Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝓪𝓬𝓽 𝓽𝓱𝓻𝓮𝓮: 𝓻𝓾𝓼𝓼𝓲𝓪𝓷 𝓭𝓪𝓷𝓬𝓮

thứ sáu, trời mưa nặng hạt.

đường phố regensburg nhộn nhịp giờ lại u buồn đến lạ. cái u ám của mây đen lại làm cho những bóng người lẻ loi dưới làn mưa trông đáng sợ và rùng rợn hơn tất thảy. thật lòng mà nói, regensburg vốn đã quen với gió, với mưa, với tiết trời lạnh lẽo hơn cả băng tuyết. bằng một cách kì diệu nào đó, người ta luôn cảm thấy ấm áp dù cho giông bão kéo đến, bởi họ sẽ cùng nhau nhâm nhi ly chocolate nóng, gọi nhau âu yếm bằng tên thật của nhau. regensburg bao nhiêu năm qua vẫn luôn tự ủ ấm như vậy. cho nên có thể nói rằng, những nghĩ suy tiêu cực từ nãy đến giờ đều từ jungkook - cậu trai trẻ đang bên bờ vực thẳm của tình yêu... đúng hơn thì không phải tình yêu, nhưng cũng tựa như vậy.

em vừa mới hoàn thành bài luyện tập diễn xướng tại nhà hát eurydice. với tư cách là người chơi violin gần vị trí khán giả nhất và cũng là người nhạy bén với những nốt nhạc nhất, jungkook được giao rất nhiều phần đàn quan trọng. vậy đấy, sự ưu tú đôi khi lại làm con người ta mệt mỏi, nhất là khi cõi lòng jungkook cũng tràn đầy tâm sự.

em trở về nhà với chiếc ô không mấy lành lặn của mình. lúc chạm đến nắm cửa, jungkook mới nhận ra cả người đều ướt nhẹp.

"thôi. ngủ một giấc rồi hẵng tính tiếp vậy."

nói là thế nhưng em có kịp ngủ đâu.

quay trở lại về ngày đầu tiên đến thăm eurydice, jungkook đã nhận được một chiếc hộp. em cứ nghĩ trong đó sẽ đựng chìa khóa kho tài sản cho đến khi em thấy nó được mở toang và đặt sẵn ngay trên giường mình. trải qua ngần ấy thời gian bị dọa sợ bởi ma quỷ và trí tưởng tượng, cuối cùng jungkook cũng không phải giật mình hét toáng lên khi thấy thảm trạng trong căn phòng của mình nữa.

không còn là sự xuất hiện kì lạ của chiếc hộp ngay giữa giường mà còn là sự hỗn loạn của mọi thứ trong căn phòng. chỉ cần nghĩ đến có kẻ nào đột nhập vào phòng trọ của mình và xáo tung đồ đạc lên, jungkook đã thấy lạnh sống lưng. em thề chưa bao giờ trong đời em phải suy nghĩ nhiều như vậy, hàng vạn khả năng bắt đầu chạy qua cái đầu còn chẳng chứa nổi nhạc lí của jungkook.

cố gắng lấy lại bình tĩnh, em đến bên chiếc giường được xem như lành lặn nhất trong căn phòng, toan lấy đồ vật trong hộp ra.

không có chìa khóa nào cả.

jungkook suýt lớn tiếng chửi thề. đương nhiên em sẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm nếu ban đầu trong hộp không đựng chìa khóa kho tài sản nhà alensmeier. thế nhưng trong trường hợp chiếc chìa bị cướp mất, chắc chắn em sẽ phát điên lên.

"mẹ nó!"

trái lại với tưởng tượng của mình, jungkook thấy một tấm thư đã ố màu, phía trên thư có một hàng chữ viết tay mềm mại.

gửi jungkook jeon - năm tư trường thánh sebastian, khoa violin.

rất được, còn biết cả tên lẫn trường và khoa của em. không nghĩ ngợi gì nhiều, em lật thư ra. nếu đây là lời nhắn gửi đến taehyung von alensmeier hay ai đó khác, em sẽ không ngần ngại đóng hộp lại. tuy nhiên nếu nó dành cho em, vậy mọi chuyện chắc chắn sẽ khác rồi.

ngài jungkook jeon thân mến,

tôi rất lấy làm tiếc khi mẹ của ngài, quý bà ingrid jeon đáng kính qua đời. thế nhưng nhà von alensmeier chúng tôi vẫn luôn ghi nhớ công ơn của bà ingrid jeon và ngài jungkook jeon. do đó, tôi viết lá thư này trân trọng mời ngài jeon đây hãy đến tham gia bữa tiệc kỉ niệm của chúng tôi vào 11 giờ đêm, thứ sáu ngày xx tháng 12 tới đây.

ồ, đến một bữa tiệc xa hoa để bày tỏ lòng biết ơn với người mẹ đã mất của em, nhà alensmeier rất biết chơi đấy? jungkook bật cười. em hứa, chỉ cần em đọc xong hai dòng cuối nữa thôi, em sẽ xé lá thư vớ vẩn này ngay.

địa điểm: nghĩa trang regensburg.
xin hãy dành thời gian cho lễ tang của tôi.
kí tên: taehyung von alensmeier.

jungkook đã xé lá thư thật.

em cũng không ngờ mình lại dám xé bức thư quái dị đó. mang theo nỗi sợ hãi, jungkook lên giường trùm kín chăn. em muốn ngủ. em muốn quên đi mọi chuyện đang xảy ra...

***

thế mà jungkook vẫn đến nghĩa trang regensburg vào đúng 11 giờ đêm hệt như trong bức thư thông báo. một bộ đồ đen, một chiếc ô đen, trên tay là con thư không lành lặn được miễn cưỡng dán lại với nhau, và cuối cùng là một đóa huệ tây trắng.

lễ tang đã kết thúc từ sớm. jungkook còn tưởng tượng được cảnh đoàn người đông đúc đến viếng cậu trai trẻ đã chết mười hai năm về trước. không có tiếc thương, không có đồng cảm, họ chỉ đến hoàn thành nghĩa vụ của mình với nhà alensmeier mà thôi.

ừ thì gã ta đáng thương thật đấy. nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc gã xuất hiện, dọa sợ em, hôn em và làm ti tỉ những điều không nên khác nữa.

"tớ nghe thầy friedrich kể rằng đàn anh rất thích huệ tây trắng! đến nỗi cứ mỗi khi tới ngày sinh nhật thầy, đàn anh chỉ biết tặng mỗi loài hoa ấy!" - klaus kể một mạch với người bạn cùng khoa piano bên cạnh.

"đàn anh đáng yêu thật nhỉ? jeon, cậu thấy vậy không?" - cậu bạn ấy lại vỗ vai jungkook như muốn kéo em vào câu chuyện dài vô tận về đàn anh alensmeier của mình.

nghĩ lại, em lại thấy mọi thứ thật trùng hợp, đến mức jungkook còn chẳng tin vào sự trùng hợp ấy.

"đúng không, taehyung?" - em thì thầm dưới làn mưa.

gió bỗng trở mạnh, chúng bỗng ùa đến, cướp mất chiếc ô mỏng manh trên tay jungkook. em vẫn đứng vững một chỗ, mặc cho làn mưa lạnh lẽo cứ thế xối vào người. thế nhưng nếu nhìn kĩ, có lẽ ta sẽ thấy được bờ vai đang run rẩy của cậu trai trẻ. khoảnh khắc đó, jungkook nghe thấy tiếng violin rất nhẹ thoảng qua bên tai. những bông huệ tây trắng hứng những giọt nước mát lạnh cũng bỗng ngát hương nồng nàn. như một bản năng của người chơi nhạc, em cẩn thận lắng nghe.

hồ thiên nga.

"là bản nhạc đó." - jungkook nhìn đăm đăm vào hàng chữ cứng ngắc trên bia mộ, khẽ nói với bản thân - "tại sao lại là hồ thiên nga?"

chờ một lúc lâu vẫn không có tiếng ai đáp lại, jungkook tự cười nhạo mình. em thả đóa huệ tây nhạt màu xuống trước bia mộ, dứt khoát xoay người rời đi. không lưu luyến, không tiếc nuối, không dám mong chờ, không dám hèn nhát cầu xin khung cửa orpheus trả lời mình. phải rồi, em còn phải chọn bài độc tấu, còn một buổi hòa nhạc ở eurydice, còn phải gặp thằng nhóc jurgen - cháu trai bà margarethe, còn phải nói lời tạm biệt với orpheus mộng mơ. jungkook không rảnh rỗi để ngóng trông một người định mệnh, điều em có thể làm bây giờ chỉ là đàn.

vài giây trước, jungkook đã khăng khăng là vậy.

"em nỡ để ta một mình ở đây sao?"

"em nỡ sao?"

"eurydice của ta?"

lại là cái ngữ điệu ấy.

sau lưng jungkook là bia mộ khắc tên taehyung von alensmeier và đóa huệ tây ban nãy. tất nhiên bây giờ còn có sự hiện diện của một người nữa. nhưng ai dám chắc đấy là người cơ chứ? khi chưa có một đáp án thuyết phục bản thân, jungkook cũng không định liều lĩnh.

"tại sao không?" - rất lâu sau, em mới hỏi ngược lại gã.

"bởi vì em thật sự không nỡ."

phải, nếu jungkook nỡ bỏ gã lại, em sẽ không mang theo đóa huệ tây trắng gã yêu thích, không tỉ mẫn dán lại con thư đáng ra phải nằm trong thùng rác. em lại cười, nụ cười chua chát biết bao. dưới cơn mưa đang ngày một nặng hạt, mặc cho mái tóc ướt nhẹp dính vào sườn mặt, mặc cho bộ áo quần tươm tất giờ đây vương đầy bụi bẩn, em chỉ biết ngẩn người đứng đó.

kẻ đã chết kia bước lại gần kéo em vào lòng. jungkook nhận được một cái hôn nhẹ lên môi. nụ hôn ấy cũng rất lạnh, hệt như cơn mưa nặng hạt này vậy.

mãi đến một ngày mưa tầm tã vài năm sau đó, em mới nhớ lại, có lẽ lúc ấy mình đã biết yêu rồi. và em hỏi người bên cạnh mình khi đó tại sao lại hôn em. sau đó, gã ta chỉ dịu dàng xoa đầu jungkook rồi mỉm cười, lặp lại câu trả lời của gã dưới ngày mưa nhiều năm trước một lần nữa:

"bởi vì ta là orpheus của em."

***

tui nghĩ tháng 12 ở regesburg sẽ có tuyết chứ hong phải là mưa. nhma vì tui thích mưa hơn nên mong mng thứ lỗi cho sự ngớ ngẩn này. mọi thứ dưới mưa trông lãng mạn nhưng cũng buồn hơn mà phải khum uwu.

mong mng sẽ không quên câu chuyện về khung cửa sổ orpheus tại chương 1 cũng như câu chuyện về nàng tiểu thư julius tại chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro