Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại (2)

Phiên ngoại (2)

"Chờ chút." Đỗ Hoài Lâm nắm cằm Hề Vi để cậu nhả ra. Anh với khăn tắm gấp lại thật dày, sau đó ngồi xuống đệm bên dưới đầu gối Hề Vi.

"Đau không, có cần đệm thêm một lớp nữa không?"

Hề Vi lắc đầu, "Dày lắm rồi, không cần nữa."

Đỗ Hoài Lâm xoa mái tóc ướt nhẹp của Hề Vi, hôn một cái lên trán cậu rồi đứng dậy, lấy một vật từ tủ để đồ trong phòng tắm ra.

Hề Vi nhìn vật trong tay anh, mặt thoắt cái đỏ bừng. Đó là một quả trứng rung màu hồng, dạo trước cậu mua T-back thì tình cờ nhìn thấy, ma xui quỷ khiến thế nào lại cho nó vào giỏ hàng. Sau khi gửi đến nhà cậu chưa từng dùng bao giờ, vẫn luôn giấu trong ngăn kéo ít khi mở ra ở phòng tắm, không biết Đỗ Hoài Lâm phát hiện ra từ khi nào.

"Trò chơi kia ba vẫn chưa chơi đủ đâu, chúng ta tiếp tục." Đỗ Hoài Lâm nói xong liền đi thẳng ra phía sau Hề Vi, ghìm eo cậu nhét trứng rung vào hậu huyệt. Anh không nhét vào hết, còn để lại một nửa ở ngoài. Hề Vi khó chịu rụt lại muốn chạm vào theo bản năng nhưng lại bị Đỗ Hoài Lâm gạt ra: "Quy tắc thế nào con quên rồi à? Không được dùng tay."

Anh ấn nút bật, trứng rung rung lên rè rè kích thích những nếp uốn nhạy cảm trong hậu môn, cơn tê dại lập tức lan ra khắp toàn thân Hề Vi, hai tay cậu chống xuống đất thở gấp gáp, cặp mông cong vểnh không kìm được lắc lư, không biết là muốn lắc rơi trứng rung xuống hay để nó chen vào sâu hơn.

Đỗ Hoài Lâm vòng ra trước mặt Hề Vi, cúi xuống nâng mặt cậu lên hôn.

"Ngoan, kẹp cho chặt vào. Nếu trong quá trình này để bóng rơi thì coi như con thua, thua sẽ phải chịu phạt."

Dứt lời, Đỗ Hoài Lâm ngồi thằng dậy đút dương vật của mình vào miệng Hề Vi.

Hề Vi cố gắng nuốt hết nó vào miệng, thế nhưng thực sự quá to, dù gắng hết sức cậu cũng chỉ ngậm được hai phần ba. Cậu ra sức phun ra nuốt vào, đầu lưỡi liếm quanh quy đầu và lỗ niệu đạo, trứng rung đằng sau kêu rè rè, cậu vẫn phải phân tâm chú ý đến nó. Nếu không muốn trứng rung rơi ra thì phải co chặt lỗ hậu, nhưng nếu co chặt thì cảm giác kích thích lại càng rõ ràng. Hề Vi rưng rưng nước mắt, cả khóe mắt lẫn chóp mũi đều đỏ ửng, ngay cả cơ thể cũng nóng đến mức phủ một màu hồng nhạt.

Hơi thở của Đỗ Hoài Lâm càng lúc càng nặng nề. Anh đưa tay vuốt tóc Hề Vi, khẽ nói: "Bảo bối, cố chịu một chút nhé..."

Sau đó anh chợt ấn gáy Hề Vi về phía mình, đâm dương vật cứng ngắc vào sâu bên trong, lông mao cọ cả vào môi cậu. Nước mắt Hề Vi lập tức tuôn ra – Quá sâu, chắc chắn là đâm đến thực quản rồi. Cậu ư ư giãy dụa, trứng rung ở hậu huyệt rơi xuống sàn gạch men lạnh như băng. Cậu không còn sức đâu mà bận tâm đến nữa, chỉ tập trung hết tinh lực nhúc nhích yết hầu, cố gắng thích ứng với cảm giác có dị vật ở trong họng.

Đỗ Hoài Lâm không kìm được thở dốc. Cổ họng của Hề Vi vừa ấm vừa chặt, biết co rút từng hồi giồng hệt như hậu huyệt của cậu vậy, trải nghiệm này vô cùng mới mẻ và kích thích khiến anh bất giác sinh ra ý nghĩ đầy thú tính – Anh muốn lấp đầy Hề Vi, dùng thứ đó của anh, tinh dịch của anh, từ trong ra ngoài, tất cả, toàn bộ đều thấm đẫm mùi của anh, khắc ghi dấu ấn của anh.

Cuối cùng lý trí cũng không chống lại được sự mê hoặc này, lúc sắp bắn anh cắm vào rút ra mấy lần, sau đó giữ chặt Hề Vi, bắn hết chất lỏng tanh nồng vào sâu bên trong cổ họng cậu. Anh nghỉ một lát lấy sức, sau đó chậm rãi rút cự vật ra khỏi miệng Hề Vi, kết thúc hiệp một. Hề Vi vừa ho vừa nôn khan, tinh dịch và nước bọt hòa vào nhau chảy ra theo khóe miệng, nước mắt ướt đẫm gò má.

"Bảo bối giỏi quá..." Đỗ Hoài Lâm cũng ngồi xuống, đầu gối quỳ dưới sàn gạch men lạnh toát ôm chặt lấy Hề Vi, không chút ngại ngần hôn lên môi cậu, hôn cả nước mắt vương trên mặt cậu.

"Đừng...đừng phạt con..." Hề Vi vẫn nhớ lời anh nói lúc trước, cậu vùi mặt vào ngực anh, khóc thút thít làm nũng, dụi đầy nước mắt nước mũi vào người anh.

"Ừ, không phạt, nghe lời con, bảo bối ngoan..." Đỗ Hoài Lâm đau lòng ôm cậu dịu dàng trấn an như đang dỗ một đứa bé chịu tủi thân.

Trừng phạt gì chứ, làm sao anh nỡ. Mọi sự "trừng phạt" nhân danh tình yêu đều là phần thưởng anh muốn dâng lên để lấy lòng đối phương. Hề Vi là mạng sống của anh, anh sẽ dâng lên bằng cả hai tay không chút do dự.

"...Ban nãy có sướng không?" Hề Vi vịn cổ anh kề tai nói nhỏ.

"Ừm, sướng, chưa bao giờ được sướng như vậy."

"Ba thì sướng, còn con viêm họng rồi đây này." Hề Vi lẩm bẩm oán giận.

"Xin lỗi." Đỗ Hoài Lâm lại hôn lên má cậu, "Vậy lát nữa cố chịu một chút, đừng kêu."

"...Ba lại nữa? Không được!" Hề Vi vừa cười vừa giãy dụa trốn thoát khỏi vòng tay anh. Tuy cậu phản ứng nhanh nhưng vẫn bị Đỗ Hoài Lâm tóm được, anh ôm ngang người cậu bế vào phòng ngủ.

Anh hiểu rõ cơ thể Hề Vi như lòng bàn tay. Khi nào cậu thực sự không chịu nổi nữa kêu dừng, khi nào cậu muốn mà còn chối anh biết thừa. Dù sao ngày mai cũng được nghỉ. Đêm xuân ngắn ngủi, không làm cho thỏa thì thật lãng phí.

Kỳ nghỉ kết thúc lại phải đi làm, đúng như lời Đỗ Hoài Lâm nói, có Kinh An Kỳ làm bình phong, tiêu điểm bàn tán của mọi người đều tập trung cả vào cô. Nhân viên nữ phòng nghiên cứu không nhiều lắm, tuổi cũng khá lớn, không giống như mấy cô gái trẻ trung phơi phới ở các phòng ban khác say mê sếp Đỗ đá đì, nhưng thỉnh thoảng cũng nhân lúc nghỉ trưa tán gẫu đôi ba câu. Trong phòng có một bà chị tính tình bộc trực phóng khoáng, cậy mình có tuổi liền cười hì hì bắt chuyện với Quan Đồng Chu: "Đời tư của sếp Đỗ nhà mình thần bí quá nhỉ, trưởng phòng Quan cũng khá thân với sếp, anh nói xem Tiểu Kinh có phải mẫu người sếp thích không?"

Quan Đồng Chu dừng một chút rồi nói: "Chắc không phải..."

Ông nhìn thoáng qua Hề Vi như có điều suy nghĩ. Hề Vi đang chăm chú nhìn màn hình máy tính trước bàn làm việc của mình, hoàn toàn không để ý đến cuộc trò chuyện ở bên này.

Bà chị cũng nhìn theo ánh mắt Quan Đồng Chu, đột nhiên vỗ tay một cái: "Phải rồi, Tiểu Hề của chúng ta cũng là đương sự mà! Chưa có đối tượng đúng không? Cậu thấy Tiểu Kinh thế nào? Chị nghĩ sếp Đỗ không có ý đồ gì đâu, chẳng qua là nhiệt tình quá phá hỏng chuyện thôi, nếu sếp không lên sân khấu, khéo con gái nhà người ta ưng cậu rồi cũng nên."

"...Dạ? Không không, không thể nào, không có chuyện đó đâu." Tự nhiên lửa lại lan đến chỗ mình, Hề Vi rối rít xua tay phủ nhận. Họng cậu vẫn còn rát, vừa cất tiếng đã làm bà chị sợ hết hồn, "Ối, họng của Tiểu Hề sao vậy, bị làm sao thế hả?"

Hề Vi đỏ mặt, lí nhí nói: "Em bị cảm..."

"Dạo này nhiệt độ đang giảm, rất dễ bị cảm cúm, phải cẩn thận một chút. Chỗ chị Yến có viên ngậm đấy, có cả quả lười ươi nữa, mau ngâm nước uống đi! Giọng cậu khàn quá rồi đấy..."

Hề Vi đỏ mặt nhận viên ngậm chị Yến đưa cho, không dám nói là Đỗ Hoài Lâm sớm đã mua sẵn mười mấy hộp cho mình rồi, còn có đủ các loại thuốc nhuận họng, gì mà Thu Lê Cao, Niệm Từ Am, cậu ăn nhiều đến nỗi hai ngày nay ợ ra cả mùi sơn tra. Hề Vi lễ phép nói cảm ơn, đổ hai viên ra ngậm.

Chị Yến nhìn cậu ngậm thuốc, lại nói tiếp: "Cũng đúng, Tiểu Hề của chúng ta ngoan thế này, con gái thích cậu có cả đống, kén chọn cũng là bình thường. Nhưng tốt nhất đừng có chọn cái cô lần trước tặng hoa, làm gì có chuyện theo đuổi đàn ông mà suốt ngày tặng hoa đến phòng làm việc chứ! Hoa chất hàng đống hàng núi, chị sắp bị dị ứng phấn hoa đến nơi rồi."

Chuyện này vẫn chưa trôi qua được bao lâu, chị Yến vừa khơi ra, mọi người lập tức nhớ lại quãng thời gian bị phấn hoa hồng ám ảnh, tất cả đều cười rộ lên.

Hề Vi cảm thấy rất ngượng nhưng vẫn thoải mái mỉm cười xin lỗi: "Em xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý hơn."

"Ôi có gì đâu, được người ta theo đuổi thì chú ý thế nào được. Cậu chỉ cần bàn với người ta xem lần sau nếu có tặng hoa thì tặng hoa bách hợp hay cẩm chướng gì đó được không, nếu đúng dịp Ngày của Mẹ (*) thì chúng ta cũng đỡ phải mua hoa."

(*) Ngày của Mẹ hay Ngày Hiền Mẫu là một ngày kỷ niệm để tôn vinh các người mẹ và tình mẹ cũng như ảnh hưởng của các bà mẹ trong xã hội. Lễ này được tổ chức vào các ngày khác nhau ở nhiều nơi trên thế giới, phổ biến nhất là trong mùa xuân. Năm nay Ngày của Mẹ rơi vào Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2020.

Mọi người lại cười, Quan Đồng Chu cũng thầm nhếch môi. Nhưng hàm ý trong nụ cười của ông khác với mọi người, dù là "mẫu người" Đỗ Hoài Lâm thích hay là "người theo đuổi" của Hề Vi, đối với ông đều là bí mật giấu trong lòng. Nếu năm ngoái lúc đi công tác, ông không cẩn thận để quên điện thoại ở khách sạn, phải vội vàng bắt xe quay lại lấy thì sẽ không nhìn thấy Hề Vi tưởng đã về trước lại bước ra từ trong đại sảnh, càng không lén lút bám theo cậu vì lòng hiếu kỳ nhất thời, vô tình biết được quan hệ giữa cậu và Đỗ Hoài Lâm. Tất nhiên theo dõi người khác chẳng phải chuyện hay ho gì, ban đầu ông cũng định giấu kín trong lòng, dù sao Hề Vi cũng không cho ông cơ hội làm khó cậu, năng lực nghiệp vụ rành rành ra đó. Tính hướng của người ta là nam hay nữ, đối tượng là ai chẳng ảnh hưởng gì đến ông, cứ vờ như không biết là được, cũng không có gì khác trước cả.

Nhưng điều khiến ông khó hiểu là rốt cuộc làm sao sếp Đỗ biết. Vài ngày sau khi Hề Vi biến mất suốt cả buổi trưa, buổi chiều trở về thì mặt mày đỏ ửng, mắt lấp lánh ánh nước, cũng chính là cái ngày cậu nói mình bị cảm, ông bị Đỗ Hoài Lâm gọi vào phòng làm việc. Sau màn dạo đầu bằng một khoảng lặng khiến ông thấp thỏm, Đỗ Hoài Lâm gõ nhịp đầu bút lên cuốn sổ ghi chép trên mặt bàn, khóe miệng hơi nhếch lên như mỉm cười, nhìn chằm chằm ông một lúc rồi bất ngờ hỏi: "Trợ lý anh mới xin làm việc thế nào?"

Quan Đồng Chu giật thót một cái, thận trọng đáp: "Hề Vi? Không tệ, cậu nhân viên này tác phong nhanh nhẹn, đầu óc linh hoạt. Năng lực nghiệp vụ rất tốt, nếu không tôi đã không đề cử cậu ta làm trợ lý."

Đỗ Hoài Lâm lại nhìn ông một lát, sâu xa "Ừm" một tiếng rồi chậm rãi nói: "Chỉ vì cậu ấy làm tốt thôi à? Không còn nguyên nhân nào khác sao?"

Nghe lời là phải nghe ý, giờ ông đã hiểu rồi. Quan Đồng Chu suýt nữa đốp ngay một câu "Sếp quả là người tinh tường" để nịnh bợ, nhưng ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn giữ nguyên thái độ thận trọng của một trưởng phòng nghiên cứu, trả lời lập lờ: "Không có, đối với tôi năng lực là quan trọng nhất, những vấn đề không liên quan đến công việc tôi không cần bận tâm."

"Ừ, anh làm việc tôi rất yên tâm." Đỗ Hoài Lâm hài lòng gật đầu, "Dạo này có khó khăn gì không?"

Cơ hội mất đi sẽ không trở lại, Quan Đồng Chu lập tức tranh thủ thời cơ nói: "Dạo trước tôi có viết đơn xin nhập một vài dụng cụ thí nghiệm đời mới, có điều bên chỗ tài vụ...hơi chặt chẽ."

"Biết rồi, tôi sẽ gọi cho phòng tài vụ."

"Vậy thì tốt quá, cảm ơn sếp Đỗ."

Quan Đồng Chu rời khỏi phòng làm việc, than thở: Quả nhiên là trong phạm vi công ty, chỉ cần sếp Đỗ muốn, không có chuyện gì mà anh ta không biết.

Thôi, ai biết cũng kệ, dù sao ông cũng chẳng biết gì hết. Mà so với bí mật của ông chủ, khoản kinh phí ông chờ gần nữa năm Đỗ Hoài Lâm vừa vung bút đã giải quyết xong quan trọng hơn, chẳng phải ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy