Chap 4: Đôi Cánh Thiên Nga
Ánh bình minh nhẹ nhàng rọi qua những tán cây, làm bừng sáng mặt hồ nơi những con thiên nga vẫn lặng lẽ trôi. Tiếng chim hót vang vọng khắp không gian yên ả, báo hiệu một ngày mới tràn đầy hứa hẹn.
Elara đứng tựa vào lan can gỗ của căn nhà nhỏ cạnh hồ, mái tóc đen buông dài như dòng suối, đôi mắt lơ đãng nhìn về phía những con thiên nga đang bơi thành từng đàn. Trong tay nàng là một cuốn sách cũ, bìa sách đã nhạt màu nhưng vẫn lưu giữ hơi thở của thời gian.
"Ta tưởng nàng còn đang ngủ," giọng Amara vang lên từ phía sau.
Elara khẽ quay lại, nụ cười nhẹ nở trên môi. "Ta không ngủ được. Có lẽ vì quá quen với sự yên lặng mà đêm qua náo nhiệt hơn ta tưởng."
Amara bật cười, bước đến gần, chiếc váy dài màu ngà khẽ lay động trong làn gió sớm. "Đêm qua không phải là lỗi của ta, đúng không? Hay ta đã làm nàng phải bận lòng?"
Elara đặt cuốn sách xuống bàn, ánh mắt nàng chứa đựng sự ấm áp khó diễn tả. "Nếu có điều gì làm ta bận lòng, đó chỉ là vì ta sợ ngày mai sẽ lấy mất đi ngày hôm nay. Nhưng rồi ta nhận ra, nếu có nàng ở đây, chẳng có gì đáng sợ cả."
Amara khẽ cúi đầu, một nụ cười nhẹ hiện lên trên gương mặt nàng. "Elara, nàng có biết không? Nàng không chỉ là một phần của cuộc đời ta. Nàng là chính cuộc đời ấy."
Câu nói của Amara khiến tim Elara đập mạnh. Nàng bước đến gần, nhẹ nhàng nắm lấy tay Amara. "Ta chưa từng nghĩ mình sẽ tìm thấy điều gì đó đẹp đẽ đến thế. Nhưng nàng đã đến, như một đôi cánh thiên nga, nâng ta lên khỏi những tăm tối mà ta từng chìm đắm."
Hai người đứng bên nhau, ánh sáng bình minh phủ lên họ, tạo nên một khung cảnh như tranh vẽ. Elara cảm thấy một sự bình yên chưa từng có, như thể mọi thứ xung quanh chỉ là bối cảnh, còn trái tim nàng và Amara là trung tâm của vũ trụ này.
"Nàng có bao giờ nghĩ rằng, chúng ta như hai con thiên nga không?" Amara hỏi, đôi mắt nâu ánh lên sự chân thành.
Elara nghiêng đầu, đôi môi cong lên thành một nụ cười hiếm hoi. "Nếu là thiên nga, ta nghĩ chúng ta là cặp thiên nga không thể tách rời. Dù gió bão hay mưa sa, chúng ta sẽ luôn cùng nhau bay qua mọi chặng đường."
Amara siết chặt tay Elara, như một lời khẳng định mạnh mẽ. "Ta hứa, dù là gió bão hay mưa sa, ta sẽ luôn ở đây, bên cạnh nàng."
Ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ hơn, như một lời chúc phúc từ thiên nhiên dành cho hai người. Bên bờ hồ, những con thiên nga dang rộng đôi cánh, bay lên không trung, như đang vẽ nên một bức tranh đầy thi vị về tình yêu và tự do.
Trong lòng Elara và Amara, họ biết rằng đây không chỉ là một ngày mới. Đây là khởi đầu cho hành trình dài phía trước, nơi họ sẽ cùng nhau bước qua mọi thử thách, mọi đau thương, để xây dựng nên một thế giới chỉ dành cho hai người.
Không khí sáng sớm như ngừng lại khi Amara và Elara đứng đối diện nhau, sự tĩnh lặng bao trùm cả không gian. Những lời họ vừa nói, những lời hứa thốt ra từ trái tim, làm tim họ như đập chung một nhịp. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh dường như mờ đi, chỉ còn lại âm thanh của hơi thở, của những ánh mắt lấp lánh và những trái tim đập rộn ràng.
Amara nhìn Elara, ánh mắt nàng dịu dàng nhưng cũng đầy khao khát, như thể trong đôi mắt ấy là một đại dương rộng lớn, và nàng đang chìm đắm trong đó. Elara, cảm nhận được sức hút ấy, không thể rời mắt khỏi Amara. Mọi cảm giác, mọi cảm xúc đều đang hòa quyện trong không gian nhỏ bé này.
"Amara," Elara thì thầm, giọng nàng ấm áp, nhưng cũng đầy sự khát khao. "Nàng có biết không, em đã luôn tìm kiếm điều này, một nơi mà ta có thể là chính mình, không còn lo lắng, không còn sợ hãi... chỉ là em và nàng."
Amara không trả lời bằng lời, thay vào đó, nàng nhẹ nhàng cúi xuống, đôi môi chạm vào môi Elara. Lúc đầu, là một nụ hôn nhẹ nhàng, như một lời khẳng định, nhưng ngay lập tức, tình cảm giữa họ bùng cháy, và nụ hôn trở nên nồng nàn hơn, như thể cả hai không thể tách rời. Amara vòng tay quanh cổ Elara, kéo nàng lại gần, cảm nhận hơi thở của nàng hòa quyện vào mình.
Elara, không thể kiềm chế cảm xúc, đáp lại bằng sự nồng nhiệt. Tay nàng vuốt ve khuôn mặt Amara, rồi từ từ trượt xuống cổ nàng, như muốn cảm nhận từng hơi thở, từng nhịp đập trái tim.
Nụ hôn của họ như ngọn lửa thiêu đốt, mạnh mẽ và cuốn hút, khiến cả hai như quên mất mọi thứ xung quanh. Từng đợt sóng trong lòng họ vỗ về, kéo họ lại gần nhau hơn nữa. Cảm giác ấy ngọt ngào đến nỗi họ không muốn dừng lại.
Khi cả hai từ từ tách nhau ra, hơi thở dồn dập, ánh mắt họ không rời nhau, nhưng nụ cười của Amara và Elara lại đầy dịu dàng. Họ biết rằng đây không chỉ là một nụ hôn, mà là sự thừa nhận tình cảm sâu sắc mà họ đã dành cho nhau từ lâu.
"Em yêu nàng, Elara," Amara nói, giọng nàng không còn giấu được sự xúc động.
Elara mỉm cười, ánh mắt nàng mềm mại, đầy ấm áp. "Và em cũng yêu nàng, Amara. Hơn tất cả mọi thứ trên thế gian này."
Tình yêu của họ như một ngọn lửa cháy bùng trong những buổi sáng sớm, khi mà mọi thứ vẫn còn tĩnh lặng và mới mẻ. Và họ biết, tình yêu ấy sẽ tiếp tục cháy sáng, dẫn dắt họ qua mọi thử thách, mọi con đường trong cuộc đời, cho đến khi những cánh thiên nga bay lên bầu trời, và họ sẽ bay cùng nhau, mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro