Câu chuyện thứ nhất (2)
_
Xin hãy giúp mẹ cháu
Đa Nhân Cách
_
[2]
...
Hàn Y Y là bác sĩ thôi miên bệnh viện chúng tôi mời từ ngoài về, năng lực rất tốt, nhưng hơi khó tính, hơi đỏng đảnh, tốt nghiệp cùng trường cùng ngành với tôi, là đàn chị trên tôi sáu khoá.
Chị ấy là người phụ trách kiểm tra đa nhân cách.
Thật ra một mình tôi dẫn theo Phương Vũ Kỳ đi kiểm tra là được, Hạt Dẻ Nhỏ không cần đi theo, nhưng tôi và Hàn Y Y không ưa nhau, chạm mặt nhau thường cãi vã, cậu ấy sợ chúng tôi đánh nhau nên khăng khăng đi cùng để làm cột thu lôi.
Hàn Y Y từ phòng kiểm tra bước ra, mái tóc uốn xoăn gợn sóng nhuộm màu như đuôi chim công buông xoã sau lưng áo blouse trắng. Chị ta thấy Hạt Dẻ Nhỏ đáng yêu, tiến tới xoa mặt cậu ấy rồi quay sang hỏi Phương Vũ Kỳ: "Em là người cần kiểm tra à? Em tên gì?"
"Phương Vũ Kỳ ạ, làm phiền chị rồi." Chàng trai nói.
Hàn Y Y rất vui, học sinh cấp ba thường gọi chị ta là dì, cậu nhóc này thật khéo ăn nói.
Sau đó, ánh mắt chị ta dạo một vòng quanh mặt tôi, phun vỏ hạt dưa ra khỏi miệng. Hành động này đầy ý xúc phạm người khác, như đang phun về phía tôi vậy.
Hạt Dẻ Nhỏ đưa khăn giấy qua, Hàn Y Y nheo mắt cười gói vỏ lại rồi ném, ném không chuẩn nên rơi xuống cạnh chân tôi, rồi chị ta lau tay, dẫn Phương Vũ Kỳ vào phòng kiểm tra.
Hạt Dẻ Nhỏ vội nhặt rác dưới chân tôi bỏ vào thùng, thấp thỏm quan sát sắc mặt tôi.
Tôi cười khẩy: "Nhìn cái gì? Có hạt dưa trên mặt tôi à?"
Hạt Dẻ Nhỏ thở dài: "Rốt cuộc hai người có thù oán gì với nhau thế, hễ gặp mặt là không ai nhường ai, lẽ nào chị từng cướp bạn trai chị ta?"
Tôi lười trả lời cậu ấy, đứng tựa tường đợi kết quả.
Hạt Dẻ Nhỏ lại thở dài: "Tiếc thật đấy, Phương Vũ Kỳ lạc quan cởi mở biết mấy, sao lại mắc căn bệnh này, học hành giỏi, có ngoại hình, mặt nào cũng tốt, đúng là trời ganh ghét người tài. Em xem ảnh chụp mẹ cậu ấy mang tới rồi, giấy khen đầy cả phòng, rỗ là con nhà người ta, ai ngờ được vô duyên vô cớ cậu ấy lại tâm thần phân liệt ra cậu anh trai chứ."
Tôi hỏi: 'Sao cậu biết cậu ấy tâm thần phân liệt ra anh trai, mà không phải anh trai tâm thần phân liệt ra cậu ấy?"
Hạt Dẻ Nhỏ chớp mắt nói: "Tên trên thẻ căn cước của cậu ấy là Phương Vũ Kỳ, Phương Vũ Kỳ là nhân cách chính, vả lại chị không thấy mẹ cậu ấy luôn gọi Phương Vũ Kỳ ư?"
Đúng vậy, thẻ căn cước có thể chứng minh một người là ai, người thân sống chung trong thời gian dài hiểu rõ nhất sự khác biệt giữa nhân cách chính và phụ, thường thì nhân cách chính là người nắm quyền chủ động trong lần đầu đến tìm sự giúp đỡ, từ khi bước vào phòng khám, hiển nhiên đều là em trai Phương Vũ Kỳ, không phải anh trai Phương Vũ Khả.
Hạt Dẻ Nhỏ nhún vai: "Ôi dào, ai biết được, có khi giả vờ thôi thì sao, vẫn chưa có kết quả mà."
Tôi không nói gì.
Kiểm tra rất lâu, Hàn Y Y dẫn Phương Vũ Kỳ ra, cầm theo một xấp phiếu kiểm tra, bao gồm các kết quả kiểm tra sự khác biệt tần số chuyển động mắt, khác biệt điện não đồ, khác biệt phản ứng điện trên da, và một số bài kiểm tra tâm lý khác, tất cả đều khác biệt rõ rệt.
Hàn Y Y đọc phiếu xét nghiệm trên tay và nói: "Nhân cách phân liệt thật, nhưng số lượng nhân cách phân liệt chỉ có một, chính là anh trai cậu ấy Phương Vũ Khả."
Hàn Y Y nhấn mạnh số lượng chỉ có một là vì đa nhân cách thường có từ ba nhân cách trở lên, có mười mấy nhân cách cùng lúc cũng rất bình thường, trường hợp chỉ có một nhân cách phụ như Phương Vũ Kỳ khá ít gặp. Nhưng cậu vẫn còn nhỏ, có thể thêm một vài năm nữa các nhân cách khác sẽ dần thức tỉnh.
Hạt Dẻ Nhỏ nghe xong lại thở dài, gượng cười với Phương Vũ Kỳ. Lúc nãy bôi gel điện não nên phải gội đầu, tóc Phương Vũ Kỳ vẫn còn ướt, cậu dùng miệng thổi phần tóc mái của mình, quay sang an ủi ngược Hạt Dẻ Nhỏ.
Tôi nhận chỗ phiếu kết quả kia, nhìn thấy kết quả kiểm tra IQ của hai người có sự chênh lệch rõ rệt, chỉ số IQ của Phương Vũ Khả thấp hơn Phương Vũ Kỳ nhiều.
Hàn Y Y day trán nói: "Nhưng nhân cách phụ của cậu ấy không thích thể hiện bản thân lắm, ra thì ra rồi đấy, cũng rất nghe lời, nhưng không chịu nói chuyện, ngoài tên ra thì hỏi gì cũng không trả lời, lần đầu tôi gặp nhân cách phụ không thích thể hiện bản thân như thế này."
Tôi cố ý ra vẻ kinh ngạc: "Phương Vũ Khả không nói chuyện với chị sao? Lạ thật, lúc nãy cậu ấy nói chuyện với tôi mà, có phải cậu ấy ghét bộ lông gà xịt sơn của chị không?"
Hàn Y Y sa sầm mặt, Hạt Dẻ Nhỏ vội chắn giữa hai chúng tôi, vừa đẩy tôi vừa ngoảnh đầu lại nói: "Chị Hàn! Tối đi ăn chung với nhau nhé! Chị vất vả rồi! Yêu chị."
Tôi huých cậu ấy một cái: "Chị cái nỗi gì, gọi là dì Hàn."
Hạt Dẻ Nhỏ vội đẩy tôi đi nhanh hơn. Phương Vũ Kỳ chạy theo bên cạnh nhìn chúng tôi cười.
Đi xa khỏi phòng kiểm tra, Hạt Dẻ Nhỏ tránh sang một bên thở dốc, Phương Vũ Kỳ nhích lại gần hỏi tôi: "Chị bác sĩ ơi, anh em đã nói chuyện với chị thật ạ?"
Phải mất một lúc tôi mới hiểu người anh mà cậu nói là nhân cách khác của mình. Cách cậu ấy gọi quá thân thiết, quá tự nhiên, trong nhất thời tôi ngỡ rằng cậu có một anh trai thật.
Tôi trả lời: "Có nói chuyện, sao vậy?"
Phương Vũ Kỳ rất vui: "Thế thì tốt quá, anh trai chưa bao giờ nói chuyện với ai khác ngoài em cả."
Tôi sửng sốt: "Hai em có nói chuyện với nhau à?"
Phương Vũ Kỳ gật đầu: "Vâng, lúc soi gương, thỉnh thoảng anh ấy cũng có viết nhật ký cho em."
Đây là chuyện rất hiếm gặp, thường thì cho dù các nhân cách biết sự tồn tại của nhau nhưng không qua lại với nhau, thậm chí còn ghét bỏ nhau, muốn tiêu diệt đối phương.
Tôi nhìn cậu rất lâu rồi hỏi: "Quan hệ của hai người rất tốt sao?"
Phương Vũ Kỳ chân thành nói: "Tất nhiên rồi, anh ấy là anh trai duy nhất của em, là người hiểu em nhất trên cõi đời này."
Thế tại sao em lại đến điều trị? Điều trị đồng nghĩa với việc làm anh trai em biến mất đấy. Tôi muốn hỏi, nhưng đành thôi, bất luận thế nào, cậu bằng lòng đến điều trị đã là chuyện rất tốt.
Tôi bước đi, chợt nghe thấy cậu nói tiếp: "Nhưng anh nói anh muốn giết em."
Tôi ngoảnh lại nhìn cậu, cậu lại nở nụ cười tươi rói kia
Tôi không biết câu "anh muốn giết em" có liên quan đến lần cậu suýt chết đuối dưới hồ bơi hay không.
Tôi muốn hỏi thêm nhưng không kịp, chúng tôi đã đến chỗ chủ nhiệm khoa.
Tạ Tống Mỹ chăm chú nghe chủ nhiệm khoa giải thích xấp phiếu kiểm tra kia, khi nghe xác nhận là bệnh đa nhân cách, vẻ mặt chị như suy sụp. Chị xoa đầu Phương Vũ Kỳ đang đứng cạnh mình, trông như không đành lòng để con mình phải chịu đựng căn bệnh tâm lý này, Phương Vũ Kỳ rất ngoan, nắm tay mẹ, vỗ về chị.
Đến phần trao đổi về cách điều trị. Do Phương Vũ Kỳ chỉ phân liệt ra một nhân cách phụ, hợp nhất nhân cách sẽ không quá phức tạp, nhưng cần tìm hiểu thời gian và động cơ xuất hiện nhân cách Vũ Khả trước, chỉ cần tìm được nguyên nhân, việc điều trị sẽ có bước tiến lớn.
Chủ nhiệm khoa hỏi: "Chị nói lần đầu phát hiện ra vấn đề là khi cậu ấy mười hai tuổi, khi đó có gì bất thường"
Tạ Tống Mỹ suy nghĩ một chút rồi nói: "Giáo viên của thằng bé thông báo với tôi rằng nó thường xuyên viết sai tên của mình trên bài kiểm tra, viết Phương Vũ Kỳ thành Phương Vũ Khả, lần nào cũng viết thiếu chữ "大" (đại) phía trên chữ "奇" (kỳ).
Tôi sửng sốt nhận ra đúng là "奇" (Kỳ) và "可" (Khả) chỉ khác nhau một chữ "大" (đại). Xét theo liên kết từ ngữ, để nhân cách bị phân liệt ra cùng tên "Khả" gần giống với chữ "Kỳ", chắc phải có ý nghĩa nào đó, chữ "đại" này hẳn phải có ý nghĩa trong sự phân hóa của hai anh em.
Tạ Tống Mỹ tiếp tục hồi tưởng lại: "Ban đầu chỉ có bài kiểm tra, sau này cả vở bài tập cũng viết sai tên, khi tôi hỏi thì thằng bé nói không viết sai, hoặc im lặng không trả lời, một thời gian rất dài cũng không sửa lại."
"Về sau, tôi phát hiện Vũ Kỳ tắm rất lâu, còn có tiếng nói chuyện, ban đầu tưởng là thằng bé yêu sớm, nhưng rồi tôi không yên tâm nên lén mở cửa ra xem, kết quả thấy nó đứng trước gương nói chuyện, dáng vẻ và giọng điệu thay đổi liên tục.
Nói đến đây, Tạ Tống Mỹ đã hơi nghẹn ngào, ai nhìn thấy con trai mình thay đổi như vậy cũng không khỏi sợ hãi và đau lòng.
Phương Vũ Kỳ vuốt nhẹ cánh tay mẹ mình, là đương sự, nét mặt cậu có vẻ xót xa, nhưng không có hổ thẹn hay bối rối khi bị vạch trần. Cậu vô cùng thản nhiên, tựa như đứng trước gương nói chuyện với một nhân cách khác là chuyện hết sức bình thường.
Nghe tiếng khóc của mẹ, Phương Vũ Kỳ thành khẩn nói với chủ nhiệm khoa: "Xin hãy giúp mẹ cháu."
Tôi để ý cậu nói "giúp mẹ cháu" chứ không phải "giúp cháu".
Đợi cảm xúc của Tạ Tống Mỹ ổn định lại, chủ nhiệm khoa tiếp tục hỏi: "Chuyện cậu ấy nói chuyện trước gương xảy ra lúc mấy tuổi?"
Tạ Tống Mỹ nói: "Mới năm kia."
Chủ nhiệm khoa nói: "Tại sao lúc đó không đến bệnh viện?"
Tạ Tống Mỹ nói: "Năm đó thằng bé phải thi chuyển cấp, tôi không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của nó."
Chủ nhiệm khoa sắp xếp lại xấp phiếu xét nghiệm trên tay rồi nói: "Chúng ta hãy quay lại chuyện viết sai tên, bài thi kiểm tra và thành tích học tập, Vũ Kỳ viết sai tên trên bài kiểm tra đồng nghĩa với khi kiểm tra cậu ấy đã gọi Vũ Khả ra để trốn việc thi cử. Xét theo chỉ số IQ thì thành tích của Vũ Khả sẽ không tốt lắm, có thể do chị quá chú trọng thành tích của Vũ Kỳ nên cậu ấy dùng cách này để thể hiện sự bất mãn với việc học cho chị biết."
Tôi nhìn Phương Vũ Kỳ, những lời này có thể coi là đang chỉ trích cậu chống đối việc học, nhưng trên khuông mặt Phương Vũ Kỳ không có một chút dấu vết nào, sắc mặt vẫn bình thường như thể đó không phải chuyện của cậu.
Tạ Tống Mỹ thoáng trầm ngâm, không biết đang nghĩ gì, sau đó gật đầu, giọng điệu hơi buồn bã: "Anh nói rất có lý, chắc là tôi gây nhiều áp lực quá."
"Sau đó thế nào, những năm gần đây còn xảy ra tình trạng viết sai tên không?" Chủ nhiệm khoa hỏi.
Tạ Tống Mỹ lắc đầu: "Về sau không còn xảy ra nữa."
Câu trả lời này hơi mơ hồ, chủ nhiệm khoa tiếp tục hỏi: "Về sau là lúc nào, có sau một sự việc hoặc mốc thời gian cụ thể hay không?"
Tạ Tống Mỹ im lặng hồi lâu, ấp úng nói: "Chỉ là không xảy ra nữa thôi."
Rõ ràng chị đang che dấu gì đó.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro