Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 132: Anh Ba Và Chiếc Phong Bì

#hosophapy
#linhlinh

     Vừa nghe nói hai người này là côn đồ, chỗ chết lại là nhà của Chu Hán Đình. Tôi và Lôi Chính Long đều nhớ đến người trong câu chuyện do tổng biên tập kể lại, đó là hai tên phóng hỏa đốt nhà của Chu Hán Đình. Chúng tôi vẫn chưa xác minh được nguyên nhân thực sự của vụ hỏa hoạn, nhưng sự xuất hiện của hai tên côn đồ vào thời điểm này khiến người ta tò mò.

   Anh Ba hỏi:" Trên đó xong hết rồi sao?"

  "Hết rồi, phần còn lại phải về phòng pháp y số 2."

    "Vậy đêm nay cậu lại vất vả rồi." Anh Ba vỗ vai tôi nói:" Cậu về cùng Đỗ Phàm kiểm tra đi, mỗi người một việc, cố gắng hoàn thành khám nghiệm càng sớm càng tốt.

    Tình trạng hiện tại của Đỗ Phàm cực kỳ không ổn định, căn bản không thể làm việc. Tôi không thể nói rõ tình hình cụ thể với anh Ba, chỉ có thể nói một cách tế nhị:" Tôi sẽ làm việc một mình, Đỗ Phàm không khỏe. Tôi sẽ gửi bản báo cái khám nghiệm tử thi cho anh vào sáng mai."

   Anh Ba không hỏi lý do, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

   "Danh tính của hai người này như thế nào?" Anh Ba quay lại hỏi Lôi Chính Long.

    "Hai người đều là những tên côn đồ rất nổi tiếng ở Nam Thành. Một tên là Trần Quang, được biết đến tên Quang Ca, người còn lại là Dương Hồng Sâm, do có hình xăm con hổ trên lưng nên biệt danh là Hổ Lớn. Họ sinh cùng năm, năm nay 35 tuổi, hai người ở với nhau, tình cảm anh em rất tốt, bởi vì đánh nhau nhiều nên cảnh sát đã quen mặt, không có nghề nghiệp ổn định, người ta cho rằng họ đòi nợ để kiếm sống, cả hai đều có khả năng chiến đấu rất tốt. Gần đây không thấy làm việc mà thấy tự cho vay. Tình hình cơ bản là vậy!" Lôi Chính Long giải thích ngắn gọn tình hình.

  "Điều này thật kì lạ, làm sao hai người có khả năng chiến đấu hơn nữa còn có kinh nghiệm giang hồ lại có thể bị kẻ sát nhân giết một cách dễ dàng như vậy?" anh Ba hỏi chúng tôi, dường như cũng đang nói với chính mình.

  "Không lẽ bị đánh thuốc?" Lôi Chính Long đưa ra một lời giải thích hợp lý.

   Anh Ba nhìn tôi, tôi đành phải giải thích:" Hiện tại tôi chưa thấy dấu hiệu của hôn mê hay chất kích thích, nhưng khả năng này cũng thể loại trừ. Còn cụ thể như nào phải quay về  kiểm tra mới biết được."
 
   "Vậy phải nhanh lên." Anh Ba xua tay, các huynh đệ tiến lên khiêng cái xác.

  Trong lúc tôi ngồi đợi thì người phụ trách gần đó quay lại, báo cáo với anh Ba:" Cư dân gần đây không nhìn thấy người hay phương tiện khả nghi, không ai nghe thấy âm thanh kì lạ. Hiện tại không có manh mối gì. Cảnh sát giao thông đang điều tra giám sát các nút giao thông gần đây, sẽ sớm có kết quả."

    "Mở rộng phạm vi điều tra, tìm kiếm các khu vực gần đây một lần nữa. Liên hệ với gia đình nạn nhân xem họ có thể cung cấp bất kì manh mối nào không?"

  "Rõ!"

   Cái xác được vận chuyển xuống, tôi ngồi trong xe chở về đồn cảnh sát. Lôi Chính Long bị anh Ba giữ lại để xử lý hiện trường.

    Tôi luôn cảm thấy rằng vụ giết người này xảy ra không đúng lúc, bệnh nhân không thể phạm tội nhanh như vậy. Khoảng thời gian xảy ra giữa hai trường hợp quá ngắn. Ngoài ra danh tính của nạn nhân cũng không đúng, mục tiêu của bênh nhân là những người trẻ tuổi và tài năng. Hai tên xã hội đen không phù hợp với đặc điểm của bệnh nhân từ độ tuổi đến nhân dạng.

   Cách thức giết người cũng không giống, lần nào bệnh nhân cũng làm rất sạch sẽ, hoặc giả làm vụ tự tử để cảnh sát không có manh mối. Nhìn sơ qua có thể thấy hiện trường giết người trên lầu là hiện trường đầu tiên, hiện trường cũng được xử lý nhưng kỹ xảo khá vụng về.

  Lời giải thích hợp lý nhất là ai đó bắt chước bệnh nhân để phạm tội.  Lời giải thích này có vẻ hợp lý, nhưng nếu không phải bệnh nhân thì làm sao kẻ sát nhân biết được nhiều tình tiết của vụ án như vậy? Có rất nhiều chi tiết về nhà của Chu Hán Đình người ngoài không thể biết được.

   Chu Hán Đình liên quan đến vụ án hút máu, hiện tại chỉ co một số người  trong cuộc biết. Càng nghĩ càng rối, vụ này phức tạp quá. Án chồng án, các trường hợp nối tiếp nhau, mỗi trường hợp đều liên kết chặt chẽ với nhau.

  Tôi còn đang suy nghĩ miên man thì xe đã về đồn cảnh sát, một vài anh em giúp tôi đưa thi thể về phòng pháp y số 2. Tôi đặc biệt nhắc nhở họ di chuyển nhẹ nhàng để không gây tiếng động quá lớn, làm kinh động đến Đỗ Phàm.

  "Bác sĩ pháp y Lưu, tại sao phòng pháp y ở đây u ám vậy?" Một người tò mò hỏi tôi.

   "Bởi vì đây là tầng hầm. Độ ẩm khá nặng. " tôi biết những người này có đủ loại suy đoán, là một bác sĩ pháp y, tôi không muốn nố bất cứ gì với anh ta.

    "Ngươi đừng thắc mắc nhiều, đừng làm gián đoạn công việc của pháp y Lưu, nhanh lên đi" Người đàn ông hiếu kì bị một anh trai khác kéo đi

    Phòng pháp y số 2 im ắng trở lại, tôi định đóng cửa lại thì một bàn tay nhợt nhạt thò vào chặn cửa.

    Tôi nhìn lên, đó là Đỗ Phàm.

    "Đại tỉ, cô không thể an tâm nghỉ ngơi một chút sao?" Tôi cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì không bao lâu nữa tôi sẽ phát điên mất.

   Đỗ Phàm yếu ớt nói:" Tôi nghe thấy tiếng còi cảnh sát, nhất định có vụ án lớn, cậu nói cho tôi biết tình huống như thế nào đi." Nhìn cô ấy như thế này nếu tôi không nói rõ sự tình sẽ không thể làm việc, tôi nói với cô ấy:" Tại hiện trường nơi Chu Hán Đình bị thiêu chết, có một vụ giết người khác xảy ra. Hai tên côn đồ đã bị giết chết ở trong phòng."

    "Lại có người chết ?" Đỗ Phàm cau mày.

   "Có rất nhiều điểm đáng ngờ trong trường hợp này. Tình hình hiện tại chỉ có như vậy. Nếu có thêm manh mối, tôi sẽ nói cho cô biết."

   "Không, không thể...không có khả năng này..." Đỗ Phàm tự lầm bầm.

   Lúc này Đỗ Phàm cần người an ủi nhưng cô ấy không tin ai cả, chỉ tin tôi, còn tôi thì phải khám nghiệm tử thi càng sớm càng tốt, không thể rảnh rỗi để an ủi cô ấy.
 
    Nhìn Đỗ Phàm trở lại phòng pháp số 1, tôi xoay người đóng cửa lại, chuẩn bị khám nghiệm tử thi.

   Tôi đã làm việc cả đêm mà không tìm thấy bất kì manh mối hữu ích nào

  Cả hai chết vì mất máu quá nhiều, không có thuốc mê hay chất gây ảo giác được tìm thấy trong cái xác. Chỉ có điều hơi lạ, dạ dày của họ trống rỗng, họ đã không ăn bất kì thức ăn nào trong khoảng một ngày.

    Ngược lại tôi bất ngờ phát hiện ra một trong số họ có khối u ác tính trong dạ dày, nhưng điều này không còn quan trọng nữa.

   Đứng cả đêm, chân có chút mềm nhũn, tôi ngồi trên ghế nhìn đồng hồ, đã khoảng 4r sáng, trời vừa rạng sáng, anh Ba giờ này có lẽ đang ngủ.

   Tôi cũng muốn chợp mắt nhưng tủ đựng xác và điều hòa trong phòng quá ồn ào, tôi không tài nào chợp mắt được.

    Máy đánh chữ phát ra âm thanh xì xì, tôi gõ ra hai bản báo cáo khám nghiệm tử thi.

    Kiểm tra lại và xác nhận không có vấn đề gì, tôi đóng bản báo cáo lại và mang nó lên lầu để thử vận may, nếu anh Ba chưa ngủ, tôi sẽ nộp báo cáo cho anh ấy, sau đó có thể an tâm ngủ, nếu anh Ba đã ngủ, tôi sẽ đánh một giấc trên lầu, khi anh ấy thức dậy, tôi sẽ báo cáo với anh ấy sau.

   Đi ngang qua phòng pháp y số 1, tôi theo thói quen liếc mắt vào trong, không thấy Đỗ Phàm!

   Trên cửa có một mảnh giấy nhỏ, tôi xé nó ra và xem thử, đó là một mảnh giấy do Đỗ Phàm để lại, nói rằng cô ấy đã về nhà nghỉ ngơi.

    Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, thà về nhà còn hơn là ở đây, ở nhà còn có thể thư giãn.

    Tôi cầm báo cáo đi thẳng lên lầu 3, không ngờ phòng làm việc của anh Ba vẫn sáng đèn, cửa chỉ khép hờ, tôi dùng lực đẩy nhẹ cánh cửa mở ra.

    Anh Ba đang nhìn gì đó, thấy cửa mở ra liền vội vàng nhét thứ trên tay vào ngăn kéo, lần đầu tiên tôi thấy anh Ba bối rối như vậy.

    Trong tích tắc, tôi dường như thấy anh Ba nhét một vật màu đen vào ngăn kéo.

   Nó có phải phong bì màu đen của tổ chức nhà thờ bóng tối?

   Nghĩ đến đây, đầu óc tôi hơi bối rối.

   Phản ứng của anh Ba cũng chậm nửa nhịp, thời gian như ngừng trôi.

   Sau khoảng một phút, anh Ba hồi phục lại như bình thường, có chút tức giận nói:" Tiểu tử, tại sao vào không gõ cửa?"

  "Tôi tưởng anh đang nghỉ ngơi, vốn cửa phòng không đóng, tôi đẩy nhẹ một cái nó đã mở ra."

   "Người lớn tuổi thường ngủ ít. Khám nghiệm tử thi tìm thấy gì?"

   "Không có điểm gì đáng ngờ trên hai cơ thể, chỉ có điều hơi lạ hai người này dạ dày đều trống không, trong khoảng một thời gian không ăn gì." Tôi đặt biên bản khám nghiệm tử thi trước bàn của anh Ba, trong ngăn kéo rất có thể là một chiếc phong bì đen, nhưng thật khó để tôi có thể hỏi anh Ba.

    Anh Ba ồ một tiếng, mở báo cáo ra đọc. Thấy tôi không có ý định rời đi, anh ấy hỏi:" Tiểu tử nhà ngươi còn chuyện gì?"

   "Tôi..." Tôi không có cách nào mở miệng, trực tiếp hỏi như vậy, với tính cách của anh Ba nhất định sẽ không nói gì.

    Anh Ba dường như đã đoán được tôi định nói gì, liền nói với tôi:" Tiểu Thạch, ngươi cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi. Nếu có chuyện gì tôi sẽ tìm cậu."

  

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro