Chap 3: Thiên Nga
Ngày hôm sau, Amara thức giấc khi tia nắng đầu tiên len qua khung cửa sổ lớn trong căn phòng khách dành cho nàng. Những tấm rèm lụa mỏng lay động nhè nhẹ dưới làn gió sớm, mang theo hương hoa hồng thơm mát từ khu vườn.
Nàng mở mắt, đôi chân vẫn còn lười biếng vùi trong lớp chăn mềm mại, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác lạ kỳ – nhẹ nhàng, an yên, và ấm áp. Nàng không chắc điều đó đến từ giấc ngủ sâu đêm qua, hay từ sự hiện diện của Elara trong những suy nghĩ của nàng.
Một tiếng gõ cửa khẽ vang lên.
"Vào đi," Amara lên tiếng, giọng nàng khàn nhẹ, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Cánh cửa mở ra, và Elara xuất hiện. Nàng mặc một chiếc váy dài màu trắng ngà, đơn giản nhưng thanh lịch, làm nổi bật nước da sáng và mái tóc đen óng mượt của nàng. Trong tay nàng là một khay trà bạc, bốc lên làn khói thơm phức.
"Ta không muốn làm phiền nàng, nhưng nghĩ rằng một tách trà buổi sáng có thể giúp nàng bắt đầu ngày mới dễ chịu hơn," Elara nói, giọng nói dịu dàng như cơn gió mát buổi sớm.
Amara ngồi dậy, mái tóc hơi rối nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp tự nhiên. "Cảm ơn nàng. Trông nàng... thật xinh đẹp vào buổi sáng."
Elara bật cười nhẹ, đặt khay trà xuống bàn nhỏ bên cạnh. "Nàng lúc nào cũng biết cách làm ta bối rối, Amara."
Amara mỉm cười, ánh mắt nàng dõi theo Elara như thể không thể rời xa. "Có lẽ vì ta nói sự thật. Và sự thật là, nàng có một vẻ đẹp mà người ta không thể không ngắm nhìn."
Elara cúi xuống rót trà vào hai chiếc tách sứ, cố gắng che giấu nụ cười e thẹn trên môi. "Ta nghĩ rằng, sáng nay chúng ta nên ra hồ thiên nga. Hôm nay chúng sẽ tụ về đông đủ, một cảnh tượng hiếm có mà nàng không nên bỏ lỡ."
"Thiên nga?" Amara khẽ hỏi, đôi mắt nàng ánh lên sự tò mò.
Elara gật đầu, ánh mắt nàng như sáng hơn khi nhắc đến điều đó. "Đúng vậy. Mỗi năm chỉ một lần, đàn thiên nga từ khắp nơi sẽ tụ họp ở hồ này. Chúng ta có thể ngắm chúng từ bến thuyền nhỏ. Ta muốn nàng được thấy điều đó."
Amara mỉm cười, lòng nàng bỗng chộn rộn bởi sự nhiệt thành trong giọng nói của Elara. "Ta rất muốn đi. Với nàng, bất kỳ nơi nào cũng đều trở nên đặc biệt."
Họ cùng nhau rời khỏi biệt thự, đi qua khu vườn mà ánh nắng sớm mai đang dát vàng lên từng cành lá. Con đường dẫn xuống hồ được lát đá, những viên đá nhẵn mịn bởi thời gian, uốn lượn qua những khóm hoa nở rộ.
Khi họ đến bờ hồ, cảnh tượng trước mắt khiến Amara không khỏi sững sờ.
Mặt hồ rộng lớn như một tấm gương khổng lồ, phản chiếu bầu trời xanh thẳm cùng những đám mây trắng bồng bềnh. Trên mặt nước, hàng chục con thiên nga trắng muốt đang bơi lội, từng động tác uyển chuyển như một vũ khúc duyên dáng.
"Thật tuyệt vời," Amara thốt lên, không giấu được sự ngưỡng mộ.
Elara đứng bên cạnh nàng, đôi mắt cũng lấp lánh niềm vui. "Đây là lý do ta luôn yêu quý nơi này. Thiên nga là biểu tượng của sự thuần khiết, của tình yêu và lòng trung thành. Chúng luôn ở bên nhau, không bao giờ rời xa."
Amara lặng người, ánh mắt nàng chăm chú nhìn đàn thiên nga, nhưng trái tim nàng như bị cuốn vào những lời của Elara.
"Nếu có kiếp sau," Elara khẽ nói, giọng nàng như hòa tan vào làn gió, "ta ước mình có thể trở thành một con thiên nga. Để dù bao lâu trôi qua, ta vẫn luôn có một người bên cạnh, không bao giờ đơn độc."
Amara quay sang nhìn Elara, đôi mắt nàng đầy xúc cảm. "Có lẽ nàng không cần đợi kiếp sau để tìm thấy điều đó. Có lẽ nó đang ở ngay đây, bên cạnh nàng."
Elara giật mình trước lời nói của Amara, nhưng không quay đi. Ánh mắt nàng gặp ánh mắt Amara, và trong khoảnh khắc ấy, thế giới như ngừng lại.
Tiếng gió rì rào qua những hàng cây. Tiếng nước lăn tăn bên bờ hồ. Và giữa tất cả, một lời chưa nói đã được ngầm hiểu – rằng giữa hai người, một mối dây liên kết đang dần trở nên không thể cắt đứt.
Gió hồ thổi nhẹ, mang theo hương cỏ non và hơi nước mát lạnh. Đàn thiên nga vẫn uyển chuyển bơi lội, đôi khi cất lên những tiếng kêu nhỏ, như lời thì thầm của thiên nhiên. Elara và Amara bước chậm dọc bờ hồ, những chiếc lá khô xào xạc dưới bước chân.
"Ta từng nghĩ," Elara cất tiếng, phá tan sự tĩnh lặng, "cuộc đời chỉ như mặt hồ này. Yên ả nhưng trống rỗng. Đẹp nhưng cô đơn."
Amara dừng lại, ngước nhìn Elara. "Có lẽ đó là vì nàng chưa cho phép ai làm xao động mặt hồ ấy."
Elara bật cười nhẹ, một nụ cười mang chút hoài niệm. "Ta từng cố mở lòng, nhưng mọi người đều bỏ đi. Có lẽ, bản chất của ta không dành cho những điều bền lâu."
Amara không nói gì, chỉ bước thêm một bước, để nàng đứng sát bên Elara hơn. "Nhưng mặt hồ sẽ không mãi tĩnh lặng nếu có ai đó sẵn sàng thả mình xuống. Dù chỉ là một chiếc lá nhỏ, nó cũng sẽ thay đổi vĩnh viễn những gợn sóng của nàng."
Elara nhìn Amara, đôi mắt xám khói của nàng hiện lên vẻ xúc động. "Nàng không sợ sao? Ta không giống những người khác. Thế giới của ta không phải nơi dễ dàng tồn tại."
Amara mỉm cười, ánh mắt nàng dịu dàng như ánh nắng đầu ngày. "Nếu ta sợ, ta đã không đến đây. Và nếu thế giới của nàng không dễ dàng, ta càng muốn ở lại."
Elara ngập ngừng, như thể lời Amara vừa nói đã đánh động một điều gì đó sâu thẳm trong trái tim nàng. Nhưng nàng không trả lời, chỉ quay người, dẫn Amara đến bến thuyền nhỏ.
Chiếc thuyền gỗ sơn trắng đang neo đậu dưới tán cây liễu rủ, nhẹ nhàng lắc lư trên mặt nước. Elara bước xuống trước, cầm lấy tay Amara để giúp nàng bước lên.
Họ ngồi đối diện nhau trên chiếc thuyền nhỏ, Elara khẽ đẩy mái chèo, để chiếc thuyền trôi nhẹ ra giữa hồ.
Ánh nắng dịu dàng phủ lên mặt nước, làm nó lấp lánh như dát vàng. Những con thiên nga bơi đến gần, tò mò nhìn hai người trên chiếc thuyền.
Amara vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông trắng muốt của một con thiên nga dạn dĩ. "Nàng nói đúng, chúng thật đẹp. Nhưng điều làm ta ấn tượng nhất không phải vẻ ngoài, mà là cách chúng luôn ở cạnh nhau."
Elara im lặng một lúc, rồi khẽ nói, "Ta từng ước mình cũng có được một người như thế. Ai đó sẽ không bỏ đi, dù ta có tồi tệ thế nào."
Amara nhìn Elara, ánh mắt nàng như muốn truyền đạt một điều sâu sắc. "Ta tin rằng, nàng không cần phải ước nữa. Đôi khi, những gì ta tìm kiếm đã ở ngay bên cạnh, chỉ là ta chưa đủ dũng cảm để nắm lấy."
Elara cứng đờ trong giây lát. Nhưng rồi nàng mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng mang theo tia sáng của sự hy vọng.
"Amara," nàng khẽ gọi tên, giọng nàng như hòa tan vào không gian tĩnh lặng. "Nếu nàng là chiếc lá nhỏ kia, liệu nàng có sẵn lòng làm xao động mặt hồ này mãi mãi?"
Amara không trả lời ngay. Nàng chỉ đưa tay, khẽ chạm vào tay Elara, như lời hứa thầm lặng rằng nàng đã sẵn sàng bước vào thế giới của Elara, bất kể điều gì xảy ra.
Đàn thiên nga bơi quanh chiếc thuyền, tạo thành những vòng tròn hoàn hảo. Mặt hồ như hòa làm một với bầu trời, và giữa khung cảnh ấy, hai con người đang dần tìm thấy một mảnh ghép hoàn hảo cho tâm hồn mình.
Chiếc thuyền tiếp tục trôi nhẹ nhàng trên mặt hồ, từng nhịp sóng vỗ vào mạn thuyền, tạo ra những âm thanh dịu dàng. Amara và Elara ngồi bên nhau, nhưng không còn khoảng cách nào giữa họ nữa, chỉ còn những ánh mắt và nụ cười trao nhau trong im lặng.
Cảm giác yên bình tràn ngập lòng Amara, như thể cả thế giới này chỉ có hai người họ, tách biệt khỏi tất cả mọi thứ khác. Cảm giác ấy không giống như những khoảnh khắc yên tĩnh nàng từng có, mà là một thứ gì đó thâm sâu, như thể thời gian đã ngừng trôi.
"Elara," Amara cất tiếng, giọng nàng nhẹ nhàng, như một lời thì thầm. "Nếu chúng ta cứ mãi ở đây, trong khoảnh khắc này, liệu sẽ có chuyện gì thay đổi không?"
Elara quay sang, ánh mắt nàng sáng lên, đầy sự dịu dàng. "Chắc chắn sẽ có. Không gì có thể mãi bất động. Nhưng nếu ta có thể giữ được khoảnh khắc này trong trái tim mình, ta sẽ không bao giờ cảm thấy thiếu thốn."
Amara mỉm cười, ánh mắt nàng dịu dàng và đầy cảm xúc. "Vậy hãy để ta là phần của khoảnh khắc ấy, Elara."
Elara khẽ cắn môi, ánh mắt nàng thoáng ngập ngừng, nhưng rồi lại nhìn vào mắt Amara, như thể quyết định điều gì đó trong lòng. "Ta không thể nào giữ lại mãi. Nếu ta yêu nàng, ta sợ rằng sẽ có lúc phải buông tay."
Những lời của Elara làm trái tim Amara thắt lại, nhưng nàng không lùi bước. "Vậy thì, hãy để ta là người sẽ ở lại, dù thế nào đi nữa. Nếu phải buông tay, thì ít nhất, ta sẽ là người chọn cách nắm giữ."
Elara không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, rồi cúi xuống, tay nàng chạm nhẹ vào tay Amara. Một cảm giác ấm áp lan tỏa giữa hai người, giống như những đợt sóng lăn tăn trên hồ.
Đột nhiên, một con thiên nga bơi đến gần chiếc thuyền, làm giật mình cả hai. Nó đến thật gần, đôi mắt đen láy của nó nhìn thẳng vào Amara, như thể nhận ra điều gì đó sâu xa.
Elara bật cười khẽ, không giấu được sự thích thú. "Nó có vẻ khá tò mò về chúng ta."
Amara cũng cười, nhưng mắt nàng vẫn không rời con thiên nga. "Có lẽ, nó nhìn thấy thứ gì đó mà chúng ta chưa nhận ra."
Đôi mắt của Amara và Elara giao nhau một lần nữa, trong khoảnh khắc này, cả hai đều hiểu rằng, giữa họ đang có một thứ gì đó thật đặc biệt. Một mối liên kết mà dù có khó khăn hay thử thách, họ sẽ cùng nhau vượt qua.
Chiếc thuyền dần quay trở lại bến, nhưng không ai trong họ vội vàng bước lên bờ. Họ cứ để mình trôi giữa không gian tĩnh lặng ấy, lắng nghe tiếng nước, tiếng gió, và tiếng trái tim mình đang đập cùng nhịp.
"Chúng ta sẽ không phải buông tay," Amara nói, ánh mắt nàng kiên định. "Bởi vì tình yêu này sẽ không bao giờ phai nhòa."
Elara nhìn nàng, trái tim như thổn thức trong lồng ngực. Nàng hiểu, những lời ấy không chỉ là sự an ủi, mà là lời hứa sâu sắc. Một lời hứa rằng dù thời gian có trôi qua, dù bao nhiêu điều xảy ra, tình yêu này sẽ luôn tồn tại.
"Ta sẽ tin vào lời nàng," Elara thì thầm, như một lời nguyện cầu cho tương lai.
Và trong khoảnh khắc ấy, dưới bầu trời rộng lớn, nơi mặt hồ phản chiếu bóng dáng của hai người, họ biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu của một câu chuyện dài, mà trong đó, họ sẽ cùng nhau viết nên những trang mới, đầy yêu thương và hy vọng.
Mặt trời đã bắt đầu lặn xuống, nhuộm bầu trời màu cam nhạt, như một làn sóng dịu dàng vỗ về những ngọn cây. Đêm dần buông xuống, nhưng ánh sáng của những ngôi sao trên bầu trời không thể nào sánh được với ánh sáng trong đôi mắt của Elara và Amara.
Họ đứng trên bờ hồ, không nói gì, chỉ im lặng nhìn vào nhau. Trong khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh xung quanh như biến mất, chỉ còn lại tiếng trái tim họ đập chung một nhịp.
"Amara," Elara cuối cùng cũng mở lời, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng đầy sự kiên quyết. "Ta không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ta biết một điều, ta không muốn sống thiếu nàng."
Amara mỉm cười, đôi mắt nàng lấp lánh ánh sao, như thể đang phản chiếu tình yêu không lời mà cả hai đã dành cho nhau. "Vậy thì, ta sẽ không để nàng sống thiếu ta."
Elara nắm chặt tay Amara, không để một khoảng cách nào tồn tại giữa họ. "Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với mọi thứ, bất kể điều gì xảy ra. Chỉ cần chúng ta có nhau, mọi khó khăn đều sẽ trở thành điều dễ dàng."
Amara không cần phải nói thêm lời nào. Nàng chỉ nhẹ nhàng kéo Elara vào lòng, vòng tay ấm áp ôm lấy nàng như muốn bảo vệ, như muốn nói rằng, dù thế nào đi nữa, họ sẽ không bao giờ phải buông tay.
Dưới bầu trời đêm tĩnh lặng, hai con người ấy, như những thiên nga, nhẹ nhàng bay lên, không có gì có thể ngăn cản được tình yêu mà họ đã chọn lựa. Và dù có lúc gặp sóng gió, nhưng với mỗi chiếc cánh vững vàng, họ sẽ luôn bay bên nhau.
Dù cho tương lai có mù mịt hay tươi sáng, họ đã tìm thấy một điểm tựa nơi đối phương. Những lời nói không thể diễn tả hết được tình cảm ấy, nhưng trong ánh mắt, trong từng cái chạm tay, mọi thứ đều trở nên rõ ràng.
Elara và Amara biết rằng, như những thiên nga trong hồ, tình yêu của họ sẽ mãi mãi vững vàng, bền lâu, và trong sáng. Và khi họ nhìn vào mắt nhau, chẳng cần thêm lời nào nữa, chỉ có trái tim đập thổn thức cùng một nhịp, như lời thề sẽ yêu nhau mãi mãi.
Kết thúc một câu chuyện, nhưng đồng thời cũng là khởi đầu của một hành trình mới, nơi tình yêu và niềm tin sẽ dẫn lối cho họ đi tới những bến bờ đầy hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro