Tui cũng đâu có rành!
Sáng hôm đó, cụ Hết ăn bận chỉnh tề hết cỡ. Áo sơ mi tay dài đóng thùng, quần tây xếp ly thẳng tắp do con bé giúp việc vừa ủi, cụ nhìn mà gật gù tự khen mình "bảnh bao!" Cụ đội thêm cái mũ bê rê treo trên móc, với tay lấy cây gậy, sẵn sàng cho một ngày phiêu lưu mới.
Vừa bước ra sân, con ma ông Sáu đứng ngoài nhìn vô, cười toe toét, buông một câu chọc ghẹo:
"Chà, bữa nay ăn diện dữ vậy, tính đi kiếm vợ hả cụ?"
Cụ Hết nghe mà phì cười, định quay lại "bẻ" con ma ông Sáu một trận. Nhưng liếc qua, thấy con bé giúp việc đứng đó, mắt cứ liếc qua liếc lại như thể chuẩn bị ghi lại mọi hành động của cụ để báo cáo với thằng Hải. Cụ liền nuốt lời định nói vào bụng, nghĩ bụng: "Thôi, không chấp với ma, lỡ thằng Hải mà biết chuyện thấy ma, chắc nó tống mình vô viện dưỡng lão ngay!"
Thế là cụ chỉ khẽ nhếch mép cười nhẹ, tay vẫy cây gậy, rồi ung dung bước đi như không có gì xảy ra, để con ma ông Sáu đứng đó mà tiếp tục cười khúc khích.
Bỗng một chiếc xe hơi màu trắng bóng loáng, thắng cái "réttt" trước cổng nhà cụ Hết. Mấy bà bán đồ ăn sáng xung quanh giật mình, đũa bún rơi xuống, mắt tròn mắt dẹt: "Trời đất, xã hội đen bắt cóc... ông già hả?!"
Cửa xe mở ra, và bước xuống là cái dáng lùn lùn, áo thun quần jean, cặp kính dày cộm quen thuộc – ông Nhân. Không cần nhìn kỹ, chỉ cần thấy bóng lưng là cụ Hết đã nhận ra ngay.
Cụ Hết thở dài, mặt chẳng buồn che giấu sự mệt mỏi, thầm nghĩ: "Sắp mất toi một ngày vì cái thằng nhõi này!" Nhưng cụ vẫn giữ phép, ngẩng đầu chào, giọng đều đều nhưng không kém phần trách:
"Thằng Hồng hả? Ăn sáng chưa mày? Ghé qua làm ly cà phê với tao đi."
Ông Nhân chưa kịp để cụ Hết ngồi ấm chỗ trong cái quán cà phê đối diện, cũng chẳng đợi hết vài câu xã giao lấy lệ, đã vội vàng cúi người, giọng khẩn khoản:
"Dạ, cụ ơi, mấy tháng nay con xây cái nhà cúng. Định dời di ảnh ba má con vô đó, rồi thờ luôn ông bà tổ tiên. Nhưng con... con chưa biết trình tự ra sao hết. Hôm nay con tới đây là để nhờ cụ chỉ dẫn ạ!"
Cụ Hết nghe xong, nhướng mày một cái, nhấp một ngụm cà phê, lòng thầm nghĩ: "Ủa, tao cũng đâu có rành vụ này?"
Thực ra, trước giờ chuyện cúng kiếng trong gia đình cụ toàn do mấy ông anh lo liệu, vì cụ không phải là anh lớn. Còn trong nhà riêng của cụ, hồi vợ cụ mất, thằng Tuấn – con trai lớn – đứng ra lo hết. Nó còn cẩn thận chừa một chỗ trống kế bên bàn thờ mẹ nó, kiểu như phòng hờ cho... cụ.
Ai mà ngờ, mấy đứa con cụ lại lần lượt đi trước cụ Hết. Thế là cái chỗ trống "phòng hờ" đó giờ dùng để đặt vừa vặn cả ba cái di ảnh của tụi nó. Còn chuyện cúng kiếng, truyền luôn qua tay thằng Hải – cháu nội cụ.
Nghĩ đi nghĩ lại, cụ Hết mới cay đắng nhận ra: "Tính ra mình là lớn tuổi nhất trong nhà, nhưng chưa bao giờ đụng đến mấy cái vụ cúng kiến này. Vậy mà giờ tụi nhỏ nó cứ tưởng mình là bậc thầy tâm linh!"
Cụ nhấp thêm ngụm cà phê, liếc ông Nhân đang ngồi đợi, rồi thầm nghĩ: "Cái thằng, tới nhờ tao mà còn không biết tao chưa từng cúng bao giờ!"
Nhưng cụ Hết vẫn nhận lời của ông Nhân. Phần vì cụ cũng rảnh, muốn đi chơi đổi gió, phần vì tò mò muốn xem cái nhà cúng mới xây ấy có "người quen" nào dọn vô chưa hay toàn là ma hàng xóm đến ở ké.
Vậy là cụ chậm rãi bước lên chiếc xe hơi màu đen bóng loáng của ông Nhân. Mấy bà bán đồ ăn sáng xung quanh há hốc mồm, xì xầm: "Trời đất ơi, cụ Hết bữa nay được đại gia đón tận cửa luôn kìa!"
Nhưng không chỉ người sống trầm trồ, mà ngay cả tụi ma hàng xóm cũng đứng tụ lại gần đó, chỉ trỏ bàn tán. Một con ma tặc lưỡi nói: "Nhìn cái xe kìa, bóng tới mức soi gương được luôn. Lúc còn sống, tao đi cái xe đạp còn muốn sụm bánh, chưa biết xe hơi là cái gì!"
Tụi ma nhìn cụ Hết bước lên xe, vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. Một con ma khác chép miệng: "Đúng là già rồi mà vẫn được đi xe hơi, tao phục ông cụ này thiệt!"
Cụ Hết nghe loáng thoáng tụi ma bàn tán, chỉ cười thầm, lòng nghĩ: "Ờ, tụi bây cứ nhìn đi, chơi lớn chút cho bõ mấy chục năm bị gò bó!"
Vậy là ông Nhân đã thành công thỉnh được một "bậc thầy tâm linh" uy tín nhất dòng họ. Còn cụ hết dự là được đi chơi một bữa đã đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro