tên ngu ngốc đó bất tỉnh.
Với bản tính từ trước tới nay của mình, nàng thật sự đang rất buồn. Nơi này không thích hợp với nàng, nhưng còn phải vài ngày nữa thì nàng mới có thể hồi phục hoàn toàn. Nói cho cùng thì tên đạo sĩ đó cũng không phải loại vô năng, chỉ là hắn có hơi thành kiến với yêu tinh như nàng.
Nàng cho phép mình đi dạo trong lúc còn ở đây, ít nhất thì thế này đỡ hơn khi cứ phải ở mãi một chỗ. Và đó chính là lúc định mệnh của nàng xuất hiện.
Nàng nhẹ nhàng bước đi trên đỉnh Tuyết sơn, nơi này hàn khí thấu tâm, hẳn nhiên chẳng ai có thể tới được đây. Nàng trầm mặc đứng lặng trên đỉnh Tuyết sơn, bạch y tung bay trong gió hòa chung với màu trắng mênh mông trên đỉnh Tuyết sơn này. Điểm xuyết trong đó, nổi bật nhất chính là mái tóc đen huyền dịu trải dài trên lưng nàng. Nàng đứng đó, độc nhân độc ảnh, cũng không biết là bao lâu rồi, chừng nào nàng mới có thể tìm thấy người đó. Nàng luôn xuất hiện ở những nơi rất nhiều người, cũng chỉ vì nàng không muốn phải đối mặt với sự cô độc trong tâm hồn của chính mình. Nàng đang chờ, nhưng chờ ai nàng cũng không biết, nàng còn không biết chừng nào mới có thể tìm thấy người đó. Thời gian càng ngày càng lâu, nàng đang mất dần sự kiên nhẫn. Có thật nàng sẽ tìm ra được một người có thể khiến nàng yêu người đó hơn cả bản thân mình?
Nàng thở dài và quay lưng đi. Đó là lí do nàng không thích ở một mình như thế này, không khi cô tịch sẽ khiến nàng nghĩ ngợi lung tung. Bất chợt, nàng nhận ra trên nền tuyết trắng xóa ấy loang lỗ một màu đỏ của máu. Trên vùng tuyết trắng xóa thế này, màu máu đó thật là nổi bật và nó khiến nàng chú ý. Nàng bước tới và nhận ra một mái tóc nâu vàng trải dài trên nền tuyết bê bết máu khiến cho khung cảnh cực kì quỷ dị. Cả cơ thể của người đó gần như bị chôn vùi trong tuyết, khuôn mặt trắng bệnh thiếu sức sống, vết thương trên đầu cứ rỉ máu mãi. Nàng nhẹ nhàng bước đến bên kẻ đó và chợt nhận ra đó chỉ là một tiểu nữ tử chừng mười mấy tuổi. Khẽ phất tay, những mảng tuyết trên người hài tử liền tự bay khỏi cơ thể nhỏ bé đó. Tay chân hài tử tím tái đi vì lạnh. Cũng phải thôi, đến cả một nam nhân cao lớn còn không thể chịu nổi hàn khí ở đây thì sao một hài tử mà còn là nữ tử có thể chịu đựng nổi chứ. Nàng nhẹ nhàng nhấc bổng nữ hài tử lên, lướt đi nhanh chóng về nơi ở tạm thời của mình.
Nàng bồng hài tử về căn nhà gỗ của mình, đặt tiểu nữ tử đó lên chiếc giường duy nhất trong nhà, đắp chăn cẩn thận, nàng quay định nhóm lửa nhưng rồi chợt nhận ra trong nhà nàng không có củi. Nàng vốn là một tuyết hồ mà tu luyện thành, cơ thể vốn đã có thể tự thích ứng với cái lạnh ở đây, vì vậy việc nhóm lửa đối với nàng là việc không cần thiết. Nàng quay lại, nhìn tiểu nữ tử co người trong vô thức, nàng biết chắc chắn hôm nay lửa là thật cần thiết. Không một chút do dự, nàng xoay người biến mất và trở lại ngay tức thì với một bó củi trên tay. Và từ ngón tay của nàng, một tia sáng phóng tới đống củi đặt ở giữa nhà, và nó bùng lên nhanh chóng, hơi nóng nhanh chóng lan tỏa khắp gian nhà gỗ.
Nàng nhẹ nhàng bước lại gần bên giường. Đến giờ nàng mới phát hiện ra rằng, mái tóc đó không hẳn là hoàn toàn màu nâu vàng mà còn có vài lọn trắng xen kẻ. Một mái tóc kì lại mà không một phàm nhân nào có được. Dường như lai lịch hài tử có gì đó bí ẩn. Nàng ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vén mái tóc đặc biệt đó sang một bên, xem xét vết thương trên đầu đứa trẻ. Vết thương có vẻ khá nặng, nàng chợt nhíu mày, cho dù đó là ai thì sao lại nhẫn tâm làm hại một tiểu hài tử như thế này chứ? Nàng lướt tay xuống tay, chân của nữ tử đang tím tái và đông cứng vì lạnh.
Nàng cuối thấp đầu, nhẹ nhàng nâng cánh tay tím tái của tiểu nữ tử lên gần miệng mình, đầu lưỡi từ tốn mà lướt khắp bàn tay và cánh tay đó như động vật dùng lưỡi để trị thương. Làn da tím tái của hài tử dần dần ấm lại. Bàn tay nàng nhẹ nhàng một lần nữa vén lọn tóc nâu vàng ấy sang bên, môi nàng chạm vào vùng da thịt ở nơi vết thương trên đầu hài tử, đầu lưỡi lại lướt qua vết thương.
- … Ư … – Đứa trẻ hôn mê rên nhẹ một tiếng.
Như một tiểu miêu đang tìm hơi ấm, bàn tay vừa mất đi ý thức đột nhiên ôm chặc lấy cổ của nàng, cả người vùi vào cơ thể ấm áp của nàng.
Nàng hơi sửng sốt một chút. Nhưng nhanh chóng bỏ qua, tay nhẹ nhàng mà nhanh chóng lướt xuống bàn chân lạnh cóng của tiểu nữ tử. Những vết thương trên cơ thể tiểu nữ tử cũng đã hoàn toàn biến mất khi tay nàng lướt qua.
Đệ nhị chương
Sáng sớm, cơn gió lạnh thổi qua căn nhà gỗ nhỏ. Đống lửa hôm qua đã tắt ngấm, hơi lạnh len lỏi vào các ngõ ngách trong căn nhà. Hàn khí khiến cho hài tử giật mình tỉnh giấc. Ngạc nhiên khi thấy mình nằm trong lòng một nữ nhân lạ mặt, nó cảnh giác chiếu ánh mắt đề phòng về hướng nữ nhân. Nhưng trước khi nó có thể làm gì hơn thì nữ nhân đã tỉnh giấc.
Nàng mở bừng đôi mắt, mục quang chiếu thẳng vào tiểu nữ tử. Bất giác tiểu nữ tử cũng nhìn nàng chằm chằm, sững người.
Đôi mắt nàng màu vàng, đồng tử là hình dẹp, hơi giống với mắt của động vật hoang dã.
- “Người này là yêu tinh” – Ý nghĩ lướt qua đầu của nó khiến nó thất thần.
Nó đã nghe nhiều người trong làng nói là trên Tuyết sơn này có yêu quái nhưng nó chưa bao giờ tin. Hiện tại, trước mặt nó chính là một yêu tinh. Nhưng trong lòng chợt cảm thấy yên bình lạ lùng. Vì đôi mắt của người này tuy yêu hoặc, nhưng trong suốt dị thường, so với đôi mắt vẩn đục lại hung tợn của loài người kia … nó cảm thấy thân thiện hơn nhiều.
Nàng nhìn nó mỉm cười nhẹ nhàng. Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trán nó. Nó cảm nhận một hơi ấm nhẹ truyền sang từ bàn tay đang chạm vào nó. Cảm giác bình yên xuất hiện trong lòng, nó dường như chẳng còn một ý chí đề phòng nào.
- Vẫn còn hơi sốt một chút. – Tiếng nói nhẹ nhàng như rót vào tai nó. Thanh âm cực kì ôn nhu như khiến người nghe cảm thấy ấm áp. – Ngươi ở đây nhé. Ta sẽ đi tìm vài thứ có thể ăn được cho ngươi.
- Đa tạ.
Mỉm cười, nàng quay lưng đi mà không hề biết rằng có một kẻ đang ngơ ngẩn trước nụ cười tuyệt đẹp của nàng. Nó bất giác đưa tay lên trán, nơi bàn tay ấm áp ấy vừa chạm vào và một lần nữa nó ngẩn người.
- “Người đó trị thương cho ta.”
Nó nhìn lại cơ thể của mình, những vết thương lớn nhỏ trong mấy ngày qua đều đã được trị lành. Một giọt nước trong suốt lăn dài từ khóe mắt của nó. Trước giờ, chưa từng có ai tốt với nó đến thế. Nó, một kẻ không được chấp nhận, mang dòng máu nửa người nửa yêu, nó không được yêu tinh thu nhận, loài người cũng vì mái tóc kì lạ và thân thế của nó mà ruồng bỏ một đứa trẻ chỉ vừa mới ra đời.
Hơn mười năm sống trên thế giới này, nó chưa từng có một ngày yên ổn. Nó bơ vơ lạc lỏng giữa nhân gian, không một người thân. Dần dần nó lạnh nhạt với tất cả mọi thứ nó tiếp xúc, khóa chặc bản thân, không tiếp nhận ai bước vào trái tim của nó. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên có người quan tâm đến nó. Bất giác nó cảm động đến rơi lệ.
Lúc này, nàng từ ngoài đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy gương mặt đầy nước của nó, nhãn quang chợt lộ ra vẻ quan tâm.
- Ngươi sao vậy?
Thanh âm đầy ôn nhu dịu dàng lại càng khiến nó khóc to hơn. Nàng hơi bối rối, đặt chén thuốc xuống chiếc bàn gần đấy rồi bước tới chỗ nó. Nàng nhẹ nhàng ôm gọn nó vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng dỗ dành. Nó bị nàng ôm chặt, liền không ngần ngại, vùi cả người vào cơ thể ấm áp của nàng. Bất ngờ nhưng không làm gì khác, nàng cứ để mặc nó như thế.
Được một lúc, nó cũng dừng cơn xúc động, nàng mới nhẹ nhàng đẩy nó ra, mỉm cười đưa tay lau đi khuôn mặt lấm lem nước của nó.
- Ngươi sao vậy? Sao lại như thế?
Nó không nói gì cả, chỉ lắc đầu. Nàng cũng không hỏi thêm, chỉ phất tay khiến chén thuốc bay lại tay nàng.
- Uống thuốc đi cho mau khỏi.
Nó nhìn nàng chăm chăm, nhãn quang có phần hiếu kì nhưng hơi sợ hãi. Nàng nhìn trong ánh mắt sâu thẳm đó rồi chợt nhận ra hành động của mình. Nàng ở nơi cô tịch này lâu quá nên quên mất việc không nên thi triển ma phát trước mắt phàm nhân rồi. Nàng nhìn nó rồi vừa định đặt chén thuốc xuống thì tay nó đã chụp lấy chén thuốc từ tay nàng.
- Đa tạ.
Nó biết là nàng nghĩ nó sợ. Nó tuy là một đứa trẻ, nhưng nó sinh ra đã không bình thường, cách nó lớn lên lại càng bất thường. Nó biết nàng đang nghĩ gì về mình và nó muốn chứng tỏ mình không hề sợ. Nó nhanh chóng đưa chén thuốc lên miệng không hề do dự.
- Nóng quá!! – Nhưng có lẽ sự liều lĩnh của nó đã khiến nó quên mất một việc.
Nàng mỉm cười, một tay đỡ lấy chén thuốc của nó, một tay chạm vào môi nó. Và trong lúc nó còn đang bàng hoàng thì một ngón tay của nàng đã đưa vào trong chạm vào lưỡi nó. Cảm giác mát lạnh chạy dọc đầu lưỡi khiến nó thấy thoải mái. Sự mát lạnh càng lan tỏa ra, khuôn miệng của nó giờ đã không còn thấy nóng nữa. Nàng rút tay, trao lại cho nó chén thuốc, mỉm cười bảo.
- Uống đi và từ từ thôi.
Nó mỉm cười đáp lại khi nhận thấy sự quan tâm không che dấu trong đôi mắt trong suốt màu vàng đó.
- Đa tạ.
Thuốc đắng, nó nhăn mặt cố gắng nuốt hết. Nàng ngồi mỉm cười nhìn nó.
- Gắng một chút. Thuốc đắng sẽ tốt cho ngươi. – Nàng nhìn nó uống hết chén thuốc rồi đứng lên – Ta sẽ mang cháo vào cho ngươi.
Nó ngẩn ra nhìn bóng nàng khuất sau cánh cửa. Cảm giác ấm áp quá đột nhiên khiến nó cảm thấy không thực. Hơn mười mấy năm sống trên cõi đời này, nó chưa từng được ai đối xử như thế này quả thật là dị thường, không chân thực. Đặt cái chén thuốc đã trống trơn lại đầu giường, nó mím môi bước xuống giường. Nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng lại, một giọt nước mắt của nó lại rơi xuống.
Từ trước tới nay nó chưa hề cảm nhận được một cảm xúc nào nữa. Vậy mà hôm nay, chỉ vì hơi ấm đó, nó đã rơi lệ đến hai lần trong vòng chưa đầy một buổi sáng.
Nó không muốn, thật sự không muốn.
Nhưng …
Lấy tay nhanh chóng quệt đi giọt nước mắt đó, nó quay lưng trèo cửa sổ đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro