Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển Thứ Năm - Tâm Lý Lời Khai

 Quyển Thứ Năm - Tâm Lý Lời Khai


Tôi muốn trên khắp mặt đất, vẽ đầy cửa sổ, để tất cả những đôi mắt quen
nhìn trong bóng tối, sẽ quen dần với ánh sáng! 

-- Cố Thành  

-----------------------------------------------------------------------------------------

Chương 28: Phạm Tội Thăng Cấp


Có lẽ tôi là đứa trẻ được mẹ chiều hưTôi bướng bỉnhTôi hy vọngMỗi một thời khắcĐều xinh đẹp như bút chì màu rực rỡTôi hy vọngCó thể vẽ lên trang giấy trắng yêu thíchVẽ ra sự tự do vụng vềVẽ xuống một đôi mắtVĩnh viễn sẽ không rơi lệMột bầu trờiMột chiếc lông chim và lá cây thuộc về bầu trờiMột màn đêm xanh nhạt cùng táoTôi muốn vẽ rạng đôngVẽ hạt sươngCho thấy được nụ cườiVẽ tất cả những năm tháng tuổi trẻ nhấtKhông có tình yêu đau đớnEm chưa từng thấy mây đenÁnh mắt em là màu của trời quangEm vĩnh viễn nhìn tôiVĩnh viễn, nhìnTuyệt sẽ không đột ngột quay đầuTôi muốn vẽ phong cảnh phương xaVẽ chân trời và sóng nước rõ ràngVẽ thật nhiều sông nhỏ vui tươiVẽ đồi núi --Phủ đầy lông nhung nhàn nhạtTôi để chúng kề nhau thật gầnĐể chúng yêu nhauĐể cho mỗi một lần ngầm đồng ýMỗi một lần khuấy động trời xuân tĩnh lặngĐều trở thành sinh nhật của một đóa hoa xinhTôi còn muốn vẽ tương laiTôi chưa từng gặp nàng, cũng không có khả năng ấyNhưng biết nàng rất đẹp(dịch Bánh Tiêu: http://banhtieu137.blogspot.com/)Tôi vẽ tấm áo khoác mùa thu của nàngVẽ những ánh nến và lá phong thiêu đốt nàyVẽ thật nhiều vì yêu nàngMà tim lụi tắtVẽ hôn lễVẽ từng ngày lễ tỉnh lại lúc sớm mai --Phía trên dán giấy gói kẹo thủy tinhCùng tranh minh họa đồng thoại phương bắcTôi là một đứa trẻ bốc đồngTôi muốn xóa sạch tất cả bất hạnhTôi muốn trên khắp mặt đấtVẽ đầy cửa sổĐể tất cả những đôi mắt quen nhìn trong bóng tốiSẽ quen dần với ánh sángTôi muốn vẽ gióVẽ một dãy núi cao lớn hơn nữaVẽ khát vọng của dân tộc đông phươngVẽ biển rộng --Âm thanh vui mừng vô biên vô hạnCuối cùng, trên góc giấyTôi còn muốn vẽ chính mìnhVẽ một con gấu túiNó ngồi trong rừng rậm Victoria thăm thẳmNgồi lặng im trên nhánh câyNgẩn ngơNó không có nhàKhông có một trái tim ở tại phương xaNó chỉ có, thật thật nhiều(dịch Bánh Tiêu: http://banhtieu137.blogspot.com/)Giấc mơ như quả mọngVà đôi mắt rất rất lớnTôi đang hy vọngĐang suy nghĩNhưng không biết tại saoTôi không nhận được bút chì màuKhông có được một thời khắc rực rỡTôi chỉ có tôiNgón tay tôi và đau đớnChỉ có tờ giấy bị xé rách kiaGiấy trắng thân yêuĐể chúng đi tìm lũ bướmĐể chúng biến mất từ hôm nay


. . .


Hoàng hôn buông xuống, bóng tối tràn ngập mặt đất. Khu dân cư nào đó,trong căn phòng một hộ gia đình, đèn đuốc sáng trưng.


Đây là một căn nhà ba phòng một sảnh. Lúc này, trong phòng chỉ có một"Người đàn ông", nhưng lại thắp sáng tất cả đèn trần trong nhà thậm chítrong phòng bếp và hai nhà vệ sinh, phảng phất như hy vọng ánh sáng nhỏnhoi này có thể thôn tính bóng tối của cả trời đêm.


Người đàn ông ngồi trong căn phòng có vẻ như là phòng sách, trên bànhọc trước người đặt một quyển sách. Gã kinh ngạc ngắm nhìn bóng đêmngoài cửa sổ, trong miệng ngâm nga bài thơ kinh điển của Cố Thành. Trạngthái này từ sau khi "Người phụ nữ" ra ngoài, gã vẫn mãi duy trì như thế, đãbảy tám tiếng rồi. Gã dường như đang đợi thời khắc nào đó tới -- Có lẽ gã engại đêm tối (tối tăm), nhưng càng đợi đêm càng sâu.


". . .Tôi muốn trên khắp mặt đất / vẽ đầy cửa sổ / để tất cả những đôi mắtquen nhìn trong bóng tối / sẽ quen dần với ánh sáng. . ." Giọng người đànông càng thêm trầm thấp, cho đến khi bả vai run rẩy. Gã giựt ngăn kéo bànra, từ sâu bên trong lấy ra một hộp gấm màu đen dài, mở nắp hộp lấy ra mộtchiếc chìa khóa, siết chặt trong tay, trong phòng lập tức vang lên một tràntiếng khóc nức nở đầy khuất nhục.Chẳng biết qua bao lâu, đồng hồ quả lắc trên tường đã gõ mười tiếng,người đàn ông đột nhiên nhảy dựng lên khỏi ghế -- nổi trận lôi đình. Gã cơhồ dùng hết toàn lực nghẹn ngào rít lên trong phòng: "Tại sao? Tại sao cácngười đều như thế? Các người có biết tôi đã cố gắng nhiều, cố gắng nhiềuthế nào không? Các người có biết tôi muốn trở thành một người đàn ông tốt,một người chồng tốt cỡ nào không. . ." Người đàn ông chỉ tay lên trời, tiếptheo lại chỉ về hướng khung hình treo trên tường, ánh mắt từ phẫn nộ uất ứctrở về lạnh lùng thâm thúy, ngữ khí theo đó trầm thấp hẳn, "Là mày, mày,bọn mày hủy diệt giấc mộng của tao, tao sẽ khiến bọn mày trả giá đắt! Taoyêu bọn mày, cho nên phải trừng phạt bọn mày!"


Người đàn ông thay áo đen quần đen, trùm nón màu đen, lách người racửa. Đèn cảm ứng lúc sáng lúc tối, nương theo tiếng bước chân quyết tuyệt,trong hành lang vang vọng giọng ngâm nga âm trầm của người đàn ông:"Tôi đang hy vọng / Đang suy nghĩ nhưng không biết tại sao / Tôi khôngnhận được bút chì màu / Không có được một thời khắc rực rỡ / Tôi chỉ có tôi/ Ngón tay tôi và đau đớn / Chỉ có tờ giấy bị xé rách kia / Giấy trắng thânyêu / Để chúng đi tìm lũ bướm / Để chúng biến mất từ hôm nay. . ."


Thời gian thấm thoát qua nhanh, chớp mắt Hàn Ấn đã ở thành phố J gần hai tháng.

Các nhánh tổ chuyên án còn đang cẩn thận tiến hành điều tra, tiếc nuối làđến nay vẫn chưa thu được đầu mối có giá trị. Trong sắp xếp điều tra trướcmắt, từ đám người trải qua "Án bằm thây 1. 18" năm đó, chưa phát hiện kẻtình nghi quan trọng gây "Án bằm thây 1. 4"; Đinh Hân đa nhân cách, mặcdù từng tạo thành một ít quấy nhiễu với Hàn Ấn, nhưng cô bé có nhân chứngđầy đủ chứng minh khi xảy ra án cô vắng mặt tại hiện trường; Dưới sự hiệptrợ của trung tâm quản chế cảnh sát giao thông, tổ chuyên án sàng lọc videotheo dõi gần khu phố quán bar đêm Vương Lỵ mất tích, không phát hiện xekhả nghi; Về vấn đề Mã Văn Đào và Hứa Tam Bì có phải hung thủ "Án bằmthây 1 .18" hay không, bởi vì thiếu chứng cứ tạm thời bị gác lại điều tra;tung tích của Dư Mỹ Phân trái lại có chút đầu mối, ở một nhà khách cho thuêgiường điều tra được cô ta từng vào ở, nhưng từ đầu tháng 2 cô ta đã đi,trước mắt hướng đi không rõ; Nhiệm vụ theo dõi Phùng Văn Hạo vẫn doKhang Tiểu Bắc phụ trách, trong khoảng thời gian này hắn cơ bản chỉ hoạtđộng ở hai chỗ là bệnh viện và nhà, sau giờ làm việc rất ít ra ngoài, thỉnhthoảng sẽ có một hai lần đi xã giao không phát hiện dị thường; Xem như tintức tốt, còn có Khang Tiểu Bắc và Hạ Tinh Tinh đã thành một đôi. Khôngbiết Khang Tiểu Bắc làm thế nào trong bề bộn trăm việc mà nhanh chónghâm nóng được tình yêu giữa cậu ta và cô bé, hơn nữa gia trưởng hai bênđều thật thích cả hai, có nhiều ý muốn cho hai người cưới ngay.


Đương nhiên, lúc này tin tức tốt lớn nhất là còn chưa xuất hiện nạn nhânthứ hai. Việc này đối với cả xã hội và phần lớn thị dân mà nói là phươngdiện tốt, nhưng từ góc độ cảnh sát mà nói cũng là cổ bình (Tiêu: cổ bình là từlóng miêu tả sự hạn chế, không thoát ra được) của quá trình điều tra phá án.Tính đặc thù của sát nhân biến thái quyết định ở động cơ không rõ, cũngcó thể gọi là giết người không động cơ. Hung thủ thường không tồn tại bấtkỳ giao điểm nào trong cuộc sống nạn nhân, việc này có nghĩa phạm vi kẻtình nghi có thể vô cùng lớn. Mặc dù có "Đặc tả tội phạm" của nhà tâm lýhọc phạm tội để trợ giúp thu nhỏ lại phạm vi, nhưng vẫn vượt quá phạm viđiều tra hung án bình thường rất nhiều. Song từ tính chất trên mà nói, loại vụán này đối với cảnh sát cũng có một mặt lợi.


Hung thủ một khi bắt đầu gây án, liền rất khó ức chế dục vọng tiếp tụcgiết người của mình. Hắn đã chạy thoát được lần giết người thứ nhất, nhấtđịnh sẽ ngóc đầu trở lại, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. . .Hắn sẽ cho cảnh sátrất nhiều cơ hội vây bắt. Thời gian dài, đối với loại vụ án này cảnh sátthường cũng chỉ có thể tìm ra sơ hở trong những lần gây án tiếp theo củahung thủ, cuối cùng mới có thể tập trung hung thủ. Đối với tất cả cảnh sátmà nói, quá trình này tràn ngập bất đắc dĩ, mâu thuẫn và bi ai, bởi vì thànhcông cuối cùng, thường phải trải qua một, hai, thậm chí càng nhiều người vôtội hy sinh. Đây là thực tế, không ai nguyện ý nhìn thấy, rất tàn khốc, nhưngkhông cách nào kết thúc.


Trong lòng Hàn Ấn rất rõ ràng, hung thủ nhất định sẽ tiếp tục gây án, nạnnhân kế tiếp khi nào xuất hiện, e rằng phải quyết định bởi trường độ hungthủ "Làm nguội", quyết định ở việc hắn có chịu được sự suy sụp nữa haykhông. . . Ngày 1 tháng 5, năm 2012, ngày nghỉ cuối cùng của quốc tế laođộng, khoảng 6 giờ sáng, quảng trường Tân Giới Khẩu, tiếng còi xe cảnh sátliên tục không ngừng, số lượng xe cảnh sát ùn ùn kéo đến.


Tổng diện tích quảng trường Tân Giới Khẩu khoảng 2 vạn mét vuông,đường kính khoảng 160 mét, diện tích xanh hóa chiếm hơn phân nửa. Bãi cỏxanh biếc, nhụy hoa đỏ, còn có hơn mười cây bạch quả và tùng bách rợptrời, trang điểm cho quảng trường tươi mát tao nhã. Bốn phía quảng trườngcó dàn loa cao cấp, mỗi ngày đúng giờ phát các ca khúc nổi tiếng thế giới,cung cấp bố trí ghế gỗ dài cho thị dân và du khách rảnh rỗi nghỉ ngơi, khithời tiết nắng ráo còn có bầy bồ câu tung bay, thị dân và du khách có thể đếngần ngắm nhìn và cho lũ bồ câu ăn. Tóm lại, ngày thường đó là một nơi nghỉngơi, tập thể dục, du ngoạn rất tốt. Nhưng buổi sáng oi bức mang theo ẩmướt này, trên khắp quảng trường trống trải lại máu me nồng đậm.
Lúc này, quanh quảng trường kéo một vòng cảnh giới trắng xanh, bênngoài dây đều là cảnh viên canh gác, đứng yên trang nghiêm, bày trận chờđợi. Trong giải dây, pháp y và cảnh viên phụ trách khám nghiệm hiện trườngđều khẩn trương bận rộn.


Như Hàn Ấn dự đoán, hung thủ lại tiếp tục gây án!


Người báo án là mấy bà dì sáng sớm cùng nhau đến quảng trường tập thểdục. Lúc ấy các bà muốn từ cửa nam tiến vào quảng trường, phát hiện mộttúi rác lớn màu đen để ngang vị trí chính giữa lối vào. Các bà cảm thấy tòmò, vừa mồm năm miệng mười, vừa tiện tay mở túi ra. Miệng túi buộc rấtlỏng, các bà không mất chút sức nào liền mở được túi, kết quả thấy được mộtcái đầu người. . .Nhận được báo án, thị cục cơ hồ huy động toàn bộ lựclượng ra quân, lãnh đạo có liên quan sau khi nhận được tin toàn bộ đến trìnhdiện.Giữa quảng trường, phó thị trưởng thành phố J kiêm cục trưởng cục cảnhsát Vũ Thành Cường nói gì đó với mấy vị cục phó bên cạnh. Vũ ThànhCường thỉnh thoảng phất tay vẻ mặt tức giận, mấy vị cục phó sắc mặt ai nấytái mét, chủ quản trinh sát hình sự Hồ Trí Quốc đầu cúi gằm. Mặc dù ngàynay đã có rất ít lãnh đạo sẽ nói khẩu hiệu trên hệ tư tưởng loại "Kỳ hạn pháán" này, nhưng sự nhẫn nại của lãnh đạo thành phố, sự nhẫn nại của lãnh đạocục, sự nhẫn nại của truyền thông và đông đảo thị dân đều có hạn, Hồ TríQuốc rất rõ ràng khi nạn nhân thứ hai xuất hiện ông ta sẽ phải đối mặt vớicái gì. Ông ta vô thức đưa mắt về phía đầu nam quảng trường, vẻ mặt rấtmâu thuẫn, chờ mong và do dự cùng tồn tại.


Lối vào đầu nam quảng trường, Diệp Hi và Hàn Ấn vẻ mặt lo lắng chờđợi kết quả kiểm tra sơ lược hiện trường của pháp y Cố Phi Phi.Trong túi đen chỉ chứa một đầu lâu của nạn nhân, đến từ nữ giới, tuổigiữa 25 đến 30. Đầu nạn nhân từ trên phần cổ họng bị chỉnh tề cắt xuống, haimắt rũ xuống, môi khẽ nhếch, lông mày và môi có dấu hiệu trang điểm dày.Đầu lâu đặt dạng "Thẳng đứng" trong túi rác, một mái tóc xoăn dài chỉnh tềxõa hai bên, khuôn mặt hướng về phố quán bar phía nam quảng trường.


"Nhãn cầu hơi nhô ra, phần mặt và kết mạc mắt có chút xuất huyết, cònlại triệu chứng không rõ ràng, cần kết hợp triệu chứng cơ quan nội tạng mớicó thể hoàn toàn xác nhận nguyên nhân tử vong, song phán đoán sơ bộ, hẳnlà giống những nạn nhân trước đều bị ngạt chết." Cố Phi Phi quỳ hai đầu gốitrên mặt đất, hai tay chống cơ thể gần như quỳ rạp xuống, hướng đầu nạnnhân quan sát một lúc lâu nói. Đang khi nói chuyện cô vươn tay sờ hàm dướinạn nhân, lại dùng một ngón tay đè lên phần mặt đầu lâu, "Chỗ hàm dướicứng đờ, phần cơ mặt rất căng, cứng cơ không có bất kỳ dấu hiệu thuyêngiảm nào, phỏng chừng tử vong chưa tới 24 giờ. Nhưng. . ." Cố Phi Phi đứngdậy, phủi hai tay mang găng trắng, chuyển đề tài, "Nhưng phần mặt nhiệt độkhá thấp, có lẽ thi thể từng bị bỏ vào nơi nhiệt độ thấp, tôi cần tổng hợp nhiệtđộ khí quan cơ thể mới có thể cho ra thời gian tử vong tương đối chuẩn xác."


Cố Phi Phi ngẩng đầu nhìn xa xa, nhóm trợ thủ đang vội vàng đo đạc vàghi chép nhiệt độ cơ quan nội tạng và mảnh vụn thi thể nạn nhân.


"Ừ, vậy phải nắm chắc nhé, tranh thủ mau chóng cho ra kết quả." Diệp Hicắn môi, vẻ mặt nôn nóng nói. Quay đầu, thấy Khang Tiểu Bắc đang lữngthững đi tới, cô lập tức trừng to mắt, nổi giận đùng đùng nói: "Sao bây giờcậu mới đến, đi đâu hả?"


"Em, em, em đang theo dõi Phùng Văn Hạo mà!" Khang Tiểu Bắc giậtmình, nhỏ giọng nói thầm một câu.


"Tối qua hắn ở đâu?" Giọng Diệp Hi vẫn rất cao.


"Hắn, hắn. . ." Không biết là bị sự tức giận hiếm thấy của Diệp Hi làmkinh hãi, hay vì nguyên nhân khác, Khang Tiểu Bắc hơi úp mở, mới thấpgiọng nói, "Hắn, hắn, ở nhà, không, không hề đi đâu."


Diệp Hi tức giận trừng mắt với Khang Tiểu Bắc, cất bước đi về phía lối raphía đông quảng trường.


Cảnh tượng Diệp Hi quở mắng thuộc hạ Hàn Ấn lần đầu tiên nhìn thấy,mà bộ dáng ấp a ấp úng của Khang Tiểu Bắc cũng rất khác thường. Sự thấtthố của Diệp Hi, là vì lại xuất hiện nạn nhân khiến áp lực của cô tăng gấpbội, điểm ấy Hàn Ấn có thể giải thích, nhưng tại sao Khang Tiểu Bắc phải"nói dối" chứ? Hàn Ấn nhíu mày, nhìn chằm chằm mắt Khang Tiểu Bắc,động tác Khang Tiểu Bắc rõ ràng có chút tránh né, nhưng Hàn Ấn vẫn chưavạch trần.


Quảng trường Tân Giới Khẩu hình tròn dạng phóng xạ, gồm 8 con đườngcái đổ vào, trong đó bốn tuyến đường chính đông tây nam bắc, bố trí bốn cửara vào. Hung thủ vứt xác vào khoảng nửa đêm về sáng hoặc gần rạng sáng,vả lại ngày nghỉ lễ quốc tế lao động còn chưa kết thúc, vì vậy người điđường không nhiều lắm, hiện trường vứt xác có thể được bảo tồn hoàn hảo.Hung thủ ném túi màu đen chứa đầu nạn nhân ở cửa ra vào phía nam; trongtúi ném ở phía đông cửa ra vào chứa quần áo và nội tạng còn lại của nạnnhân. Nội tạng đặt ngay ngắn trong túi rác màu đen nhỏ đặt dưới đáy túi đen lớn, phía trên xếp ngay ngắn quần áo nạn nhân.


Đám Hàn Ấn và Diệp Hi nhìn thấy cảnh viên phụ trách khám nghiệm hiệntrường đặt từng bộ quần áo vào túi vật chứng.


Phía trên cùng là một cái quần ngắn màu đỏ vải muslin hơi trong suốt,tiếp theo là áo ngực, quần lót, một đôi vớ chân màu đen. Cuối cùng, trong túicòn có một đôi giày cao gót màu hồng phấn siêu cao.


"Nhìn trang phục gợi cảm này, nạn nhân mất tích đêm đó hẳn là từng ghécâu lạc bộ đêm." Hàn Ấn nói.


"Đúng." Diệp Hi gật đầu tỏ vẻ tán đồng, ngồi xổm xuống đánh giá túi vậtchứng chứa quần áo và giày cao gót nói, "Chất váy may bình thường, giàycao gót là hàng rẻ tiền, trang phục gây chú ý như vậy, phỏng chừng là gáicủa câu lạc bộ đêm gần đây, hoặc gái điếm lẩn quẩn quanh các quán bar tìmkiếm khách làng chơi.


"Chẳng lẽ hung thủ quay đầu nạn nhân về phố quán bar, là muốn nói chochúng ta biết, hắn bắt nạn nhân ở con phố này sao?" Khang Tiểu Bắc caumày, "Bắt nạn nhân ở đây, lại vứt xác ở chỗ này, hắn muốn làm gì? Là muốncười nhạo cảnh sát chúng ta?"


Hàn Ấn trầm ngâm nhìn đường cái phía nam quảng trường, vừa suy tư,vừa gật đầu nói: "Có loại khả năng này."


"Túi đâu? Túi của cô ta đâu?" Diệp Hi như chợt nhớ tới gì đó nói, "Ănmặc hở hang như vậy, tất nhiên phải có một túi đựng điện thoại di động, vítiền vân vân, là bị hung thủ lấy đi rồi sao? Biểu hiện này cùng những vụ ántrước của hắn hoàn toàn ngược nhau rồi!"


"Có lẽ. . ." Hàn Ấn mấp máy môi, sắc mặt chợt nghiêm trọng hẳn, chầnchừ nói, "Có lẽ, lúc này đây, hắn muốn chúng ta tốn chút sức lực để xácnhận thân phận người chết!" Nói xong câu đó, anh há hốc miệng, nhìn nhưsắp nói ra suy nghĩ của mình, nhưng chẳng sao lại nuốt trở vào.Diệp Hi không chú ý đến biểu hiện muốn nói lại thôi của Hàn Ấn lắm, lậptức bắt đầu phân công nhiệm vụ, hai nhiệm vụ lớn lúc này: Một là phải xácnhận thân phận nạn nhân, hai là phải xác nhận thời gian mất tích của nạnnhân.


Nếu Phùng Văn Hạo đêm qua không có hành động dị thường, vậy tạmthời hủy bỏ giám thị với hắn trước, Diệp Hi ra lệnh Khang Tiểu Bắc dùngđiện thoại di động chụp lại đầu nạn nhân, sau đó mang ảnh đến lần lượt cácquán ven phố quán bar hỏi thăm, để xem có người nhận ra nạn nhân không;Đồng thời dặn dò Diêu Cương sưu tập tất cả các camera theo dõi dân dụngcó thể trên phố quán bar và phụ cận quảng trường, đem toàn bộ về đội, thờigian giới hạn trong vòng một tuần là được; Ủy nhiệm một cảnh viên kháccủa tổ chuyên án đến trung tâm chỉ huy cảnh sát giao thông , chọn lọc kiểmtra ghi chép camera giao thông phụ cận quảng trường mấy ngày gần đây, từđó tìm kiếm bóng dáng nạn nhân và kẻ tình nghi; Mặt khác lại dặn dò mộtcảnh viên lập tức liên lạc cùng các phân cục, sở cảnh sát, tra cứu ghi chép vụán mất tích, tìm kiếm vụ án có giới tính, tuổi, vẻ ngoài tương xứng với nạnnhân. . .Phân công nhiệm vụ đến cuối cùng, Hàn Ấn chủ động yêu cầu hiệptrợ Khang Tiểu Bắc đi hỏi thăm, Diệp Hi thoáng sửng sốt, không rõ vì saoanh có ý đó, nhưng cũng chỉ chợt thắc mắc thế thôi, cô bây giờ không có tâmtư lo lắng việc này, liền phất tay bảo Hàn Ấn tự mình lo liệu.


Lúc này ở phố quán bar thăm hỏi, thời gian không thích hợp lắm. Quán xámở trên con đường này, gồm có quán bar, Karaoke, câu lạc bộ đêm, vũtrường, căn bản đều buổi chiều mới bắt đầu buôn bán, sớm nhất cũng là sau12 giờ trưa mới mở cửa, huống hồ bây giờ còn chưa tới 6 giờ sáng, thật sự cóchút làm khó Khang Tiểu Bắc rồi. Song cũng là chuyện không có biện pháp,cũng không thể ngồi chờ đến tối mới điều tra đúng không? Lúc này KhangTiểu Bắc chỉ có thể gõ cửa từng nhà một, cố hết sức tranh thủ sớm xác nhậnthân phận nạn nhân.


Khang Tiểu Bắc theo thứ tự đi hơn mười quán, có cửa tiệm đóng chặtcửa, có phục vụ viên hoặc chủ quán lên tiếng, nhưng hoặc tỏ vẻ không nhậnra nạn nhân, hoặc nói không có ấn tượng gì. Đối với loại cục diện này KhangTiểu Bắc đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cũng không nổi giận, tiếp tục nhẫn nại lần lượt gõ cửa.


Dọc đường Hàn Ấn đều yên lặng theo sát phía sau Khang Tiểu Bắc,nghiêm mặt không nói một lời, thỉnh thoảng Khang Tiểu Bắc nói đùa vớianh đôi câu, muốn hâm nóng bầu không khí, anh vẫn luôn không chút biểucảm. Khang Tiểu Bắc không phải thằng ngốc, cảm giác được thái độ củaHán Ấn đối với cậu ta rất lạnh nhạt, nhiều ít có thể đoán được chút nguyêndo -- Cậu ta biết rõ, có một số việc không thể gạt được đôi mắt như tia Xquang kia của Hàn Ấn.


Ngập ngừng một chút, thừa dịp thời gian rảnh đến gõ cửa quán tiếp theo,Khang Tiểu Bắc rốt cuộc kiềm không được, thử thăm dò nói:"Sao vậy, anh Ấn, sao không nói câu nào cả?"


Hàn Ấn như trước mặt không chút thay đổi, nhàn nhạt nói: "Tôi đang đợicậu nói."


"Chờ tôi nói?" Khang Tiểu Bắc nặn ra trên mặt nụ cười, "Chẳng phải emvẫn luôn nói đấy sao?"


Hàn Ấn nhìn chăm chú vào mặt Khang Tiểu Bắc, thở thật dài một hơi,thành khẩn nói: "Tiểu Bắc, tôi vừa nãy không vạch trần cậu trước mặt độitrưởng Diệp, là muốn cho cậu cơ hội giải thích, tôi biết cậu là cảnh sát tốt,nhưng khó tránh không có sai sót, tôi không hy vọng cậu dùng lời nói dốiche giấu sai lầm của mình, nhất là phương diện có liên quan đến vụ án."Hàn Ấn nói xong câu này, tiếp tục nhìn chằm chằm Khang Tiểu Bắc.Khang Tiểu Bắc gục đầu, không dám nhìn vào mắt anh, trên mặt thoắt xanhthoắt trắng, vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên. Cuối cùng, cậu ta khó xử ho nhẹ haitiếng, nói: "


"Anh Ấn, em sai rồi, em không nên tự tiện rời khỏi hiện trường theo dõi.Em. . ." Khang Tiểu Bắc lấy can đảm ngẩng đầu, cắn môi, vẻ mặt xấu hổ nói,"Tối qua, Tinh Tinh tan ca lúc 10 giờ, e định đón cô ấy tan ca đưa về nhà rồiquay lại chỗ Phùng Văn Hạo, không la cà lâu. Nhưng, nhưng đến nhà cô ấy,cô ấy nói ba mẹ sang vùng khác du lịch rồi, bảo em vào ngồi một chút, emliền. . ."


"Cậu ở chỗ cô ấy đến tận sáng?" Hàn Ấn hỏi.


Khang Tiểu Bắc "dạ" một tiếng, cúi đầu.


"Nói vậy tình hình hoạt động của Phùng Văn Hạo đêm qua cậu không hềrõ ràng?" Hàn Ấn cao giọng hỏi.


Khang Tiểu Bắc gật hai cái, cúi đầu càng thấp hơn."Loại tình huống này lúc trước có từng xảy ra chưa?"


"Từng có vài lần đứt quãng, gần đây khá thường xuyên hơn."


"Cậu. . .Cậu hồ đồ à. . . Vụ án quan trọng như vậy, tại sao cậu có thể lặnmất? Cậu. . ." Hàn Ấn chỉ Khang Tiểu Bắc, dùng sức trừng cậu ta, thật muốnhung hăng mắng to cậu ấy vài câu, nhưng lời đến bên miệng vẫn nhịn xuống,dù sao Tiểu Bắc còn rất trẻ tuổi, bản thân rơi vào tình yêu cuồng nhiệt quênhết tất cả, hơn nữa theo dõi đã hơn một tháng, mục tiêu không có động tĩnhgì, trong lòng cậu ta mang chút may mắn cũng coi như có thể hiểu được.


Đứng ở góc độ Khang Tiểu Bắc suy nghĩ, Hàn Ấn không còn giận vậynữa, cố nhịn, giọng điệu dịu hơn chút nói: "Được rồi, sự việc đã như vậycũng đừng tự trách nữa, trước thu dọn chuyện này gọn gàng chút, trở về cònphải nghĩ làm sao xoay sở. Được rồi, lần trước tôi bảo cậu phái người đếnphòng thuê sau quán bar tìm hiểu thông tin của Phùng Văn Hạo, cậu đã làmchưa?"


"Đã tìm hiểu, song không ai nhìn thấy Phùng Văn Hạo từng lui tới đó.""Thế thì lạ thật." Hàn Ấn vừa cân nhắc vừa nhỏ giọng nói thầm, "Đêm đóhắn biết rõ có cảnh sát theo dõi mình, còn muốn đến quán bar, tiếp theo lại từcửa sau quán bar biến mất, hắn đến tột cùng muốn làm gì? Chẳng lẽ chính làđể trêu tức cảnh sát?"


"Nói không chừng đó chính là mục đích của hắn." Khang Tiểu Bắc phụhọa nói.


"Sau đó em rất cẩn thận, thường xuyên đổi ô tô khác nhau ngồi canh, hắnhẳn là không biết chúng ta luôn giám thị hắn. . ." Khang Tiểu Bắc giải thíchcho mình, sau đó rụt rè nói, "Anh Ấn, chuyện em trốn trực, có thể đừng nóicho đội trưởng Diệp không, em sợ chị ấy biết, đá em ra khỏi vụ án."


Hàn Ấn liếc cậu ta một cái, vứt một câu: "Cậu tốt nhất cầu thần tiên phùhộ Phùng Văn Hạo không liên can đến vụ án đi, nếu không tôi cũng khôngbảo đảm được cho cậu!"


Hàn Ấn nói lời này, chính là không muốn cho trong lòng Khang Tiểu Bắcđược dễ chịu, phải cho trái tim cậu ta treo lơ lửng, mục đích đương nhiên làcho cậu ta nhớ lâu một chút, nhớ kỹ giáo huấn.


Sau giờ ngọ, thân phận nạn nhân rốt cuộc đã có đầu mối.


Nạn nhân quả thật là một tiếp viên sofa của câu lạc bộ đêm. Theo một vị"tỷ muội" lui tới mật thiết với cô ta nói: Nạn nhân rời khỏi câu lạc bộ đêmlúc hơn 11 giờ tối ngày 28 tháng 4, khi ấy cô ta đón một món "lên sàn",khách là một khách quen. Song không lâu sau, nạn nhân gọi điện thoại chotỷ muội, nói khách tạm thời có việc, bỏ lại cô ta một mình ven đường, cònnói cô ta sẽ không quay lại câu lạc bộ đêm nữa, đón xe thẳng về nhà ngủ, sauđó thì không thấy xuất hiện nữa.


Bởi vì khách ra ngoài với nạn nhân là khách quen của câu lạc bộ đêm, chonên Khang Tiểu Bắc và Hàn Ấn không mất nhiều công sức đã tìm được ôngta. "Khách" là chủ quản bán hàng của một công ty, ông ta thừa nhận đêm đótừng đưa nạn nhân ra ngoài, song tạm thời nhận được điện thoại của kháchhàng trao đổi chuyện quan trọng, liền bảo nạn nhân xuống xe gần vòng xoayquảng trường Tân Giới Khẩu.
Lời "Khách quen" và "Tỷ muội" nói có thể chứng thật: Thời gian nạnnhân mất tích hẳn vào khoảng 11 giờ tối ngày 28 tháng 4; Địa điểm mất tíchtương tự Vương Lỵ, đều ở phụ cận vòng xoay quảng trường Tân Giới Khẩu.Vì vậy cũng đã chứng thật phân tích của Hàn Ấn lúc trước: Hung thủ lầnthứ hai gây án, quả nhiên tuân theo phương thức gây án lần đầu, thông quakhu vực điểm mù của camera theo dõi ở quảng trường, giả mạo xe taxi đen,dụ nạn nhân chủ động lên xe, từ đó bắt nạn nhân đi. Đây là hành vi thủ đoạnphạm tội cũ bình thường theo phân tích chứng cứ. có những điểm này, có thểcân nhắc gộp án.


Hàn Ấn và Khang Tiểu Bắc chạy tới nhà nạn nhân thuê, tìm được chủ nhàmở cửa. Ở bên trong tìm tòi một chút, không phát hiện đầu mối có giá trị, chỉtìm được giấy chứng nhận của nạn nhân. Nạn nhân tên Điền Mai, 29 tuổi,người tỉnh khác. Thông qua số di động tra cứu lịch sử cuộc gọi, cuộc điệnthoại cuối cùng đêm nạn nhân mất tích, là gọi điện cho tỷ muội câu lạc bộđêm, điện thoại di động hiện nay trong trạng thái tắt máy.


Tiếp theo, là thông tin video theo dõi.


Trong video theo dõi của trung tâm chỉ huy cảnh sát giao thông, khôngphát hiện chiếc xe khả nghi và bóng dáng hung phạm; Video theo dõi dândụng, thương dụng chung quanh quảng trường và phụ cận phố nam vẫn đangcẩn thận thẩm duyệt, trước mắt vẫn chưa phát hiện điểm khả nghi. Mà trọngđiểm điều duyệt theo dõi, đương nhiên là thiết bị theo dõi trong quảngtrường, từ đó cũng thật sự có phát hiện. Nhưng phát hiện này vẫn chưa khiếnhung thủ hiện hình, cơ bản chỉ xác nhận thời gian vứt xác. Trong quảngtrường tổng cộng có hai nơi có thiết bị theo dõi, lần lượt lúc 3 giờ 5 phútsáng và 3 giờ 7 phút sáng, máy quay đột nhiên bị hắt đầy sơn đen, hiển nhiênlà hung thủ gây nên, việc này chứng tỏ hung thủ tiến hành vứt xác vàokhoảng 3 giờ sáng.Mà gần thời gian tan ca, pháp y Cố Phi Phi lại gửi đến tin nhắn, báo kếtquả kiểm nghiệm xác, Hàn Ấn vội vàng chạy tới khoa pháp y thị cục.


Đi thẳng tới phòng giải phẫu, Cố Phi Phi và các trợ thủ của cô đang bậnrộn vây quanh bàn kiểm nghiệm xác, trên bàn kiểm nghiệm xác một hìnhngười dùng một số xương cốt và mảnh vụn cơ thể chắp vá lại đã thấy đượcsơ lược hình dáng.


Nhìn thấy Hàn Ấn, Cố Phi Phi dặn dò trợ thủ tiếp tục, mình thì cởi găngcao su, phất tay gọi Hàn Ấn đến phòng làm việc của cô.


"Biết anh sốt ruột, cho nên gọi anh sang đây, nói trước một vài kết quảkiểm tra đo lường trọng điểm cho anh biết." Cố Phi Phi từ trên bàn cầm lấymột bản báo cáo giao cho Hàn Ấn.


Hàn Ấn nhận lấy báo cáo lật xem, Cố Phi Phi cũng không nhàn rỗi, tiếnhành giải thích nói: "Phần da mặt, kết mạc của mắt nạn nhân có chút trạngthái xuất huyết, van cơ quan nội tạng có tụ huyết, xuất huyết màu đỏ sậm,không có dấu hiệu ngưng tụ giai đoạn đầu, trong túi rác đựng đầu lâu lấy rađược dịch mũi và dịch đàm. Có thể xác nhận: Nạn nhân này và nạn nhânVương Lỵ của vụ án trước giống nhau, đều là bị túi rác đen làm ngạt chết."


"Thời gian tử vong bởi vì phân thây, tạo thành rất nhiều chỉ tiêu bị pháhư, cho nên tương đối khó phán đoán. Từ độ cứng của hàm dưới và phần mặtcơ thể đến xem, hẳn đang ở trạng thái đỉnh cao của sự cứng cơ, cho nên nạnnhân tử vong tuyệt đối không quá 24 giờ. Mà nhiệt độ thi thể kể cả nội tạngvà thịt đo được trong quảng trường chỉ có khoảng 12 , cái này xuất hiệnmâu thuẫn. Cơ thể người sống dưới khống chế của trung khu điều tiết nhiệtđộ cơ thể, nhiệt lượng sinh ra và phát tán bảo trì cân bằng, nhiệt độ cơ thể cóthể bảo trì cố định ở khoảng 37 . Người chết, sự trao đổi chất đình chỉ,không hề sinh ra nhiệt lượng, mà phát tán nhiệt lượng vẫn tiếp tục tiến hành,độ ấm thi thể sẽ từ từ giảm xuống. Tôi tra xét dưới tình huống nhiệt độ hômqua, ba ngày nhiệt độ cao nhất là khoảng từ 15 đến 20 . Bình thườngtrong hoàn cảnh nhiệt độ này, trong 10 giờ đầu nạn nhân chết, chia đều mỗigiờ nhiệt độ cơ thể giảm xuống 1 , mà sau 10 giờ chia đều mỗi giờ giảmxuống 0. 4 ~0. 5 . Nếu hung thủ phân thây trong khoảng thời gian nạnnhân chết chưa lâu, vậy từ nhiệt độ suy tính ra, nạn nhân ít nhất đã tử vonghơn 40 giờ. Hai suy đoán mâu thuẫn giá trị biểu hiện chính là, nạn nhân cứngcơ giảm khá chậm, xác lạnh xuống quá nhanh, giải thích duy nhất chính làthi thể từng được bỏ ở nơi nhiệt độ thấp. Song trên hài cốt thi thể không pháthiện dấu hiệu từng đóng băng, có thể loại trừ tủ đông hoặc tủ lạnh, cho nêntôi cho rằng hung thủ nhất định có một 'tầng hầm' giấu nạn nhân.


"Về phần thời gian tử vong khá chuẩn xác, chỉ có thể tạm thời phán đoántừ góc độ cứng cơ và tụ máu. Từ phần vụn mông nạn nhân đến xem, màu tímnhạt, biểu hiện tụ máu đã đến kỳ kết hạch, lại tổng hợp trị số cứng cơ, cùngvới nhân tố chết ngạt và hoàn cảnh nhiệt độ thấp thời gian phát sinh cứng cơkhá thong thả, thời gian tử vong hẳn là 24 đến 30 giờ trước khi bị phát hiệnbằm thây. Tụ máu của nạn nhân chủ yếu hiện ra trong mảnh vụn ở mông vàphần sau tứ chi, nhưng trong mảnh vụn lưng không có, việc này chứng tỏnạn nhân khi bị phân thây thì nằm ngửa, nhưng mặt ngoài tiếp xúc cũngkhông bằng phẳng.


"Nhìn trước mắt đại khái, mảnh vụn thi thể gần ngàn khối, móng tay vàmóng chân từng được sơn, chỗ cổ tay và cổ chân có vết dây trói, miệng cắttương xứng với vụ án trước, đến từ dụng cụ chuyên nghiệp giống nhau, thủpháp cũng chuyên nghiệp giống vậy. Cơ quan nội tạng đầy đủ, không thiếumất. . ."


Cố Phi Phi một hơi nói tỉ mỉ báo cáo kiểm nghiệm xác và suy đoán tươngquan, không biết do nói quá nhanh, hay gần đây cơ thể quá mức mệt nhọc cóchút ốm, nói xong lời cuối cùng lại ho sặc sụa một trận, Hàn Ấn vội cầm lấyly giữ nhiệt trên bàn đưa qua.


"Sao thế, thân thể không thoải mái?" Hàn Ấn nhìn Cố Phi Phi uống mộthơi cạn sạch nước trong ly giữ nhiệt hỏi.


Cố Phi Phi đặt ly xuống "Ừ" vài tiếng, thanh thanh cổ họng nói: "Haingày nay hơi cảm cúm.""Chú ý nghỉ ngơi, uống nhiều nước." Hàn Ấn ân cần nói.


Cố Phi Phi cười miễn cưỡng: "Tôi biết, cám ơn."


"Có phải không tìm được chứng cứ liên quan đến hung thủ không?" HànẤn chuyển chủ đề về vụ án.


"Trước mắt còn chưa có phát hiện." Cố Phi Phi dùng sức nén cổ họng khôngứa, hơi vuốt cằm, tiếp theo lại không ngừng ho khan.


Thấy dáng vẻ Cố Phi Phi có lẽ đã bệnh, Hàn Ấn không quấy rầy cô nữa,bỏ lại vài câu khách sáo chú ý sức khỏe các loại rồi rời khỏi trung tâm phápy.
Đêm đã khuya, đèn đóm như cũ, tổ chuyên án.


Theo hung thủ tiếp tục gây án, sự chú ý và áp lực đến từ khắp nơi độtngột tăng mạnh, chúng từ trên xuống dưới lớp lớp truyền tới, cuối cùng đềurơi xuống người tổ trưởng tổ chuyên án Diệp Hi. Phía trên lãnh đạo đươngnhiên sẽ không quan tâm vụ án kia có khó làm cỡ nào, hung thủ có giảo hoạtcỡ nào, người ta muốn là một kết quả -- Cô lo vụ án này không được, vậy đổingười khác đến lo. Cũng may Diệp Hy thuộc dạng công trạng cao ngất ở thịcục, danh tiếng không tồi, lãnh đạo nhất thời khó có thể dễ dàng đổi cô đi,nhưng trong lời nói ra đã lộ chút ý tứ: Nếu nạn nhân tiếp tục xuất hiện, DiệpHi e rằng phải giao ra "Ấn soái" thôi.


Lúc này, Diệp Hi ngồi trước máy tính, nhìn đi nhìn lại video theo dõichung quanh đường cái phía nam và quảng trường Tân Giới Khẩu, cô khôngtin hung thủ thật sự như được thần linh trợ giúp, chạy thoát tất cả ống kínhcamera theo dõi. Thỉnh thoảng, cô sẽ dừng lại, cho mắt nghỉ ngơi, quay đầuchú ý Hàn Ấn đang đứng sau người. . .Trên tường sau lưng Diệp Hi, treo tấmbảng trắng thật lớn, phía trên dùng nam chân dán hai bức ảnh đầu lâu hiệntrường vứt xác, lần lượt thuộc về "Án bằm thây 1. 4" hai nạn nhân Vương Lỵvà Điền Mai. Hàn Ấn nhìn chằm chằm tấm bảng trắng này, yên lặng suy tưđã vài giờ.


Sự xuất hiện của nạn nhân Điền Mai, đã xác nhận "Nghiên cứu nạn nhân"của Hàn Ấn lúc trước -- Đối tượng hung thủ xâm hại có hình tượng cố định.Đặt ảnh Điền Mai và Vương Lỵ lại với nhau so sánh, có thể phát hiện khuônmặt hai người vô cùng giống, đều là mặt trái xoan, xương gò má đều hơi nhôra, cũng đều để một mái tóc xoăn thật dài như thác đổ, đương nhiên còn cóquần áo màu đỏ gây chú ý họ mặc khi mất tích.


Tuổi khoảng 30, tướng mạo khá chín chắn, uốn tóc phục cổ thập niên 80,trang điểm tinh xảo, quần áo tươi tắn. Loại hình tượng như vậy, thúc đẩyhung thủ đang trong phẫn nộ cực độ sinh ra phản ứng căng thẳng cao độ,cuối cùng áp dụng hành vi bạo lực biến thái liên tiếp, hiển nhiên để trừngphạt đối tượng ẩn núp trong lòng hung thủ nhiều năm. Trước mắt đã có thểnhận định: Nguyên nhân kích thích ban đầu của hung thủ là từ mẹ hắn.


Mặt khác, đã có chứng cứ biểu hiện đầy đủ: Hung thủ chỉ dùng túi rác đentrùm đầu Vương Lỵ và Điền Mai, cuối cùng hai người ngạt chết. Nguyên lýchết ngạt, nói đơn giản chút chính là ngăn cản nạn nhân hít thở, khiến cho cơthể nạn nhân nhanh chóng thiếu dưỡng khí, tích trữ nhiều CO2 dẫn đến cơquan hoại tử, cuối cùng dẫn đến cái chết. Phương thức giết người ấy so vớinhững phương thức khác, quá trình tử vong khá dài, tâm lý sợ hãi thểnghiệm kinh hoàng nhất, lại thêm túi rác đen khiến nạn nhân mất đi cảm giáckhông gian và phương hướng, trong nháy mắt nạn nhân chết đã chịu đựng sựsợ hãi thật sự khiến người thường khó có thể tượng tượng. Hung thủ tronghai lần gây án, đều sử dụng phương thức giết người tàn nhẫn và phiền phứcnhư thế, không phải đơn giản là vấn đề thủ đoạn giết người cũ, mà là mộtloại dấu hiệu hành vi, nhất định có chứa ngụ ý nào đó.


Về vấn đề thời gian: Hung thủ gây án lần nữa vẫn lựa chọn ngày nghỉchung, ý rằng hắn quả thật có một công việc bình thường. Mặt khác, ĐiềnMai mất tích khoảng 11 giờ đêm ngày 28 tháng 4, vụn xác xuất hiện ở quảngtrường là khoảng 3 giờ sáng ngày 1 tháng 5, mà báo cáo pháp y cho thấy thờigian tử vong khoảng 30 giờ trước khi vụn xác được phát hiện, cho thấy hungthủ bắt Điền Mai vẫn chưa giết cô ta ngay, mà để cô ta sống khoảng 24 giờ,giống nạn nhân Vương Lỵ ở vụ án đầu tiên, cũng là bị bắt sau 24 giờ mới bịgiết. Hung thủ tại sao phải để họ sống thêm một ngày chứ? Trong một ngàynày hắn đã làm gì? Có lẽ hắn muốn hưởng thụ trọn vẹn khoái cảm khốngchế, chúa tể, khống chế vận mệnh, có lẽ hắn muốn dùng thời gian dài nhất cóthể để ngược đãi, lăng nhục nạn nhân. . .Tóm lại đây là một loại mô hình cốđịnh, ý nghĩa nạn nhân trong 24 giờ đầu mất tích có hy vọng được giải cứu.Vì vậy Hàn Ấn lo lắng nên thông báo các phân cục, sở cảnh sát toàn thànhphố, sau khi nhận được báo cáo mất tích phải gửi báo cáo tới tổ chuyên ánđầu tiên, từ đó tranh thủ thời gian giải cứu người mất tích.


Về vấn đề nghề nghiệp của hung thủ: Hung thủ trong 30 giờ sạch sẽ lưuloát hoàn thành một loạt động tác giết người bằm thây, thời gian ngắn ngủinhư thế, thủ pháp lại khá chuyên nghiệp, khiến Hàn Ấn không thể khôngxem xét kỹ một lần nữa nghề nghiệp của hung thủ.


Hung thủ hẳn có xuất hiện giao điểm với "Án bằm thây 1. 18", đồng thờilại tham gia hoặc từng tham gia nghề nghiệp tương quan sử dụng dao kéo,hoặc trong bối cảnh gia đình có kinh nghiệp nghề nghiệp như vậy. Đươngnhiên, trước mắt có một kẻ tình nghi -- Phùng Văn Hạo. Song cái này đối vớibáo cáo đặc tả trước đó là một bổ sung nho nhỏ, rất nhiều vụ án cho thấy, sátthủ liên hoàn ở phương diện này đều có thiên phú khá mạnh.


Về vấn đề địa điểm hung thủ chọn vứt xác: Nếu như nói hung thủ có thểvì lo lắng vứt xác bị cảnh sát theo dõi, cho nên trong lần gây án thứ hai vứtxác đến nơi khác là có thể lý giải, vậy chọn vứt xác trong khu vực phồn hoanhất nội thành, thậm chí chính là khu vực hắn bắt nạn nhân, lại có vẻ vôcùng cực đoan và mạo hiểm. Việc này rõ ràng là một loại cố ý biểu diễn, chothấy hung thủ phạm tội có dấu hiệu thăng cấp rất nhanh. Đối với sát thủ liênhoàn mà nói, theo những lần gây án liên tục không ngừng, dục vọng củachúng cũng sẽ thăng cấp theo, từ mới đầu dùng tổn thương người khác để đạtđược cảm giác thỏa mãn, từ từ ngược lại sẽ theo đuổi mức độ kích thích sâuhơn -- Tỷ như lực chú ý của truyền thông và công chúng sẽ cho chúng cảmgiác hư vinh; Tỷ như sự chú ý của cảnh sát với chúng sẽ cho chúng cảm giácthành tựu. Nhưng trong những vụ án trước đây, có rất ít như án này -- Kẻphạm tội trong lần thứ hai gây án, đã biểu lộ ngay đặc thù phạm tội thăngcấp này. Việc này chứng tỏ hung thủ vụ án này quả thật có lối suy nghĩ rấtchín chắn và trí lực vượt trội người thường, đồng thời cũng biểu lộ hắn đãbắt đầu hưởng thụ cảm giác thỏa mãn được cảnh sát chú ý, mà loại cảm giácthỏa mãn mãnh liệt như thế, lại tiến thêm một bước cho thấy hắn đã từng cótiếp xúc gần gũi với cảnh sát, cũng tức là nói hung thủ từng nằm trong nhữngkẻ tình nghi được tổ chuyên án phỏng vấn lúc trước. Như vậy xem ra, DưMỹ Phân vẫn luôn được nhắc tới trong vụ án, hẳn có thể chính thức loại bỏkhỏi tình nghi, nhưng vẫn phải cố gắng tìm được cô ta, hy vọng cô ta có thểmang đến đột phá mấu chốt cho "Án bằm thây 1. 18". Lúc này, Hàn Ấn chorằng không cần tiếp tục tra xét phạm vi lớn nữa, khẩn yếu chính là bắt đầu từnhững người tình nghi từng được tổ chuyên án điều tra qua, từ trong nhữngkẻ tình nghi từng tiếp xúc tìm được bóng dáng hung thủ.


Còn có một vài khả năng có tác dụng hiểu rõ bối cảnh của hung thủ rấtquan trọng: Hung thủ tại sao phải đặt đầu nạn nhân về phía nam? Vốn dĩ HànẤn cũng có cùng nhận thức với cách nói của Khang Tiểu Bắc, cho rằng hungthủ là đang nói cho cảnh sát biết hắn bắt nạn nhân từ khu vực nào. Nhưngkhi anh lật xem lại ảnh hiện trường và hồ sơ lúc trước phát hiện, đầu VươngLỵ cũng là hướng về phía nam, mà "Án bằm thây 1. 18" thì không, đầu DuẫnÁi Quân là ngửa mặt lên trời, xem ra ngay từ đầu hung thủ đã không thiếusáng tạo. Nhưng loại dấu hiệu hành vi này có ngụ ý gì? Là một loại hành vivô thức, hay một cách kể của hung thủ? Trên vấn đề này, Hàn Ấn rối rắm rấtlâu vẫn không giải thích được, nhưng anh tin đây tuyệt đối là một hành vi cótính chỉ dẫn. . .Thời gian đã quá nửa đêm, khi Hàn Ấn vẫn đang đắm chìmtrong suy nghĩ về vụ án, đột nhiên nghe được Diệp Hi dùng giọng nói hưngphấn hét lên: "Tìm được rồi, rốt cuộc tìm được rồi, không ngờ thật sự là kẻđó. . ."


Hàn Ấn xoay người bước nhanh tới trước máy tính của Diệp Hi, chỉ thấytrên màn hình hiển thị, một khuôn mặt quen thuộc -- 1 giờ sáng ngày 1 tháng5, trước ATM một ngân hàng phụ cận quảng trường Tân Giới Khẩu, videotheo dõi ghi lại bóng dáng Phùng Văn Hạo rút tiền.


Sáng sớm.


Khi Phùng Văn Hạo và mẹ mình ra khỏi cửa căn hộ đơn, phát hiện đã cómột đội cảnh sát canh giữ ở cửa.


Lập tức có cảnh viên đi lên trình chứng nhận cảnh sát và giấy triệu tập,lấy ra còng tay còng lấy hai tay hắn, Phùng Văn Hạo không hề giãy giụa, kháphối hợp ngồi lên xe cảnh sát.


Trong phòng thẩm vấn, còng tay đã mở, Phùng Văn Hạo vẫn duy trì tháiđộ bình thản, vẻ mặt vô tội mỉm cười nhìn Hàn Ấn và Diệp Hi ở bàn đốidiện. Nhưng mồ hôi hột rịn trên trán và mồ hôi thấm ướt sơ mi đã bại lộ tâmtrạng khẩn trương, lộ rõ hắn chẳng qua đang cố gắng bình tĩnh mà thôi.


Đồng thời Hàn Ấn chú ý tới vấn đề ăn mặc của Phùng Văn Hạo -- Đặcđiểm khí hậu thành phố J là xuân thu ngắn đông hạ dài, cơ hồ không cảmgiác được sự tồn tại của mùa xuân, thoáng cái đã vượt qua đến giữa hè, khiđến đầu tháng 5, nhiệt độ đã gần 30 độ. Thời tiết nóng bức như vậy, PhùngVăn Hạo lại mặc áo sơ mi tay dài, mà cổ tay lại cài quá chặt. Càng làm choHàn Ấn sinh nghi chính là, Phùng Văn Hạo từ khi vào phòng thẩm vấn, tayphải một mực vuốt nút thắt tay áo bên trái sơ mi, động tác này trong cuộc nóichuyện lần trước Hàn Ấn đã chú ý tới, không biết đây là động tác thói quenkhi hắn muốn giải phóng áp lực, hay trong cổ tay áo kia cất giấu bí mật gì?
Hàn Ấn nhếch miệng châm biếm đánh giá Phùng Văn Hạo cả người mồhôi lạnh, sau một lát, anh hừ mũi nói: "Nhiệt độ cao như vậy, anh còn mặcsơ mi tay dài, cổ tay còn cài chặt chẽ, che đậy kín đáo như thế, không nóngsao?"


"Cũng ổn, thói quen nghề nghiệp, làm bác sĩ chung quy phải cố gắng tránh xa vi khuẩn có thể." Phùng Văn Hạo vừa nói chuyện, tay phải vô thứcrụt về, vẻ mặt rất khó xử.


Hàn Ấn làm như không phát hiện, tiếp tục nói: "Nói cụ thể hành tung củaanh từ tối ngày 28 tháng 4 đến 3 giờ sáng hôm qua."


Phùng Văn Hạo cười nói: "Không có gì để nói cả, rất đơn giản, mấy buổitối đó tôi hẳn là làm việc nghỉ ngơi như mọi ngày, ăn cơm, lên mạng, đọcsách, ngủ."


" 'Hẳn là'! Bình thường khi xác nhận sự kiện nào đó, vận dụng loại từ ngữmơ hồ này, từ trên chuyên môn của tôi anh đang nói dối, tôi nói đúngkhông?" Hàn Ấn bắt được lỗ hỏng trong câu văn của Phùng Văn Hạo, ép hỏi.


"Ờm, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, quả thật có chút dùng từ không suynghĩ, nhưng tôi nói rất đúng sự thật." Phùng Văn Hạo thản nhiên nói dối.Cơ hội đã cho rồi, nhưng Phùng Văn Hạo không hề lĩnh tình, Hàn Ấnkhông muốn nói nhảm nhiều nữa, anh đặt bức ảnh trước mặt, quay về hướngmặt Phùng Văn Hạo: "Đây là anh đúng chứ?"


"Cái này. . .cái này. . ." Phùng Văn Hạo tay cầm bức ảnh, run rẩy ậm ừ."Xem thời gian trên này." Vẻ mặt Hàn Ấn nghiêm túc hẳn lên, "Giải thíchđi!"


"Tôi, tôi quả thật đi rút ít tiền, cũng chỉ là lấy ít tiền, không hề làm gì khácnữa." Phùng Văn Hạo biết rõ cảnh sát không có thêm chứng cứ, liền chỉ thừanhận chuyện ghi lại trên ảnh video theo dõi.


"Không làm gì nữa? Anh đang đợi cô ta. . .Còn có cô ấy đúng chứ?" Mộtmực lạnh mặt bên cạnh Diệp Hi đột nhiên bộc phát, từ trong xấp văn kiện lấyra hai bức ảnh theo thứ tự vỗ mạnh trước mặt Phùng Văn Hạo.


Phùng Văn Hạo liếc nhìn ảnh đầu lâu Vương Lỵ và Điền Mai, lập tức đẩyảnh sang bên, mặt lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng giải thích: "Tôi không nhận ra họ, cũng chưa từng gặp họ."


Động tác trong phút chốc Phùng Văn Hạo đối mặt với ảnh, phải nói là ănkhớp với phản ứng lần đầu nhìn thấy nạn nhân máu me, nói vậy vụ án củaVương Lỵ và Điền Mai không liên quan đến hắn sao?


Hàn Ấn đang tập trung suy nghĩ, Diệp Hi đã kiềm chế không được, quắcmắt đứng dậy đi tới bên cạnh Phùng Văn Hạo, dùng sức túm lấy nút trên tayáo sơ mi trái của hắn, xắn tay áo đến cánh tay, dưới nhắc nhở vừa rồi củaHàn Ấn, cô cũng hiểu được trong cổ tay áo có lẽ ẩn giấu gì đó, nói khôngchừng sẽ là vết thương để lại khi gây án, nhưng cô nhìn thấy lại là một cánhtay che kín vô số lỗ kim. . . Cảnh tượng trước mắt ngoài dự liệu, Diệp Hikinh ngạc hét lớn: "Anh, anh chích ma túy?"


"Anh là bác sĩ, sao lại chích ma túy chứ? Anh không sợ lên cơn nghiệntrong lúc phẫu thuật sao? Anh không vì bệnh nhân lo lắng, cũng phải vì tiềnđồ mà lo lắng chứ!" Hàn Ấn cũng kinh ngạc nói.


Chân tướng đã bị vạch trần, trong nháy mắt này Phùng Văn Hạo đã tháogỡ được một lớp quần áo nặng nề, không hề bối rối, ngược lại cả người đềubình thường lại. Hắn yên lặng gật đầu thừa nhận, thậm chí trên mặt cònmạnh mẽ gượng cười, nhưng lập tức nước mắt tràn mi.


"Tiền đồ? Chuyện cho tới giờ còn nói tiền đồ gì nữa!" Phùng Văn Hạonghẹn ngào thì thào nói, "Mỹ Phân từng nói, khi con chúng tôi mất đi, giữachúng tôi đã không còn bất cứ quan hệ nào. Nhưng cô ấy biết cảm thụ củatôi không? Tôi đã nhìn thấy đứa bé, bảy tháng, đã thành hình, là một bé gái,đôi mắt đặc biệt giống tôi. Một khắc kia, linh hồn tôi và con tôi đã cùng nhautan thành tro bụi, còn lại chỉ là cái xác. Pethidine, cần sa, ma túy đá, bạchphiến, đây chính là cuộc sống của tôi ở nước ngoài, có sự tồn tại của chúng,mới có thể cảm giác được tôi còn sống, thế giới chân thực với tôi mà nóikhông có bất kỳ sắc thái gì.


"Anh là bác sĩ, anh hẳn là rõ ràng nhất, mấy thứ kia cho anh chỉ là hư ảo,nhưng lại tước đi của anh tất cả!" Hàn Ấn đau lòng nói."Không sao cả. . .Không sao cả. . ." Phùng Văn Hạo ngơ ngác tự nói, nước mắt đầy mặt.


Cơ hồ mỗi câu chuyện phía sau một "kẻ nghiện" đều rất thê thảm, chuyệnnhư vậy Diệp Hi đã gặp nhiều, cho nên không xúc động như Hàn Ấn, lạnhgiọng nói: "Nói vậy, sáng hôm qua anh lấy tiền xong lại đi mua thuốcphiện?"


"Ừ, đúng. Tôi lên cơn nghiện, thật sự nhịn không được, trùng hợp ngườigiám thị của các cô cũng không có đó, tôi muốn đến quán bar mua vào baophấn." Phùng Văn Hạo dùng sức hít mũi nói, "Đêm trước cũng thế, tôi thậtsự không nhịn nổi, biết rõ các cô theo dõi dưới lầu, vẫn chịu nguy hiểm đếnquán bar mua hàng."
Nghe Phùng Văn Hạo nói, Diệp Hi quay đầu trừng mắt với tấm kính.Đương nhiên, cái nhìn này là dành cho Khang Tiểu Bắc đang quan sát thẩmvấn sau tấm kính. Quay đầu lại cô tiếp tục hỏi: "Trước sáng đó, anh biến mấtkhỏi quán bar một thời gian ngắn là đi đâu?"


"Tôi biết các cô nhất định phải theo dõi tôi một thời gian ngắn, lần đó liềnmuốn mua nhiều hàng, nhưng kẻ bán không có nhiều vậy, liền đưa tôi đếnnhà thuê lấy hàng." Phùng Văn Hạo giải thích.


"Anh đến đâu lấy hàng?" Diệp Hi truy hỏi.


"Đi rồi nhưng họ rất cẩn thận, che mắt tôi, song tôi nghĩ ngay gần quánbar."


"Ai bán hàng cho anh? Dáng vẻ thế nào?"


"Tôi chỉ biết hắn tên Tiểu Hắc, dáng vẻ. . ."


Diệp Hi liên tục truy hỏi chi tiết Phùng Văn Hạo mua thuốc phiện, xem ralúc này trong lòng cô đang tính toán muốn hốt trọn ổ ma túy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro