Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Câu chuyện thứ nhất (3)


_

Xin hãy giúp mẹ cháu

Đa Nhân Cách

_

[3]







...








       Chủ nhiệm khoa muốn trao đổi riêng với Tạ Tống Mỹ về việc điều trị của Phương Vũ Kỳ, Phương Vũ Kỳ theo tôi và Hạt Dẻ Nhỏ ra ngoài đợi.

       Phương Vũ Kỳ chưa tròn mười tám nên không thể tự quyết định phương hướng điều trị, phải hỏi ý kiến của người giám hộ.

       Hạt Dẻ Nhỏ đi lấy thuốc, Phương Vũ Kỳ ở phòng chờ ngồi đợi, tôi ở bên cạnh nhìn cậu, cậu cũng nhìn tôi.

       Sau khi trao đổi, kết luận sơ bộ là khi tiểu học, do áp lực học tập lớn nên trong quá trình thi cử, Phương Vũ Kỳ đã gọi nhân cách Phương Vũ Khả ra để thi hộ mình.

       Thành tích Phương Vũ Kỳ rất tốt, thành tích của Phương Vũ Khả lại kém, tiềm thức của Phương Vũ Kỳ muốn làm mẹ thất vọng như một cách chống đối.

       Nhân cách phụ của Phương Vũ Kỳ có thân phận là anh chứ không phải em trai, thường thì trong tiềm thức anh trai sẽ đóng vai trò bảo vệ, khi áp lực học tập lớn cậu gọi anh trai ra "bảo vệ" mình, chuyện này cũng hợp lý.

       Kỳ thi đại học cận kề, áp lực của Phương Vũ Kỳ ngày một lớn, tần suất xuất hiện của nhân cách anh trai cũng ngày một nhiều, thậm chí có vài hành vi quá đáng, nên người mẹ mới vội đưa cậu đến khám bệnh.

       Tôi sắp xếp lại sự việc, cảm thấy lập luận này cơ bản khá hợp lý.

       Tôi đi qua ngồi cạnh Phương Vũ Kỳ, hỏi cậu: "Chị để ý thấy khi nãy em nói với bác sĩ là 'xin hãy giúp mẹ cháu' chứ không phải 'giúp cháu' ".

       "Em đến đây vì muốn giúp mẹ mình à? Bản thân em không muốn Phương Vũ Khả biến mất ư?"

       Phương Vũ Kỳ cười nói: "Bác sĩ Mục, chị có anh trai hoặc chị gái không?"

       Tôi nói: "Có một em trai."

       Phương Vũ Kỳ lại nói: "Chị có muốn em trai chị biến mất không?"

       Tôi nói: "Biết đâu chừng, chị hay đánh nó lắm."

       Phương Vũ Kỳ lại bật cười: "Anh em tốt với em lắm."

       Tôi gặng hỏi: "Tốt thế nào? Tốt đến mức đẩy em xuống hồ bơi à?"

       Phương Vũ Kỳ ngưng cười, im lặng một lúc rồi nói: "Là anh ấy bảo em đến đây."

       Tôi bất ngờ, cảm thấy hơi khó hiểu, nhân cách phụ bảo nhân cách chính đến điều trị? Nhân cách phụ là một cá thể tách biệt với nhân cách chính, cá thể tại sao lại không tranh thủ cơ hội để mình được tồn tại? Ngược lại còn thúc đẩy để mình biến mất?

       Tôi muốn hỏi kỹ hơn thì phát hiện sắc mặt của Phương Vũ Kỳ dần trở nên ảm đạm, đuôi mắt cụp xuống, mím môi, khí chất dần khác hẳn sự lạc quan cởi mở trước đó, cả độ giãn nở của đồng tử cũng khác. 

       Phương Vũ Khả xuất hiện rồi!

       Trước đó Phương Vũ Kỳ đang nhìn tôi nên khi Phương Vũ Khả xuất hiện cũng đang nhìn tôi, bằng đôi mắt của Phương Vũ Kỳ.

       Lần này khác hẳn lúc đứng cạnh bụi hoa, lúc đó Phương Vũ Khả không hề nhìn tôi, giờ đột nhiên nhìn thẳng mặt nhau thế này tôi bỗng hốt hoảng.

       Đôi mắt này sao lại phẳng lặng như nước.

       Cậu lảng mắt đi ngay, nhìn xuống dưới mặt sàn. Tôi nín thở, khẽ gọi: "Phương Vũ Khả?"

       Cậu không lên tiếng, coi như ngầm thừa nhận.

       Tôi liền sắp xếp lại câu từ: "Còn nhớ chị đúng không, chúng ta từng gặp nhau một lần bên bụi hoa gần khu nội trú."

       Tôi cứ tưởng cậu không trả lời, không ngờ cậu lại gật đầu. Tôi thở phào, cố tìm những đề tài có thể cậu thấy hứng thú mà nói: "Khi đó cậu nhìn khu nội trú vì nghĩ mình sẽ ở lại đó đúng không? Nên tham quan trước?"

       Phương Vũ Khả nhìn chằm chằm sàn nhà nói: "Sẽ không ở lại đâu, vì em ấy sẽ phải thi đại học."

       Tôi khá bất ngờ, "em ấy" ở đây hiển nhiên là chỉ Phương Vũ Kỳ, Phương Vũ Khả nói "em ấy" phải thi đại học chứ không nói "em" phải thi đại học, cho thấy cậu biết người tham gia kỳ thi đại học là Phương Vũ Kỳ, biết rõ bản thân là nhân cách phụ. 

       Tôi nói: "Vũ Kỳ nói em rất tốt với em ấy, xem ra đúng là vậy thật, em quan tâm đến việc học của em ấy lắm nhỉ?"

        Phương Vũ Khả không trả lời.

       "Em đến hồ bơi để làm gì? Phương Vũ Kỳ không biết bơi, em muốn giết em ấy ư?" Tôi nắm chặt bàn tay mướt mồ hôi, đưa ra câu hỏi này.

       Tôi nhìn Phương Vũ Khả không dời mắt, không bỏ qua bất cứ một biểu cảm nhỏ nào trên mặt cậu, nhưng chẳng có gì cả, bị nghi ngờ có ý định giết người mà cậu vẫn thản nhiên như cũ.

       "Em chỉ muốn đi bơi thôi." Giọng Phương Vũ Khả rất khẽ như đang thốt ra điều không nên được tiết lộ.

       Tôi nghĩ một hồi mới hiểu, bèn hỏi: "Em thích bơi à?"

       Phương Vũ Khả gật đầu: "Dạ."

       Tôi đã hiểu đại khái, Phương Vũ Kỳ không biết bơi nên thường tránh xa những chỗ có nước, nhân cách Phương Vũ Khả lại thích bơi lội, nhưng bị nhân cách chính kìm hãm nên không được tiếp xúc với nước, thế nên sau khi đoạt được chủ quyền với cơ thể, không kìm lòng được chạy đi bơi, đang bơi giữa chừng thì nhân cách Phương Vũ Kỳ quay lại, và rồi bị đuối nước.

       Tôi thắc mắc: "Em học bơi khi nào vậy?"

       Phương Vũ Kỳ chưa từng học bơi, Phương Vũ Khả dùng chung một cơ thể với cậu tại sao lại biết bơi? Phương Vũ Khả lại im lặng, mặc tôi hỏi thế nào cũng không trả lời.

       Hồi lâu sau mới nói: " Nếu còn không đi, sẽ không có cơ hội nữa."

       Ánh mắt cậu đượm vẻ hụt hẫng, nhưng cũng rất bình tĩnh. Hình như cậu biết mình sắp phải biến mất và chấp nhận số phận này.

       Tôi đang muốn hỏi thêm thì Phương Vũ Kỳ đã quay lại, cậu đứng dậy đi về phía văn phòng chủ nhiệm khoa. Sự chuyển đổi giữa hai nhân cách đã cho tôi biết thế nào là "bỗng chợt một đêm gió xuân tới, ngàn vạn hoa lê khoe sắc tươi". Tạ Tống Mỹ đã ra, Phương Vũ Kỳ qua đón chị, vành mắt Tạ Tống Mỹ ửng đỏ, Phương Vũ Kỳ rất hiểu chuyện, vỗ về chị.

       Họ ra về, chủ nhiệm khoa dặn họ khi đến tái khám nhớ mang theo sổ nhật ký của Phương Vũ Kỳ và Phương Vũ Khả dùng để trò chuyện với nhau.

       Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng Phương Vũ Kỳ, tôi không bỏ lỡ khoảnh khắc nhân cách cậu chuyển đổi, vẻ gắng gượng thoáng qua trong mắt Phương Vũ Kỳ.







...







       Tôi đến tìm Hàn Y Y, không gõ cửa mà đi thẳng vào phòng. Chị ta đang tô sơn móng sặc sỡ lên móng chân của mình, mùi sơn móng tràn ngập phòng làm việc, chị ta thích nghiên cứu mỹ thuật, trong tủ sách vẫn còn tập tranh của Kuroda Seiki do tôi tặng.

       Hàn Y Y chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Cả bệnh viện chắc chắn chỉ có mình cô bất lịch sự với tôi như vậy."

       Tôi đi thẳng vào vấn đề: "Kết quả kiểm tra tính xác thực nhân cách của Phương Vũ Kỳ, chị chắc chứ?"

       Hàn Y Y thổi móng chân, thờ ơ nói: "Tại sao tôi phải trả lời cô, giấy uỷ quyền của chủ nhiệm khoa đâu?"

       "Không có."

       Hàn Y Y cười khẩy, tiếp tục sơn móng chân không để ý đến tôi, tôi đứng đó nhìn chị ta, cũng không lên tiếng, xem ai hơn ai. Hồi lâu sau, chắc chị ta chịu hết nổi rồi: "Cô hỏi chuyện này để làm gì?"

       Tôi nói: "Tôi cảm thấy, có thể Phương Vũ Khả đang đóng giả Phương Vũ Kỳ."

       Hôm nay tôi chứng kiến Phương Vũ Khả chuyển đổi nhân cách hai lần, một lần cạnh bụi hoa, một lần ở phòng chờ, nguyên nhân chuyển đổi đều vì nhìn thấy Tạ Tống Mỹ, cậu đang tránh mặt Tạ Tống Mỹ, hình như bắt buộc phải là Phương Vũ Kỳ.

       Lần thứ nhất tôi không để ý, nhưng lần ở phòng chờ, tôi nhìn thấy sự mất tự nhiên khi Phương Vũ Khả chuyển đổi, cậu đang giả vờ. Một người có tính cách ảm đạm khép kín như Phương Vũ Khả lại muốn đóng giả làm Phương Vũ Kỳ sẽ rất khó khăn, nhưng trông cậu rất nhuần nhuyễn, chắc chắn không phải lần đầu cậu làm vậy.

       Cuối cùng Hàn Y Y cũng ngẩng lên nhìn tôi: "Cô chắc chứ?"

       "Không chắc." Tôi im lặng một lúc rồi nói ra suy nghĩ của mình, "Nếu kiểm tra tính xác thực nhân cách không có vấn đề, xác nhận có tồn tại hai nhân cách thật, vậy thì tôi nghi ngờ Phương Vũ Khả đang lên kế hoạch thay thế Phương Vũ Kỳ. Cậu ấy đóng giả rất nhuần nhuyễn, hơn nữa đến viện điều trị cũng là do Phương Vũ Khả xúi giục Phương Vũ Kỳ. Chuyện này chắc chắn có vấn đề."

       Hàn Y Y nói: "Chẳng có gì thay thế hay không thay thế ở đây cả, điều trị vốn chính là hợp nhất những nhân cách này."

       Tôi nói: "Nhưng cuối cùng chỉ còn lại một nhân cách."

       Hàn Y Y nói: "Lần trị liệu thôi miên tới, cô muốn tôi thăm dò động cơ của Phương Vũ Khả?"

       Tôi gật đầu: "Ừm."

       Hàn Y Y nói: "Cậu ấy khép kín lắm, không hỏi được gì nhiều đâu."

       Tôi nói: "Chị nói chuyện bơi lội, hoặc nói về mèo với cậu ấy xem... Nhưng trực giác mách bảo tôi Phương Vũ Khả không phải người như vậy."

       "Trực giác?" Hàn Y Y lườm nguýt, vớ lấy một quyển vở ném về phía tôi, "Tôi điên rồi mới nghe cô nói nhảm nhiều như vậy."

       Tôi nhanh nhẹn né như một thói quen: "Chị nhớ đấy."

       Nói đoạn, tôi bỏ chạy một mạch, sau lưng là tiếng gào thét của Hàn Y Y: "Lại không đóng cửa cho tôi!"







...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro